Xuyên Sách Làm Vợ Tổng Tài

Chương 120: Em gái




Lâu lắm mới trở về nhà, Trình Diệu Vi cảm thấy như mình là một kẻ xa lạ. Những người mà cô ngỡ đã thân quen từ lâu nay lại đột nhiên khác thường.

Sau bữa tối, Trình Diệu Vi muốn tâm sự riêng với Trình Lan. Dù ngồi chung trong một bàn ăn nhưng cô quan sát thấy biểu hiện của Trình Diệu Lan vô cùng khác thường. Đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy mà cô không biết hay chỉ đơn giản là Trình Diệu Lan đang diễn kịch mà thôi. Tuy nhiên, Trình Lan lại không muốn nói chuyện với Trình Diệu Vi bởi vì cô vẫn cảm nhận được ánh mắt thù địch từ đối phương.

“Cô muốn nói chuyện gì với tôi? Chuyện cổ phần ư? Cái đó thì cô yên tâm, tôi sẽ không nhận đâu.”

Thấy Trình Diệu Vi nhíu mày nhìn mình, Trình Lan nói: “Tôi chỉ muốn ăn thôi, không muốn cái gì khác. Với lại tôi đã xin lỗi cô rồi, cô còn muốn gì nữa?”

Thật kỳ lạ! Dù luôn mặc định tâm lý đề phòng đối phương nhưng Trình Diệu Vi vẫn cảm thấy Trình Diệu Lan của ngày hôm nay thật khó hiểu. Đây vốn dĩ không phải là tính cách của ta. Càng nghĩ, Trình Diệu Vi lại càng thấy đau đầu.

Đối với một người tự cao tự đại như Trình Diệu Lan, làm gì có chuyện cô ta hạ mình xin lỗi người khác chứ? Cho dù có bị ép, thái độ của cô ta cũng sẽ thật huênh hoang. Ngày hôm nay, ngay khi lão phu nhân nói Trình Diệu Lan muốn trực tiếp xin lỗi cô, Trình Diệu Vi đã cảm thấy có gì đó không đúng. Tuy vậy, lúc đó cô không nghĩ được nhiều đến thế, việc làm trợ lý cho Tử Phàm đã chiếm lấy hết sự quan tâm của cô rồi.

“Tôi không nói về chuyện đó. Tôi cảm thấy hôm nay… hành động của cô cứ là lạ.”

Trình Diệu Vi bày tỏ thắc mắc của mình, quan sát Trình Diệu Lan thêm một lần nữa từ trên xuống dưới.

“Tôi không muốn làm phiền đến cô.” Trình Lan thú thật.

Mặc dù đối phương vẫn khó chịu khi nói chuyện với cô nhưng Trình Lan cũng phân biệt rằng mâu thuẫn đó xuất phát từ chủ nhân của cơ thể này với Trình Diệu Vi chứ không xuất phát từ hành vi của cô. Hiện tại, Trình Lan chỉ muốn sống yên bình, được ăn ngon mỗi ngày mà thôi. Cơ hội được sống khỏe mạnh đang diễn ra, Trình Lan không muốn bỏ lỡ.

Sau khi nói rõ suy nghĩ của mình xong, Trình Lan xoay người rời đi. Một mình Trình Diệu Vi đứng đó thơ thẩn nghĩ ngợi như người mất hồn. Người này hoàn toàn không phải Trình Diệu Lan. Chẳng lẽ sau một đêm, con người ta có thể biến thành người khác sao?

***

Ở lại nhà họ Trình thêm một chút, Trình Diệu Vi đón xe về nhà. Trên đường đi, cô cứ nghĩ mãi về biểu hiện của Trình Diệu Lan ngày hôm nay.

Không thể tưởng tượng được suýt chút nữa Trình Diệu Vi đã lao tới ôm Trình Diệu Lan ngay trong bữa ăn. Bởi lẽ, từ cách nói chuyện cho tới hành động ăn uống, Trình Diệu Lan và em gái cô như cùng một người vậy. Làm sao có thể giống đến như thế được chứ?

Nhiều lúc cô nghĩ, giá như Trình Diệu Vi chính là đứa em bệnh tật của cô thì tốt biết bao. Để giải quyết những nghi vấn trong lòng, Trình Diệu Vi kết nối với hệ thống:

“Ở thế giới thực mấy giờ rồi, không biết em gái tôi như thế nào?”

[Em gái bạn cũng xuyên vào thế giới này rồi. Đó chính là Trình Diệu Lan mà bạn vừa nhìn thấy.]

Lời xác nhận của hệ thống hoàn toàn có thể tin tưởng được. Nghe xong, Trình Diệu Vi vô cùng kích động, hỏi lại thêm một lần nữa: “Bạn vừa nói cái gì? Em gái tôi… cũng… xuyên vào thế giới này rồi ư?”

Đột nhiên Trình Diệu Vi hét lớn, tài xế giật mình thắng gấp, dừng lại hỏi cô xem có chuyện gì không. Trình Diệu Vi lắc đầu, ra hiệu cho tài xế chạy tiếp, còn bản thân thì triền miên trong niềm hạnh phúc. Hai người cùng ở chung một thế giới, vậy thì cô có thể chăm sóc em gái của mình.

[Em gái của bạn liên tục ngất xỉu nên xuyên vào sách.]

Hệ thống giải đáp thắc mắc cho cô. Chắc chắn rằng bản thân không nghe lầm, Trình Diệu Vi phấn khích đến dựng thẳng lưng, suýt chạm đầu vào trần xe: “Vậy thì tốt quá, haha!”

Tài xế nhìn qua tấm gương thấy biểu hiện của Trình Diệu Vi không bình thường tưởng cô điên nên lắc đầu, muốn mau chóng đưa cô về tới nhà. Anh ta không hề hay biết đây là ngày vui nhất của cô kể từ khi đặt chân đến thế giới này.

“Mau quay xe lại đi!”

Trình Diệu Vi nói tài xế quay ngược lại nhà họ Trình. Bây giờ cô đã biết sự thật, đương nhiên sẽ đối xử với Trình Lan tốt hơn một chút.

“Nhưng chúng ta đã đi được nửa đường mà?”

“Không sao! Cậu cứ quay lại cho tôi.”

Nhận ra em gái mình trong hình hài của Trình Diệu Lan, cô vui mừng khôn xiết. Chẳng trách hôm nay khi hai người gặp mặt, hành động của Trình Diệu Lan lại khó hiểu đến vậy.

Không chờ được nữa, Trình Diệu Vi lấy điện thoại ra gọi cho Trình Lan. Trước khi cuộc gọi được kết nối, Trình Diệu Vi trách hệ thống: “Tại sao hồi chiều bạn không thông báo cho tôi biết?”

[Nếu bạn không hỏi, chúng tôi sẽ không tự động cung cấp thông tin.]

“Hệ thống rởm.” Trình Diệu Vi chửi một câu.

Nếu biết trước đó là em gái mình, cô sẽ không hành xử lạnh lùng như lúc chiều. Đã lâu rồi không được gặp lại em gái, cô muốn trò chuyện nhiều hơn với Trình Lan. Vậy mà cô đã để lỡ một đoạn thời gian quý báu rồi.

Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối tới điện thoại của Trình Diệu Lan.

“Trình Lan!”

Không gọi bằng cái tên cũ, Trình Diệu Vi gọi luôn tên em gái mình. Bất ngờ thay, đầu dây bên kia lại vọng tới một giọng nói quen thuộc, pha lẫn cảm giác khó chịu, hằn học:

“Diệu Vi, cô bị điên rồi à?”