Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 3 - Chương 37




Có người lạ xâm nhập hoàng cung, các thị vệ hoàng gia lập tức cảnh giác, thái giám chạy đi cấp báo cho thánh thượng, khẩn trương cầu ngài ra lệnh.

Hoàng đế bị đánh thức, nhanh cầm hoàng bào khoác lên người, sau đó quay sang nói với kẻ mới tỉnh dậy còn đang ngái ngủ chưa rõ chuyện gì đang diễn ra, "Ngươi đi theo ta."

Chưa rõ có phải thích khách không, nhưng nếu Diệp Y chết lúc này, thì hẳn nhiên có thể dễ dàng đổ tội cho thích khách đó. Càng hỗn loạn càng dễ xảy ra chuyện, hắn thật không muốn cho mẫu hậu một cơ hội ám sát Diệp Y.

Diệp Y dần tỉnh táo hiểu được tình cảnh, ngẩn ra, đầu chớp lóe đủ ý niệm, sau đó nhìn người đang được các thị vệ tuốt đao bảo hộ kia, rụt rè hỏi, "Bệ hạ, ta có thể từ chối không?"

Thích khách đến hoàng cung, mục tiêu lớn nhất hẳn nhiên là hoàng đế. Hắn đi theo y không phải sẽ bị liên lụy sao?

Hắn lo lắng cho y, không muốn y bị sao, nhưng căn bản hắn cũng tự biết phận mình, hắn không có võ công, nếu theo y xem chừng chỉ làm y phí tâm bảo hộ hắn, chức năng duy nhất hắn có thể làm là làm bao cát chắn tên chắn đao cho hoàng đế, nhưng y đã có đầy thị vệ sẵn sàng tử trung cho y rồi, hắn thật không muốn tranh vai bao cát với họ.

Diệp Y rất kiêng kị chức năng bao cát – phải biết Mộ Dung Diệp Y nguyên tác đã chết vì đứng ra chắn tên bảo hộ cho một nam chủ, hắn không có ý định đi vào vết xe đổ của y.

Nhưng, Diệp Y lại nghĩ, không đi với y thì hắn lại không yên tâm, giả sử hắn tìm được chỗ trốn an toàn nào đó, thì sẽ nơm nớp lo sợ trốn ở đó, chỉ biết thầm cầu mong hoàng đế không sao ư? Hắn dù sao cũng là nam nhân, đâu thể trốn chạy như thế, muốn bảo vệ một người thì phải dốc lực bảo vệ người đó, đâu thể trông đợi vào thị vệ?

"Không được từ chối, mau đi." Triệu Hiên Viên nói, nếu được thì hắn cũng muốn tống tên thiếu gia này vào một chỗ an toàn lắm, nhưng có thái hậu đang nhăm nhe muốn mạng y, hắn căn bản không thể dời mắt khỏi y được.

Diệp Y thở phào, thôi thì cũng không cần hắn băn khoăn, y quyết định hộ hắn rồi.

Nhưng đây là ai vậy nhỉ? Trong nguyên tác đâu có việc này, mà Triệu Hiên Viên lúc này là hoàng đế tốt, đâu khiến lòng dân căm phẫn tới mức muốn mạng y?

****

"Bệ hạ, ngài nghĩ đây có đúng là thích khách không?" Diệp Y hỏi. Triệu đế không để ý trả lời, "Dù là ai, thì khi xâm nhập hoàng cung cũng phải bị bắt, tra tấn moi lí do, sau đó xử tử." Đó là quy tắc mọi vương triều đều thực hiện, nhưng hắn, ừm, hắn là hoàng đế, hắn được quyền tạo ra ngoại lệ, hắn sẽ xem xét xem tại sao y đột nhập, nếu vì hắn làm sai khiến y phẫn nộ, thì hắn sẽ sửa lỗi và tha chết cho y.

Diệp Y thầm bĩu môi, hừm, quy củ sao? Quy củ đó chỉ áp dụng với thích khách nam, nếu là mỹ nữ thì có khi còn cua lên giường hoàng đế kia kìa, xử tử cái gì? Trong các tiểu thuyết hắn từng đọc trong thế giới hiện đại, mười nữ thích khách ám sát đại nhân vật, nếu đại nhân vật trẻ tuổi đẹp trai, thì có đến chín thích khách sau này thành đôi với đại nhân vật đó.

Hắn là nam tử hán, có đọc cũng chỉ đọc ngôn tình, còn tiểu muội nhà hắn toàn đọc đam mỹ, luôn ca tụng nam nam mới là vương đạo, còn từng bảo nếu thấy soái ca nào phù hợp sẽ giới thiệu cho hắn.

Ngự thư phòng không thích hợp để đợi thích khách, nên hoàng đế định đi tới chỗ nào rộng rãi dễ thủ khó công, nhưng mới đi một lúc, đã đụng mặt người hắn không muốn gặp nhất.

Đỗ Nguyệt Nhi.

"Bệ hạ, ngài cũng bị kinh động ư?" Nguyệt Nhi miệng nhỏ hơi hé, tóc hơi rối bù vì vội vàng, nhưng lại càng có một vẻ phong tình khác.

Ngay khi liếc thấy bóng nàng, chân hoàng đế lập tức đi nhanh hơn, muốn ra vẻ mình không nghe không thấy gì hết, Diệp Y xem chừng nếu không vì bận tâm thân phận, và bộ hoàng bào bớt lùng bùng, thì y đã dứt khoát vắt chân bỏ chạy rồi. Thật không hiểu giữa họ có chuyện gì mà y sợ nàng hơn sợ ma quỷ như thế?

Hắn liếc nhìn nữ thần, định lên tiếng đáp lời, hắn biết quy tắc sống còn khi xuyên sách là đừng khiến nhân vật chính có ác cảm với mình, nhưng chưa kịp nói thì một thái giám đã trả lời, "Có thích khách đột nhập, chúng nô tài bảo vệ thánh thượng, mong nương nương cẩn trọng làm đầu."

"...." Nguyệt Nhi thầm đánh giá trong đầu, rồi nhẹ nhàng nói, "Bảo vệ hoàng thượng tự nhiên là việc quan trọng, các ngươi phải chú tâm, nếu thấy kẻ đó cũng không nhất thiết phải hạ sát thủ, phải điều tra hỏi xem tại sao y xông vào đây, cũng không chắc y là thích khách."

Thái giám vâng dạ, Diệp Y quay đầu, thấy hoàng đế đã đứng lại, đưa lưng về phía mình, từ áp khí y phát ra, thì hắn có thể cảm thấy y rất muốn bỏ chạy thật xa, nhưng lại không thể vứt hắn đằng sau nên đành cố gắng nán lại đợi.

May cho hoàng đế là hiện tại Nguyệt Nhi đang chú tâm tới thích khách soái ca bí ẩn, không muốn dây dưa với y.

***

Thích khách đến gây ồn ào khiến cả hoàng cung xôn xao, Nguyệt Nhi càng xông xáo hiếm có đi lòng vòng tìm soái ca, gặp thị vệ thì luôn căn dặn rằng phải lưu người sống, nhưng bất chấp hảo tâm của nàng, thích khách không hề hiện thân.

Diệp Y ngán ngẩm đi về ngự thư phòng, xem chừng thích khách cũng không có ý định ám sát hoàng đế, mà thích khách cũng là người, biết đâu y đã kiếm chỗ nào ngủ kĩ rồi.

Hắn vừa bước chân qua cửa, tay hoàng đế đã đưa ra ngăn lại, y suỵt khẽ, "Diệp Y, cứ đứng yên đây."

Hắn nhìn y cảnh giác quan sát cả căn phòng, rồi đề phòng bảo, "Có vấn đề sao? Hay hôm nay chúng ta sang Hình Tư điện ngủ vậy nhé?"

"Giờ không cần để ý chỗ ngủ, Diệp Y, ta cảm thấy đã có ai vào đây. Ra giường khác với lúc đi."

"Làm sao có người vào được? Ngươi đã cho thị vệ canh gác rồi mà?" Hắn phản đối. Mà sao tên này trí nhớ tốt như thế? Ra giường sai lệch cũng biết sao?, "mà nếu vậy thì ngươi cho thị vệ tra xét xem." hắn đề nghị thêm, thôi thì thà thừa còn hơn thiếu, mạng chỉ có một thôi.

".....Được rồi." An toàn là trên hết, khi còn là thái tử, Triệu Hiên Viên đã được dạy rất kĩ về việc cần giữ mạng mình thế nào, thậm chí phụ hoàng còn thắng thắn nói tất cả thần dân đều là bia thế mạng của hắn, cứ thoải mái dùng mạng người chắn tên, không cần áy náy làm gì.

Triệu đế quay đầu, định hô với các thị vệ, nhưng Diệp Y đột nhiên nhảy dựng lên bịt miệng hắn, rồi trước ánh mắt tức giận của hắn, y cười cười giả tạo kéo hắn vào phòng, ngọt ngào nói, "Bệ hạ của ta, đừng nghi ngờ quá nhiều như thế, ngài xem đấy, chúng ta vào rồi nhưng có sao đâu."

Hắn nhìn nhìn biểu tình của tiểu thiếu gia, một lần nữa đánh giá căn phòng, theo trí nhớ của hắn, thì rất nhiều thứ đã bị xô lệch so với vị trí lúc hắn đi.

"Ngươi giấu ta gì sao?" Hắn trầm giọng nói, lòng khó chịu, hắn tự thấy mình luôn hết lòng vì y, hắn thật không muốn y giấu giếm gì với hắn.

"A, ta không giấu gì cả, sao ngài nghi ngờ ta vậy?" Diệp Y tức tối nói, ngồi lên giường của mình.

Hắn nhìn y từ đầu tới chân, vẫn cảm thấy có chỗ không đúng, liền tức giận, "Diệp Y, ta không phải đồ ngốc, ngươi là loại người rất tích mệnh, nếu ta bảo có vấn đề, thì chính ngươi sẽ bắt ta lục soát để tìm ra chỗ có vấn đề mới đúng, ban nãy cũng là ngươi đề nghị trước, ngươi không thể dễ dàng vào trong một căn phòng có-thể-có nguy hiểm như thế."

Tính nhát gan sợ chết của y hắn còn không biết sao? Biểu hiện của y lúc này thật không như y, trừ phi....

"Diệp Y, ngươi quen biết tên thích khách đó??? Và hắn ở trong này?" Triệu đế suy luận bật ra, hẳn là vừa rồi lúc hắn quay đầu, y chợt thấy tên thích khách? Lập tức ngăn hắn lại vì muốn bảo vệ tên thích khách đó?

Tính ra cũng hợp lí đó chứ, hẳn Diệp Y ban đầu không biết thích khách là người quen, đến vừa nãy mới nhận ra?

Bằng hữu của Diệp Y, thôi thì cũng xem như bằng hữu hắn, hắn sẽ cố gắng lịch thiệp dễ dàng thả y đi.

"Ngươi nói bậy bạ gì vậy?" Diệp Y quyết tâm phủ nhận tới cùng.

Và, sau khi Diệp Y cao giọng, một cái bóng trắng đen lao vọt khỏi gầm giường, lập tức nhảy bổ lên hắn, Triệu Hiên Viên phản ứng ngay lập tức, khinh công thi triển, sau đó rút thanh đao bên hông, vẫn còn chú ý dùng sống đao, để đỡ thế công của kẻ kia.

Đôi hắc đồng của hoàng đế nhìn vào kim đồng của kẻ xâm nhập hoàng cung.

Diệp Y nhìn cảnh hai người ấy đụng độ, hoàng đế giơ kiếm, đỡ móng vuốt sắc nhọn của hắc lang biến thân, đầu chợt nảy lên một câu:

Hoàng đế PK hắc lang?

Hình như trước đây, trên diễn đàn truyện này cũng từng có một người đặt câu hỏi: nam chủ nhất thiên về kĩ thuật võ công tâm pháp, nam chủ nhị chiến đấu dựa vào bản năng và võ lực đơn thuần, vậy nếu nam chủ nhất và nam chủ nhị đơn độc quyết đấu, bên nào sẽ thắng?

Hoàn Quyển 3