Xuyên Sách Chi Mệnh Vận Đảo Điên

Quyển 3 - Chương 29




Hắc lang dù hóa người thì trí tuệ cũng không thể đột nhiên từ lang thành người, vẫn phải đi dần từng bước một, Diệp Y cảm thấy như vậy mới hợp lý, nhưng tại sao trong chính truyện không hề nhắc đến việc nữ chủ dạy nam chủ nhị học chữ học văn hóa??? Nam chủ nhị trong nguyên tác luôn oai hùng hoang dại, bá khí bắn tứ phía, dù không có hậu trường lớn như bốn nam chủ còn lại thì vẫn tuyệt không thua kém họ, số fan còn có phần nhỉnh hơn hoàng đế quốc sư, khí tức hoang sơ từ y là mị lực hút hồn bao nữ tử thích tự nhiên....

Nam chủ nhị ở bên nữ chủ là vậy.

Nhưng sao khi ở với hắn thì lại thành một con lang đần? Cần phải dạy nói, dạy đi bằng hai chân, dạy....

"Ăn." Hắn gằn giọng, nhưng con lang lắc lắc đầu, nó bây giờ đã học được việc lắc đầu là từ chối. Mặt nó nhăn nhó không hề kém trái mướp đắng khi hắn cứ nhất quyết bắt nó ăn thịt nướng.

Ăn thịt nướng, vì hắn không chấp nhận việc một sinh-vật mang bộ dạng người ngồi nhai xé thịt sống, tanh tưởi đỏ lòm quanh miệng, dù nó là đại mỹ nam thì khi ấy nhìn trông có khác phim kinh dị không?

Hắn không trông đợi nó nhớ được hết những gì hắn dạy, sau cùng, thời gian quá ngắn, trong phim Người sói, để cải hóa đứa trẻ bị sói nuôi, John đã mất hơn hai năm, hắn chẳng có chừng ấy thời gian nên cũng chỉ hi vọng nó biết tí nào hay tí ấy, toàn dạy theo kiểu nhồi vịt. Nhưng may mà nó khá thông minh, nên vẫn nhớ được một vài thứ, còn đặc biệt học tốt phần ngôn ngữ, chỉ cần mấy tuần mà đã bắt đầu ghép câu được rồi. Nhưng về cách cư xử thì lang vẫn hoàn lang, hắn nắn mãi nó mới biết khi hóa thành người thì phải đi bằng hai chân, nhưng khi ăn thì vẫn vục đầu xuống bát ăn như khi là lang, hắn phải cầm tay nó hướng dẫn từng ly từng tí về việc con người có ngón tay, ngón tay có thể cầm nắm đồ ăn, chứ không phải như bàn chân thú chỉ dùng để đặt xuống đất của dạng lang, nhưng nó vẫn ngu ngơ như thường, những ngón tay cứ thẳng đơ co giật vụng về như không phải của nó.

Bây giờ đây, nó vẫn thú tính động vật, thích ăn thịt sống, hơi tí là nhe răng đi bốn chân muốn nhào tới cắn người....

Diệp Y bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng về ý định giáo dục nó rồi, hắn hoàn toàn không dám để mẫu thân thấy nó, mỗi lần mẫu thân hỏi về vị cao thủ hắn mời thì hắn toàn kêu y đang rất bận rồi lảng sang chuyện khác.

Chẳng lẽ vì nó hóa hình trước thời điểm, không theo đúng nội dung truyện, nên trí lực bị giảm mạnh?

Vậy chẳng phải là hắn hại nó thành đồ đần sao?

Diệp Y suy luận, nghĩ vậy.

Ừ thì hắn chỉ biết tự nói với mình là hắn hại con lang này, rồi lại nhắc mình là làm người phải biết báo ân cứu mạng, để kìm nén mong muốn đánh nó mỗi khi nó chọc tức hắn.

****

Trong hoàng cung, hoàng đế run rẩy, những ngón tay trắng bệch xiết quanh phong mật hàm thái hậu đưa, làm mảnh giấy vốn mỏng trở nên nhàu nát, nhưng hoàng đế như hoàn toàn không nhận ra điều này, mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào con chữ trên nó. Hắn không muốn tin vào nội dung bên trong nó. Không, căn bản là không thể tin, không thể nào có chuyện như thế, thái hậu chỉ dựng chuyện! Bà nổi giận vì hắn chống đối nên muốn khiến hắn rối trí, muốn hắn nghi ngờ, đúng, chắc chắn là thế.

"Sự thật ư? Ngàn lời nói không bằng tận mắt thấy, hoàng nhi, ngươi hãy tạm dừng nhìn chằm chằm ta, thử tự mình tìm hiểu xem." Thái hậu lạnh lùng nói.

***

Diệp Y sau một ngày rong chơi (hắn phát huy tư tưởng: ban ngày làm việc của mình, mặt trời sắp lặn thì chạy về phủ đề phòng ám sát), sau một hồi vất vả dạy dỗ con lang đần, thấy nó hết thời gian biến hình, ngủ đi trong dạng lang, hắn cũng cứ thế mà ngủ cạnh nó. Bây giờ khi nó đã chính thức được hắn nhận làm sủng vật, thì tự nhiên hắn sẽ bao ăn ở tắm ngủ cho nó. Ăn, hiện tại nó đã chịu biết điều ăn thịt chín, vì ngoài thịt chín ra hắn nhất quyết không cho nó ăn loại thịt khác, và tắm, người duy nhất đụng được vào nó là hắn sẽ tắm cho nó, đương nhiên, chỉ là tắm trong dạng sói, chứ dạng người thì cút đi.

Vì đã được tắm thường xuyên, nên lông nó giờ thơm phức, hắn cũng yên tâm được là nó không có rận không ở bẩn, bởi vậy mới cho phép nó nằm lên giường mình.

Diệp Y đây là người hiện đại đó, hồi bé hắn cũng từng ôm gấu bông rồi, tuy giờ con gấu bông này vừa to vừa biết cử động, thỉnh thoảng mơ ngủ thấy gì lại ăng ẳng trong họng, nhưng ít ra cũng còn có lông, nên hắn có thể dung thứ cho nó nằm trên giường mình.

Về việc nó có thể hóa nam, nếu xét ra thì đây là hắn cho nam nhân nằm cạnh mình... thì Diệp Y quyết định lờ tịt đi, nam nhân nằm với nhau tuy khó coi nhưng cũng đâu cần tránh xa như nam với nữ, nó bây giờ là lang chứ có phải nam đâu, chẳng lẽ nó ngủ rồi lại đá nó xuống giường? Hắn cũng đâu tàn nhẫn với thú cưng của mình như thế.

Diệp Y cứ thế ngủ, nhưng bị đánh thức dậy.

Lần này không vì bị tên bắn vào phòng, hay vì bị trúng xuân dược phát tình nửa đêm, lần này là đột nhiên bị ai đó ôm lấy.

Đêm tối, không nhìn thấy gì, chẳng có ánh trăng (con lang đần không cần ánh trăng cũng hóa hình được), chỉ cảm nhận một đôi tay hữu lực vòng qua thân mình, còn cảm thấy thân người kia cường tráng hơn hắn, đang run rẩy, còn có hơi rượu. Hắn còn đang buồn ngủ, nên suy nghĩ chậm chạp tay chân lờ đờ, chỉ vòng quanh mấy điều.

Ý nghĩ đầu tiên của Diệp Y là: say rượu vào nhầm phòng?

Ý nghĩ thứ hai là: mình nên la toáng hay đạp cho gã kia một phát?

Ý nghĩ thứ ba: nhất định phải trừ lương gã môn khách, để kẻ say rượu vào phòng thiếu gia thế này à? Lỡ y say rượu nổi cơn điên đánh chết ta thì sao? Ở thời hiện đại, hắn đã đọc mấy bài báo nói về việc con trai say rượu đâm cha già rồi.

Hẳn nhiên, là nam nhân bình thường, lại trong một thế giới ngôn tình thịt văn, ai sẽ nghĩ theo hướng kẻ này say rượu loạn tính, sẽ bạo cúc mình? Diệp Y luôn tự nhận mình chưa xui xẻo đến độ sẽ hấp dẫn đồng tính a.

"Diệp Y...." Giọng khàn đi vì men rượu, khiến cái đầu đã nghĩ xong, cẳng chân chuẩn bị tung đá của hắn dừng lại.

Diệp Y lần nữa chửi rủa mức độ vô dụng của con lang đần, bình thường thấy nó sủa hăng hung dữ lắm mà, sao đến lúc có người đột nhập lại ngủ mất tiêu?

Theo kinh nghiệm bấy lâu của hắn, thì nó ngủ rất say, gần như là hôn mê bất tỉnh sau khi biến hình, trong thời điểm này dù hắn có hét bên tai nó nó cũng chẳng tỉnh dậy.

Tóm lại, lúc này hộ vệ lang của hắn là một cục thịt vô tích sự chỉ biết nằm thở.

Nam chủ nhị vô tích sự, nam chủ nhất say rượu lên cơn điên mò đến phòng hắn, thật ra cái số hắn trêu ai a? Diệp Y rất muốn hỏi hoàng đế, rằng sao ngài không ở cung đại chiến trăm hiệp với nữ chủ, đấu đá tưng bừng với thái hậu và triều thần đi, chạy tới căn phòng nhỏ của ta làm gì? Ta còn tưởng ngài quên việc có ta trên đời rồi ấy chứ, mà con cá vàng ngài bắt ta nuôi đã chết cách đây mấy ngày, ta phải vội vàng kiếm con khác thả bù vào, ngài đừng phân biệt được chúng rồi bắt tội ta chăm sóc không đủ chu đáo, không tiếp thụ hoàng ân a.

"Bệ hạ, sao ngài lại đến đây?" Hắn hỏi, chắc không phải nửa đêm đến ngắm cá?

"Diệp Y..."Người hoàng đế run rẩy, ôm chặt hắn hơn, dù qua một lớp chăn mỏng, nhưng hắn vẫn có thể mơ hồ cảm thấy thân nhiệt nóng rực của y.

Uống rượu nhiều nên nóng người?

"Bệ hạ, ngài thả ta ra, ta đi lấy canh giải rượu cho ngài." Hắn quy củ nói, chung quy đây cũng là hoàng đế, chừng nào y chưa cư xử quá đáng thì chừng đó hắn chưa thể tung cước đạp y được, đúng không?

Nhưng ngẫm lại, nếu y nghiêm túc, thì chẳng biết hắn đạp nổi y không, theo nguyên tác bảo thì hoàng đế tuy không có võ công đệ nhất thiên hạ như giáo chủ, nhưng cũng từng học võ với đại nội thị vệ, từng phục dụng bao đan dược, hắn đây... ừm, hình như là đánh không lại.

"Không cần..." hình như rượu làm máu lên não chậm hơn, hắn nghĩ lung tung một hồi y mới chậm rãi trả lời, mà cũng thuộc dạng trả lời lung tung theo kiểu lời chưa qua đầu cân nhắc, "Diệp Y, để ta ôm một lát."

"...Ngài có nhầm ta với ai không?" Hắn bật ra. Hắn không có ngực, bộ dáng cũng anh tuấn, chưa đến mức nam nữ khó phân, mĩ đến vượt qua giới tính như quốc sư đại nhân.

Tên này say rượu, nghĩ hắn là Nguyệt nhi chắc? Ôm ôm cái quỷ gì?

"Không, ta không say, dù ta rất muốn," Hắn nghe y cười, trong tiếng cười như... cay đắng, "Thật đáng tiếc, Diệp Y, ta không say được, ta vẫn nhớ hết."

"...."

"Diệp Y... ta phải làm gì bây giờ?"

Ngươi không nói ra thì ta đâu biết ngươi đang phiền não chuyện gì?

"Ta không giết được nàng, ta không thể, ta.... dù thế ta vẫn ngu dại yêu nàng, ta thật sự... thật sự đã dâng cả thân tâm cho nàng, tại sao lại...." Hắn nghe y nghẹn ngào, cảm thấy như có gì ẩm ướt rơi xuống bên má. Nóng hổi, như muốn thiêu cháy hắn. "Ta.... đừng nói giết nàng, cả tổn hại nàng ta cũng không làm được, ta vô dụng, ta thật nhu nhược. Đúng như mẫu hậu nói: ta yếu ớt, ta kém nhìn người.... ta không được yêu...."

Diệp Y mở to mắt nhìn căn phòng tối mịt mù, chỉ nghe được tiếng nức nở, giọng nói đứt quãng khó nghe không kém gì hắc lang tập nói, cảm thấy phiền não, trong lòng lại mềm nhũn.

Ây da, hắn mới đúng là kẻ yếu đuối, luôn mềm lòng khi thấy người khác khóc.

Đế vương nam chủ nhất phải kiêu hùng mạnh mẽ, đâu phải là say rượu khóc nấc thổ lộ tâm tình với hắn?

Ngươi làm vậy.... thật mất hình tượng.

Hắn gượng người dậy, định bỏ chăn ra để ôm lấy an ủi y, nhưng y cứ đè hắn xuống như sợ hắn chạy mất.

Diệp Y nằm đó bị bó trong chăn, bị người ôm, cười khổ trong lòng, cũng chẳng giải thích rằng ta sẽ không chạy mất đâu, chỉ nhẹ nhàng xoa dịu y.

Hắn rõ ràng không có thiên phú trông trẻ, nhưng tại sao ở dị giới này cứ toàn khoác vai vú em vậy? Hết dạy chữ dạy đi dạy ăn cho hắc lang, lại còn gánh vai thùng rác xả u buồn cho hoàng đế.... kiêm chức như thế mà chẳng thấy đồng lương nào, toàn thêm phiền phức a.

"Không sao đâu, ngươi đã làm rất tốt."

"Đừng lừa gạt ta... Diệp Y... xin ngươi...." Hoàng đế rõ ràng còn lớn hơn hắn nức nở, y thật ra đã chịu đả kích lớn đến chừng nào vậy, không phải chỉ là đấu đá với triều đình để bảo vệ Nguyệt nhi sao? Hắn không nhìn thấy biểu cảm của y, nhưng có thể đoán hẳn đang trông rất tệ.

"Đừng lừa gạt ta nữa... ta không chịu nổi đâu...." Nước mắt y càng lăn xuống nhiều hơn.

Không phải nam nhân chảy máu không chảy lệ sao? Sao y cứ như sắp tan vỡ vậy? Chẳng lẽ nữ chính bạo bệnh sắp chết?

Đầu Diệp Y loạn hết lên, nhưng cũng hiểu giờ không phải lúc để hỏi xem có phải nữ chủ sắp chết, càng không nên hỏi thật ra tại sao y khóc như thế, nếu hỏi lúc y đang cơn xúc động thế này sẽ chỉ làm y khóc nhiều hơn, càng là như đào vào vết thương lòng của y. Nên hắn chỉ biết im lặng lắng nghe.

Người say nói rất nhiều tuy y vẫn luôn khăng khăng mình không say, con sói vẫn ngủ như chết bên cạnh, vị môn khách với đám người hầu chắc còn đang ngủ yên, chỉ có hắn im lặng chịu cảnh bị đè, lắng nghe y thổ lộ tâm tình.

Tâm trạng y hẳn nhiên rất tệ, cũng may mà hắn không thấy mặt y, nếu không hẳn lòng còn nặng nề hơn. Dù cảm giác nước mắt y rơi trên người hắn đã khiến lòng hắn trĩu xuống như bị núi đè rồi.

Hắn thật sự... không thích nhìn người khóc.

Khóc chán, nói chán, y cũng mệt lử thiếp đi. Hắn nhìn y ngủ mất, cười khổ, cuối cùng vẫn không hiểu thật ra tại sao y tuyệt vọng đến thế, hoàng đế đúng là nhà ngoại giao chuyên nghiệp, nói rất nhiều, tưởng như nói hết, nhưng những gì mấu chốt thì một chút cũng không để lộ ra, không biết đấy là thói quen hay y cố tình giữ bí mật nữa...

Giờ khi y ngủ không đè nữa, hắn đã có thể đưa tay ra ngoài chăn, Diệp Y thoáng cử động, cau mày vì toàn thân nhức mỏi, rồi thở dài, tay vòng qua ôm lấy y.

Sáng hôm sau, cả triều đình xôn xao, lần đầu tiên trong gần mười năm tại vị, vị đế vương đời thứ sáu của Triệu quốc – Chính Minh đế bỏ lỡ buổi lâm triều.

*neh, mọi ng nghĩ tại sao Hiên ca tuyệt vọng đến mức chạy tới ôm DY mà khóc như thế ^^

Gợi ý: liên quan đến Nguyệt Nhi ^^