Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi
Đến giờ ra về, trên đường về nhà Trần Trì vẫn giữ trạng thái im lặng, ngay cả bác Lý cũng nhận ra giữa hai người đang có khoảng cách, Diệp Ninh Quân cắn nhẹ môi suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã làm điều gì mà khiến cậu vô cớ giận như vậy, cô thở dài quay đầu nhìn sang bên ngoài, Trần Trì vốn đang nhắm mắt, lúc này lại quay sang nhìn cô.
Vào đến nhà, Diệp Ninh Quân muốn mở miệng hỏi Trần Trì lần nữa thì cậu bất ngờ quay người lại ép cô vào cánh cửa bắt đầu hôn cô. Nụ hôn vừa mạnh bạo vừa vội vàng, cô cố gắng theo đuổi tiết tấu của cậu, cô chủ động hé môi, chủ động cuốn lưỡi của cậu. Âm thanh càng phát ra lớn hơn, hô hấp của hai người cũng sắp cạn kiệt vì nụ hôn mãnh liệt này.
" Lần sau xảy ra chuyện gì thì phải gọi cho tôi đầu tiên."
" Cậu giận tớ vì chuyện này sao? Xin lỗi, lần sau tớ sẽ gọi cho cậu đầu tiên."
Trần Trì không đáp lại cô, môi phủ xuống môi cô một lần nữa. Bàn tay không xương lần mò vào trong áo bóp nắn đôi thỏ trắng, một tay khác nâng ôm cô lên để cô bám chặt vào người, hai chân quẩn vào hồng cậu. Môi hai người vẫn chưa rời một giây, cậu như đang trút giận lên đôi môi của cô, muốn cắn nuốt cô vào bụng.
" Um..dau.."
"Tắm chung được không?"
Hơi thở mạnh mẽ phả lên tai, khiến cơ thể Diệp Ninh Quân tê rần không nhịn được mà rên nhẹ một tiếng, cô có chút ngại ngùng nhưng vẫn gật đầu với cậu. Trong sâu trong lòng ham muốn của cô cũng bắt đầu rục rịch, không
chi nu hon ma co con muon nhieu hon.
Trần Trì vừa bế cô vừa giúp cô cởi bỏ quần áo, lúc đến phòng tắm thì cả hai đã trần truồng đứng sát vào nhau dưới vòi sen. Hai người nhị theo từng giọt nước rơi trên người đối phương, cô không nhịn được mà đưa tay lên sờ những cơ bụng còn vô thức đếm từng cái.
"Hài lòng chứ?"
"Vô cùng hài lòng."
" Tôi cũng hài lòng."
" Hửm?"
" Ngực của cậu."
Trần Trì nhếch môi, đưa tay lên bóp một bên đôi thỏ trắng kia, hô hấp của cô bắt đầu rối loạn, cả hai dường như hiểu ý nhau mà bật cười, cô choàng tay qua cổ môi chủ động dán lên môi cậu. Nụ hôn của cô không thuần phục nhưng vẫn đủ để cậu cứng lên, thứ đó cứ đâm vào bụng nhỏ của cô, mỗi tất da thịt trên người cô đều có dấu hôn mỗi khi cậu đi qua, cũng giống như đợt trước cả hai chỉ cọ xát bên ngoài. Dưới vòi sen nước rơi tích tách nhưng không thể nào lấn áp được tiếng rên và tiếng thở dốc, hình ảnh kinh diễm khiến người xem phải bóng mắt. Chẳng biết bao lâu tiếng nước dừng lại nhưng bên trong vẫn còn tiếng rên rỉ của mỹ nữ, tuy hai người trần truồng nhưng cơ thể lại nóng đến bỏng người.
Diệp Ninh Quân bị khoái cảm nhấn chìm đến cơ thể mềm nhũn như nước, Trần Trì vẫn chưa được thoa mãn mặc dù đã bắn hai lần, cậu giúp cô lau người và bế cô lên giường tiếp tục làm chuyện, cô bị cọ xát đến sưng, hai bên trong bắp đùi cũng đỏ ửng mà cô không có sức để cản cậu, những khoái cảm ấy lại một lần nữa ập đến khiến đầu óc cô mụ mị không suy nghĩ được gì cả, mặc cho cậu làm gì thì làm.
Khác với âm thanh quyền rũ bên này thì bền khác lại có những ẩm thanh đau đớn van xin không ngừng phát ra từ ba thiếu niên. Lâm Cung Viễn, Trạch Du, Vương Thống lúc đi ra từ tiệm net lại không cẩn thận va vào những người mặc áo đen, không đợi ba người hoàn hồn thì đám người đó đã kéo vào trong con hém vắng người và đánh đập bọn họ dã man.
Một người đàn ông đứng ở phía quan sát, đưa tay châm điếu thuốc ung dung nhìn ba người đang nằm trên mặt đất:" Đừng đánh chết chúng!"
"Dạ Đại ca."
Hắn từ từ tiến lại gần, nhích chân lên dẫm vào tay của Lâm Cung Viễn, khiến cậu ta rên rỉ đau đớn, hắn từ từ ngồi xuống một tay nắm tóc cậu ta lên.
"Nhớ cho kỹ, không được động vào người Diệp Ninh Quân và Diệp Ninh Mạc."
" Còn có lần sau, không chỉ bị như vậy e rằng bọn mày sẽ mãi mãi làm người thực vật đấy!"
"Ngày mai nhất định phải đi xin lỗi với hai người họ. Người đứng sau bọn họ là người mày không thể động vào đâu, người đó đứng từ quan sát hành động của bọn mày đấy."
" Nghe ro roi chu!"
"R.rõ rồi...aaa..."
" Bọn tôi nhất định sẽ xin lỗi bọn họ."
"Ngoan lắm."
Người đàn ông đó xoa đầu Lâm Cung Viễn như đang xoa đầu một con chó, hắn nhả khói ra một màn sương mỏng, quay người rời đi cùng đám người khác. Ba người kia chật vật ngồi dậy dựa vào tường, bọn họ không ngờ rằng người đứng sau như lời người đàn ông đó nói lại có thể lực lớn như vậy và còn ở trong trường. Bọn họ chọc nhẩm người rồi, nếu ngày mai bọn họ không xin lỗi nhất định cái mạng nhỏ này e rằng khó mà giữ được.
Sau khi xử lý người xong, người đàn ông ngồi trong xe lấy điện thoại ra gọi điện báo cáo, bên này Trần Trì vừa mới kết thúc trận cuối, cậu thỏả mãn hồn cô và giúp cô lau sạch phía dưới, để cho cô ngủ ngay ngắn. Lúc này điện thoại trên bàn rung lên, cậu nhìn phía cô một chút rồi cầm điện thoại đi ra ngoài ban công nói chuyện.
" Thiếu gia đã xử lý xong."
Trần Trì mặt không cảm xúc tắt điện thoại, cậu chống tay lên lan can nhìn màn đêm của thành phố, ánh mắt trở nên quỷ dị, bất kể ai nhìn cậu vào lúc này để ớn lạnh mà vội chạy đi, chỉ sợ chậm một giây sẽ bị con quỷ nhấn chìm trong bóng tối.