Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 46: 46: Tin Dữ




Lê Thuỳ nhanh nhẹn: "Có bao nhiêu chị lấy hết."

Dương Gia Nghi nhướng mày. Tuy cô không biết đội trưởng sẽ chia cho mình bao nhiêu cân thịt nhưng chắc chắn là không ít. Thường trong thời buổi thiếu thốn này, người ta thường hong khô chúng rồi để dành ăn dần. Nhưng Dương Gia Nghi vốn dĩ không phải dân bản xứ, đối với cô, thịt heo rừng có mùi hôi rất khó chịu. Thay vì ép bản thân phải ăn nó, cô dứt khoát đổi lấy tiền, rồi mua thịt heo từ siêu thị. Dù sao cô ở một mình, không sợ bị người khác biết.

"Giá cả như thế nào ạ?"

Giá thịt mỗi nơi mỗi khác. Ở chỗ này, thịt heo rừng và thịt heo nhà đều giống nhau hai đồng một cân kèm phiếu thịt.

"Hai đồng hai mao một cân, được không?"

Dương Gia Nghi gật đầu, giá này vừa phải, không đắt không rẻ. Cô hỏi lại: "Có bao nhiêu chị đều lấy hết?"

Lê Thuỳ rụt rè gật đầu.

Thiếu nữ cười đùa: "Nhà chị ăn hết sao? sẽ nhiều lắm đấy."

Lê Thuỳ cười ngượng ngùng: "Ăn không hết thì làm thịt khô để dành, thịt khô cũng ngon không kém."



Tôi tin chị mới là lạ! Ai còn không biết ai nha. Dương Gia Nghi không trêu Lê Thuỳ nữa, cô đưa sọt nấm cho cô nàng: "Mai hoặc mốt em mang thịt qua rồi lấy lại sọt."

Lê Thuỳ gật đầu, nhỏ giọng nói địa chỉ nhà mình cho Dương Gia Nghi biết. Lần hợp tác đầu tiên diễn ra tốt đẹp. Trong lòng cả hai đều rất vui vẻ.

Lúc trở lại phòng bệnh, những người còn lại nhìn cái sọt của Dương Gia Nghi nằm trong tay Lê Thuỳ cũng không có ai nói gì. Hai người đỡ mất công giải thích.

Lê Thuỳ để chồng chăm sóc mẹ, cô xách sọt vội vã về nhà.

Lúc này, mặt trời sắp lặn rồi.

Đúng lúc Dương Gia Nghi và Lý Hương chẳng biết phải làm gì thì vợ đội trưởng quay lại, trong tay xách đầy đồ vật, giọng bà sang sảng: "Gia Nghi, cháu với Hương về đi, chồng bác đang đợi ở ngoài đấy, ở đây có bác là được rồi. Hai đứa về xem ngày mai còn phải phân lương nữa."

Vừa nói, bác vừa nháy mắt ra hiệu với Dương Gia Nghi.

Cô gái nhỏ thấy bản thân ở lại cũng chẳng giúp được gì, thím Lan đã có vợ đội trưởng trông nom nên gật đầu.

"Dạ." Đoạn, cô quay sang nói với thím Lan: "Thím ơi cháu về trước nhé, hôm nào cháu lên thăm thím ạ."

Thím Lan xua tay: "Thôi cháu đừng sang, qua lại vừa mất công lại vừa mệt mỏi, mai mốt thím về tới bây giờ."

Dương Gia Nghi cười cười, cô không đáp mà cùng Lý Hương ra cửa, trong lòng nói thầm nếu nếu có rảnh cô vẫn sẽ lên thăm thím.

Ra tới cổng bệnh viện, đội trưởng đang ở đó thật. Lý Hương nhanh nhẹn gọi: "Cha!"

Đội trưởng gật đầu: "Hai đứa lên xe đi." Giọng ông hơi trầm hơn so với thường ngày.



Lý Hương và Dương Gia Nghi đều phát hiện. Dương Gia Nghi nghĩ chắc ông lo lắng cho thím Lan, Lý Hương lại cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Cô lo sợ mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì ạ?"

Đội trưởng đợi hai người ngồi ổn mới đánh xe đi, ánh mắt ông vừa như nhìn đường, lại như đi vào cõi thần tiên, giọng cũng thẩn thờ: "Lúc nãy thằng Việt gọi điện thoại về báo..."

Thằng Việt tên đầy đủ là Hoàng Bách Việt, con trai duy nhất của đội trưởng, cũng là chồng của Lý Hương.

Lý Hương nghe cha chồng bỏ lửng như vậy thì sốt ruột, hỏi gấp: "Anh Việt sao ạ? Anh bị làm sao vậy cha?"

Đội trưởng liếc con dâu một cái sắc lạnh: "Nó có thể có việc gì? Còn khoẻ mạnh hơn con trâu rừng á. Có chuyện là thằng Quân!"

Lý Hương nghe đến chồng bình an thì thở ra, chưa được một nửa lại phải nín: "Chú Quân..."

"Thằng Quân đi làm nhiệm vụ chẳng may mất tích, sự việc đã diễn ra chừng tháng nay rồi."

Dương Gia Nghi chau mày, thằng Quân trong miệng đội trưởng hình như là con trai thím Lan.

"Là con trai của thím Lan ạ?"

Đội trưởng gật đầu: "Ừ, nó đó, mấy đứa về đừng nói lung tung, thím ấy đã như vậy rồi, trước giấu đã."

Với tính tình của thím Lan, nếu hay tin con trai mình mất tích nói không chừng thím sẽ tức tốc bắt xe đến quân khu, mà chân thím lại như vậy...

Lý Hương và Dương Gia Nghi nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu, trong lòng đều cảm thấy nặng trĩu.

Lỡ như Hoàng Bách Quân có chuyện gì, thì không biết thím Lan sẽ như thế nào. Tuy thím không nói nhưng từ hành động, Dương Gia Nghi đoán được con trai chính là là nguồn sống của thím.

Nếu nguồn sống mất đi...

Dương Gia Nghi là người theo thuyết vô thần. Cô không tin Thần Phật, cho dù bản thân xuyên qua một cách li kỳ.

Nhưng vào giây phút này, ở trong lòng, cô khẩn khoản cầu mong Thần Phật thương tình mà phù hộ cho thím Lan và con trai thím vượt qua kiếp nạn, đừng để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Không khí xung quanh trùng xuống. Áp lực tràn lan. Đội trưởng cau mày thật sâu. Vẻ mặt Lý Hương rầu rĩ.

Riêng Dương Gia Nghi, trong lòng cô vang lên từng hồi kinh Phật, mãi đến khi xe bò dừng trước của nhà mới dứt.

Hy vọng trời xanh nghe được lời khẩn cầu của cô...