Xuyên Qua Tinh Tế Làm Ông Trùm Trồng Trọt

Chương 2




Phù Tang dưới sự "khẩn cầu" của Mục Cẩn rốt cuộc xụ mặt chỉ cho cậu một phương hướng.

Chợt lúc Mục Cẩn đang di chuyển, bên cạnh cổ tay cậu một âm thanh bất ngờ la to, tiếng nói không có tình cảm vang lên: “Cảnh báo cảnh báo! Phóng xạ quá cao, không cần tự ý đi lại!”

“!!!” Mục Cẩn lúc này mới phát hiện mình mang một cái vòng tay màu trắng dán sát trên da, hắn kinh ngạc mà nhìn cái thứ này, vẻ mặt kinh hỉ cùng khó có thể tin.

Đồ vật có thể nói, chẳng lẽ là có khí linh Linh Khí?

“Đừng nghĩ quá nhiều, thứ này kêu quang não, là hàng rẻ tiền mà mỗi người ở thế giới này đều có.” Phù Tang lại lần nữa tức muốn hộc máu mà mở miệng, “ Lúc ngươi tỉnh lại có hảo hảo mà xem ký ức của thân thể này không vậy? Uổng công ta dùng sức lực đem mấy cái kí ức đó……”

Ý thức được chính mình nói nói nhiều, Phù Tang lập tức ngừng lại, phi thường táo bạo mà ở trong thức hải Mục Cẩn quát: “Hiện tại! Ngay! Lập! Tức! Đem mấy cái ký ức đó ra xem cho ta!”

Có Phù Tang nhắc nhở, Mục Cẩn lúc này mới chú ý tới trong thức hải của mình có một đoàn ánh sáng nhạt, đoàn ánh sáng nhạt màu này là toàn bộ sự tình mà chủ nhân thân thể này trải qua, hắn chạy nhanh dùng thần thức đụng vào đoàn ánh sáng nhạt này.

Ký ức mười tám năm điên cuồng mà dũng mãnh tràn vào thức hải Mục Cẩn, hắn thế mới biết mình cùng Phù Tang tới một địa phương được mô tả phi thường thần kỳ —— nơi này không phải một mảnh đại lục hoàn chỉnh, người ở nơi này sinh sống trên các tinh cầu bất đồng, các tinh cầu này gộp lại được gọi là Tinh Tế.

Tinh tế trừ bỏ nhân loại còn có dị thú cùng dị thực ( thực vật biến dị), cùng với phóng xạ vô cùng nguy hiểm đối với người thường.

Mục Cẩn tiếp xúc tới khoa học kỹ thuật, quang não, cơ giáp, trùng động này đều là từ ngữ mới, hắn thấy được nhân loại không biết linh lực là vật gì, nhưng bọn hắn lợi dụng khoa học kỹ thuật ở tinh tế cắm rễ, cùng dị thú, dị thực cường đại tranh giành không gian sinh tồn.

Trừ bỏ mấy cái đó, Mục Cẩn biết tới một cái tin tức quan trọng nhất —— mấy trăm năm trước một bộ phận nhân loại bắt đầu xuất hiện biến dị, bộ phận nhân loại này có thể sử dụng năng lượng mà chỉ có dị thú cùng dị thực mới có, có dị năng con người liền không sợ phóng xạ, còn có thể chính diện đối kháng dị thú cùng dị thực cường đại.

Chờ nhân loại xuất hiện biến dị ngày càng nhiều, nhân loại bắt đầu điên cuồng tôn sùng dị năng giả, mỗi người đều lấy việc có thể sở hữu dị năng làm vinh quang.

Nguyên chủ cũng kêu “Mục Cẩn”, nhưng cùng Mục Cẩn so sánh thì thảm hơn nhiều, Mục Cẩn là cái cô nhi, từ nhỏ ở trong thôn ăn cơm của người trong thôn mà lớn lên, tới 17 tuổi thì gia nhập Thần Mộc Tông, mỗi ngày có thể chắp vá sống sót còn có chút miễn cưỡng.

Mà “Mục Cẩn” bất đồng, hắn sinh ra trong Mục gia ở chủ tinh, là đại danh đỉnh đỉnh hào môn, gia tộc thường trú ở Nghị Viện tinh tế, không biết có bao nhiêu người của Mục gia nhậm các chức vị trong quân đội liên minh Tinh Tế.

Phụ thân "Mục Cẩn” là dị năng giả hệ Kim cường đại Mục Hoằng Nghị, mẫu thân Đồng Ngưng Vân tuy rằng không phải người của đại gia tộc, nhưng lại là dị năng giả hệ Thủy trân quý, hai người cường cường kết hợp nhưng lại sinh ra phế vật “Mục Cẩn”, dị năng thật ra có, chính là lực tương tác cùng dị năng cấp bậc quá thấp, đều là cấp E, không bằng người thường, làm cho Mục gia trở thành trò cười của toàn bộ tinh tế.

Phải biết rằng, mặc dù người thường không có dị năng, tố chất thân thể đều có thể đạt tới cấp D, giống nguyên chủ tố chất thân thể cùng dị năng chỉ có cấp E, từ lúc nhân loại bắt đầu có được dị năng đến bây giờ, đây là trường hợp đặc biệt duy nhất, kém đến kinh thiên động địa.

Bởi vì thân thể quá kém, “Mục Cẩn” không thể tùy ý ra cửa, dù là ánh mặt trời đã được lọc qua chiếu vào trên người "hắn" cũng có thể làm làn da xuất hiện điểm đỏ thậm chí sinh bệnh, cho nên từ nhỏ "hắn" đã bị nuôi ở trong phòng, bất luận là ăn hay là uống đều phải trải qua tầng tầng sàng lọc mới có thể đưa đến trên tay hắn, cũng may là "hắn" có cha hệ Kim, mẹ hệ Thủy mới có thể sống đến giờ.

Vì muốn tìm cho nhi tử thuốc tăng cường thể chất, cha mẹ “Mục Cẩn” đi bên ngoài thám hiểm, trăm triệu không nghĩ tới giữa đường phi thuyền xảy ra chuyện, hai người đi đời nhà ma lưu lại “Mục Cẩn” một mình ở Mục gia bị người tra tấn.

Có thể là trưởng thành một ít, tố chất thân thể của“Mục Cẩn” so với trước kia càng tốt, cũng có thể là bởi vì đã chịu kích thích từ việc cha mẹ qua đời nên mới cố gắng tu luyện sức mạnh, dị năng "hắn" cư nhiên tăng tới cấp D, có thể miễn cưỡng sinh hoạt giống người bình thường.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, thân thể “Mục Cẩn” vừa chuyển biến tốt hơn còn không đến một tháng liền nghênh đón lễ thành niên của mình, bị người Mục gia đuổi ra chủ tinh có điều kiện sinh hoạt tốt nhất, đi tới hành tinh hoang tàn vắng vẻ này, tinh cầu nguyên thủy có cơ sở phòng hộ bằng không — Sa Tinh, bị phóng xạ chiếu một cái không bao lâu liền đi theo cha mẹ, tiện nghi cho Mục Cẩn vừa xé rách không gian lại đây.

“ Người Mục gia thật quá đáng, tài sản mà cha mẹ lưu lại cho "Mục Cẩn" nhất định không thể chỉ có một Sa Tinh, bọn họ như thế nào mà không biết xấu hổ, da mặt dày lấy đi phí nuôi dưỡng cùng tài sản làm của riêng!” Xem xong những gì “Mục Cẩn” trải qua, tính tình tốt như Mục Cẩn cũng phải sinh khí.

“Không có thực lực, bảo vệ không được đồ vật của bản thân tự nhiên chỉ có thể bị khi dễ.” Phù Tang đối với tức giận của Mục Cẩn không để bụng.

Người Mục gia nguyện ý đem “Mục Cẩn” dưỡng đến 18 tuổi đã không tồi rồi, nếu là đặt ở thời đại Thần Ma, thời đại Tiên Linh, “Mục Cẩn” sinh ra liền ngỏm củ tỏi.

Sau khi đem ký ức “Mục Cẩn” nhìn một lần, Mục Cẩn nắm giữ phương pháp sử dụng quang não, đem quang não còn đang không ngừng báo nguy tắt đi, sau đó từ trên cổ móc ra một cái vòng cổ ngọc lục bảo nhìn không chớp mắt, ở trong trí nhớ "Mục Cẩn", đây là đồ vật dư lại cuối cùng của "hắn".

Vòng cổ này là do mẫu thân của nguyên chủ lưu lại cho con trai trước khi rời khỏi chủ tinh, bởi vì nó nhìn qua không đáng tiền, cho nên người Mục gia tại thời điểm đưa "Mục Cẩn" đi lưu đày không có lấy đi.

Người Mục gia tuyệt đối không thể tưởng được, vòng cổ nhìn như bình thường này lại là một cái không gian vòng cổ phi thường trân quý, bên trong không gian phân biệt là hai căn phòng lớn* tồn tại song song, có không ít đồ vật đáng giá, trân quý nhất chính là một cái rương chứa Năng Lượng Thạch cao cấp.

*Nguyên văn: phương đại= phương: vật chứa đồ, đại: lớn

Dựa vào Năng Lượng Thạch cao cấp trong vòng cổ, “Mục Cẩn” mới có thể ở trong thời gian ngắn đem dị năng từ cấp E tăng lên tới cấp D, đáng tiếc không để "hắn" có nhiều thời gian, hắn còn chưa có tu luyện đến cấp C đã bị bọn người Mục gia lòng dạ hiểm độc tàn nhẫn trục xuất tới rồi Sa Tinh.

“Ngươi còn ở đó buồn bực cái gì, lấy thể năng của ngươi hiện tại hoàn toàn có thể ở trong cái phóng xạ chó má gì đó hành tẩu, mau đi tìm cửu thiên Tức Nhưỡng đi!” Phù Tang thấy Mục Cẩn còn đang xem cái vòng cổ kia, nhịn không được lại xù lông.

Không gian vòng cổ muốn mở ra cần phải dựa vào dị năng, đối với Mục Cẩn hiện tại mà nói dị năng chính là linh lực, Mục Cẩn trước mắt còn chưa thể một lần nữa tu luyện ra linh lực, hắn đối với vòng cổ muốn làm cái gì đều làm không được.

“Được tiền bối, ta lập tức liền đi tìm cửu thiên Tức Nhưỡng.” Mục Cẩn đem vòng cổ thu hồi, một bên dựa theo lời Phù Tang nhắc nhở đi về phía trước, một bên cùng Phù Tang nói chuyện phiếm.

“Tiền bối, ta ở trong trí nhớ tiểu Mục Cẩn phát hiện Năng Lượng Thạch trên tinh cầu bọn họ có thể dùng để tu luyện, Năng Lượng Thạch phân cao cấp, trung cấp cùng cấp thấp, nó chỉ có thể bổ sung năng lượng mà dị năng giả tiêu hao, Năng Lượng Thạch cao cấp có thể trực tiếp thăng cấp dị năng của dị năng giả, loại này có điểm giống với linh thạch của chúng ta trên Đan Vân đại lục, chúng nó cùng là một loại đồ vật sao?”

“Tiền bối, người Tinh Tế còn rất lợi hại, bọn họ không có linh lực không có pháp thuật, nhưng bọn họ sáng tạo ra cơ giáp, cơ giáp cùng con rối không sai biệt lắm, đều là dùng tinh thần lực để điều khiển, bất quá cơ giáp không dùng tốt như con rối, cần thiết phải có người bên trong, một khi bị tỏa định không thể chạy thoát, bất quá cũng có chỗ tốt, không cần học thuật con rối cũng có thể trực tiếp dùng.”

“Tiền bối, trừ bỏ cơ giáp phiên bản con rối, bọn họ còn sáng tạo phi thuyền cùng phi hành khí chính là phi thuyền, phi kiếm, nhà xưởng dây chuyền sản xuất gia công phiên bản tinh tế, nhưng thật ra so với nhóm luyện khí sư từng bước từng bước làm ra thật nhẹ nhàng, tiền bối ngươi nói đúng không?”

Phù Tang trước sau như một mà thô bạo lại thô lỗ: “Ta lại không tiếp xúc những cái đồ vật chó má đó, ta biết cái rắm!”

Bảo bảo Mục Cẩn bật chế độ tò mò mò hỏi: “Tiền bối, ngài có phải hay không ở thời điểm bắt đầu ngủ say trong thời đại Tu Chân, trước thời đại tu chân là thời đại Tiên Linh, Đan Vân đại lục có phải dùng chính là linh thạch cùng những thứ khác?”

Phù Tang không nghĩ trả lời: “Ngươi sao lại nói nhảm nhiều vậy, an tĩnh lại coi!”

Mục Cẩn đáng thương vô cùng mà nói: “Tiền bối, ta thiên phú không được, thực lực lại nhỏ yếu, cái gì cũng đều không hiểu, ta lo lắng ta đi ra ngoài sẽ bị bị người chê cười, khiến ngài mất mặt.”

Phù Tang nghẹn họng, cái này không thể hiểu được khế ước nhân loại thật là kỳ quái, đáng chết!

Ngay sau đó, ngữ khí vẫn hung ác như cũ: “Ai dám chê cười, đem tên tuổi Phù Tang thần mộc ta báo ra, dọa chết bọn họ!”

Mục Cẩn trộm cười một chút, kỳ thật Phù Tang lúc nói chuyện hơi dữ một chút nhưng tâm lại làm bằng đậu hủ ( khẩu xà tâm phật nha~).

Vào lúc Phù Tang chịu không nổi Mục Cẩn cứ lảm nhảm, hai người bọn họ rốt cuộc tìm được cửu thiên Tức Nhưỡng trên Sa Tinh.

Cửu thiên Tức Nhưỡng là một khối đất mềm màu hoàng kim, nắm ở trong tay có loại cảm giác nó sẽ chảy xuống bất cứ lúc nào, cùng đất cát bên cạnh trộn với nhau rất khó nhìn ra khác biệt, không có Phù Tang nhắc nhở Mục Cẩn chỉ có một người sẽ không có khả năng tìm được.

Tìm được rồi thì sau đó liền dung hợp với bản thân đối với Mục Cẩn không có gì khó khăn, thân thể hắn sau khi được Phù Tang dùng căn nguyên lực lượng thổ linh căn vô cùng thuần trọng tố, thành công hấp thụ cửu thiên Tức Nhưỡng, không cần quá cố sức liền đem khối đất mềm màu hoàng kim đưa vào đan điền.

Cửu thiên Tức Nhưỡng ngoan ngoãn ở trong đan điền của Mục Cẩn tìm nơi thoải mái vui vui vẻ vẻ ngồi đợi.

Phối hợp với tâm pháp trước kia học được ở Thần Mộc Tông, Mục Cẩn rốt cuộc ở cái địa phương xa lạ này cảm nhận được điểm điểm linh lực phiêu tán trong không trung.

Phù Tang hung dữ mà thúc giục: “Mau tu luyện!”

Hiện tại Phù Tang phi thường hối hận chính mình lúc trước đầu óc xảy ra vấn đề mới có hành vi vừa kéo vừa mang theo Mục Cẩn xé rách không gian, sớm biết thì thà rằng liều mạng đánh nhau với lôi kiếp, chân thân bị hao tổn hắn cũng còn lưu tại Đan Vân đại lục, ít nhất không cần không có lúc nào là đối với cái mặt lúc nào cũng khiến y sinh khí, còn dong dài đến không được, tên nhân loại như gà bệnh này.

Mục Cẩn cười cười, nghe lời mà nhắm mắt lại tu luyện lên.

Lúc mở mắt, sắc trời bên ngoài đã không còn sáng ngời như lúc nãy.

Trước khi bị Phù Tang mang khỏi Đan Vân đại lục, Mục Cẩn đã là luyện khí tầng sáu, hiện tại thay đổi thì cũng đã thay đổi, có thiên phú cường thân thể, lại dung hợp tinh hoa của cửu thiên Tức Nhưỡng, rất nhanh sẽ trở về luyện khí tầng sáu.

Mục Cẩn rất nhanh phát hiện, khi tiến vào luyện khí tầng sáu tốc độ thu luyện trở nên chậm chạp, đã đi phi thuyền giờ phải đi bằng hai chân, loại biến hóa này làm người rất khó chịu.

Tốc độ chậm lại rất có thể là bởi vì lúc trước có luyện khí tầng sáu làm cơ sở, thời điểm tu luyện chỉ cần dùng một cái kính tích cóp linh khí, lên cao liền bất đồng, là tầng mới không lên được.

Vì thế, hắn rất là cao hứng mà nói với Phù Tang: “Tiền bối, ta tu luyện đến luyện khí tầng sáu!”

Nghe Mục Cẩn cao hứng mà nói chính mình đến luyện khí tầng sáu, Phù Tang mới vừa bình phục hỏa khí xuống dưới lại đi lên, “Trước có căn nguyên lực lượng của ta cho ngươi trọng tố thân thể, lại có cửu thiên Tức Nhưỡng thêm vào, ngươi tu luyện lâu như vậy mới đến luyện khí tầng sáu, ngươi còn không biết xấu hổ mà còn đắc chí? Nói, ngươi còn không biết mất mặt!”

“…… Ta không có đắc chí.” Mục Cẩn sờ sờ cái mũi, “Ta lúc trước tu luyện nửa năm mới đạt luyện khí tầng sáu.”

Phù Tang bị Mục Cẩn chọc vui vẻ: “Ha hả! Ta nhớ ra rồi, thân thể ngươi trước khi không chịu nổi sức mạnh lúc xé rách không gian nên bị xé xác, hiện tại thay đổi, có thiên phú cùng thân thể tốt thật đủ khiến ngươi đắc chí.

“Mục Cẩn, ngươi phải rõ ràng, ngươi hiện tại là "người hầu" của thần mộc Phù Tang ta, mí mắt không cần thiển cận như vậy, luyện khí tầng sáu tính là cái gì, Kim Đan, Nguyên Anh Phù Tang ở trong mắt ta đều là cặn bã! Ngươi có biết hay không ngươi hiện tại yếu bao nhiêu, còn dám dừng lại không tu luyện……”

Nghe âm lượng Phù Tang một câu so một câu còn cao hơn, Mục Cẩn thè lưỡi, trời đất chứng giám, hắn thật sự không đắc chí, chính là cao hứng thuần túy, muốn chia sẻ cùng Phù Tang.