Hà Kiều cảm thấy cả người mình đều không ổn, lòng bàn tay của cô ta lạnh ngắt, mồ hôi chảy ròng bên thái dương.
Cô ta học múa, tuy không phải thiên tài gì, nhưng cũng có chút ít kinh nghiệm.
Hà Kiều thấy rõ, cực kì rõ ràng từng động tác của Tô Đình, cô ta biết… Tô Đình múa chuyên nghiệp hơn cô ta nhiều.
Hoảng hốt, thật sự cô ta không thể nào ngăn lại được sự hoảng hốt trong lòng.
Tại sao? Rốt cuộc là làm sao vây? Không phải… không phải người kia mua rất tệ sao?
Thịnh Triết lúc đó không thể nào lừa dối cô ta được.
Trước đó, Hà Kiều còn rất tự tin Tô Đình sẽ là bàn đạp cho mình, nhưng cô ta không bao giờ ngờ được, mọi chuyện lại diễn ra như thế này.
Lúc Tô Đình đi lướt qua cô ta, cô thậm chí còn không cho cô ta một ánh mắt.
Hà Kiều cắn răng, điều này giống như cái gì? Giống như cô ta dùng hết sức để cạnh tranh với Tô Đình, nhưng người ta từ đầu đến cuối đều không để cô ta vào trong mắt.
Cô ta… chưa bao giờ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục như vậy.
“Tiếp theo, mời mọi người đến với tiết mục cuối cùng của ngày hôm nay…”
MC trên sân khấu đã bắt đầu giới thiệu tiết mục của Hà Kiều, cô ta không còn đường lui nữa, chỉ có thể hít thở thật sâu rồi bước ra sân khấu, bắt đầu trình diễn.
Có tiếng vỗ tay, tiếng cổ vũ, nhưng đã có tiết mục trước đó của Tô Đình, Hà Kiều cảm thấy tất cả mọi người đều đang dùng thái độ hời hợt đối với cô ta.
Hà Kiều thật sự múa không tồi, nhưng người ta không thể cảm nhận được cái hồn ở trong đó.
Kết thúc phần trình diễn, Cô ta lui về sau, ánh mắt dần đỏ lên.
Cô ta biết, lần này Tô Đình chắc chắn vượt mặt cô ta rồi.
Không dám đi tìm Thịnh Triết…
[Tranh cả chỉ đăng truyện trên NovelToon, hy vọng mọi người đọc tại trang chính chủ để ủng hộ Tranh nhé:3]
=====
Tô Đình vô cùng nhanh gọn thay đổi trang phục, ra ngoài, tìm đến chỗ ngồi của Niệm Ức.
Cô cúi đầu nhắn tin: “Cậu ngồi ở đâu vậy?”
Không đợi được đối phương trả lời, mà đợi được một giọng nói trước mặt: “Tô Đình.”
Dường như lúc tiếng nói ấy vừa được cất lên, cô cũng đồng thời ngước mắt.
Niệm Ức thong thả đi đến gần cô, đến khi mũi chân hai người cách nhau một khoảng nhỏ mới dừng lại: “Cậu múa đẹp.”
Tuy hắn đã cố gắng làm cho biểu cảm của bản thân tự nhiên hết sức có thể, nhưng giọng nói vẫn hơi cứng nhắc, hắn chưa bao giờ mở miệng khen ai.
Tô Đình nhìn hắn, nhoẻn miệng cười, nốt ruồi lệ cũng di chuyển theo khóe mắt, cô nhẹ nhàng cất giọng: “Cảm ơn.”
Nhìn gương mặt làm nhật nguyệt lu mờ kia của thiếu nữ, ánh mắt Niệm Ức trầm xuống, hắn có thể cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đặt lên người bọn họ, cụ thể chính là cô.
Tô Đình nhìn xung quanh Niệm Ức, tò mò mở miệng: “Bọn người Tiểu Ngũ đâu rồi?” Cô nhớ lúc này bọn họ ở cùng nhau.
“Ở chỗ ngồi, chúng ta lại đó.” Nói rồi, như có như không mà đi gần sát cô, ngăn chặn ánh mắt của người khác.
Hắn thầm may mắn vì cô thay đồng phục rồi, nếu không…
Hai người đến chỗ ngồi, Tiểu Ngũ lại theo bản năng định hô to, ngay lập túc bị Tư Việt bên cạnh che lấy miệng mới coi như yên tĩnh lại.
Tô Đình cười cười với họ, ngồi ngay ngắn nghe MC ở phía trên sân khấu thao thao bất tuyệt.
Nhưng chỉ có cô mới biết, trong đầu cô lúc này đang lập kế hoạch khả thi nhất có thể để thay đổi kết cục của Niệm Ức, Tiểu Ngũ và Tư Việt.
Hiện tại, Niệm Ức có vẻ đã dần dần xem cô là bạn, cô phải tìm một thời gian thích hợp, nhắc nhở hắn về gia đình người bác kia.
Chỉ cần Niệm Ức không hắc hóa, anh em bên cạnh hắn cũng sẽ không phải chịu kết cục tàn khốc kia.
Cô cảm thấy bản thân vẫn nên lôi kéo quan hệ với đám anh em này của Niệm Ức một chút, lúc đó nói gì cũng có sức thuyết phục hơn.
Nghĩ đến đây, Tô Đình quay sang nhìn người bên cạnh, bất ngờ chạm mắt với đối phương, cô hơi sững sốt một chút, cười một cái, mở miệng trò chuyện: “Cậu thấy lớp mình có thể đoạt giải không?”
“Cậu sẽ đạt giải.” Niệm Ức vội rời mắt khỏi đôi mắt lấp lánh kia.
Không phải là lớp, mà là cô. Hắn chỉ chú ý mỗi tiết mục của cô, những tiết múc khác, một cái liếc mắt cũng không có.
Bất ngờ nhận được lời nói coi như là khen bản thân, Tô Đình hơi bất ngờ, sau đó bật cười, cô cảm thấy ở thế giới này, cô cười nhiều hơn trước kia tương đối nhiều rồi.
Nhưng Tô Đình không nhận ra rằng, chỉ có bên cạnh Niệm Ức, cô mới nở nụ cười vui vẻ như vậy
Niệm Ức trầm mặc, hắn nói gì sai sao? Cô cười cái gì vậy?
Tư Việt ngồi một bên cũng không khỏi hơi buồn cười, Niệm ca của bọn hắn đúng thật là…
Tiểu Ngũ đầu óc đơn giản, không suy nghĩ nhiều, nghe Niệm Ức nói vậy liền tiếp lời: “Đúng vậy, chị d… Tô Đình múa cực kì đẹp, cực kì dẻo, chắc chắn sẽ ôm được giải thưởng về.”
Những học sinh ngồi hóng hớt bên cạnh cũng âm thầm gật đầu.
Chỉ là rất nhanh liền cảm thấy bầu không khí đột ngột lạnh xuống.
Niệm Ức cùng Tư Việt đều cùng nhìn về phía Tiểu Ngũ, ánh mắt không rõ.
“Mày để ý cũng kĩ thật đấy.” Tư Việt hơi nghiến răng nói ra từng chữ.
Nhưng tên Tiểu Ngũ này thật sự tưởng rằng đang khen mình, còn cười tươi rói: “Hahahah, từ khi Tô Đình lên sân khấu, tao chưa từng rời mắt đó!”
Bầu không khí xung quanh lại lạnh hơn một chút nữa.
Niệm Ức đá lưỡi bên má, tức đến bật cười, không nhịn được đạp cho Tiểu Ngũ một cái, Từ Việt trực tiếp quay sang tức giận vò mặt người ta luôn.
Cả đám người nháo nhào, Tô Đình ngồi một bên nhìn, ý cười trong mắt đều muốn lan ra hết luôn rồi.
Họ như vậy, thật tốt.
Hy vọng, tất cả các cậu đều vui vẻ như vậy, tương lai tươi sáng ấm áp, tràn ngập tiếng cười.