Xuyên Sách: Hệ Thống Buộc Ta Phải Viết Văn

Chương 33: Chuyện cái chăn




Dương Gia Nghi nóng lòng muốn thử. Tài khoản của cô đang có 100 điểm tròn. Thiếu nữ vừa đi vừa mở siêu thị ra, chọn mục bán chăn.

Thật nhiều mẫu chăn hiện ra trước mắt: có to, có nhỏ, có mỏng, có dày, màu sắc và hoa văn đa dạng.

"Ký chủ, cô thử xem loại này nè!"

3333 chỉ Dương Gia Nghi một loại chăn khá đặc biệt. Trong khi những cái chăn khác chỉ tầm từ 7 đến 12 điểm thì loại chăn này đến tận 20 điểm. Vỏ ngoài của nó là một lớp vải đơn sắc, trông khá giống với những sản phẩm của cửa hàng Bách Hoá.

Thiếu nữ ấn vào chỗ mô tả thì thấy ghi rõ chiều dài hai mét rưỡi, chiều ngang ba mét, bông bên trong nặng sáu cân. Đây là một cái chăn rất to và dày dặn, thảo nào lại đắt như thế. Mà chăn càng to thì đắp càng thích.

Mùa đông ở nơi này rất khắc nghiệt. Những chiếc chăn có độ dày bình thường sẽ không đáp ứng được nhu cầu giữ ấm.



"Bé Ba, nếu chị mua loại này thì không cần tốn điểm để nguỵ trang đúng không?"

"Đúng vậy, bề ngoài của nó đã rất giống với những chiếc chăn được trưng bày trong cửa hàng Bách Hoá. Nhưng mà, ký chủ, đề nghị cô không chọn những màu sắc rực rỡ bắt mắt."

Chuyện này Dương Gia Nghi hiểu. Chẳng những chăn mà quần áo cũng thế, thời này người ta chỉ dùng mấy màu quanh đi quẩn lại.

Thứ nhất là màu đỏ: đây là màu sắc được sử dụng khi có đám cưới, đám hỏi hoặc tiệc mừng. Màu đỏ cũng là màu hiếm nhất và bán chạy nhất. Thông thường nó vừa xuất hiện, bất kể là quần hay áo hay chăn đều được người dân tranh nhau mua hết.

Thứ hai là màu lam nhạt: màu này cũng rất được ưa thích nhưng độ đắt hàng thì không bằng màu đỏ.

Thứ ba là màu xanh lục: đây là màu tượng trưng cho người lính. Người người, nhà nhà đều yêu thích.

Thứ tư và thứ năm là màu xanh dương đậm với màu đen: hai loại màu này không đẹp nhưng được ưa chuộng vì tính ứng dụng của nó, khó dơ.

Cuối cùng là màu trắng: người đương thời không mấy ưa chuộng màu này, bởi nó rất dễ bị dính bẩn, tính ứng dụng không cao.

Dương Gia Nghi chọn tới chọn đi. Trong lòng cô ưng màu xanh nhạt của da trời, nhưng cũng biết nhà mình làm bằng đất, đắp chăn màu này thì chẳng mấy chốc sẽ bị dính bẩn, đành tiếc nuối mà chọn màu khác. Sẵn tiện trong nhà có chú út đi lính nên cô chọn màu xanh lục của quân nhân. Có người thấy được cũng sẽ nghĩ là chú út gửi qua, giảm bớt rất nhiều phiền phức.



Vì đây là chiếc chăn đầu tiên mà Dương Gia Nghi mua nên ngoài 20 điểm của chiếc chăn, cô còn phải bỏ ra thêm 1 điểm để mở khoá. Tài khoản của cô nháy mắt bị trừ 21 điểm, còn tổng cộng 79 điểm. Rương chứa đồ trong phòng làm việc cũng xuất hiện một cái chăn được gấp gọn trong cái túi bằng vải mỏng.

Thiếu nữ mua được chăn, cô không vội vã quay lại Cung Tiêu Xã mà tìm một con hẻm nhỏ rồi lẻn vào.

Con hẻm hơi sâu, ánh sáng không tốt, cuối đường là bức tường cong hình chữ U. Thì ra là một con hẻm cụt.

Dương Gia Nghi nép mình vào cuối hẻm, ngay chỗ bóng tối. Cô dùng tinh thần lực quan sát xung quanh, thấy không có ai liền đem cái chăn vừa mua được từ trong phòng làm việc ra, rồi thong thả xách nó hướng về Cung Tiêu Xã.

Trời thu, nắng chẳng còn gắt nữa. Lá trên mấy cái cây cũng đã vàng gần hết. Một cơn gió lạnh thổi đến, đám lá lìa cành, uốn lượn vài vòng trước khi rơi xuống mặt đất. Chỉ để lại những cái cành cô đơn trơ trọi.

Khung cảnh này cộng thêm bối cảnh xám nhạt của thời bao cấp, dòng người qua lại chậm rãi, ai nấy đều khoác lên mình những bộ quần áo lao động sẫm màu. Dường như các sắc màu tươi thắm đã trốn đi hết, khiến cho bức tranh này đã tiêu điều rồi mà còn nhuộm thêm vài phần buồn bã.

Có lẽ chỉ có mình Dương Gia Nghi là rảnh rỗi cảm thán. Cái thời cơm không đủ ăn, đồ không đủ mặc thì người ta đâu có nhiều hơi sức mà tức cảnh sinh tình.

Thiếu nữ lắc đầu, bật cười, hai cái má lúng đồng tiền hiện lên trên khuôn mặt vừa non nớt lại trắng nõn.

Thật là làm ra vẻ mà...

Cô gái nhỏ xách cái túi chăn nhanh chóng đi đến Cung Tiêu Xã. Trời đã trưa, cô bắt đầu cảm thấy đói bụng rồi.

Chắc vì hôm nay là ngày nộp thuế nên Cung Tiêu Xã đông hơn mọi khi. Có bốn năm người đang xếp hàng chờ tới lượt. Nhân viên bán hàng bận tối mày tối mặt. Cái bao đồ của Dương Gia Nghi vẫn còn nằm cạnh quầy. Miệng bao cột kín.

Thiếu nữ dùng tinh thần lực đảo qua. À, không mất thứ gì.

"Chị ơi, cho em lấy bao đồ nhé!" Cô gọi khẽ.

Người bán hàng nghe giọng nói quen thuộc liền ngẩn đầu lên, thấy rõ là Dương Gia Nghi thì cười, nụ cười phá vỡ nét cao ngạo lúc nãy: "Ừ, em kiểm tra xem có mất thứ gì không?"

Dương Gia Nghi cười tủm tỉm lắc đầu, mang theo hai cái má lúm quơ qua quơ lại: "Dạ không cần đâu ạ, em cảm ơn chị nhé!"