Xuyên Sách: Học Bá Để Ý Đến Tôi
Về chuyện Diệp Ninh Quân và Trần Trì hẹn hò chỉ có mấy người trong phòng của cô biết, lúc sáng còn hứa hẹn với thầy chủ nhiệm sẽ không yêu đương nhưng đến tối lại cướp mất trò ngoan của thầy nên trong lòng có chút chột dạ.
Sáng sớm mọi người trong trường bắt đầu bàn tán về việc của đại thần hôm qua, có người suy đoán người con gái may mắn đó là Thẩm Giai, nhưng cũng có người nói là người khác có lẽ là đàn em Mộc Bách. Cả hai nghe được tên của trong hội luận bàn tán cũng không lên tiếng giải mặc cho người khác nghi ngờ mình nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Thẩm Giai biết tin từ tối hôm qua liền phá tiết đập vỡ đồ đạc trong phòng, sáng sớm vội vàng đến lớp, cô ta không tin việc Trần Trì và Diệp Ninh Quân yêu nhau. Tại sao nó không xảy ra như trong mơ chứ?
Thẩm Giai nhìn hai người lén lút nhìn trộm nhau, trong lòng vô cùng ghen ăn tức ở. Đôi mắt cũng phiếm hồng cố gắng ngăn những giọt nước mắt chảy ra.
Đến giờ giải lao, thấy Diệp Ninh Quân đi ra ngoài cùng với Chu Tịch, Thẩm Giai liền bám theo phía sau, cô ta đi nhanh ngăn cản đường đi hai người.
" Bạn học Diệp, chúng ta nói chuyện với nhau một lát được không?"
" Chu Tịch, không về kí túc xá trước đi."
" Ừm, vậy tớ đi trước."
Diệp Ninh Quân sắc mặt không thay đổi, không nghĩ cũng biết là Thẩm Giai đến hỏi cô chuyện gì. Hai người đi đến chỗ vắng người để nói chuyện, vừa đến nơi thấy không có ai Thẩm Giai liền lộ ra bản chất không kiên nhẫn của mình.
" Tôi biết người trong hình này là cậu."
Diệp Ninh Quân nhìn vào bức ảnh cô và Trần Trì hôn nhau ở khu đi bộ, gương mặt có chút đỏ lên, điều này càng Thẩm Giai tức điên hơn, cô ta mất kiểm soát mà mà bấu chặt vai cô, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt khiến rên vì đau.
" Tại sao chứ? Một con nữ phụ như mày sao lại có thể ở bên cạnh nam chính chứ?"
" Nhất định là mày giở trò quyến rũ Trần Trì. Tao mới là nữ chính, một nữ phụ như mày có quyền gì mà cướp tình yêu của tao? Con tiện nhân này."
" Đau.."
" Đau sao? Mày cũng biết đau sao? Mày có biết tâm trạng của tao đau gấp ngàn lần như vậy không hả??"
" Con khốn, nếu mày biến mất giống như nguyên tác thì tốt biết mấy nhỉ?"
" Cậu...Thẩm Giai cậu đừng làm bậy?"
" Hừ, sợ rồi sao? Tao sẽ cho mày biết thế nào là kết cục thảm khóc."
Thẩm Giai dứt lời liền lùi về sau một chút và từ từ nhắm mắt ngã lưng về phía cầu thang, Diệp Ninh Quân cố gắng đưa tay để cứu nhưng không kịp, ban tay cô lại bắt được không khí, khoé môi Thẩm Giai nhếch lên, cô đứng trơ mắt nhìn Thẩm Giai lăn xuống cầu thang từng bậc từng bậc.
Đúng lúc này có hai bạn nữa đi từ dưới lên thấy Thẩm Giai lăn xuống rồi nằm bất động, trên sàn cũng có vũng máu tràn ra, hai cô nàng kinh hãi hét toáng lên, rồi nhìn phía trên xem cô là hung thủ đẩy người.
" Là cậu đẩy người sao?"
" Có người không? Mau gọi cấp cứu!"
Diệp Ninh Quân hoảng loạn vùi ra sau vài bước, mắt không dám tin Thẩm Giai có thể lấy tính mạng của mình làm trò đùa, liệu cô nói ra sự thật thì mọi người sẽ tin cô chứ? Không? Nhất định là không tin cô rồi!
Diệp Ninh Quân lùi ra sau đụng phải bức tường thịt, cô mới hoàn hồn quay người lại, là Trần Trì, cô vừa định chạm vào tay cậu thanh minh liền bị cậu né sang một bên, ánh mắt nhìn cô có chút lạnh lùng, đây là lần đầu cậu nhìn cô như vậy.
Trần Trì chạy xuống dưới bế Thẩm Giai đang bất động kia chạy đi mất, cô đứng chết lặng nhìn theo bóng dáng của cậu.
Khi thấy hai người kia biến mất, mọi người xung quanh đó lại bắt đầu chỉ trích cô, thậm chí có người xô cô ngã đến trật khớp chân, nhưng cô không cảm thấy đau cả. Cô đang nghĩ chẳng lẽ tình cảm mà Trần Trì thể hiện bao ngày qua là nhất thời mà thôi, chỉ có nữ chính mới là định mệnh của Trần Trì.
" Nhìn xem, cô ta mặt dày như vậy?"
" Cô ta là hung thủ đẩy Thẩm Giai."
" Cô ta là kẻ giết người."
" Đúng là ác nhân."
" Có phải vì ghen ăn tức ở với Thẩm Giai nên mới ra tay không?"
" Người như cô ta đúng là không nên dây vào, nếu lỡ trúng thì xuôi cả đời mất."
Diệp Ninh Quân không nghe lọt được câu nào, thầy cô đến cả đám mới giải tán, thầy giám thị nhìn cô ngồi bệt xuống dưới sàn, cổ chân có chút sưng lên của cô, thầy lắc đầu lên tiếng:" Em mau đến phòng y tế trước rồi nhanh chóng đến văn phòng gặp thầy."
Diệp Ninh Quân hồi phục chút đỉnh nhưng vẫn không có cảm giác đau đớn, mặt không đổi sắc đi theo thầy giám thị lên văn phòng, thầy thấy vậy liền lắc đầu đi cùng cô. Thầy chủ nhiệm biết tin hớt hải từ lớp xuống, phụ huynh của Diệp Ninh Quân là bà nội đang chạy lên và phụ huynh của Thẩm Giai là cha Thẩm cũng đang vội chạy lên.
Mọi người lên đông đủ mới bắt đầu vào cuộc nói chuyện, Dương Như Ý vừa đến đã đánh vào lưng cô một cái rồi mắng chửi liên tục làm cho mọi người ở trong phòng cũng giật mình nhìn theo, thầy giám thị thấy bà ra tay không nhẹ nhưng sắc mặt của lại không biến đổi chịu đau, ông có chút thương xót liền ra tay ngăn cản.
" Tôi sẽ về nhà dạy dỗ nó lại thật tốt. Nhà trường cứ phạt nặng nó đi."
" Chuyện tôi cũng vừa trình bày, hiện tại em Thẩm Giai cũng được đưa vào bệnh viện điều trị nên không biết rõ sự việc, cũng không tin vào một phía, thế này đi đợi em ấy tỉnh lại thì chúng ta vào cuộc điều tra được không?"
" Tại sao lại phải dời, việc của con gái tôi ngã xuống cầu thang đã có người làm chứng là con bé đó đẩy ngã, có lẽ nhà trường nên phải đình chỉ học con bé và bắt gia đình bồi thường tổn thất tinh thần của con gái tôi. Nếu không tôi sẽ cho cảnh sát vào cuộc điều tra."
" Không được, là cháu tôi sai không phải là gia đình nó, chúng tôi không liên quan và cũng không chịu trách bồi thường dùm nó, nếu chi trả nhiều thì cứ tính cho nó hết đi."
Những người còn lại đều kinh ngạc khi nghe những lời của bà nói, cha Thẩm nhìn bà rồi nhìn sang Diệp Ninh Quân, từ đầu cô luôn không nói chuyện, cứ mặc cho bà đánh mắng tùy thích, ông cũng để ý đến đôi chân đang sưng lên một cục kia, nhưng sắc mặt lại không thể hiện ra, làm ông có chút mềm lòng.
" Trên giấy tờ khai sinh và sổ hộ khẩu, học sinh Diệp Ninh Quân là con của Diệp Phàm và Lâm Tử Nguyệt, còn bà là bà nội là người giám hộ cho con bé sao lại ăn nói như vậy sao?"
Thầy hiệu trưởng tức giận khi nghe bà nói vậy, nhìn thái độ của bà thế này cũng hiểu được một phần tình trạng của Diệp Ninh Quân khi sống trong gia đình.
" Tôi..."
" Mọi chi phí phát sinh ở bệnh viện trong việc chữa bệnh cho học sinh Thẩm Giai đều do nhà Diệp Ninh Quân phụ trách, còn em sẽ bị đình chỉ học hai tuần, đợi khi nào em ấy tỉnh dậy sẽ bắt đầu cho cuộc điều tra. Hai bên gia đình không còn ý kiến chứ?"
" Cứ như vậy đi!"
Cha Thẩm quay người rời đi nhanh chóng chạy đến bệnh viện xem tình hình. Vì còn đang ở trường học, khi nãy còn bị nhắc nhở nên bà không dám mắng chửi cô nữa bảo cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trở về cùng bà.