Nhà ông ấy cách đó không xa, là hàng xóm của Lý Phong Thu và chị Lý, cũng là một trong những hộ gia đình tương đối gần với nhà anh.
“Trương Hiểu Mai, cha cô bị ngất ở bên ngoài.” Chu Lâm cõng người đàn ông đứng bên ngoài rào tre, gọi lớn.
Một cô gái da đen, thô kệch vội bước ra ngoài, nhìn thấy người trên lưng Chu Lâm, thì thay đổi sắc mặt: “Có chuyện gì thế? Sao cha tôi lại hôn mê?”
“Sao tôi biết được, tôi vừa ra cổng đi bộ thì đã thấy chú Trương ngất trên tuyết, nhanh đưa cha cô vào nhà đi.” Chu Lâm vừa cõng người vừa nói.
Trương Hiểu Mai đỡ cha mình nằm lên giường đất, ông ấy nằm xuống, mặc dù vẫn còn hô hấp, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
“Tôi đã cõng người về cho cô, chuyện còn lại cô tự làm đi.” Chu Lâm nói.
“Cảm ơn.” Trương Hiểu Mai gật đầu.
Chu Lâm rời đi, Lý Phong Thu và chị Lý ở cách vách, nghe thấy tiếng Chu Lâm gọi Trương Hiểu Mai, chạy tới xem.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Lý Phong Thu hỏi.
“Chú Trương ngất trên tuyết, tôi nhìn thấy nên cõng ông ấy về.” Chu Lâm nói.
Quan hệ của chị Lý và Trương Hiểu Mai không tệ, chạy vội vào thăm, không bao lâu, chị ấy về nhà, Chu Lâm vẫn đang ngồi ở đó.
“Chị dâu, chú Trương tỉnh chưa?” Chu Lâm hỏi.
“Tỉnh rồi, không có chuyện gì lớn.” Chị Lý ngồi xuống, tiếp tục tách đậu phộng.
“Đang êm đẹp, sao lại chạy ra ngoài?” Lý Phong Thu liền nói.
Chị Lý trả lời: “Không phải ngày mai là đông chí sao? Chú ấy đi gọi thím Trương về nhà làm sủi cảo, không chú ý dẫm phải băng, ngã xuống, lớn tuổi rồi, ngã đập đầu.”
Chu Lâm nói: “Em nói mà.” Sau đó không biết anh nghĩ đến chuyện gì, đảo mắt, nói: “Nhân tiện, tuổi của Trương Hiểu Mai không còn nhỏ nữa, em nhớ không nhầm thì cô ấy bằng tuổi em? Sao còn chưa lấy chồng?”
“Bằng tuổi với cậu, nhưng mà con bé không muốn lấy, con bé muốn chọn người ở rể.” Lý Phong Thu nói.
Ở nông thôn chính là như vậy, biết chuyện nhà người khác còn hơn cả chuyện nhà mình.
Chu Lâm cũng từng nghe nói: “Vậy sao không chọn? Em là đàn ông đến tuổi này còn bị giục nữa là một cô gái, trong nhà cô ấy không lo lắng sao?”
“Sao lại không lo, chú thím Trương thường xuyên tìm người mai mối, nhưng mà nhà họ muốn chọn người ở rể, rất khó tìm.” Lý Phong Thu nói.
“Sao lại khó? Mặc dù Trương Hiểu Mai hơi thô kệch một chút, nhưng cô ấy cũng đâu có xấu.” Chu Lâm nói.
“Không xấu thì sao? Tính cách mạnh mẽ của con bé vang danh khắp cả thôn, cậu đã thấy con gái nhà nào có công điểm bằng với một người đàn ông chưa? Con bé còn khỏe hơn cả đàn ông.”
“Thì đã sao, con gái không thể mạnh mẽ được à? Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời đó.” Chị Lý bất mãn.
“Anh đâu có nói là không tốt, anh chỉ đang nói thật thôi.” Lý Phong Thu nói với vợ một câu, rồi quay lại nói với Chu Lâm: “Con bé quá mạnh mẽ, chưa từng cãi thua người khác, lúc nào cũng hừng hực như quả ớt vậy, người đàn ông nào chịu đựng được con bé chứ?”
“Cô ấy là đứa con duy nhất trong nhà, nếu cô ấy không mạnh mẽ thì đã bị bắt nạt đến c.h.ế.t rồi.” Thực ra Chu Lâm không cảm thấy có vấn đề gì: “Nhưng cũng đâu thể vì chuyện này mà không chọn được người ở rể? Có rất nhiều đàn ông muốn ăn bám mà.”
“Đúng là bà mối có giới thiệu, nhưng Trương Hiểu Mai không vừa mắt ai cả, tiêu chuẩn chọn người ở rể của con bé không thấp đâu!” Lý Phong Thu cười nói.
“Bà mối kia cũng không phải thứ gì tốt, nếu không phải giới thiệu người răng hô, tai khỉ xấu hoắc, thì cũng giới thiệu người già khọm, lớn hơn Hiểu Mai mười mấy tuổi, đều là những thứ gì không biết? Chọn mấy người đó còn chưa biết ai sẽ lợi dụng ai đâu.” Chị Lý tức giận.
Lý Phong Thu nói: “Vậy em cảm thấy con bé có thể tìm được loại người gì? Con bé muốn tìm người đến ở rể, nhưng làm gì có con trai nhà ai chấp nhận đế ở rể nhà người khác chứ? Nếu đồng ý chuyện ở rể…… Không cần anh phải nói nhiều… Hơn nữa, với hoàn cảnh của nhà Trương Hiểu Mai, những người đồng ý đến ở rể đều lắc đầu, chỉ còn lại những tên xấu hoắc không thì già khú đế đó.”
Một mình Trương Hiểu Mai phải nuôi cả chú thím Trương, cô ấy là con gái duy nhất của hai người họ, lúc hai ông bà sinh cô ấy thì đã lớn tuổi rồi, hiện giờ hai người đã hơn năm mươi tuổi, còn vì sức khỏe nên không thể làm việc nặng, chỉ có thể làm chút việc nhẹ nhàng, qua mấy năm, sợ là đến việc nhẹ cũng không làm được nữa, phải chờ người khác hỗ trợ.
Người đồng ý đến ở rể có ai không phải loại ham ăn lười làm, muốn dựa vào nhà vợ sống qua ngày? Nhưng điều kiện của nhà bọn họ tự nuôi mình đã là cả một vấn đề, thì sao có thể nuôi một người đàn ông khác được?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-31.html.]
Mặc dù lời của Lý Phong Thu hơi khó nghe, nhưng là lời nói thật, cũng là nguyên nhân mà cho đến giờ Trương Hiểu Mai vẫn chưa chọn được người ở rể.
Chị Lý không nói gì nữa.
Toàn bộ đại đội đều biết tình hình của nhà họ Trương, không còn gì để nói.
“Nếu không thể chọn người ở rể, thì chọn lấy chồng gần một chút là được, vẫn có thể chăm sóc cha mẹ cô ấy mà.” Chu Lâm nghe xong thì nói.
“Hiện giờ chú Trương và thím Trương cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng mà Trương Hiểu Mai rất kiên quyết, con bé nhất định muốn chọn người ở rể, ở lại nhà.” Chị Lý nói.
Chu Lâm không nói gì nữa.
Chuyện này như một khúc đệm cho thời gian Chu Lâm ở bên ngoài, sau đó anh đi về nhà, nhân tiện kể luôn cho vợ nghe về những chuyện xảy ra.
“Sao? Anh muốn nói chuyện của cô ấy cho anh Quảng Thu của anh à?” Bạch Minh Châu liếc nhìn anh.
Đột nhiên, Chu Lâm cười to, ôm lấy khuôn mặt vợ mình, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nói: “Thật không hổ là vợ chồng cùng một giường, anh vừa nói một câu mà em đã đoán ra rồi. Vợ à, em thấy thế nào?”
Bạch Minh Châu nói thật lòng: “Em chưa gặp anh Quảng Thu, cũng chưa gặp cô gái kia, em biết thế nào được.” Cô lại nói: “Nhưng nếu phải ở rể, em nghĩ cậu và mợ sẽ không đồng ý đâu.”
Mặc dù chưa gặp cậu út và mợ út của anh nhưng cha mẹ nào mà lại muốn con trai mình đi ở rể chứ. Con trai họ cũng không phải người xấu, chỉ là nói không được thôi. Nếu chịu chi thêm chút tiền sính lễ thì vẫn có thể cưới được vợ, thật sự không đến mức phải đi ở rể.
Chu Lâm nói: “Vợ à, em còn quá trẻ. Chuyện gì trên đời này cũng có thể thương lượng, không phải là chuyện đã định thì không thể thay đổi. Chuyện này, cứ bảo hai nhà đều nhượng bộ một chút là được rồi.”
“Nhượng bộ thế nào?” Bạch Minh Châu nhìn anh.
Chu Lâm liền kể lại ý tưởng mình vừa nghĩ ra khi đang ở nhà Lý Phong Thu: “Trương Kiều Mai muốn chăm sóc cha mẹ, muốn cho nhà họ Trương có người nối dõi, chuyện này còn gì đơn giản hơn? Nếu thật sự có thể thành đôi với anh Quảng Thu thì cứ để anh Quảng Thu qua nhà họ Trương ở. Anh thấy nhà họ Trương vẫn còn khá rộng rãi, sau này con cái cũng không phải lo lắng không có chỗ ở. Anh ấy chuyển hộ khẩu đến đại đội Ngưu Mông của chúng ta, sau này sinh con cái thì sẽ cho một đứa kế tục nhà họ Trương, chắc chắn nhà họ Trương sẽ đồng ý.”
Bạch Minh Châu cười: “Để anh Quảng Thu qua đây ở thì có khác gì ở rể? Chắc chắn nhà họ Cố sẽ không đồng ý.”
“Tình trạng của anh Quảng Thu, muốn tìm một người vợ chu toàn mọi mặt thì không dễ dàng. Nhưng Trương Kiều Mai ngoài tính tình hơi mạnh mẽ một chút thì không có vấn đề lớn gì khác. Sau này sinh con cái cũng sẽ mang họ Cố, chỉ cần cho một đứa mang họ Trương để nối dõi là được. Dù người qua đây ở nhưng thật sự không phải là ở rể. Hơn nữa hai bên cũng không xa, đi lại thăm hỏi cũng đơn giản. Muốn tìm một cuộc hôn nhân hoàn mỹ, toàn tâm toàn ý thì không dễ dàng, không phải ai cũng có được may mắn như Chu Lâm anh đâu.”
Người này nói đến cuối cùng lại quay sang nịnh nọt vợ mình.
Bạch Minh Châu nghe vậy thì không nhịn được mỉm cười, nói: “Không có nghiêm túc gì cả.”
Cả hai đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng gọi từ bên ngoài.
“Là tiếng của Trương Kiều Mai.” Chu Lâm nghe vậy liền nói: “Vợ ơi, em ra ngoài xem cô ấy đi.”
Bạch Minh Châu liền ra ngoài cùng anh, cũng nhìn thấy Trương Kiều Mai ở bên ngoài hàng rào. Dáng người không cao không thấp, vì thường xuyên làm việc kiếm công điểm của đàn ông nên da dẻ rám nắng, nhưng hai mắt có thần, vừa nhìn liền biết là người có chủ kiến.
Cô ấy nhìn thấy Chu Lâm và Bạch Minh Châu ra ngoài thì mỉm cười chào hỏi: “Chu Lâm, thanh niên trí thức Bạch.”
“Đây là Trương Kiều Mai.” Chu Lâm giới thiệu cho vợ mình.
Bạch Minh Châu nhìn Trương Kiều Mai, nói: “Chào cô, gọi tôi là Minh Châu là được. Mời cô vào nhà ngồi một lát?”
Trương Kiều Mai nói: “Tôi không vào đâu, đây là trứng tôi mang cho cô, không nhiều lắm, cô cứ giữ lại mà ăn.”
Nói rồi cô ấy đưa giỏ trứng ra, bên trong có khoảng bảy tám quả. Nhưng thời điểm này mỗi nhà chỉ có ba con gà, lại đang là mùa đông, gà mái không đẻ nhiều, số trứng này cũng xem như không ít.
Bạch Minh Châu mỉm cười: “Tôi đã nghe Chu Lâm kể lại rồi, đó là do anh ấy thấy việc nghĩa nên ra tay giúp đỡ thôi. Anh ấy thích làm những việc như vậy, không phải vì trứng đâu.”
“Tôi biết, đây là lòng thành của tôi.” Trương Kiều Mai nói.
So với giọng nói dịu dàng của Bạch Minh Châu, giọng nói của Trương Kiều Mai nghe có vẻ thô hơn. Nhưng Trương Kiều Mai không cảm thấy gì, cô ấy biết mình không thể so sánh với những cô gái thanh niên trí thức xinh đẹp yểu điệu kia, điều này cô ấy biết rõ.
“Lòng thành thì chúng tôi nhận, nhưng trứng thì chúng tôi không nhận đâu. Cô mang về cho chú Trương bồi bổ cơ thể. Chú ấy lớn tuổi rồi, té ngã như vậy thì phải chú ý nhiều hơn.” Bạch Minh Châu đẩy giỏ trứng trở về.