Ôn Nhuyễn lời này là nói với nam sinh ở bên giường bệnh, toàn bộ hành trình không nhìn Hướng Triều phía sau nửa điểm ánh mắt.
Nhưng hệ thống lại biểu hiện, nhiệm vụ hoàn thành?
Ôn Nhuyễn trầm tư.
Nói cách khác, cái nhiệm vụ lời kịch này của hệ thống cũng không ràng buộc chỉ một đối tượng nào đó?
Dù sao mặc kệ ràng buộc hay không, có chỗ trống chui vào là được.
Tuy nói lời này từ trong miệng nguyên thân nói ra nhiều ít có chút ý tứ ngấm ngầm hại người, nhưng chỉ cần cô không nói với Hướng Triều, tính thương tổn liền hạ thấp một nửa.
Đến nỗi người trước mắt này......
Ôn Nhuyễn nhìn lướt qua vẻ mặt bạn trai cũ dại ra, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần trước lời cô vừa mới nói ra, đáy lòng cười nhạt một tiếng, cảm thấy lời kịch này của hệ thống dùng trên người hắn vẫn là có chút quá nhẹ.
Chỉ là cô ngược lại rất khiếp sợ, tại sao người này cũng xuyên sách cùng cô? Lấy sức khỏe kia của hắn khoẻ đến một ngày hẹn hò ba nữ sinh trở lên, có thể nói là bậc thầy quản lý thời gian, loại chuyện xuyên sách này không nên phát sinh ở trên người hắn mới đúng.
Loại chuyện này vẫn là nghĩ sau vậy.
Xuất phát từ lễ phép, Ôn Nhuyễn bình phục tâm tình xong, tầm mắt lược qua bạn trai cũ, nhìn về phía nam sinh sau hắn.
Lúc này đây, Ôn Nhuyễn cuối cùng thấy rõ diện mạo đối phương.
- - xinh đẹp.
Ôn Nhuyễn đầu tiên nghĩ đến đó là cái từ này.
Cô không biết cái từ này dùng trên người một nam sinh có đúng không, nhưng ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy Hướng Triều, trong đầu cũng chỉ có hai chữ này.
Nam sinh lớn lên rất trắng, đại khái là da trắng lạnh, cậu sinh ra có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, độ cung đuôi mắt hơi dương, như là trời sinh mang theo ý cười. Khuôn mặt hình dáng cậu rõ ràng, cao hơn 1m8 đứng ở nơi đó, Ôn Nhuyễn nằm thẳng ở trên giường bệnh đập vào mắt đó là đường nét của cằm cậu.
Giống như tác phẩm thượng đế tỉ mỉ chạm khắc, mà nốt ruồi đỏ trên cánh mũi kia của cậu không thể nghi ngờ là vì "Tác phẩm nghệ thuật" này mà vẽ rồng điểm mắt.
Vốn dĩ khuôn mặt xinh đẹp đến mức tận cùng, bởi vì nốt ruồi trên cánh mũi này nhiều thêm vài phần dục ý.
Ôn Nhuyễn đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, ngay sau đó cong môi nhìn đối phương, xem như chào hỏi qua.
Đối phương vốn là gương mặt tươi cười đờ đẫn, sửng sốt chớp mắt một cái, rất mau lại mang lên ngụy trang.
Mẹ nguyên thân, cũng chính là Lý Khiết phu nhân, lúc này rốt cuộc có phản ứng.
Mặc dù con gái bà giống như chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Lý Khiết phu nhân như cũ rất thong dong tiếp đón Hướng Triều.
Đối với bà mà nói, không có gì có thể lớn hơn con gái bà.
Tuy rằng bà vừa mới dặn dò con gái đối với Hướng Triều tốt một chút, Ôn Nhuyễn trước mắt rõ ràng chính là bộ dạng " Con biết rồi, con lần sau còn dám".
Lý Khiết phu nhân vuốt tay, còn có thể làm sao bây giờ, hài tử quá gầy yếu, chỉ có thể cưng chiều.
Có thể nói là rất có giác ngộ của vai ác......
"Tiểu Triều mau ngồi, đừng đứng suốt thế." Lý Khiết phu nhân nói xong, đối với chàng trai ở gần đầu giường con gái mình, bà lúc trước gặp qua đứa nhỏ này vài lần, một đứa con riêng khác của Hướng gia, thoạt nhìn yếu đuối, trên thực tế khéo đưa đẩy quá mức, tóm lại không vui cho lắm. Đặc biệt là cậu ta còn đối với con gái mình lộ ra cái loại ánh mắt sắc mị này càng làm cho người ta sốt ruột!
Vì thế, Lý Khiết phu nhân mày nhăn lại, bất động thanh sắc gỡ ra tay đối phương đang đặt ở hàng rào giường, " Cháu cũng ngồi đi."
Thái độ rước sau một lạnh một nóng, có thể nói là 10 phần rõ ràng.
Hướng Tuyển còn không biết sau khi chính mình xuyên sách gặp được bạn gái cũ, bởi vì kích động lộ ra ánh mắt, bị Lý Khiết phu nhân gán nhãn "Sắc" lên, bởi vì hắn còn đang đắm chìm ở trong lời vừa rồi Ôn Nhuyễn nói còn chưa phục hồi tinh thần lại.
- " À, cậu cũng là tới xem chê cười tôi sao? Chỉ cậu, cũng xứng? Cũng không nhìn xem chính mình là cái thứ gì!"
Tính vũ nhục không cao, nhưng tính thương tổn đặc biệt mạnh!
Hướng Tuyển nhớ tới chính mình hai giờ trước, nhìn đến tin tức Ôn Nhuyễn qua đời trên hot search, lúc ấy tất cả hot search đều bạo, thậm chí các nền tảng lớn ở nước ngoài cũng đều bởi vì tin tức này mà sụp đổ.
Nhân dân cả nước cũng không dám tin tưởng, người kia một giây trước còn ở trên sân khấu giành lấy giải thưởng Thiếu nữ thiên tài ở một giây sau sẽ chết đi.
Vô số người thương tiếc cô, vì trong mắt những người ngoài nghề này là thiên tài, trong mắt người trong nghề là quái vật.
Hướng Tuyển lúc ấy còn đang lái xe, bạn bè trước tiên gọi điện thoại cho hắn, một khắc kia biết tin này, toàn thân hắn trên dưới một mảnh lạnh lẽo, cả người đều ngơ ngẩn.
Rõ ràng cô gái mấy ngày trước mười phần lý trí chia tay hắn, lại lần nữa biết khi tin tức cô lại là cách xa hai thế giới......
Sự cố liền ở trong nháy mắt phát sinh.
Tiếng xe tràn ngập ở bên tai, Hướng Tuyển nằm trong vũng máu, thời điểm sắp nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ --
Nếu có thể sớm một chút gặp được Nhuyễn Nhuyễn thì tốt rồi.
Sau đó, hắn thật sự gặp cô.
Hắn sẽ không nhận sai.
Ôn Nhuyễn ánh mắt vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, cô đối với chuyện xảy ra hầu như đều rất bình thản, hắn duy nhất một lần gặp qua cảm xúc khác của cô là khi ngày đó hắn dẫn cô đến công viên giải trí.
Ngày đó Ôn Nhuyễn, như là đứa trẻ lần đầu mở ra cánh cửa thế giới mới.
Cho nên lúc nhìn thấy Ôn Nhuyễn, hắn gần như lập tức liền xác định!
Là cô!
Nhưng cô tựa hồ thật sự đối với hắn tâm ý nguội lạnh......
Trong phòng bệnh âm thanh tiếng cười đã cắt ngang suy nghĩ của Hướng Tuyển, hắn giương mắt nhìn, liền thấy Lý Khiết phu nhân đang cùng Hướng Triều nói chuyện vui vẻ, mà ánh mắt Ôn Nhuyễn vẫn luôn đặt trên người Hướng Triều.
Ôn Nhuyễn đang nhìn Hướng Triều gọt táo.
Hướng Triều tay rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài. Cái tay kia nắm chuôi dao màu đen gọt hoa quả, cực kỳ đánh sâu vào thị giác.
Chỉ là ánh mắt Ôn Nhuyễn cũng không ở trên tay cậu, mà là...... Vỏ táo.
Vỏ táo một chút cũng chưa đứt gãy!
Ôn Nhuyễn nhìn chằm chằm không chớp mắt, trong lòng yên lặng niệm: Không đứt không đứt không đứt!
Hướng Triều giống như nghe được tiếng lòng của cô, vỏ táo từ đầu đến cuối đều không đứt.
Quả táo gọt xong rồi, Ôn Nhuyễn cũng theo đó thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó tâm tình sung sướng.
Bản thân cô ngay cả gọt quả táo cũng không được, lúc trước ở nhà, cha nuôi cũng chưa bao giờ cho cô chạm vào dao gọt hoa quả, cha nuôi nói, tay cô là để làm phép tính, không phải chuyện gọt táo nhàm chán như vậy.
Nhận ra tầm mắt của cô, Hướng Triều gọt táo xong ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt sáng màu này.
Tia sáng trong mắt chợt lóe lên vẫn bị cậu bắt gặp rồi.
Cùng ánh mắt vừa rồi khi nhìn thấy cậu giống nhau.
Giống như là nhìn thấy gì sự vật gì mới lạ.
Cô là lại nghĩ đến biện pháp gì mới để chỉnh cậu sao?
Tóm lại, tâm tình Hướng Triều rất kỳ quái.
Hướng Triều nhíu mày, rất nhanh lại khôi phục gương mặt tươi cười, đem quả táo đưa cho cô.
Cậu biết cô sẽ không nhận, thậm chí có khả năng giống như lúc trước, đem quả táo này đập vào trên người cậu.
Nhưng Hướng Tuyển tới đây, là Hướng phụ phái Hướng Tuyển đến mục đích là để theo dõi cậu, chính là muốn để cậu nịnh bợ Ôn gia cho tốt.
Cho nên, biết rõ kết quả, cậu vẫn sẽ làm. Đây là biện pháp duy nhất để cậu sinh tồn ở Hướng gia.
Nhưng mà, chuyện trong suy nghĩ cũng không có phát sinh.
"Răng rắc --"
Là âm thanh cắn quả táo giòn giã.
Ôn Nhuyễn ăn hai miếng, " Rất ngọt, cảm ơn."
Hướng Triều: "......"
Cô lại muốn làm cái gì!
Cúi đầu, Hướng Triều phiền chán sắc mặt lạnh xuống.
Cậu còn nhớ rõ cô hơn một lần không hỏi không rằng lấy đi vở ghi chép của cậu, cuối cùng cuốn vở đó lấy tên cô xuất hiện ở trên bàn học Hướng Luật, lúc ấy lời cảm ơn kia cô nói, làm cậu không khoẻ tới hiện tại.
Cậu gần như phản xạ có điều kiện đối với "Cảm ơn" từ trong miệng cô sinh ra tâm lý chán ghét.
Dù là Hướng Triều muốn giả vờ bộ dạng ôn nhu, chuyện này cũng diễn không ra.
Cậu đứng dậy, " Tôi còn có việc, cậu nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tới trường gặp."
" Tạm biệt dì."
Hướng Triều đến nhanh, đi cũng nhanh.
Hướng Tuyển cũng buộc phải rời đi theo, trước khi rời đi ánh mắt lưu luyến nhìn Ôn Nhuyễn, thiếu chút nữa bị Lý Khiết phu nhân đánh ra ngoài cửa.
Mà Ôn Nhuyễn rốt cuộc chưa cho hắn nửa phần ánh mắt.
Ôn Nhuyễn bên này răng rắc cắn táo, cũng không có chú ý tới đáy mắt chán ghét của Hướng Triều, chỉ là cô cho dù không chú ý tới, cũng có thể đoán được Hướng Triều đại khái là không muốn cùng "Chính mình" hô hấp cùng bầu không khí.
Đổi lại là cô, cũng không muốn cùng một người luôn nhục nhã chính mình ở cùng nhau.
Xem ra, hòa hoãn quan hệ với Hướng Triều hệ số khó khăn cực cao, nếu không cô dứt khoát cách cậu xa một chút?
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có tiếng răng rắc, Lý Khiết phu nhân nhìn con gái mình, cuối cùng thở thật dài.
Tiểu Triều thật lòng một mảnh, trong lòng con gái bà lại chỉ nghĩ tới tiểu tử Hướng Luật kia.
Haizz, tiểu tra nữ này.
Không đúng! Con gái bà sao có thể tra được, muốn trách cũng chỉ trách mị lực đáng chết của con gái bà thôi!
Ôn Nhuyễn hoàn toàn không biết mẹ nguyên thân bổ não lung tung, sau khi cắn xong quả táo, đang định thử triệu hoán hệ thống một chút, cửa phòng bệnh lại một lần bị đẩy ra.
Chỉ là lần này người tới vô cùng lo lắng, người chưa tới tiếng tới trước.
"Tức chết ta, tức chết ta rồi!"
Ôn Nhuyễn mới vừa ăn xong quả táo thiếu chút nữa bị động tĩnh này làm nghẹn lại.
Chỉ thấy người tới tuổi rất trẻ, diện mạo nhìn cùng mẹ nguyên thân bảy phần tương tự, liền biết là anh trai nguyên thân - Ôn Tinh Dương.
Ôn Tinh Dương bị chọc tức mặt đều đỏ, tiến vào phòng bệnh liền hùng hùng hổ hổ, nếu không phải diện mạo cùng tiếng nói của Lý Khiết phu nhân "Tinh Dương tới rồi", Ôn Nhuyễn cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác.
Ảnh đế cao lãnh cấm dục trong tiểu thuyết Ôn Tinh Dương?
Xác định là cùng một người?
Hay thật đấy. Không thể nói là hoàn toàn giống nhau, nhưng có thể nói là không chút nào liên quan rồi.
-
Trong thế giới ban đầu của Ôn Nhuyễn, cha nuôi không phải người tốt.