Có kinh nghiệm từ lần trước, Tống Trừ Nhiên đi vào nhà chính liền thành thật đứng yên, cúi đầu chờ bị Tống Hoành giáo huấn. Nhưng không ngờ Tống Hoành liền quát lớn: "Quỳ xuống."
Quả nhiên, lần này sự việc lớn hơn nhiều so với lần trước khi nàng tự ý đến phủ Thất Hoàng tử điện hạ. Tống Trừ Nhiên không dám chậm trễ, vội vàng quỳ xuống đất.
"Gần đây ta bận rộn với việc liên quan đến đại điển đông chí, ở lại doanh trại hộ vệ mấy ngày chưa về. Ta tưởng rằng lần trước dạy dỗ ngươi ngươi sẽ nghe lời một chút, nhưng không ngờ ngươi không chỉ không nghe mà còn làm càn hơn."
Tống Hoành ở trong cung gặp Khang Thiệu Đế suốt mấy canh giờ, miệng khô lưỡi khô vô cùng. Sau khi uống hết một ly trà, ông tiếp tục răn dạy.
"Lần trước đã nói rõ, Thất điện hạ là hoàng tử, chúng ta không thể trèo cao được. Ngươi tốt nhất nên chặt đứt tâm tư này. Kết quả là gì? Ngươi không chỉ liên tục đến Ngự Vệ Tư, hôm nay còn dám ở trước mặt nhiều người nói điện hạ bỏ mặc ngươi? Ngươi không cần thể diện, nhưng Thất điện hạ còn cần."
Tống Hoành càng nói càng giận, âm thanh cũng lớn hơn. Như nghĩ đến điều gì, ông nặng nề vỗ bàn, nhìn về phía Tống Đình Chi: "Còn ngươi! Biết rõ nàng mỗi ngày nàng đến Ngự Vệ Tư, ngươi làm huynh trưởng mà không nghiêm khắc quản giáo. Ngươi đây là đang làm gì?"
Phụ thân giận dữ như muốn trút hết mọi tức giận đã chịu trước mặt Khang Thiệu Đế. Giờ phút này, rõ ràng đã liên lụy đến những người khác.
Tống Trừ Nhiên trong lòng hoảng hốt. Những việc này đều do nàng cố ý, không liên quan đến ai khác. Nàng vội ngẩng đầu: "Việc này không liên quan đến huynh trưởng, huynh trưởng đã khuyên rồi, là do A Nhu không nghe."
“Ngươi còn biết ngươi không nghe lời sao?” Tống Hoành nhìn nàng giận dữ “Huynh trưởng như cha, khi ta không ở phủ, hắn phải có trách nhiệm giáo dục ngươi. Hắn không làm tròn trách nhiệm, đó là lỗi của hắn. Ngươi đều tự mình khó bảo toàn, còn muốn cầu tình cho huynh trưởng?”
Lời này vừa nói ra, Tống Đình Chi không thể ngồi yên, lập tức đứng dậy, phủi vạt áo quỳ xuống đất, hành động này khiến Vinh Cẩm cũng quỳ theo.
Nhìn thấy con trai, con gái và con dâu đều vì cơn giận của Tống Hoành mà quỳ xuống nhận lỗi, Ngụy phu nhân cảm thấy lo lắng. Nàng nhìn về phía Tống Hoành: “Bọn nhỏ có sai, nhưng chàng bắt chúng đều quỳ như vậy, cũng…”
“Ta còn chưa nói tới nàng, ta vắng mặt mấy ngày, nàng quản gia như vậy sao? Con gái gây ra chuyện này, nàng còn dung túng nó?”
Ngụy phu nhân bị lời của Tống Hoành làm ngắt lời, quay đầu nhìn ông, thấy ông tràn đầy giận dữ, giọng nói còn có ý trách móc.
Ngụy phu nhân bị chồng trách móc như vậy, khuôn mặt hiền lành liền trở nên nghiêm nghị, đập bàn: “Chàng muốn ta cũng quỳ xuống mới vừa lòng phải không?”
Chỉ vài chữ, vẫn là giọng ôn nhu của Ngụy phu nhân thường ngày, nhưng lời này khiến Tống Hoành giật mình.
Ông nuốt nước bọt, toàn bộ khí thế lập tức giảm xuống: “Ta, ta không có ý đó.”
Tống Hoành đang định giải thích rằng mình chỉ đang tức giận, nhưng chưa kịp nói, Ngụy phu nhân đã liếc ông một cái, sau đó nói với ba người đang quỳ: “Đứng lên hết, Đình Chi mới khỏi bệnh, hai cô nương không chịu nổi cái lạnh của đất. Có sai thì đứng nghe phụ thân các ngươi dạy bảo.”
Ngụy phu nhân đã nói vậy, Tống Hoành cũng không thể phản đối. Dưới sự ngầm đồng ý của ông, ba người trên đất mới đứng dậy.
Trong nhà chính đột nhiên trở nên yên tĩnh. Tống Hoành giảm bớt một nửa cơn giận, đang tự hỏi nên giáo dục như thế nào cho phù hợp thì Lý Tử Yên đột nhiên đứng lên, hướng Tống Hoành cúi chào.
“Dượng đừng giận, việc này Yên nhi cũng có trách nhiệm. Là Yên nhi tự cho là thông minh mà tìm đến dì, dì mới không ngăn lại A Nhu muội muội.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Lời của Lý Tử Yên khiến Tống Trừ Nhiên rất ngạc nhiên. Từ khi biết Lý Tử Yên là người trọng sinh chứ không phải xuyên không, nàng không còn đặt tâm tư nhiều vào Lý Tử Yên.
Một là vì mục đích của hai người tạm thời không xung đột, hai là vì Lý Tử Yên biết ít hơn nàng, quan trọng nhất là nàng có những việc cấp bách hơn cần làm.
Vì vậy, nàng chỉ gọi người định kỳ báo cáo động thái của Lý Tử Yên, nhưng không có đề phòng nhiều.
Gần đây, Lý Tử Yên chỉ mượn sức một số tiểu thư cùng là con vợ lẽ của thế gia, như Tô Trường Oanh, con gái của tam phu nhân tĩnh Nghiêu hầu phủ, và Trần Tuệ, con gái của nhị phu nhân đại lý tự khanh.
Chuyện này vốn dĩ trong nguyên tác cũng có, và những con vợ lẽ này còn có các anh chị em cùng cha khác mẹ, thực sự không đáng chú ý trong toàn bộ câu chuyện.
Nhưng nàng không ngờ rằng, khi nàng đang tập trung vào việc tiếp cận Thịnh Kỳ, Lý Tử Yên lại đi tìm mẫu thân của nàng.
Nàng liếc nhìn Lý Tử Yên, thấy Lý Tử Yên dịu dàng mở lời: “Yên nhi thật sự rất hâm mộ A Nhu muội muội. Yên nhi vì mưu cầu hạnh phúc cho bản thân mà đã phải đưa ra quyết định khó khăn này. Cho nên khi thấy A Nhu muội muội có dũng khí theo đuổi chân ái, thật sự rất khâm phục.”
Lý Tử Yên dừng lại một lát, nhìn Tống Trừ Nhiên, sau đó nhìn Tống Hoành: “Yên nhi cảm thấy, chuyện hôn nhân nếu có thể tự mình quyết định là tốt nhất, dù sao đây cũng là chuyện cả đời mới có một lần. Nếu có thể kết hôn với người mình yêu, chắc chắn sẽ hạnh phúc cả đời, như biểu ca và biểu tẩu. Mà việc theo đuổi chân ái, nếu không làm trước khi kết hôn, chẳng lẽ đợi đến sau khi kết hôn sao?”
Lời nói của ả khiến Tống Hoành mở to mắt, chưa kịp phản ứng, ả đã cười nhạt: “Đương nhiên câu nói vừa rồi của Yên nhi là hoang đường, nhưng Yên nhi muốn nói rằng nếu A Nhu muội muội thật lòng yêu Thất điện hạ, nếu có thể chiếm được tình cảm của Thất điện hạ, đó cũng là một việc tốt. Dượng đừng ngăn cản, con gái hạnh phúc mới là điều quan trọng, đúng không?”
Lý Tử Yên tỏ ra hết lòng giúp đỡ, cố gắng tranh thủ cho nàng và Tống Hoành, nhưng Tống Trừ Nhiên hiểu rõ ý đồ thật sự của nàng, chẳng qua là muốn nàng rời xa Thịnh Hằng.
Nếu nàng gả cho người khác, Thịnh Hằng vẫn có thể có cơ hội đoạt nàng, nhưng nếu nàng gả cho Thịnh Kỳ, thì cơ hội gần như không còn. Thịnh Hằng không thể có được nàng, Lý Tử Yên mới có cơ hội tranh thủ tình cảm của Thịnh Hằng.
Đối với Lý Tử Yên, nàng chỉ đang mở đường cho ả. Sau này nếu Lý Tử Yên muốn theo đuổi Thịnh Hằng như cách nàng đang làm, thì người trong Tống phủ cũng không thể ngăn cản. Không thể chỉ cho phép con gái mình như vậy mà không đồng ý với cháu họ, sẽ bị người đời lên án.
Lý Tử Yên trông như đang giúp nàng, nhưng thực ra là đang lo cho bản thân.
Nghĩ đến đây, nàng lo lắng nhìn về phía Tống Hoành, sợ rằng phụ thân sẽ tin vào lời của Lý Tử Yên.
Cuối cùng, nàng thấy Tống Hoành bất đắc dĩ ngẩng đầu lên, lời muốn nói không thốt ra được, cuối cùng chỉ thở dài.
Sau một lúc lâu, Tống Hoành nhìn Vinh Cẩm, giọng điệu dịu đi nhiều so với trước: “Thời gian không còn sớm, Cẩm Nhi, trước mang Yên nhi xuống nghỉ ngơi. Ta còn muốn nói chuyện với Đình Chi và A Nhu.”
---
**Tác giả có chuyện muốn nói:**
Tống Trừ Nhiên: À, hóa ra cha ta sợ lão bà. (nhìn Thịnh Kỳ) Nhà ta toàn là phụ nữ làm chủ, ngươi nhìn cha ta đi.