Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 25





Phúc Nhạc nghe được tiếng Joe rời đi mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, vỗ vỗ khuôn mặt đỏ bừng của mình, có chút ngượng ngùng.
Cậu cũng không biết yêu đương là cái dạng gì, lúc ấy nhất thời nóng đầu mới hôn Joe.

Tuy rằng xem như hành động lúc xúc động, nhưng Phúc Nhạc không hối hận, bởi vì cậu nghĩ rất đơn giản, tình nhân trong mộng của mình nên đối tốt với mình, bản thân bị cảm động bởi người đó, những thứ khác đều là mây bay, tuy rằng thời gian quen Joe không dài nhưng Phúc Nhạc tin mình sẽ không nhìn lầm người.
Quan trọng hơn là, cậu sẽ vì những việc Joe làm cho mình mà cảm động cùng… vui sướng.

Có đôi khi, không phải người khác đối với mình tốt thì mình sẽ cảm động sau đó đáp ứng đối phương bên nhau.

Là một cảm giác quan trọng hơn, chính là cái gọi là … anh tình tôi nguyện.
Tuy rằng cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng là Phúc Nhạc vẫn là cố lấy dũng khí hôn, yêu nhau rồi, đều phải hôn hôn đi? Hơn nữa… nhớ tới bộ dáng mỉm cười khi đó của Joe, Phúc Nhạc tim đập hơi nhanh một chút, hôn xong, tự mình cũng không thấy không thích hợp, ngược lại có một loại cảm giác càng yên tâm hơn! Cậu đã hôn Joe,quan hệ hẳn là thân thiết hơn đi? Như vậy… Joe hẳn là của mình đi? Phúc Nhạc đỏ mặt vui rạo rực mà nghĩ, nhịn không được cười ra tiếng.
Joe vẻ mặt đậm ý cười mà đi ra.

Kanya cùng Casar ở bên ngoài thấy được có chút ngạc nhiên, con trai cười quá rõ ràng!
“Sao thế? Tiểu Nhạc đáp ứng con rồi hả?” Kanya hỏi, chỉ có chuyện liên quan đến Tiểu Nhạc thì thằng con đầu gỗ này mới có phản ứng lớn như vậy đi?
“Em ấy đáp ứng con.” Bởi vì lúc ấy rất cao hứng, cho nên Joe quên nói cho hai vị phụ thân rồi…
Casar cùng Kanya liếc nhau, hai người đều có vẻ rất kinh hỉ, nhanh như vậy?
“Phải đối xử tử tế với nó.


Nó là một đứa nhỏ tốt.” Casar trầm mặc một lát, trịnh trọng nói.

Những việc làm lời nói của Phúc Nhạc sau khi xuất hiện, bọn họ đều xem trong mắt, có thể trở thành bạn lữ bảo vệ cho Phúc Nhạc, một ý nghĩa nào đó, là Joe may mắn, cũng là hạnh phúc của Phúc Nhạc.
“Vâng, con sẽ.” Joe cũng trịnh trọng hứa hẹn trước hai vị phụ thân.
… …
Ngày hôm sau sáng sớm, Phúc Nhạc rời giường không lập tức tiến đến phòng khám, mà là trước tìm một ít đồ ăn lá cây cho gà, bởi vì không biết mấy con lạc đát thú này thích ăn cái gì, thực vật có thể ăn trong bộ lạc đều được Kanya chỉ đạo Phúc Nhạc hái về, phát hiện đàn gà khác người này thích ăn lá cây, sống chín không kỵ, rất dễ nuôi.
Bởi vì sợ chúng nó chạy trốn, Joe còn giúp vội dùng nhánh cây làm thành một cái vòng, tuy rằng đơn sơ, nhưng cực kì rắn chắc.
Làm xong cái này, Phúc Nhạc mới yên tâm mà đi làm, trong lòng vui vẻ màtưởng tượng cuộc sống có trứng ốp la tốt đẹp ngày sau… Hơn nữa nếu mấy con gà này không chịu được qua mùa đông, giết hết đem hong gió cũng được, gà hun khói ăn cũng ngon lắm…
“Tế ti đại nhân?” Bởi vì hôm nay có Joe hỗ trợ làm “chuồng gà”, cho nên Phúc Nhạc không để cho hắn đưa mình đi làm nữa, đột nhiên thình lình nghe được có người kêu tên mình, hoảng sợ.
Quay đầu lại thấy ngay sói xám Whorf, người này đang vẻ mặt co quắp mà đứng phía sau mình, thoạt nhìn có chút buồn rầu.
Phúc Nhạc cười cười, hiếu kỳ nói: “Làm sao vậy?”
Whorf há mồm, lại nói không ra lời, xem ra là có chút không biết làm sao mở miệng.

Phúc Nhạc thấy tầm mắt của hắn một mực yên lặng hướng về phía “quầy bán quà vặt” của Haren, có chút hiểu rõ.

Nói cảm ơn thì cũng nói rồi, giờ đến tìm mình, hơn phân nửa là vì Haren đi?
“Anh muốn tìm Haren?” Phúc Nhạc chọc trúng tâm tư của hắn: “Ngượng ngùng sao?”
Whorf ngẩn ra, lập tức có chút đỏ mặt, chính là không nhìn rõ trên làn da màu đồng cổ thôi, có chút co quắp mà nắm chặt nắm tay: “Tôi muốn nói cảm ơn với cậu ấy.”

“Vậy đi a, chẳng lẽ là muốn tôi chuyển lời? Vậy không có thành ý cho lắm?” Phúc Nhạc thúc giục nói, thầm nghĩ thuận tiện thổ lộ hộ cái…
“Whorf!” Phúc Nhạc còn chưa có khuyến dụ thành công, đột nhiên nghe được một thanh âm càng xa lạ, không khỏi sửng sốt.
Rất nhanh liền có một giống cái tóc nâu chạy tới, đi đến bên người Whorf, vẻ mặt tươi cười: “Đã lâu không gặp!
Whorf cũng sửng sốt, biểu tình có chút nghi hoặc, hiển nhiên là nhất thời không nhớ được người trước mắt là ai, qua một hồi lâu giống cái kia cười đã cứng cả mặt, Whorf mới nhớ ra, gật gật đầu: “A.”
Whorf phản ứng lạnh nhạt lại đông cứng, nụ cười của giống cái kia nhất thời cương lại.
Phúc Nhạc cố nén cười ra vẻ mình phải giải quyết việc chung đây: “Whorf tự anh nghĩ kĩ đi nhé, tôi đi trước.”
Whorf bất đắc dĩ, biết tiểu tế ti không tính giúp mình chuyển lời, đành phải gật gật đầu: “Cảm ơn ngài, trên đường cẩn thận.”
Phúc Nhạc khoát tay, xoay người đi rồi, dư quang lại ngắm thấy giống cái tóc nâu kia vẻ mặt không tốt nhìn mình chằm chằm, có chút buồn bực, chúng ta quen nhau sao? Chẳng nhẽ là không cẩn thận trêu chọc người ta?
Chẳng qua rất nhanh Phúc Nhạc liền vứt việc này ra sau đầu, bởi vì vừa vào cửa, đã thấy có mối làm ăn…à không, người bệnh chứ.
“Tên gọi là gì?” Phúc Nhạc cúi đầu lấy bút ghi trên giấy — cái này là bệnh án giản dị, đối Phúc Nhạc mà nói, mặc dù có chút lãng phí giấy, nhưng là bệnh án vẫn rất cần thiết, bằng không về sau lại xảy ra vấn đề lần hai cũng không tiện khám và chữa bệnh.
“Beica.

Ta là ma phụ của Beica, Alze.” giống cái ôm đứa nhỏ ôn nhu nói, thần sắc lo lắng: “Tế ti đại nhân, ngài có thể nhìn ra nó bị làm sao không? Làm sao mà nó cứ kêu đau suốt, cả đêm rồi cũng chưa đỡ hơn.”
Phúc Nhạc dừng bút, cảm thấy có chút quen thuộc, Beica?
“Đứa nhỏ hàng xóm nói có thể tới nơi này tìm ngài khám và chữa bệnh…” Alze ngượng ngùng nói: “Cứ tưởng một lúc là khỏi, không nghĩ tới Beica vẫn cứ đau mãi.” Nếu không phải cùng đường, Alze cũng sẽ không qua đây, tiểu tế ti này… tuổi thật sự quá nhỏ.
Phúc Nhạc giật mình, ngày hôm qua quả thật có đứa nhỏ nhắc tới một đứa bị đau bụng, tên là Beica.

Ngẩng đầu nhìn giống cái kia trong ngực ôm chính là một thằng nhóc bốn năm tuổi, không khác mấy so với đàn củ cải đỏ hôm qua, sắc mặt hơi tái, ôm bụng không nói lời nào, nhưng bất quá từ bộ dáng cắn môi muốn khóc nhưng không khóc có thể nhìn ra được bụng hẳn là rất đau.

“Có ăn thứ gì đặc biệt không?” Phúc Nhạc sờ sờ đầu đứa nhóc, tận lực hiền lành hỏi han.
“Không có đi?” Giống cái có chút chần chờ nói: “Thức ăn đều giống như trước kia, không có biến hóa, ta cũng nấu qua.”
Phúc Nhạc vừa ghi chép vừa hỏi: “Có bệnh trạng gì đặc biệt không? ”
“Bệnh trạng?”
“Chính là phản ứng kỳ quái.” Phúc Nhạc sứt sẹo mà giải thích, có chút xấu hổ,có chút từ cậu hay không nhớ nổi nên diễn đạt ra sao.
“Có!” Giống cái nhanh chóng gật đầu: “Buổi tối ăn thứ gì đều nôn ra hết, mùi rất không tốt! Beica cảm thấy rất khó chịu! Hơn nữa…” Nói xong, giống cái có chút do dự.
“Còn có phản ứng gì?” Phúc Nhạc kiên nhẫn hỏi: “Không cần lo lắng, sẽ không nói cho người khác nghe.”
“Phân của Beica có, có chút kỳ quái, hình như có… có rất nhiều nước.” Giống cái có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói.
Phúc Nhạc sửng sốt, ngay từ đầu còn chưa kịp phản ứng, hồi lâu mới hiểu được y nói chính là đi tả, lại nhìn đứa nhỏ, mặt đã muốn vùi vào ngực ma phụ không chịu đi ra, tai cũng đỏ bừng.
Nhẹ nhàng kéo tay Beica để trên tảng đá làm bàn, trên mặt trải 1 tần da thú thật dày, bắt mạch cho nó.
“Beica, không cần lo lắng, có thể chữa khỏi nha.” Phúc Nhạc đối với trẻ con rất có kiên nhẫn, thấp giọng khuyên nhủ: “Có thể nói cho anh biết, em có ăn đồ gì kỳ quái hay không?”
“Không… Không có.” Beica giật giật, nhỏ giọng lí nhí nói.
Phúc Nhạc nghĩ nghĩ, nếu không ăn thức gì kỳ quái, hẳn là sẽ không ngộ độc thức ăn.
“Chú Alze này, thức ăn trong nhà… đã để bao lâu rồi?” Phúc Nhạc trầm tư một lát, nhẹ giọng hỏi.
“A? Để … hai ba ngày đi…” Alze không xác định nói, bởi vì lần trước bạn lữ đánh bắt về quá nhiều con mồi, thời tiết rất nóng mọi người cũng không quá muốn ăn, cho nên vẫn luôn không ăn hết.
“Thịt có phải đã có chút mùi không giống thường ngày?” Phúc Nhạc hỏi dò, thời tiết này…thịt tươi để 2 3 ngày thiu chắc rồi.
Alze nghĩ nghĩ, gật đầu: “Ta còn tưởng rằng là ta nghĩ sai cơ… là do thịt sao? ”
Phúc Nhạc gật đầu: “Phải đó, trời nóng nực, thịt rất nhanh sẽ biến chất, người lớn thân thể tương đối tốt, ăn vào còn chưa có phản ứng gì, nhưng trẻ con rất yếu ớt, cho nên sẽ sinh bệnh.”
“Thì ra là như vậy…” Alze cau mày lẩm bẩm.
“Đừng lo lắng, có thể chữa khỏi.” Phúc Nhạc cười sờ sờ Beica đầu, khai một đơn thuốc, đứng dậy ra khỏi phòng đi đến hậu viện.
Những thảo dược cậu trồng giờ đã thu hoạch được, loại tốc độ điên cuồng này đã đánh nát tam quan của Phúc Nhạc, cậu tưởng khối đất này có vấn đề, liền thử trồng một ít thực vật phổ thông ở bên cạnh, lại phát hiện mọc quá chậm.


Phúc Nhạc phỏng đoán, đại khái là những hạt giống này tương đối đặc biệt đi.

(hạt giống thuốc thì mọc rõ nhanh \=))
Sau nhà phơi nắng không ít thảo dược, trị viêm dạ dày tự nhiên cũng có, nhưng dạ dày trẻ con tương đối yếu, Phúc Nhạc dùng dược cũng đều tương đối ôn hòa, liều thuốc giảm bớt cho thích hợp.
Đem thuốc dựa chia làm từng liều, dùng lá cây gói kỹ, giao cho alze.
“Mỗi ngày một bao, nấu lên rồi uống hết, phải dùng ba chén nước để nấu, nấu thành một chén là được.” Phúc Nhạc tinh tế dặn dò: “Một khi thịt có hương vị kỳ quái thì tuyệt đối không được ăn, rất dễ dàng sinh bệnh.”
Alze nghiêm túc nghe, lấy được thuốc cảm kích cúi đầu với Phúc Nhạc: “Cám ơn tế ti đại nhân!”
Phúc Nhạc nhanh chóng xua tay, ngồi xổm xuống cười tủm tỉm mà nhìn Beica: “Beica, quả cầu đã nhận được chưa?”
Beica tránh sau ma phụ sợ sệt mà gật đầu: “Cám ơn anh tế ti.”
“Phải uống hết thuốc đấy nhé, thuốc tuy rất đắng nhưng nếu tiểu Beica không uống hết, bụng sẽ càng ngày càng đau, như vậy liền không thể cùng mọi người đá cầu rồi!” Phúc Nhạc nghiêm túc nói.
Đại đa số thuốc sắc uống vào đều rất đắng, cho dù không đắng thì mùi cũng không coi là ngon lành gì, bởi vậy Phúc Nhạc có chút lo lắng Beica chịu không nổi mới đặc biệt dặn một phen.
“Ba ngày sau lại qua đây một chuyến, nếu Beica ngoan ngoãn, anh sẽ mang em đi chơi diều hâu bắt gà con, chơi vui lắm!” Phúc Nhạc “hù dọa” xong lại dỗ ngọt, cười tủm tỉm mà dụ dỗ nói, quả nhiên, nhìn thấy ánh mắt Beica hơi hơi sáng, rất là chờ mong.
Tiễn bước hai cha con, Phúc Nhạc mới thở dài một hơi.
Bất quá ngẫm lại, trước kia tại phòng khám bệnh, trẻ con ăn đồ linh tinh hỏng bụng vào mùa hè cũng không thiếu, nhưng hầu hết đều là kem ly gì đó, ăn đồ ăn hỏng thì hiếm thấy, dù sao thế kỷ hai mươi mốt mọi người trong nhà đều có tủ lạnh.
Lại nói tiếp, Phúc Nhạc cũng nghe chú Kanya nói qua, sở dĩ bộ lạc mùa đông gian nan, một mặt là bởi vì rét lạnh, mặt khác là bởi vì thức ăn.
Các thú nhân trước kia cũng trữ thức ăn, nhưng số lượng rất hữu hạn, bởi vì đồ ăn cất đi không thể quá sớm, như vậy rất nhiều thịt không đợi được đến mùa đông đã bị hỏng mất,chỉ có trước khi tuyết rơi vài ngày, mọi người săn thú trở về, khi nhiệt độ giảm mạnh mới có thể lưu trữ thời gian tương đối dài, cứ như vậy,trong mùa đông dài, thức ăn không thể tránh khỏi dần trở nên khan hiếm.Bởi vì ngay từ đầu đông, động vật trong rừng đều trốn sâu trong rừng,việc đi săn liền trở nên vô cùng khó khăn.
“Nếu có cái tủ lạnh thì thật tốt a…” Phúc Nhạc thở dài.

Nghĩ đến mùa đông gian nan, tâm tình liền nhịn không được trầm trọng lên..