Xuyên Qua Thú Thế Bác Sĩ Thú Y Ở Thế Giới Thú Nhân

Chương 1





Phúc Nhạc rõ ràng nhớ rõ cậu không đặt hàng từ nước ngoài, cũng không có mua sắm online cái gì, "trồng cây si" gì gì đó càng không có khả năng, phía dưới lầu vẫn luôn gọi tên cậu chính là một tên đàn ông mà.
Được rồi tuy rằng cậu là gay, nhưng là người kia cũng đâu có biết cậu là gay đâu.
Cậu đang chơi liên tục đang đến cao trào cuối cùng, chợt nghe thấy dưới lầu có người kêu to "Phúc Nhạc! Phúc Nhạc! Phúc Nhạc!" Sợ tới mức tay run lên, game over luôn.
Bĩu môi ném con chuột, lê người vác theo cái đầu tổ chim lỉa chỉa khập khiễng đi ra ban công, nhìn xuống phía dưới, dưới lầu có một anh bạn mặc đồng phục đen, mặt không đổi sắc mà kêu tên cậu suốt.

Thấy cậu nhô đầu ra, liền lớn tiếng nói: "Có bưu phẩm chuyển phát nhanh của anh, mời xuống dưới ký nhận!"
Công ty chuyển phát nào có đồng phục màu đen vậy trời? Trông cứ âm trầm thế nào ấy...Phúc Nhạc nghĩ.
"Xin lỗi, có phải sai địa chỉ hay không?! Tôi không có mua gì mà!" Phúc Nhạc nghĩ nghĩ, gào vọng xuống dưới lầu.
"Có bưu phẩm chuyển phát nhanh của anh! Mời xuống dưới ký nhận!" Cậu bạn kia hình như không nghe được, mặt than như cũ máy móc lặp lại những lời này.
"Xin lỗi anh có thể đi lên đây không ?!" Phúc Nhạc do dự một chút hỏi.

Cậu hành động bất tiện, xuống lầu chỉ sợ sẽ mất thời gian.
Anh bạn kia nghe xong trầm mặc một hồi, nói: "Công ty có quy định, tôi không thể đi lên."

...!...!Phúc Nhạc không nói gì, đang muốn nói thêm cái gì đó, đã thấy anh bạn kia hơi hơi lùi về phía sau hai bước, giơ lên cái bao hàng trong tay...Dùng sức ném về phía cậu!
Mợ nó cái này không khoa học a a a! Bị vật nặng đập trúng, Phúc Nhạc trước khi hôn mê do đau nhức đột kích gào thét trong lòng.
Lần thứ hai mở to mắt, ánh vào trong mắt chính là cây cối xanh um tươi tốt rợp trời bên tai là tiếng chim không biết tên hót, hình như còn có cả tiếng dã thú gầm rú.
Cậu đây là...!nằm mơ đi? Động động đầu ngón tay, phát hiện không thành vấn đề, chống thân ngồi dậy, day day thái dương còn đang hơi đau, quả nhiên, đụng phải một cái túi to.
"Đừng để tao gặp lại mày, sẽ cho mày một trận nhừ tử!" Phúc Nhạc căm giận than thở, đồng thời đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Đây là chỗ nào? Nhìn những cây đại thụ còn to hơn mình chung quanh, Phúc Nhạc có chút nghi hoặc, chậm rãi bò dậy.

Vừa đứng lên, sắc mặt cậu liền thay đổi.
Chân cậu...!có cảm giác?
Phúc Nhạc không thể tin được dậm chân, cảm giác bùn đất dưới chân xốp xốp, chân thật như vậy .
Phúc Nhạc ngơ ngác mà nhìn mình đứng thẳng tắp trên hai chân, có chút không dám tin.
Đưa tay chạm vào đùi phải đã nhiều năm hành động bất tiện mới phát hiện tay mình thế mà run rẩy, cười khổ một tiếng, nhìn xem hoàn cảnh chung quanh, Phúc Nhạc không thể không thừa nhận, mình nhất định là đang nằm mơ.
Còn chưa từ bỏ ý định.


Cho dù là nằm mơ, cậu cũng muốn có một đôi chân khoẻ mạnh một lần nữa.
Nhắm mắt hung hăng nhéo bắp đùi một phát, "Ssh —" Phúc Nhạc lập tức đau đến hít hà, nước mắt cũng không tự giác trào ra.

Cứ tưởng mình đang nằm mơ, nên mới ra tay độc ác mà nhéo, giờ lại đau đến hai mắt đẫm lệ lưng tròng.
Lại chưa từ bỏ ý định mà búng chân thêm hai cái, hình như cậu...!thật sự tốt lắm ?!
Phúc Nhạc rốt cục xác định đôi chân tàn tật nhiều năm của mình rốt cục khỏi hẳn! Giờ phút này tâm tình của cậu so với khi thắng liên tiếp mười ván game còn sung sướng hơn, kích động mà cúi đầu chạy qua chạy lại, nhịn không được lộ ra nụ cười vui vẻ, hận không thể tuyên bố cho toàn thếgiới rằng, cậu - Phúc Nhạc, đã lành lặn lại rồi! Lại có thể bước đi như bay, có thể thích đi đâu thì đi, đi leo núi, đi bơi lội, đi chỗ nào cũng được hết!
Nhưng mà...!Phúc Nhạc nhìn rừng cây rậm rạp chung quanh, đột nhiên có chút dự cảm không tốt: nếu, không phải đang nằm mơ, thì đây là nơi nào?
Phúc Nhạc gãi gãi mái tóc như tổ quạ của mình, lại đặt mông ngồi xuống đất, đang buồn rầu xem mình phải làm gì bây giờ, thoáng liếc thấy bao hàng màu đen cách không xa kia.

Thứ này cũng ở đây sao?
Trực giác nói cho cậu biết, tình cảnh hiện tại đại khái không thoát khỏi quan hệ với cái bao này.

"Gần đây không có mua cái gì mà ta...!ba túi thịt bò khô, hai túi rong biển, mười túi hạt dưa, bảy hộp socola, năm thùng mì thịt bò đều đã ký nhận hết rồi mà..." Phúc Nhạc tự nhủ nói thầm, cứ cảm thấy trong rừng rậm không người có chút yên tĩnh, nếu không nói ra tiếng sẽ rất sợ.
Ngẫm lại cái anh bạn mặc bộ đồng phục đen sì kia đã cảm thấy không thích hợp, làm quái gì có công ty nào cho nhân viên đi giao hàng mặc đồng phục đen sì chứ?
Nhưng giờ phút này cậu cũng không biết làm cách nào để về nhà, lại càng không biết chính mình đang ở chỗ nào, lòng hiếu kỳ khiến Phúc Nhạc đem cái bao nặng tầm năm cân này mở ra.
Được bọc ngay ngắn bên trong là một cái rương màu trắng, Phúc Nhạc rất quen thuộc, giống như hộp sơ cứu gia đình thường dùng, nhưng to hơn nhiều.
Mở ra lại phát hiện bên trong chứa không ít thứ.

Đại khái có bốn năm tầng, lục sơ qua thì thấy có rất nhiều túi nhỏ, bên trong có mấy thứ gì đó, mặt khác còn có ống nghe bệnh máy đo huyết áp, thậm chí ngay cả dao phẫu thuật và nhíp cũng có, cực kì đầy đủ.
Lật lật không có thứ gì đáng giá chú ý, Phúc Nhạc đóng rương lại, nhịn không được thở dài, không biết có phải mình đã xuyên qua rồi hay không?
Làm một trạch nam đủ tư cách, Phúc Nhạc cũng xem qua không ít tiểu thuyết, nhưng cũng chỉ để tiêu khiển mà thôi, thật chưa bao giờ nghĩ qua chính mình sẽ có ngày đụng phải loại chuyện kỳ huyễn này.

Bị đập hôn mê tỉnh lại lại không ở nhà mình...!Huống chi cứ cho dù là đang ở trong rừng nhiệt đới thì cũng không có cây đại thụ nào lớn đến mức này đi? Điều này đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của cậu...
Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, bởi vì bị cây chặn, ánh sáng thực yếu, rất khó để nhận biết xem giờ là lúc nào.
Phúc Nhạc do dự một chút, lôi con dao phẫu thuật trong rương ra phòng thân, ôm lấy rương tìm một hướng không có cây cối quá rậm rạp đi đến.
Chân vẫn chưa đi lại thuần thục, trên mặt đất lại thường có rễ cây đột nhiên trồi lên, Phúc Nhạc nghiêng ngả lảo đảo mà đi, lại phát hiện hình như mình vẫn luôn đi vòng vòng, căn bản nhìn không thấy được điểm cuối của khu rừng là ở nơi nào.
Nhưng cậu cũng không dám dừng lại, chưa ăn gì, giờ đã cảm thấy hơi lạnh, đến buổi tối trong rừng nhất định sẽ lạnh hơn, cậu lại chỉ mặc một cái áo T shirt với cái quần short bảy phân, nhất định sẽ bị cảm mất.

Huống chi...
"Ngao —ô! ! !" Tựa hồ tiếng sói hoang tru càng ngày càng nhiều, điều này làm cho Phúc Nhạc luôn ra vẻ không sợ trời không sợ đất cũng lo sợ bất an, cậu sẽ không bị bầy sói vây công chứ?
Nghĩ vậy, Phúc Nhạc cũng có chút luống cuống, theo bản năng nắm chặt dao phẫu thuật trong tay.

Nới đây không quen thuộc, gặp phải dã thú không phải chết chắc rồi sao? !
Đang nghĩ xem nên vượt qua đêm nay kiểu gì, vừa nhấc mắt đã chống lại một đôi con ngươi vàng óng ánh sáng lòe lòe.
"Má ơi!" Phúc Nhạc sợ tới mức rú ầm lên, tay mềm nhũn khiến cho rương cấp cứu rơi trên mặt đất, phản ứng kịch liệt như vậy cũng khiến đôi con ngươi kim sắc kia ngẩn ra, có chút kinh ngạc.
Phúc Nhạc bị dọa không nhẹ, theo bản năng mà ôm một gốc đại thụ bên cạnh trèo lên, tay chân còn run run rẩy rẩy, trong lòng đã không ngừng cầu nguyện một vòng Bồ Tát Phật Tổ Ngọc Hoàng đại đế Chúa cứu thế Jesus, cầu mong cho thứ này không biết leo cây!
Lại nhìn chủ nhân của cặp kim sắc kia, bởi vì thân hình giấu trong bụi cây rậm rạp, lại thêm sắc trời u ám, nhìn không ra là con gì, nhưng nó thấy bộ dáng Phúc Nhạc nơm nớp lo sợ, ánh mắt lại nhu hòa xuống, hình như còn mang theo ý cười.
Phúc Nhạc lúc này còn nhớ rõ trèo cây quả thật đáng giá biểu dương, bất quá cậu lại quên mất việc quan trọng nhất.
Cái kiểu giống cái trước mặt tay chân vụng về bám vào thân cây muốn trèo lên lại năm lần bảy lượt tụt xuống dưới, nhịn không được gợi lên khóe miệng.

Giống cái ngốc vụng như vậy cũng thật hiếm thấy.
Mà giờ khắc này Phúc Nhạc đã muốn khóc không ra nước mắt, tuy rằng thực có hình tượng mà không bị dọa quỳ rạp trên mặt đất mà phản ứng nhanh trèo cây, nhưng cậu hoàn toàn quên chính mình chưa từng trèo cây bao giờ! Cậu có thể cảm thấy tầm mắt mãnh liệt kia ở phía sau, điều này làm cho chân cậu cũng càng ngày càng mềm, sắp đứng không nổi....