Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 82: Con gà La Tiểu Vi - giết gà doạ khỉ




Tình hình diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt. La Tiểu Vi, Thái Hồng Loan và La Mẫn giằng co trong phòng. Mấy nữ thanh niên trí thức còn lại thì núp co ro trong góc. Đội trưởng, Thái Hồng Cảnh và Trần Vệ Dân đứng ở cửa. Tiếp theo là những nam thanh niên trí thức còn lại cùng với chị em Dương Gia Nghi. Thôn dân ở ngoài cùng.

Bởi vậy, tuy Dương Gia Nghi đoán được điều gì nhưng cách mấy lớp người, cô không thể làm gì cả.

Ầm!

Tiếng ghế gỗ va vào da thịt, tiếp theo là tiếng của Thái Hồng Loan: "Anh Dân!"

Đôi mắt La Tiểu Vi trống rỗng, nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô ả đã bắt đầu sợ hãi.

Thì ra trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, Trần Vệ Dân nhanh chân hơn Thái Hồng Cảnh một bước mà bước vào phòng xô Thái Hồng Loan ra, bản thân lại bị đập ghế vào vai, cả cơ thể ngã sóng soài trên mặt đất, một tay ôm lấy bả vai. Có vẻ như đã bị gãy xương rồi.

Thái Hồng Loan hoảng loạn muốn đỡ lấy hắn: "Anh ơi, anh có sao không?"

Mặt Trần Vệ Dân vì đau quá mà nhăn nhúm, trắng bệch. Tuy vậy hắn vẫn cố cười trấn an, tuy rằng nụ cười này trông hơi khờ: "Anh không sao..." Trên trán đã đổ rất nhiều mồ hôi. Mắt cũng hơi đỏ. Hắn ôm vai hít hà, loạng choạng đứng dậy.

Đau quá!

Hắn là con trai còn chịu không nổi, huống gì Hồng Loan. May mắn hắn nhanh chân tới trước. Trần Vệ Dân nghĩ đến đây còn hơi đắc ý. Nếu chậm một bước thì không biết Hồng Loan sẽ đau đớn như thế nào. Từ nhỏ đến lớn cô ấy chưa từng chịu khổ dù chỉ là một chút.

Lúc này, Thái Hồng Cảnh đã bất chấp tất cả mà xông vào xông tới, hướng về phía La Tiểu Vi mà quát: "Cô..."

Hai tay hắn nắm chặt, rất muốn không màng tất cả mà tiến lên cho kẻ trước mắt một cú đấm. Nhưng cuối cùng, Thái Hồng Cảnh vẫn cố gắng dằn cơn thịnh nộ lại. Chuyện quan trọng trước mắt là đưa Vệ Dân đi bệnh viện.

Chát!

La Mẫn đột nhiên cho La Tiểu Vi một cái tát thật mạnh, khiến mặt cô ả nghiêng thẳng qua một bên, đỏ rát. Cái tát này như xé vỡ bầu không khí, làm tất cả mọi người bừng tĩnh.

Đánh hay lắm!

Mọi người đều reo hò trong lòng. Cô ả này không được ưa thích, đến đây bấy lâu, làm việc thì không được lại tối ngày ỏng ẹo đưa đẩy với trai thôn, ai mà thích cho nổi.

À không, vẫn có người thích. Khi mà đội trưởng chuẩn bị lên tiếng giải quyết mọi chuyện thì Đỗ Trung từ đâu chui ra mà la lớn: "Mấy người có thôi đi không? Cả đám ức hiếp một người con gái mà xem được à?"

Thấy đội trưởng nhìn mình, gã hơi sợ nhưng vẫn đứng trước mặt La Tiểu Vi, che chở cô ả trước ánh mắt mọi người.

Đội trưởng đau đầu: "Ai đó chạy về nhà tôi dắt xe đạp ra chở đồng chí Vệ Dân đi bệnh viện." Đoạn, ông quay sang nói với La Tiểu Vi: "Cô đả thương người khác, tối nay ở đây một đêm, ngày mai theo tôi đi gặp ban quản lí thanh niên trí thức."

Mặt La Tiểu Vi trắng bệch, môi run rẩy: "Tôi không đi, tôi không sai, là họ đánh tôi trước."

La Mẫn không nhịn nổi: "Cô nói người khác đánh cô vậy sao không nói luôn lý do. Cô dám nói không? Đầu tiên là lười biếng không chịu làm việc, đến khi lương thực không đủ ăn thì giở thói táy máy tay chân. Bị người phát hiện cũng chẳng ăn năn, một bên kêu gào oan uổng, một bên đánh người. Sao? Cô oan ức lắm à?"

Mắt Dương Gia Nghi sáng rực, chăm chú hóng hớt. Quả nhiên nữ chính đều thuộc nhóm người không dễ chọc. Lần này La Tiểu Vi không rớt một lớp da mới là lạ.

Mấy ngày nay, đội trưởng vừa bận rộn, vừa lo lắng. Áp lực dồn nén khiến tâm trạng của ông đã âm đến mức giới hạn thấp nhất. Thấy cô ả lại muốn kêu gào, ông gạt phắt đi:

"Không muốn đi cũng phải đi!"

Đoạn, đội trưởng nhìn chằm chằm vào đám thanh niên trí thức, giọng nói chậm rãi, đầy lực lượng như đang gằn từng chữ:

"Tôi biết các cô cậu rời xa gia đình đến nơi này, lạ nước lạ cái nên chưa kịp thích ứng. Nhưng đó không phải là lý do để các cô cậu có thể tuỳ ý phóng thích thói hư tật xấu.

Nếu đã về đây, làm người con của thôn này thì sẽ không có ai có thể ức hiếp các cô cậu. Các cô cậu chỉ cần siêng năng chăm chỉ. Thôn dân như thế nào, các cô cậu sẽ được đối xử như thế ấy.

Tuy nhiên!"

Đội trưởng nói đến đây, giọng ông vút cao, vang dội: "Đừng tối ngày nghĩ đường ngang ngỏ tắt, nếu mà để tôi biết được thì tuyệt đối không nuông chiều.

Các cô, các cậu hãy nhớ cho kỹ. Sau này muốn làm gì thì hãy đắn đo trước, làm chuyện gì đó phải có can đảm chấp nhận hậu quả, khỏi phải trách sao tôi ác!"

Đầu óc La Tiểu Vi như bị người lắc mạnh một trăm cái, hai tai hoảng hốt đến nổi chỉ nghe được tiếng vù vù. Cô ả bặm môi, cắn chặt răng, yêu cầu bản thân bình tĩnh.

Chuyện đã đến nước này, đám người này thề không bỏ qua. Tuy vậy, cho dù có chết thì cô vẫn muốn kéo thêm vài cái đệm lót lưng.

Một ánh sáng le lói rọi qua tâm trí.

La Tiểu Vi hét lớn: "Tôi cũng muốn cử báo! Đội trưởng, tôi cũng muốn cử báo."

Mội người lặng ngắt. Đội trưởng cau mày, trong lòng càng bực bội: "La cái gì! Cử báo ai?"