Dạo này Niệm Ức rõ ràng cảm nhận được có ai đó đang theo dõi hắn. Nhưng suốt một tuần, đối phương cũng không có hành động gì. Niệm Ức cũng không vội vạch trần, âm thầm nâng cao cảnh giác chờ đợi đối phương xuất hiện.
Hôm nay, cảm giác bị theo dõi đó đột nhiên biến mất, hắn đang đăm chiêu suy nghĩ thì bả vai bị chạm nhẹ một cái.
Không quay đầu, Niệm Ức cũng biết là ai.
Chỉ có cô mới dám chạm vào hắn như vậy, cũng chỉ có cô mới nhẹ nhàng với hắn như vậy.
Quả nhiên, ngay sau đó là giọng nói trong trẻo của cô: “Niệm Ức, bài tập cậu đã làm hết chưa?”
Niệm Ức hơi buồn cười, cô thật sự muốn trở thành cô giáo của hắn à?
Nhưng ngoài miệng vẫn nhanh chóng trả lời: “Đã xong.”
Tô Đình hơi hơi nghi ngờ. Cô biết với năng lực của hắn, đống đề ấy đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng người này sẽ ngoan ngoãn làm hết sao?
Niệm Ức cũng hiểu hôm trước đã để lại bóng ma trong lòng cô, hắn không nói nhiều mà lôi bài tập đã làm ra.
“Ở đây cả, cậu xem đi.”
Vừa nói, ánh mắt của hắn vừa không nhịn được mà nhìn đôi môi kia, sau đó như bị điện dật mà quay đi.
Tô Đình không để ý đến điều này, tầm mắt của cô chăm chú nhìn từng lời giải trước mắt.
Nét chữ rồng bay phượng múa, bài nào cũng giải rất tắt, kết quả đều đúng.
Tô Đình mỉm cười, đúng vậy, thiếu niên này nên như vậy, sớm muộn cũng có thể tỏa sáng, thoát khỏi số phận trong nguyên tác, cô tin là như vậy.
Thấy cô cười, Niệm Ức cũng không tự giác được cong môi theo.
Tô Đình quay sang, lời khen trong miệng còn chưa được nói ra đã đối mặt với tầm mắt đầy dịu dàng của hắn.
Cả hai đều ngẩn người.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
Một giây, hai giây, ba giây…
“Khụ khụ khụ!” Vẫn là Tiểu Ngũ ho khan vài tiếng mới khiến hài người này tách ra.
“Mày nói xem, sao càng ngày Niệm ca càng quái quái vậy?” Không còn trốn học đánh nhau, còn lôi sách ra đọc, lấy bài tập ra làm!!!
Tư Việt cầm cuốn sách gõ nhẹ vào đầu tên ngốc này một cái.
“Lo chuyện của mày đi, làm đề đến đâu rồi?” Nhìn thấy con mèo xù lông lên, hắn mới chậm chạp mở miệng nói chuyện.
Tiểu Ngũ thật không thể hiểu được tại sao lại bị đánh, hung hăng trừng mắt nhìn tên điên trước mặt.
“Nói chuyện thì nói đàng hoàng, cứ phải động tay động chân như vậy làm gì?” Aaaaa tức chết hắn rồi,
tên Tư Việt này càng ngày càng bạo lực, sau này hắn phải sống sao đây?
Đang nghĩ như vậy, trên đầu đột nhiên được một bàn tay xoa, Tiểu Ngũ khựng người lại.
Tư Việt nghiêm túc xoa xoa nơi hắn vừa “đánh” kia, tầm mắt lại nhìn chằm chằm gương mặt người thấp hơn hắn gần một cái đầu này.
“Như vậy được chưa?”
“À à được rồi, được rồi. Mày đừng xoa đầu tao giống như xoa đầu chó thế chứ!”
“Đây là xoa đầu mèo.”
“Đầu mèo cũng không được!!!”
Bây giờ đến lượt Tô Đình nhìn hai người, trong mắt phức tạp.
Trong quyển sách cô đọc, hai người này không được nhắc đến nhiều lắm. Chi tiết mà họ để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong đầu cô chính là… kết cục của họ.
Tiểu Ngũ bị… làm nhục đến chết. Thiếu niên này lớn lên dáng người hơi nhỏ, môi hồng răng trắng, vì vậy mà bị đám người hãm hại Niệm Ức nhắm đến.
Tư Việt vì giết người làm nhục Tiểu Ngũ mà vào tù.
Nhìn dáng vẻ bị chọc cho xù lông của Tiểu Ngũ, còn cả gương mặt nhìn như thờ ơ nhưng khóe môi cong lên của Tư Việt, Tô Đình ngơ ngẩn.
Cô… cô cũng không muốn họ phải chịu những kết cục đau lòng đó.
Dường như thấy cô thất thần quá lâu, Niệm Ức nhạy bén cảm nhận được tinh thần của cô không đúng, hắn đi theo ánh mắt, nhìn thấy hai tên oan gia, nhướng mày.
“Tô Đình?”
Cô không nghe thấy.
Ánh mắt của Niệm Ức lạnh xuống, hung hăng liếc mắt hai người kia. Rốt cuộc hai tên kia có cái gì mà cô lại nhìn lâu như vậy?
Tư Việt đương nhiên cảm nhận được hai tầm mắt đang dừng tại người mình, quay đầu chạm vào ánh mắt lạnh băng của Niệm Ức, hắn hơi khó hiểu.
Trong lòng Niệm Ức bây giờ đã là sóng cuộn biển gầm rồi, tên Tư Việt này thật ra dáng vẻ không tồi chút nào, đừng nói là cô để ý hắn đấy?
Càng nghĩ, áp suất không khí xung quanh hắn dường như càng thấp.
Đến lúc Tô Đình lấy lại tinh thần, Niệm Ức đã dùng ánh mắt oán niệm nhìn cô một hồi rồi.
Tô Đình: “?” Chuyện gì vậy?
Vừa rồi, cô đang nghĩ cách làm sao để hai người kia cũng không rơi vào kết cục giống nguyên tác, nên nhất thời không hiểu tại sao người này lại nhìn cô với ánh mắt như vậy.
“Cậu làm rất tốt, tất cả đều làm đúng hết, nếu cứ như vậy, cậu nhất định sẽ tiến bộ trong kì thi lần này!”
Đôi mắt thiếu nữ phát sáng, tựa như người làm được bài chính là bản thân mình vậy.
Niệm Ức hơi hơi nguôi ngoai, gương mặt dịu xuống.
“Niệm Ức, học một người cũng là học, học nhiều người cũng là học, hay là tớ, cậu cùng các bạn ấy lập một nhóm học tập đi?” Tô Đình chỉ vào đám người Tiểu Ngũ.
Gương mặt vừa mới dịu xuống của Niệm Ức nháy mắt đông cứng, hắn cắn răng: “Được.”
A.
Cô thật sự để ý tên Tư Việt kia?