Mì sợi thoạt nhìn mềm nhũn, nhưng quả thật hàng thật giá thật có thể lấp đầy bụng, Kanya lại làm không ít canh thịt, mọi người ăn đến tròn xoe cả bụng, cuối cùng hạng mục thịt nướng bị ăn ý mà buông tha, đột nhiên ăn chút mì phở, đối với chúng thú lần đầu tiên nhìn thấy mà nói, là thể nghiệm tuyệt vời và mới lạ.
Điều khiến Phúc Nhạc cảm thấy tiếc nuối chính là, bản thân không có tay nghề đại trù gì, nếu không phải cảm thấy mì sợi bên ngoài có thêm rất nhiều chất phụ gia kì quái cậu cũng sẽ không nhọc lòng đi học tập tay nghề cán mì sợi, mì sợi làm ra cũng miễn cưỡng, hơn nữa năng lực của cậu chỉ đến đó mà thôi.
Những món ngon liên quan đến mì ở Thiên triều đâu chỉ thiên thiên vạn vạn, đại giang Nam Bắc đủ loại đặc sắc, mì Tân Cương, mì chiên tương Bắc Kinh (đổ nước tương vào ăn sau), mì trộn Vũ Hán, mì Lan Châu, mì cay thành đô Tứ Xuyên...Phúc Nhạc tất cả đều thuộc như lòng bàn tay, ngoại trừ vì sở thích ăn cay mà có thể nhỡ rõ cách làm mì cay thành đô Tứ Xuyên giản dị và mì du bát, những thứ khác tất cả đều là nước đến chân mới nhảy, tâm huyết dâng trào mới làm theo hướng dẫn từng bước, làm xong liền quên sạch cách làm.
(đừng hoài nghi, trên đời thật sự có người như thế...!)
"Kỳ thật rất nhiều thực vật không có độc cũng có thể ăn, hoặc là khiến thức ăn có mùi rất ngon." Phúc Nhạc cùng Kanya rửa chén, thuận miệng nói rằng.
"Con nói đúng lắm." Kanya vẫy vẫy nước trên tay cười nói: "Trước lúc con đến, cho dù có nếm thử những nguyên liệu nấu ăn kì quái như hành gừng tỏi này thì chú cũng không biết nó có tác dụng thần kì như vậy."
Tuy rằng thịt không thêm gia vị chỉ cần xử lý cẩn thận, nấu ra cũng sẽ không có vị máu, nhưng không thể phủ nhận được thịt ướp hành gừng nấu lên mùi rất thơm, càng thêm thuần túy cùng nồng đậm, còn mang theo mùi hành gừng đặc biệt, ai có thể nghĩ đến, chúng nó trước đây khiến người ta chỉ ngắm mà không dám làm gì chứ?
Mà phát hiện lúa mì của Phúc Nhạc còn lạc quan hơn, loại chuyện có lợi tạo phúc cho nhân loại, à không, thú nhân như thế này, thậm chí có thể cho giống cái một cuộc sống thêm khoẻ mạnh, nói không chừng có thể thay đổi tình huống không mấy lạc quan của bộ lạc bây giờ, điều này khiến Phúc Nhạc đã có chút tình cảm quyến luyến với nơi này, thấy vô cùng vui vẻ.
Trừ bỏ lúa mì, lần trước mấy cây ớt non đánh về cũng kì tích sống tiếp, ớt hái về cũng sắp phơi khô, bởi vì là ớt chỉ thiên đỏ chót nên dựa theo thói quen nơi Phúc Nhạc, đều là phơi nắng để xào rau hoặc là đập nhỏ làm bột ớt.
Rửa bát xong trời vẫn chưa tối hoàn toàn, một cơn gió lạnh thổi tới, Phúc Nhạc hợp thời hắt hơi một cái, Kanya khẩn trương quay đầu lại, cái này y biết, là triệu chứng sắp sinh bệnh.
"Tiểu Nhạc, con sao rồi? Không thoải mái?" Kanya quan tâm hỏi, đã hoàn toàn quên đứa nhỏ trước mắt này là thầy thuốc duy nhất có thể chiến thắng bệnh tật.
"Không có việc gì." Phúc Nhạc xoa xoa mũi than thở: "Thời tiết lạnh nhanh thật." Tuy rằng lúc xuyên qua Thiên triều vẫn là tháng bảy, nhưng có vẻ thời điểm đó đã là cuối hè, đột nhiên một trận không khí nóng còn khiến Phúc Nhạc ảo giác mùa thu còn chưa tới cơ.
"Quấn thêm da thú đi." Kanya nói: "Hôm nay chú mới làm xong một tấm da thú, vừa lúc may cho con.
"
Chế tác da thú không phải chuyện đơn giản, huống chi nơi này thể tích lũ dã thú đều rất khổng lồ, Kanya tuy rằng có khả năng, cũng mất tới bảy tám ngày mới hoàn toàn xử lý tốt nhất một tấm da thú.
Muốn khiến da thú trở nên mềm mại, ngoại trừ việc tẩy sạch bên ngoài, còn cần các loại chất lỏng thực vật tẩm vào bên trong, làm mềm da, còn tiêu trừ đi mùi máu dày đặc và mùi thối do tập tính sinh sống quỷ dị của những loại mãnh thú khác nhau nữa.
Quá trình này vừa cần kiên nhẫn, vừa cần cẩn thận.
Phúc Nhạc nhìn da thú quấn đơn giản trên người Kanya, có chút đau đầu.
Bởi vì thời tiết chuyển lạnh, giống cái cũng bắt đầu bọc cánh tay lại, nhưng vì dùng một khối da thú bao nửa người trên luôn hành động bất tiện, giống cái thông minh một chút đã biết chế tác quần áo giản dị, hai đoạn da thú thật dài giao nhau trước ngực, hai bên xẻ hai lỗ nhỏ,dùng dây thừng buộc lại, giống như cái áo choàng.
Chẳng qua...!"Chú Kanya ơi, bụng cũng phải che lại." Phúc Nhạc không phiền không chán mà nhắc nhở lần thứ ba trong ngày, có chút bất đắc dĩ: "Tuy rằng chú có thể không biết lạnh nhưng mặc như vậy rất dễ bị cảm đó."
Mùa hè thì thôi, thu đông đúng là lúc tang khí, trong trung y thì thu đông là lúc dương khí yếu đi, âm khí phong phú, còn để lộ đầu gối và bụng ra ngoài để tiết dương khí, quả thực chính là tự sát mãn tính (đi ngủ nhớ đắp chăn hai chỗ này thêm hai vai nữa nhé).
Tuy muốn giải thích sẽ phải đề cập đến những thứ sâu xa huyền diệu kiểu tầm quan trọng của rốn rồi huyệt Thần Khuyết gì đó, nói trắng ra chính là dễ bị cảm lạnh tiêu chảy a.
Kanya xoa bóp hai má Phúc Nhạc cười: "Biết rồi." Nhưng rồi lập tức lại thở dài: "Da thú dài thêm một chút để che bụng thì tay chú không hành động được."Phúc Nhạc nói nói y không phải không nghe, thằng nhóc nhất định là muốn tốt cho mình, nhưng như vậy thì hành động bất tiện lắm, điều này đối với Kanya chịu khó mà nói vô cùng khó chịu với không được tự nhiên.
Phúc Nhạc sờ sờ cằm đánh giá da thú trên người Kanya, linh quang chợt lóe, vì cái gì không đem da thú chế tác thành bộ dáng quần áo hiện đại chứ?
"Chú Kanya ơi, biến da thú thành bộ dáng quần áo trên người con thì chú có mặc không?" Phúc Nhạc sán qua chỉ quần đùi và sơ mi chữ T dùng vải dệt trên người mình may thành, cười hì hì hỏi.
Tuy rằng đường may có thể thấy rõ ràng, tay nghề vụng về, nhưng mặc vào không có cảm giác không hợp.
Nói cho cùng, Phúc Nhạc dốt đặc cán mai cắt được vải thành hình sơmi chữ T sau đó khâu lại thành hình cũng đã tốt lắm rồi.
Tuy vì không đủ kinh nghiệm mà làm hỏng một bộ, quần cũng là cậu làm bừa, nhưng cũng tốt hơn váy da thú của người rừng chứ.
Kanya sửng sốt một chút, cẩn thận quan sát đồ Phúc Nhạc đang mặc, cứ tưởng rằng đây là phong tục của quê nhà Phúc Nhạc Kanya cũng không không nghĩ nhiều, nhưng giờ nhìn lại, nếu da thú cũng làm như vậy, quả thật vừa tiện lại vừa ấm!
Kanya hung hăng gõ một chút đầu mình: "Chú thực ngốc! Thế mà không sớm để ý tới!" Tiểu Nhạc vẫn luôn ăn mặc như thế này, sao tới bây giờ y lại chưa từng nghĩ qua có thể ứng dụng trên da thú chứ, ngẫm lại quả thật xấu hổ, mình quá trì độn mà!
Nghĩ tới ý kiến hay, Kanya liền hí hửng lôi kéo Phúc Nhạc bắt đầu kế hoạch may quần áo, Phúc Nhạc còn đặc biệt lấy cái áo T-shirt mình mặc lúc xuyên qua cho Kanya nghiên cứu, cậu tin tưởng vững chắc Kanya khéo tay hơn mình, nhất định có thể làm ra quần áo càng thoải mái.
Hai người thương lượng trong chốc lát, Kanya không hổ tâm linh thủ xảo (sáng tạo, khéo léo), rất nhanh liền biết cách làm, chạy đến phòng cất giữ da thú lôi một đống da thú ra thí nghiệm,Phúc Nhạc tự nhận thủ công không phải thế mạnh, cũng không đi theo giúp vui.
Phúc Nhạc hôm nay ăn hơi quá no, tuy rằng không có đồng hồ báo thức, nhưng là đến đây lâu như vậy, nhìn ánh trăng vị trí cũng đại khái có thể đoán được hiện tại mới không đến tám giờ, buồn ngủ thì cũng quá sớm, dứt khoát lôi kéo Joe đi ra ngoài tản bộ.
"Joe, buổi tối bọn anh không có hoạt động gì thú vị sao?" Phúc Nhạc xoa xoa bụng tiêu thực, đi lung tung trên con đường nhỏ, tuy rằng không có ngọn đèn, nhưng ánh trăng cực sáng, thậm chí có thể nhìn thấy rất xa.
"Không có hoạt động." Joe đáp: "Ăn xong cơm chiều, liền ngủ say."
Phúc Nhạc xoa xoa má, quả thật, cậu qua đây lâu như vậy, mỗi ngày đều là ănxong cơm chiều giúp chú Kanya rửa bát, sau đó bốn người ngồi trong sân tán gẫu một chút chuyện xảy ra ban ngày, liền ai về giường nấy ngủ, các hoạt động giải trí hưu nhàn có rất ít.
Trước kia Phúc Nhạc lúc ở nhà,mỗi ngày đều phải ngồi máy tính mấy tiếng, chưa đến nửa đêm chưa đi ngủ, mắt hơi bị cận thị, không biết có phải thói quen sống bây giờ tốt hơn hay không, cậu thấy thị lực và thân thể của mình đều tốt lên nhiều.
Người thường xuyên thức đêm đều sẽ có cảm giác đôi khi đặc biệt mệt mỏi, không chỉ là cước bộ, thậm chí cảm giác tâm trí cũng mờ mịt, Phúc Nhạc cũng coi như nửa thầy thuốc, đương nhiên biết hậu quả của thức đêm vừa nhiều lại nghiêm trọng, nhưng chỉ ở có một mình, lại không có người thân bạn bè gì, cho dù có lướt mạng cả đêm cũng không muốn đối diện với trần nhà mà mất ngủ, cái cảm giác kia thật khiến người ta tuyệt vọng.
Joe nắm tay Phúc Nhạc, tim đập hơi mau, hắn không nói cho Phúc Nhạc, rất nhiều thú nhân không cần hoạt động gì, ban đêm là thời cơ tốt để cùng bạn lữ thân thiết cố gắng tạo hậu đại, thú nhân cùng giống cái đều vội vàng tận dụng mà.
Đừng nhìn Kanya cùng Casar đã là chồng chồng hơn hai mươi năm mà cho là nhiệt tình giảm.
Đó cũng là lí do nhà các thú nhân lại cách nhau xa đến vậy.
Phải biết thính giác thú nhân rất sắc bén, nếu không cẩn thận nghe được đông cung sống của người khác chẳng phải quá xấu hổ sao? Nói không chừng chính lúc mình và bạn lữ nhà mình thân thiết cũng sẽ bị người khác nghe được, ai mà chịu được chứ.
Cũng chính bởi vì vậy, sân nhà mỗi hộ đều rất lớn, nhà Kanya có rất nhiều phòng, các phòng cách nhau cũng tương đối xa, Casar cùng Kanya ở tại tiền viện, Joe ở phòng trong sân đối diện cửa ra vào, vừa lúc có thể cảnh giới, bên phải phòng Joe lại là phòng tạp vật, chuyên môn dùng để chứa xương và da thú đã xử lí, còn có các nguyên vật liệu thường dùng hằng ngày.
Bên trái là chỗ Phúc Nhạc ở, tuy rằng không lớn, nhưng chỉ là phòng ngủ cũng đủ, dù sao lúc ấy xây phòng ai cũng không ngờ còn nhiều thêm một người, cho dù về sau Joe có bạn lữ, vậy cũng là ra ngoài ở riêng.
Phía sau phòng hai người là "phòng bếp", bên trong để con mồi Joe cùng Casar mỗi ngày bắt được tránh mưa nắng, còn có một ít rau dưa hoa quả, và đồ dùng xương thú, nồi xương thú.
Nếu hôm nào trời mưa thì mọi người sẽ đến phòng bếp dùng cơm.
Bởi vì phải chứa được con mồi kích cỡ lớn nên phòng bếp rất rộng.
Sau phòng bếp mới là phòng của Kanya và Casar.
Cứ như vậy, hai người cho dù buổi tối làm việc "thiếu nhi không nên xem", Phúc Nhạc cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, về phần Joe, tuỳ tiện kiếm thứ gì bịt tai lại là xong.
Chẳng qua hiện giờ Joe cứ hở ra là nghĩ tới A Nhạc đang ở sát vách mình liền cho chút ngứa ngáy, thầm than "chăn đơn gối chiếc" khó ngủ, mỗi ngày đều "trằn trọc".
Việc này Joe không tính nói cho Phúc Nhạc, em ấy rất thẹn thùng, nói không chừng nghe xong sẽ bỏ chạy không thèm cử hành nghi thức với mình nữa.
"A Nhạc, đại hội chấm dứt rồi, chúng ta liền đi tìm tộc trưởng, cử hành nghi thức đi." Joe nghe Phúc Nhạc ngâm nga một làn điệu xa lạ, thấp giọng hỏi.
Phúc Nhạc khựng lại, không nghĩ Joe sẽ đột nhiên đề xuất chuyện này, đỏ mặt, ánh mắt dao động, thở hổn hển nửa ngày, mới thốt ra một câu: "Phải nhanh như vậy sao?"
Joe cười: "Anh rất sốt ruột."
Phúc Nhạc sửng sốt, không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vì sao?"
"Bởi vì..." Joe ôn nhu mà nhìn cậu, cúi đầu nhẹ nhàng chạm lên môi Phúc Nhạc: "Em quá tốt, anh không muốn cho ai khác cơ hội." Nếu không đại hội sắp tới, lập tức cử hành nghi thức thì quá mức vội vàng, Joe hận không thể lập tức kéo Phúc Nhạc đi tìm được Tộc trưởng Barre thỉnh cầu ông ấy cử hành nghi thức cho mình và Phúc Nhạc.
Cho dù chỉ là một chút manh mối nhỏ rằng các thú nhân khác có tâm tư, hắn đều phải bóp chết từ trong trứng nước.
Đại hội còn có một phong tục mà mọi người đều ngầm chấp nhận, tuyên bố sắp kết thành nghi thức ở đại hội sẽ không bị quá nhiều khó dễ.
Dù sao người ta cũng đã xác định muốn làm bạn lữ của nhau, nhất định là ngươi tình ta nguyện, tâm đầu ý hợp, là chuyện ván đã đóng thuyền, nếu không chờ sau đại hội nhỡ chọn được người càng hợp ý hơn mới quyết định cũng được mà?
Đương nhiên rồi, lấy thực lực của Joe tất nhiên sẽ không sợ thú nhân khiêu chiến, hắn chưa bao giờ dừng rèn luyện sức mạnh, vẫn luôn cố gắng tiến bộ, chỉ là, hắn muốn dập tắt hết những ảo tưởng của các thú nhân không thực tế: hết hy vọng đi, giống cái này, đã là của ta.
Phúc Nhạc hơi ngẩn ngơ, cái gì gọi là không cho người khác cơ hội? cậu cũng đâu có thích thú nhân khác đâu!
"Anh yên tâm, em sẽ không thích người khác." Phúc Nhạc ngượng ngùng, nghịch tay mình rầm rì nói.
Thú nhân duy nhất mà cậu nhìn không thấy hết hồn lúc này chính là của Joe, nếu không phải Joe thì cậu tình nguyện cả đời F.A.
"Không cử hành nghi thức thì bọn họ sẽ không chết tâm." Joe chậm rãi khuyên nhủ, đối với vụ dụ dỗ đứa nhỏ này, hắn luôn phải dùng đến sự thân thiện khác thường còn có cả trí tuệ.
"Ừm...!thế...thế...cử hành nghi thức phải làm như thế nào?" Phúc Nhạc lắp bắp hỏi han, khẩn trương vô cùng, cử hành nghi thức chính là kết hôn a! Quang minh chínhđại mà cùng người mình thích kết hôn! Đây vốn là chuyện Phúc Nhạc nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện tại lại thình lình xảy ra, khiến cậu trở tay không kịp.
"Không cần làm gì cả." Joe trong mắt ý cười càng sâu, A Nhạc đây là đáp ứng rồi sao?
"Tộc trưởng Barre tại quảng trường sẽ tuyên bố với mọi người trong bộ lạc rằng chúng ta trở thành bạn lữ, sau này muốn giúp đỡ lẫn nhau, cùng sinh sống, không thể vứt bỏ đối phương." Joe dắt Phúc Nhạc chậm rãi đi, chậm rãi nói, trong giọng nói đượm sự ôn nhu: "Sau đó mời bạn tốt của chúng ta đến nhà làm khách, mời bọn họ nhấm nháp đồ chúng ta làm."
Phúc Nhạc nghe thấy quen quen, cái đó và trình tự kết hôn hiện đại không sai biệt lắm, nhưng lại không cần mời rượu.
Chẳng qua khả năng mình phải làm cơm.
"Có thể không làm thịt nướng không ?" Phúc Nhạc ngẩngđầu nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu phải làm thịt nướng, hay là thôi đi." Chờ cậu luyện tốt kỹ thuật hãy kết hôn!
Joe bật cười, sờ sờ đầu Phúc Nhạc: "Đừng lo, chỉ cần ăn ngon thì làm gì cũng được." Dù sao đều là bạn tốt và người thân mọi người cũng sẽ không so đo, ít nhất nhìn phân lượng nắm tay của Joe, muốn so đo cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
"Thế thì tuỳ." Phúc Nhạc buồn buồn nói, dù sao cậu cũng không có khả năng tìm một người bạn trai khác, sớm muộn gì đều là người này, kết hôn sớm một chút cũng tốt, đỡ phải nhìn thấy Joe bị đám giống cái cao hơn mình có cơ bắp hơn mình lại xinh hơn mình ngấp nghé như hổ rình mồi!
Nói như vậy...!Cậu mới là người nên nóng vội mới đúng!
"Vậy thì tốt rồi!" Joe ý cười tràn ngập, nhẹ giọng nói.
"...!...!ừm."
Hai người tâm sự dưới ánh trăng, đem chuyện chung thân đại sự định ước, đi dạo thêm trong chốc lát, liền chậm rì rì trở về ngủ.
Một đêm này, hai người đều có chút khó ngủ.
Sáng sớm hôm sau, giấc ngủ chất lượng kém hiếm thấy còn đang tiếp tục, Phúc Nhạc bị Kanya kéo lên, nhìn Kanya vẻ mặt hưng phấn cầm trong tay quần áo thành phẩm, Phúc Nhạc ngay cả ngáp cũng nuốt vào bụng, không khỏi mở to hai mắt nhìn: "Chú Kanya, ngay cả nút thắt chú cũng làm được?!"
Kanya vẻ mặt đắc ý, tuy rằng đôi mắt đen thùi, Casar đang tựa vào cửa mặt càng bất mãn oán khí, nhưng giờ phút này cái gì cũng không ảnh hưởng được tâm tình tốt của Kanya.
"Chú nhớ rõ con nói là áo khoác." Kanya vui rạo rực nói: "Cũng có giống cái làm da thú thành bộ dáng này.
Chú liền sửa 1 chút, quả nhiên dễ dàng hơn nhiều!" Hơn nữa Kanya đặc biệt dựa theo đề nghị của Phúc Nhạc mà cải tiến, không hoàn toàn làm theo áo phông chữ T của Phúc Nhạc, làm thêm ống tay ống quần, y cứ cảm thấy chui từ dưới lên sẽ không tiện, nói không chừng thú nhân hoặc giống cái nào to đầu sẽ rất khó mặc, cân nhắc mãi, Kanya mới lớn mật cắt mở da thú phía trước, làm thành áo khoác dùng dây buộc.
"Thật là lợi hại!" Phúc Nhạc sợ hãi than: "Ngay cả mặt trước mặt sau cũng phân biệt được!" Lúc cậu làm áo phông chữ T hoàn toàn không phân trước sau, mặc trên người có đôi khi sẽ có cảm giác mặc ngược.
Kanya đắc ý gật đầu: "Tất nhiên rồi, bộ quấn áo kia của cháu thật thần kì, chú tháo ra mới biết được thì ra mặt trước mặt sau có khác nhau, làm như vậy mặc vào sẽ thoải mái rất nhiều.
Chú có thể dạy cháu."
Phúc Nhạc dùng sức gật đầu, quả nhiên dù ở nơi nào thì trí tuệ của nhân dân lao động cũng vô cùng vô tận!
"Cái này tốt nhất để lại cho Casar, chú với cháu cùng làm cho Joe một bộ khác, thời tiết lạnh, vừa lúc mặc luôn." Kanya ôm thành phẩm hoàn thiện nhất của mình, đi tới cửa sờ sờ bạn lữ anh tuấn nhà mình nói vậy, Casar nghe xong, quả nhiên tâm tình tốt hẳn lên, nắm cằm Kanya hung hăng hôn một cái: "Ta đi ra ngoài."
Kanya cười tủm tỉm mà gật đầu: "Chú ý an toàn." Báo lớn nhà mình quả nhiên dễ dỗ nhất ~ tuy rằng Joe và Casar đều là người nhà mình, nhưng là đối với giống cái mà nói, bạn lữ vĩnh viễn đều là xếp trước nhi tử, bởi vì nhi tử sẽ có một ngày có bạn lữ của chính mình, người có thể làm bạn cả đời, cho giống cái hạnh phúc chỉ có một bạn lữ độc nhất vô nhị.
Kanya nhìn theo bạn lữ nhà mình biến thành con báo lớn nhanh như chớp rời đi, nhìn lại, quả nhiên, Phúc Nhạc đã đỏ bừng mặt, ánh mắt cũng không biết đặt ở đâu.
Nhìn thấy hai người không thèm để ý chút nào mà "liếc mắt đưa tình", tiểu xử nam ngây thơ vẫn có chút không thích ứng, càng miễn bàn lần đầu tiên thấy Kanya cùng Casar ngang nhiên ôm hôn thì đã hoá đá luôn.
Là một người Thiên triều hơi bị bảo thủ, ngẫu nhiên gặp những cặp đôi yêu nhau hôn môi trên đường Phúc Nhạc đều thấy không được tự nhiên mà tránh đi.
Kanya bật cười: "Thẹn thùng cái gì, con và thằng ngốc Joe về sau cũng vậy còn gì?"
Phúc Nhạc càng 囧, hiện tại cậu đã biết Joe có bao nhiêu thu liễm, ít nhất hai người bọn họ xác định quan hệ rồi còn chưa ôm nhau trước mặt người khác bao giờ...Má ơi mặt nóng quá!
"Lại nói tiếp..." Kanya đi ra ngoài vài bước lại lui trở về, vẻ mặt cười xấu xa nhìn Phúc Nhạc: "Hai đứa biết trở thành bạn lữ rồi phải làm gì không? "
Phúc Nhạc sửng sốt, không hiểu gì, một lát sau mới kịp phản ứng, nháy mắt mặt đỏ rực, sắp bốc hơi đến nơi, Kanya cười he he, đùa con dâu tương lai mỹ mãn mới về phòng tiếp tục nghiệp lớn may quần áo..