Lời nói của Lâm Thu Hiền có dụng ý sâu xa. Bề ngoài nhìn có vẻ là đang khiển trách Trình Diệu Vi nhưng thật ra đang ngầm phỏng đoán nhà họ Tư đang không hài lòng với cô.
Lên tiếng cắt ngang lời của bà ta, Cố Tuệ Nhàn khẳng định: “Diệu Vi với Diệu Lan bằng tuổi nhau, tại sao con bé nửa đêm được ra ngoài còn con dâu tôi thì không?”
Thấy mẹ chồng ra mặt bảo vệ mình, Trình Diệu Vi thấy tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều. Ít ra trong phòng khách này, cô không đơn thương độc mã.
“Tôi không có ý đó.” Lâm Thu Hiền trừng mắt với Trình Diệu Lan, thầm trách mắng cô ta lại gây ra chuyện không đâu.
Thấy mẹ ra hiệu, Trình Diệu Lan tươi cười nói: “Hôm qua là sinh nhật của một người bạn, bọn con cùng tới đó để chúc mừng.”
“Được rồi, được rồi. Ngồi đi Diệu Vi.”
Trình Diệu Vi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh bà nội. Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, thấy bầu không khí im lặng hơn hẳn, bà nội bắt đầu lên tiếng: “Vậy tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, ai làm ai bị thương?”
Một lần nữa, bà muốn làm rõ mọi chuyện đã tránh vu oan cho người vô tội. Đặc biệt là Trình Diệu Vi, người cháu dâu mà bà yêu thương nhất.
Mẹ con Trình Diệu Lan đại khái nói rằng họ tới đây để thảo luận, bàn với Trình Diệu Lan về chuyện tối hôm qua. Về phần mình, Trình Diệu Vi cũng nói sự thật, ngụ ý rằng Diệu Lan di chuyển chai rượu để làm cô bị thương.
Nghe hai người kể lại, bà nội bật cười: “Hai đứa khăng khăng khẳng định là người kia dùng chai rượu làm mình bị thương nhưng mà phòng riêng của quán lại không có camera, thật khó kiểm chứng.”
Trong hoàn cảnh này, Trình Diệu Lan lại diễn thêm một màn kịch, đóng vai cô gái đáng thương: “Tất cả là lỗi của con. Con không nên vì chống trả mà làm người trong gia đình mình bị thương. Con tới đây không phải để hỏi tội chị ấy, con chỉ muốn biết vì sao đêm rồi chị ấy còn ra ngoài, lại phát điên lên làm hại người khác. Hơn nữa, không biết vì sao chị ấy lại mang theo dao cạo bên người, một thứ vô cùng nguy hiểm.”
Trình Diệu Vi giương đôi mắt ráo hoảnh nhìn hai mẹ con Lâm Thu Hiền một lượt từ trên xuống dưới, đồng thời nghĩ tới chiếc túi gấm mà Tư Tử Phàm đem về.
Trong giờ phút theo chốt, Trình Diệu Vi liền nhớ đến Tư Tử Phàm cùng chiếc túi màu xám mà anh đem về. Cô không biết rõ bên trong chứa đựng cái gì nhưng rõ ràng nó không phải là thứ vô giá trị. Chắc chắn nó có liên quan tới chuyện này vì Tư Tử Phàm không ngốc như nhận định ban đầu của cô.
Lúc này, Lâm Thu Hiền tiếp tục gặng hỏi: “Vì vậy, chuyện này cần phải được làm rõ. Tại sao Diệu Vi lại tấn công em gái mình? Nếu cứ cho qua như vậy thì sẽ không tránh khỏi những hiểu lầm giống như lần trước.”
Lâm Thu Hiền muốn nhắc đến chuyện tại khách sạn JK Phượng Hoàng, cùng một cái tát mà Cố Tuệ Nhàn đã danh cho con gái bà ta.
Không dừng lại ở đó, Lâm Thu Hiền lên tiếng đòi công bằng cho con gái mình: “Thưa bà, Diệu Lan chúng tôi đã làm việc cho tập đoàn nhà họ Tư lâu như vậy, hết lòng vì Tư Tử Phàm. Do đó, công việc này không thể cứ thế mà chấm dứt được.”
Hôm nay, Lâm Thu Hiền đến đây với hai mục đích. Một là hỏi tội Trình Diệu Vi, hai là yêu cầu nhà họ Tư khôi phục lại vị trí thư ký cho Trình Diệu Lan. Mặc dù thường ngày sức khỏe của bà nội không tốt nhưng thần trí vô cùng minh mẫn, nhìn một chút là đoán ra được dụng ý của hai mẹ con họ.
Khẽ gật đầu, bà nội ôn tồn nói: “Trước hết, hãy nói về chuyện ở quán bar. Hai đứa đều có lý riêng của mình, không giống như là đang nói dối. Vì vậy ai đúng ai sai khó mà xác định được. Trong lĩnh vực kinh doanh, nhà họ Tư luôn có quy tắc riêng của mình, nếu không có lỗi thì sẽ không bị phạt. Bây giờ Diệu Vi đã kết hôn với cháu trai của tôi, là người của nhà họ Tư. Tôi không dạy dỗ cháu dâu, để con bé nửa đêm chạy ra ngoài. Là người nhà họ Tư, tôi xin lỗi mẹ con cô.”
Vừa nói, bà cụ vừa đứng dậy, thân hình hơi đung đưa. Thấy vậy, Trình Diệu Vi và người hầu đứng ra đỡ bà.
“Để bà xin lỗi họ giùm con.” Bà nhìn Trình Diệu Vi nói, ánh mắt vô cùng hiền dịu.
“Bà nội, tại sao bà phải thay con xin lỗi họ chứ? Cháu không có làm gì sai, không có lỗi.”
Không chịu nổi sự giả tạo của bà nội, hai mẹ con Lâm Thu Hiền vội vàng đứng dậy ngăn cản. Thật trùng hợp, trong lúc này đây, bố của Tư Tử Phàm lại trở về sau chuyến công tác dài ngày.
Vừa bước qua bậc cửa, ông thấy phòng khách vô cùng nhộn nhịp, hình ảnh một bà lão tám mươi tuổi lại khom người xin lỗi gia đình của nhà họ Trình. Chuyện này là như thế nào?
Ông Tư vô cùng tức giận, lớn tiếng quát: “Xảy ra chuyện gì? Tại sao hai người lại muốn một bà lão đứng ra xin lỗi mình?”