Chu Lâm đặc biệt coi trọng năm nay, Bạch Minh Châu có thể cảm nhận được điều này.
Nhưng cũng khó trách, năm trước khi Chu Lâm vừa mới từ trong tù ra, cháo mồng tám tháng chạp còn đến ăn ở nhà ông cậu. Khi đến tết thì không muốn đến đó làm phiền nên chỉ đành ăn tết một mình.
Nhưng năm nay thì không giống như vậy, anh đã có vợ còn có con. Một nhà ba người hoàn chỉnh, như vậy không phải sẽ có một năm mới vô cùng náo nhiệt sao?
Nhưng mà Bạch Minh Châu cũng rất coi trọng năm này giống như anh. Lần đầu tiên cô đến sống ở một nơi xa lạ này, cô với Chu Lâm đã có một gia đình và còn có cả con nữa.
Tại sao năm mới đầu tiên này lại không vui vẻ chứ?
Cơm tất niên ăn rất sớm. Buổi chiều chưa đến ba giờ rưỡi, hai vợ chồng đã bưng cơm tất niên lên bàn.
Có đủ bốn món chính là một con gà mái già được hầm kỹ xếp bày gọn gàng, một bát thịt bò hầm củ cải, một con cá kho, cùng với thịt thỏ kho.
Xung quanh bốn món chính này là món cải trắng hầm đậu hũ, khoai tây hầm, còn có một đĩa nhỏ đậu nành xào cùng với một đĩa giá đỗ.
Có đặt ở đời sau thì chỉ sợ bữa cơm tất niên này cũng không tính là khó coi.
Đặt ở thời đại này mà nói, đó chính là vô cùng thịnh soạn.
Bạch Minh Châu rất hài lòng đối với sự chuẩn bị này. Cô dự định mỗi năm sau này đều sẽ có bữa cơm tất niên thịnh soạn như vậy.
Cô cười tủm tỉm nhìn Chu Lâm: “Chồng à, trước khi ăn cơm anh nói đôi câu đi chứ?”
Chu Lâm cười, rót cho mình một ly rượu, rồi lại rót vợ anh một chén nước, lấy nước thay rượu.
Rồi anh mới nhìn vợ anh rồi nói: “Vợ à. Năm nay là một năm vui vẻ hạnh phúc nhất của anh kể từ khi anh trưởng thành đến giờ. Anh cảm thấy bản thân chưa bao giờ hạnh phúc như vậy. Mặc dù trên người anh có thêm nhiều trách nhiệm hơn, nhưng anh rất tin tưởng. Anh nhất định có thể mang lại cho vợ con anh một cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc!”
Bạch Minh Châu cười nhìn anh: “Em tin anh.”
“Vợ, em cũng nói đi.” Chu Lâm cười nói.
Bạch Minh Châu cũng không luống cuống, nhìn anh chồng thô lỗ này rồi nói: “Tuy rằng quyết định ở bên anh chỉ là cảm xúc xúc động nhất thời, nhưng xây dựng gia đình này với anh lại là quyết định chính xác nhất của em. Em không hối hận vì quyết định nhất thời này, thậm chí em còn cảm thấy may mắn. May mắn vì em gặp được anh, may mắn vì anh là cha của con em.”
“Em tin rằng ánh mắt lần này của mình sẽ không sai, tin rằng chủ nhà của nhà chúng ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con em.”
“Nhưng mà các lãnh đạo cũng đã nói, phụ nữ cũng có thể chống đỡ nửa bầu trời. Em là thành viên của nhà này, cũng sẽ cố gắng hết sức để không liên lụy đến chủ nhà của gia đình. Em nhất định cùng anh tiến bộ, cùng phát triển, cùng nhìn về tương lai và nắm tay nhau mong chờ vào tương lai.”
“Em cảm thấy đất nước chúng ta sẽ càng ngày càng phồn vinh hưng thịnh, gia đình chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt. Nên chúng ta cùng nhau rửa mắt mong chờ.”
Chu Lâm trợn mắt há hốc mồm: “Vợ à, sao em lại có tài văn chương như vậy, em nói thật hay!”
Anh nghe xong trong lòng tràn ngập ngọt ngào và động lực, hy vọng và chờ mong.
“Anh nói cũng rất hay.” Bạch Minh Châu cười, cầm ly nước lên: “Em kính chủ nhà một ly.”
Chu Lâm nhanh chóng mỉm cười và chạm ly với vợ: “Anh cũng kính nửa bầu trời nhà ta một ly.”
Bạch Minh Châu nhếch khóe miệng lên.
Tiếp theo đương nhiên là ăn cơm tất niên.
Gà mái già nên cô không ăn nhiều, thịt bò hầm củ cải ăn rất ngon rất thơm, thịt thỏ kho cũng đặc biệt thơm ngon.
Cô cũng ăn rất nhiều món ăn chay khác, ăn cùng với cơm cũng cực kỳ ngon.
Thức ăn chay không còn thừa, nhưng món ăn mặn thì còn thừa rất nhiều. Chu Lâm có ăn nhưng không nỡ ăn nhiều, còn cả cá cũng để thừa lại, vì điều này có nghĩa là hàng năm sẽ có của dư thừa.
Ăn xong cơm tất niên, hai người thu dọn xong và lấy một chút tiền, để phong bao lì xì ở trên giường đất, bên trong mỗi cái bao lì xì đều có một đồng xu để dỗ trẻ nhỏ.
Ví dụ như nhà Lý Phong Thu có hai cậu con trai lớn Mãn Thương và Mãn Khố, còn nhà Lý Đại Sơn và chị Đại Sơn thì có ba người, nhà họ Đào có hai người, cùng với một số người khác khá thân quen. Tính ra nhiều vô số và sẽ tốn khoảng hai ba mươi xu.
Năm trước Chu Lâm vẫn còn độc thân nên không cần đưa bao lì xì, nhưng năm nay anh đã kết hôn nên chắc chắn phải đưa. Con nhà mình còn chưa sinh ra nên số tiền cũng sẽ không thu lại được.
Nhưng Chu Lâm lại đưa rất thoải mái và vui vẻ.
Bạch Minh Châu và anh cùng nhau đi chúc tết. Tuy rằng bên ngoài trời lạnh, mặt đất nhiều tuyết thì hơi nguy hiểm, nhưng đây không phải là năm mới sao? Đi ra ngoài chúc tết mọi người, họ chỉ cần chú ý một chút thì sẽ không có chuyện gì lớn.
Họ vào trong sân nhà Lý Phong Thu và chị Lý chúc tết, lúc đưa bao lì xì cho Mãn Thương và Mãn Khố thì nghe thấy tiếng có người hét lên: “Chú út, năm mới tốt lành. Chúng cháu cũng muốn bao lì xì!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-45.html.]
Bên ngoài rào tre là Chu Đại Nha, Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản.
Tam Đản là con trai, Đại Nha và Nhị Nha là con gái.
Ba đứa này đều là con của anh trai Chu Xuyên nhà anh, Chu Lâm liếc mắt nhìn ba chị em một cái, nói: “Mấy đứa không chúc tết thím út à?”
Bạch Minh Châu cũng nhìn ba chị em. Tất nhiên cô biết anh cả Chu và chị dâu Chu, tuy đến đại đội Ngưu Mông rồi nhưng thật sự cô vẫn không biết con của nhà ai với nhà ai. Nhưng mà cô vẫn nhận ra ba chị em này vì cô đã từng gặp qua.
“Thím út, năm mới tốt lành!” Chu Đại Nha đã mười tuổi rồi nên lập tức khẽ chớp đôi mắt nhìn Bạch Minh Châu, nói.
Nhị Nha cũng nhanh chóng gọi: “Thím út, năm mới tốt lành!”
Tam Đản thì được bảo rằng nếu nói năm mới tốt lành thì sẽ có bao lì xì có thể mua pháo gì đó!
Cho nên đã đặc biệt nói lớn tiếng lên: “Thím út, năm mới tốt lành!”
Bạch Minh Châu liếc mắt nhìn ba chị em một cái, khẽ gật đầu: “Các cháu năm mới tốt lành.”
Mặc dù nói rằng ân oán giữa người lớn không nên kéo trẻ con vào nhưng ba chị em này thực sự không sạch sẽ lắm. Bẩn thỉu không nói, đặc biệt là Đại Nha, Nhị Nha, vì để tóc dài, tóc đều rối thành một nùi, thời buổi này lại dễ bị rận. Bạch Minh Châu nhìn thấy thỉnh thoảng chúng lại gãi tới gãi lui, hoàn toàn không muốn thân cận.
Chu Lâm tặng mỗi đứa một phong bao lì xì đỏ.
Chu Đại Nha lớn tuổi hơn một chút nên vẫn biết nhẫn nhịn.
Chu Nhị Nha và Chu Tam Đản vừa nhận được phong bao thì vội vàng mở ra, thấy bên trong có một đồng xu thì vui mừng.
Nhà họ không có nhiều họ hàng, hơn nữa chị dâu Chu là người keo kiệt. Ngay cả con của hai nhà Triệu Mỹ Hương và chị Trương, chị ta cũng không lì xì cho chúng.
Chỉ vì nhà chị Trương có năm đứa, nhà Triệu Mỹ Hương có bốn đứa, đều nhiều hơn nhà chị ta, nếu lì xì cho chúng không phải là chị ta sẽ bị lỗ hay sao?
Triệu Mỹ Hương và chị Trương ngược lại mơ rất đẹp, tính toán rất kỹ. Năm ngoái họ đã cho trước, nghĩ rằng nhà mình nhiều con cũng không lỗ. Kết quả là ba phong bao phát ra, chị dâu Chu không lì xì cho con của họ nửa cái phong bao nào.
Vậy là bọn họ lỗ tới mức chỉ còn cái quần trong luôn rồi.
Vì chuyện này mà chị Trương và Triệu Mỹ Hương không nói chuyện với chị dâu Chu một thời gian. Cuối cùng bọn họ cũng hòa giải với nhau nhưng đừng mong đợi được nhận phong bao lì xì vào dịp Tết!
Vì vậy, dĩ nhiên không ai cho ba chị em tụi nhỏ phong bao lì xì. Nhưng hôm nay chúng cũng được chị dâu Chu đặc biệt sai ra ngoài, bảo chúng đến chúc Tết chú út và chú họ.
Khi đến chúc Tết chú út Chu Lâm, Chu Lâm sẽ cho chúng phong bao lì xì. Ngoại trừ hai năm anh vào tù, những năm khác anh đều không bỏ sót.
Ít nhất kể từ khi Chu Đại Nha và Chu Nhị Nha có ký ức thì đã như vậy.
Ba chị em nhận được phong bao lì xì rồi nhưng vẫn chưa chào tạm biệt, vừa xoay người liền đi sang nhà họ Trương để chúc Tết chú họ Cố Quảng Thu và xin tiền lì xì.
Người lớn nhìn thấy thì biết ngay là chúng nghe ai nói mới ra ngoài xin tiền lì xì. Trẻ con thì biết gì đâu, còn không phải là do người lớn kêu chúng ra ngoài à?
Tuy nhiên, tết đến xuân về, họ cũng không tính toán mấy đồng bạc lẻ. Hơn nữa Cố Quảng Thu và Trương Kiều Mai cũng hào phóng, không đến mức keo kiệt mấy đồng tiền lì xì.
Một đám người chúc Tết nhau, cuối cùng đều đến nhà họ Trương tụ tập, ai bảo nhà họ Trương rộng rãi chứ?
Tuy nhiên, trước đây dù rộng rãi nhưng lại rất vắng vẻ. Nhưng năm nay thì khác, có chàng rể Cố Quảng Thu về ở cùng, vì vậy mấy người Chu Lâm, Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn đều đến ngồi trong nhà nói chuyện.
Ở ngay bên cạnh, Bạch Minh Châu, chị Đại Sơn, chị Lý và Trương Kiều Mai cũng đang tụ tập.
Còn về chú Trương và thím Trương cũng tươi cười đi chúc Tết, chẳng có ai lại không thích náo nhiệt. Bây giờ nhà cửa đông vui thế này, không biết trong lòng hai ông bà thư thái đến mức nào.
Nói chuyện được một lúc, chị Lý nhìn bụng của Bạch Minh Châu, nói: "Nói tới nói lui, sao chị cứ cảm thấy bụng của Minh Châu có hơi lớn nhỉ?"
Mặc dù trời đông mặc nhiều quần áo nhưng dù mặc nhiều đến thế nào thì bụng cũng không thể lớn đến mức đó được. Mới mấy ngày không gặp mà bụng của cô đã to hơn một vòng rồi.
Chị Đại Sơn cũng phản ứng lại, hỏi: "Em được mấy tháng rồi?"
"Năm tháng." Bạch Minh Châu nói, thời gian mang thai của cô rất chính xác, không cần phải tính từ ngày có kinh.
Chị Đại Sơn nhìn bụng cô, rõ ràng hơi sững sờ: "Có phải nhớ nhầm ngày rồi không?"
Bạch Minh Châu lắc đầu, nhưng vì đã thân quen với họ, cô cũng không quá ngại ngùng: "Không nhớ nhầm đâu, là buổi tối hôm chúng em kết hôn đã mang thai."
Chủ yếu là cô cũng thấy bụng mình hơi lớn. Hiện nay trình độ y tế rất thấp, cô rất kiềm chế việc ăn uống của bản thân, cho dù đói đến mức ruột gan như quặn thắt cô cũng không dám ăn nhiều nhưng bụng vẫn lớn lên rất nhanh.
Vì vậy cô phải nói thật, cũng để hỏi ý kiến của những người có kinh nghiệm về vấn đề này.