Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi
Đến nơi cấm trại, mỗi lớp tự phân chia công việc với nhau, khi được dựng lều xong. Thầy chủ nhiệm phân công cho hai nhóm nam và nữ đi tìm củi khô quanh đây để nhóm lửa.
" Các em tuyệt đối không đi vào sâu trong rừng đấy!"
"Vâng."
Diệp Ninh Quân muốn kéo Chu Tịch đi cùng mình, cô nàng cũng vui vẻ muốn đi cùng nhưng vừa mới đi được vài bước đã bị Lục Hiểu Minh xách cổ áo kéo cô đi. Trần Trì thấy thế tiến đến năm tay Diệp Ninh Quân đi một hướng khác.
Diệp Ninh Quân cố gắng thoát ra thì Trần Trì càng nắm chặt hơn, sức có hơi mạnh, cô cảm thấy như cậu đang muốn bẻ gãy cả tay cô. Cô nhăn mày vì đau, liền đưa tay khác nhéo vào hông cậu: " Tớ đau đấy."
Một cái nhéo của Diệp Ninh Quân tương đối dùng lực mạnh nhưng con người kia vẫn giữ nguyên khuôn mặt không cảm xúc, cô nghĩ chẳng lẽ cậu không đau sao? Được cô nhắc nhở Trần Trì cũng giảm lực lại. Vì mãi theo bước chân của cậu nên khi cậu dừng lại cô không hề hay biết, cứ thể đâm thẳng vào bả vai cậu.
" A dau!!"
Diệp Ninh Quân vừa xoa trán vừa nhìn xung quanh thấy không có ai cả, cô vội vàng quay đi quay lại tìm hình bóng người. Kết quả vẫn như cũ, cô vừa định nói với cậu thì thấy gương mặt cậu có vẻ nguy hiểm, cậu tiến cô lùi đến khi lưng cô đụng phải cái cây lớn phía sau cậu mới dừng bước.
" Không để ý đến tôi."
Diệp Ninh Quân giả vờ tức giận quay mặt đi hướng khác nhưng cánh tay cậu nhanh hơn nắm lấy giữ chặt cằm nhỏ của cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Nói chuyện?"
" Là do cậu sai."
" Tôi sai? Vậy phạt tôi đi."
" Vậy phạt cậu không được chạm vào tớ."
" Cái này không được. Xem ra cậu không biết phạt cái gì nhỉ, để tôi tự nhận hình phạt."
"Cá.i..ưm."
Trần Trì nhân cơ hội lúc cô kêu lên liền đưa lưỡi vào trong trêu đùa, kỹ thuật hôn của cậu ngày càng giỏi, khiến cô từ phản kháng chuyển thành cùng cậu chìm đắm trong nụ hôn mãnh liệt này, cánh tay cô từ khi nào đã choàng qua cổ kéo khoảng cách của hai người gần hơn. Thấy cô hết oxy liền buông ra, trên môi hai người vẫn còn một sợi chỉ bạc mỏng, gương mặt cô đỏ lên thở dốc liên tục, bởi vì kìm nén dục vọng nên giọng cậu có chút khàn đi:" Hình phạt này đủ rồi chứ?"
"Đ..đủ rồi."
" Hình như tôi thấy cậu còn chưa được thỏa mãn."
" Cậu đừng giở trò lưu manh, chúng ta mau quay về chỗ mọi người đi."
" Về nhà bù cho câu nhiều hơn."
Diệp Ninh Quân liếc cậu một cái, nhanh chóng tìm kiếm củi xung quanh. Lúc quay lại vẫn có cớ để cho mọi người không hiểu lầm. Cô nhặt cậu cầm, xung quanh có rất nhiều cành cây khô, thấy cậu cầm hơi nhiều nên cả hai quay trở lại chỗ mọi người tập trung. Chu Tịch và Lục Hiểu Minh thấy đôi môi sưng của hai người liền cười tủm tỉm, bất giác gương mặt cô lại đỏ lên vội liếc cậu như đang chất vấn cậu vậy.
Sau khi thu thập đủ, mọi người nhanh chóng trở về lều của mình và bắt đầu ăn buổi trưa. Bốn người đang chuẩn bị ăn cùng nhau thì Mộc Bách không biết từ đâu mà xuất hiện chỗ bọn họ, cả đám nhìn cô ta như một sinh vật lạ.
Đương nhiên Mộc Bách nhìn ra vẻ không chào đón của bốn người, nhưng cô ta nào đâu biết liêm sỉ, lại cố tình bon chen vào giữa Diệp Ninh Quân và Trần Trì, còn cười với cô một cái.
"Em ăn cùng với mọi người nhé."
Bốn người định mặc kệ cô ta muốn làm gì làm, nào ngờ lại có một người lại đến, cậu lên giọng với Mộc Bách như đang thay bọn họ nói lời trong lòng:" Nhìn cô chẳng khác gì kẻ chết đói cả! Người ngoài nhìn vào cũng thấy được bọn họ không chào đón, mắt cô có vấn đề sao mà nhìn không thấy?"
Thiếu niên có gương mặt giống Diệp Ninh Quân bảy tám phần, cậu nói xong liền nhìn Mộc Bách với vẻ mặt thách thức, giọng của cậu ta cũng hơi lớn những người xung quanh cũng nghe thấy và đang nhìn về phía cô ta.
Mộc Bách cổ gặng gượng cười đến cứng đơ khuôn mặt, đưa mắt cầu cứu bốn người kia. Nhưng bọn họ cứ giả vờ không nhìn thấy, cô ta thấy vậy liền nói vài câu rồi rời đi mất. Diệp Ninh Mạc thấy cô ta rời đi cũng tính rời đi, khi nãy vừa nhìn thấy cô ta đang đi về phía lớp chị gái mình, cậu nghĩ chắc chắn cô ta đi cướp người liền đi theo phía sau. Cậu vừa quay người, thì Diệp Ninh Quần đã kéo cánh tay cậu.
" Các cậu, đây là Diệp Ninh Mạc, em trai tớ!"
Diệp Ninh Mạc thấy cô giới thiệu mình cho bạn cô, cậu hơi bất ngờ sau đó cũng mở lời chào hỏi: " Em chào anh chi."
" Lớn lên cũng soái lắm đấy!"
"Có muốn ngồi ăn cùng với bọn chị không?"
"Đúng đấy, cứ ngồi xuống đây."
Lục Hiểu Minh cảm thấy cậu em trai này có cái miệng hỗn giống cậu, nên lôi kéo cậu em trai này ăn cùng. Sau này có thể là anh em trí cốt cùng tiêu diệt những loại người không biết liêm sĩ kia. Trần Trì không phản bác cũng không phản ứng, ngồi gắp thức ăn cho cô, với khuôn mặt lạnh này Diệp Ninh Mạc bỗng chốc có chút khẩn trương.
Trước kia chính miệng Diệp Ninh Mạc nói là sau này ở trường tốt nhất là không quen biết nhau, nhưng hiện tại cậu được chị gái mình giới thiệu cho bạn cô, trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Cái cảm giác này rất tuyệt, suốt buổi ăn đó cậu dễ dàng hòa nhập vào với bọn họ cười nói liên tục.
Dạo gần đây Diệp Ninh Mạc thay đổi không ít từ không học hành cúp tiết thành trở thành trẻ ngoan lại còn cố gắng học tập, thầy cô cũng công nhận việc thay đổi tích cực này của cậu. Nhưng lúc trước cậu dây dưa với đám bạn không học giờ lại thay đổi không cùng bọn họ trốn tiết đi chơi nét nữa nên vô cùng ghét bỏ cậu. Bây giờ nhìn cậu cười đùa với người khác, đám người bọn họ lại thấy chướng mắt, nói cậu là kẻ giả tạo.
"Có nên xử nó không?"
" Làm cách nào để xử nó?"
"Tớ có cách."
Ba người chụm lại bàn kế hoạch, bọn họ nhìn sang Diệp Ninh Mạc mà cười khẩy, vừa ăn xong ba người lén la lén lút vội cầm cây xẻng đi vào trong rừng, bắt đầu đào hố lớn, bọn họ muốn nhốt cậu ở đây một đêm. Cảm thấy trò chơi rất thú vị nên chẳng nghĩ đến tính nghiêm trọng của nó, bọn họ háo hức chờ đến tối.