Sau khi cô thức dậy cô phát hiện mình trong một căn hòng xa lạ, đây không phải là phòng của cô càng ngày càng hoang mang tột độ
Cô liếc nhìn xuống thân thể mình mà mắt mở tròn xoe ngạc nhiên là một thân hình nhỏ bé, lùn lùn chân ngắn tịt, không thể tin vào mắt mình cô đã 23 tuổi chứ không phải thân hình của một cô bé khoảng tầm 6 tuổi này
" Cạch "
Tiếng mở cửa người phụ nữ tiến vào phòng, cô ngước mặt lên nhìn lên hướng cửa
" Tuyết Nhi con mau rửa mặt lẹ,rồi xuống ăn cơm cho mẹ nhanh lên " Nói rồi người phụ nữ đi ra đóng cửa lại bỏ lại cô với khuôn mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Tuyết Nhi,Tuyết Nhi... cô cứ ngẫm nghĩ cái tên này mấy lần, ôi thôi rồi chết bà tôi rồi mình đã xuyên sách lại còn vào nhân vật phụ thãm hại Lâm Tuyết Nhi
Đã như vậy rồi thì cô cũng chả biết làm gì thêm, số phận đã đưa đẩy cô đến đây cô đành phải chấp nhận thôi,Kể từ bây giờ cô sẽ thay đổi hoàn cảnh nghiệt ngã của cô gái nhỏ này.
Nhưng có điều rằng cô chưa đọc hết cuốn tiểu thuyết thì đã đi ngủ mất tiêu cũng chả biết kết cục như nào, nếu biết trước số phận như vậy cô đã đọc hết cho rồi
Cô ngẫm nghĩ một hồi quyết định bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân xong xuôi, cô quyết định thay một bộ váy trắng toát dài đến đầu gối của mình, soi gương lại một lần nữa nhìn cho đến khi nở một nụ cười thật tươi
" Thật dễ thương quá đi mất " Cô không kiềm chế mà thốt lên
Cô chậm rãi bước xuống lầu
Hình ảnh trước mắt cô bây giờ là người phụ nữ đang xắp xếp các chén đũa ra bàn, người đó chắc chắn là mẹ của cô rồi bà tên Thị Bảo Xuyên là tên của bà
Còn có thêm một người đàn ông ngồi trên bàn ăn cầm một tờ báo chăm chú mà đọc, Lâm Phong Nhị là tên của ba cô đang ngồi ở đó, hên thật cho cô rằng khi đọc cô có xem qua giới thiệu các nhân vật nên biết được
" Tuyết Nhi, con đứng đó làm gì mau lại đây ăn nhanh lên " Mẹ cô buôn lời trách móc
" Vâng ạ "
Rồi ba người cùng ngồi trên bàn ăn, cả ba đang ăn thì ba cô lên tiếng
" Anh nghe nói có hàng xóm mới chuyển đến đây? "
Mẹ cô gật đầu " Um..mới chuyển Kế sát ở bên nhà ta luôn, nghe bào nhà họ có đứa con trai bằng tuổi Tuyết Nhi nhà mình " Bà vừa nói vừa gắp rau củ vào chén của cô
" Hay là nhà chúng ta qua nhà hàng xóm mới chào hỏi họ để làm quen được không?" Bà nói tiếp
" Con đồng tình với mẹ ạ " cô vừa nhai vừa giơ tay lên
" Không được " " Em quên rằng hôm nay em có ca trực à, anh còn có ca phải phẫu thuật vào chiều nay có thể tối khuya mới về đến, nên hôm nay không được "
Đúng rồi ba cô là bác sĩ còn mẹ cô làm y tá nên họ luôn rất bận rộn, chắc vì như vậy họ luôn kì vọng về Lâm Tuyết Nhi học giỏi như họ và lớn lên kế tiếp nghề nghiệp chăng. Hên cho cô rằng Tuyết Nhi có tính độc lập sớm học tập cũng không quá tồi tệ nhưng vì quá mù quáng về tình yêu nên mới vậy, cũng chỉ là một cô bé tội nghiệp thôi giống như cô ở kiếp trước vậy.
Mẹ cô nghe vậy lắc đầu như vẻ thất vọng vậy
Ông Phong Nhị thấy thế gắp một cục ớt lớn bằng một ngón tay ở dĩa thịt kho vào chén của bà coi như là sự an ủi chăng? vợ chồng này đúng là kì cục thật
" Để mình con đi cho ạ, dù sau hôm nay cũng là chủ nhật con cũng chả có việc gì làm hết "
" Nếu con đã nói vậy ta cũng không cấm, qua nhà người khác chơi phải lịch sự chào hỏi người lớn nghe không "
" Dạ vâng thưa bố "
Sau khi ăn xong bữa sáng ba mẹ cô trước khi đi dặn dò cô lấy vỏ bánh kẹo trong tủ đem cho họ, phải luôn lịch sự, thấy nguy hiểm thì la lên hoặc chạy nhanh nhất có thể. Cô cũng thấy gia đình này cũng thật bật cười chỉ chào hàng xóm y như rằng làm nhiệm vụ vậy. Cũng đúng thôi cô cũng chỉ là cô bé 6 tuổi mà thôi
Bây giờ ở trước cửa chung cư của căn phòng 304 có một cô bé mặc chiếc váy hồng xinh xòe tà kẹp thêm cái kẹp nơ trên tóc trên tay còn xách thêm một bịch kẹo bạc hà
Nhà cô là phòng 305 ở kế bên chỉ cần đi ra có thể thấy được
' Ting Tong...' Cô bấm chuông cửa
Giọng của người phụ nữ trong nhà vang lên
"Ra ngay "'Ai đó?"
" Dạ con là hàng xóm kế bên nhà ạ, ba mẹ con nghe nói có hàng xóm mới chuyển vào kêu con tới đây chào hỏi ạ "
Người phụ nữ đó mở cửa ra ngước quanh sau đó mới ngước xuống nhìn cô, ngồi chòm xuống
" nhà con ở ngay đằng kia, con qua đưa cho cô quà coi như là đồ chào hỏi ạ " Cô nói vừa chỉ tay vào hướng nhà mình sau đó cô đưa lên món trong tay mình
" Làm phiền con rồi, cảm ơn con nhiều nhé " " con có muốn vào nhà cô chơi không?" Người phụ nữ nhận lấy món quà cười tươi nói với cô
Cô cũng không khách khí mà gật đầu liên tục, chỉ mình cô biết rằng người mới chuyển đến đây là gia đình của nam phụ sẽ là người bị mọi người chê bai là phế vật vì không biết nói chuyện
" Con ngồi ở đây nhé để cô đi làm ly sữa nóng cho con "
" Dạ vâng, làm phiền cô rồi ạ " . Chap mới luôn có tại { TRUМtruy eЛ. V N }
Cô ngồi trên ghế sofa mà quan sát, vừa mới chuyển đến đồ đạc cũng không nhiều còn có mấy hộp đựng đống đồ để quanh nhà trong khá là nhiều, chỉ có mình cô ấy thôi sao, điều làm cô chú ý hơn là một bức ảnh cách không xa cô ngay dưới tivi được úp xuống
Vì tính tò mò của mình cô đã bước lại gần, đang định giơ tay úp tấm ảnh lên đã có một bàn tay chụp lấy cổ tay cô mà siết chặt
Cô quay qua nhìn cánh tay đang siết cổ tay mình là một cậu bé với mái tóc màu đen óng ánh, đôi mắt to tròn hai má phúng phính không khác gì bánh bao
vì mãi nhìn gương mặt cậu bé đứng trước mặt mình mà quên tay đang bị siết chặt, cho đến khi thấy được khuôn mặt của cậu cô mới chợt nhận ra mình đang làm gì
" A... Đ..a..u" Cô giọng run rẫy mà nói
Tay cô đã được buông thả thật sự rất khiến cô đau đến độ tạo nên vết hằng trên cổ tay, ánh mắt cậu vẫn cứ dán lên người cô lông mày không khỏi nhắn nhó, như hỏi cô rằng, cậu là ai, tại sao ở trong nhà tôi
" Sữa nóng đến rồi đây " " Sao con lại ra đây, con làm xong hết bài tập rồi à? " Bà ấy nói đặt ly sữa nóng lên bàn
Cậu cứ bất động, mà cứ nhìn chằm chằm vào cô nãy giờ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, giỏi thì ăn cô luôn đi ánh mặt thật đáng sợ.
Cô xoa xoa cổ tay mình và đi lại ghế ngồi tự nhiên như nhà mình, cậu nhìn theo cô
" giới thiệu cho con đây là con trai cô tên là Trình Vương Quyết "''Còn cô thì con cứ gọi là cô Mộng đi nhé "
" Dạ vâng, tên con là Lâm Tuyết Nhi cô cứ gọi con là Tuyết Nhi cũng được ạ "
Cô cười tươi nhìn cô Mộng, cô cũng cười theo chỉ có mình cậu đứng đó nhìn cô mãi