Xuyên Qua Thời Không Gặp Chân Mệnh Thiên Tử

Chương 51: Thay đổi




Nhâm thành vẫn như mọi ngày, nhộn nhịp và náo nhiệt. Trên đường đông ngẹt người qua lại, các trà lâu, tửu lâu đón khách ra vào nườm nượp.

Trên con đường đông đúc xuất hiện hai thân ảnh cưỡi chung một con ngựa. Nữ tử ngồi gọn trong lòng nam tử, trên mặt đeo một tầng khăn lụa mỏng, đôi mắt sáng trong nhìn qua nhìn lại, có vẻ rất thích thú. Nam tử ngồi đằng sau hai tay vòng qua eo nàng nắm lấy dây cương, dung mạo tuyệt mĩ xuất chúng, khiến không biết bao nhiêu cô nương phải ngoái nhìn với vẻ ngưỡng mộ. Nhưng ánh mắt hắn lúc nào cũng chỉ chăm chăm nhìn vào thân ảnh đang ngồi trong lòng, đáy mắt là một mảnh sủng nịch nồng đậm. Hai người diện mạo phải nói là vô cùng nổi bật, đi giữa đám đông quả thực giống như hạc giữa bầy gà, thu hút mọi ánh nhìn từ bốn phía.

Đến trước cửa một trà lâu, nam tử nhảy xuống trước, lại quay lại, dịu dàng đưa tay đỡ nữ tử xuống. Hai người sánh vai bước vào trà lâu, đi thẳng lên tầng hai. Mở cửa một căn phòng, hai người cùng bước vào. Vừa vào phòng, nữ tử kia đã đưa tay giật luôn tấm mạng che mặt xuống, hít thở sâu vài cái, rồi ném tấm mạng trên bàn, sau đó chống hông đứng giữa phòng. Nhìn nét mặt, có thể thấy rằng nàng ta đang bực bội.

Nam tử cười yêu chiều nhìn nàng, đưa tay cầm tấm mạng che mặt lên, nhét vào túi ngực, sau đó liền ung dung ngồi xuống. Trên bàn có đặt một bình trà lớn cùng vài cái chén, đựng trong một khay bạc. Nam tử ưu nhã cầm chén trà lên, giơ ra trước mặt nữ tử, thanh âm dịu dàng cất lên:

“Lại đây, rót trà cho trẫm nào!”

“Xin lỗi, đây không phải là Hoàng cung. Tự túc đi!”

Hai người nam nữ này chẳng phải ai khác, chính là Hách Liên Minh Thiên và Tiêu Khuynh Thành. Vừa rồi ở trong cung, Hách Liên Minh Thiên nói muốn đưa nàng đi đến một nơi, Tiêu Khuynh Thành càng không ngờ tới là hắn lại đưa nàng đi dạo phố. Suốt dọc đường đi Tiêu mĩ nhân tâm trạng cứ thấp thỏm, trong lòng tự hỏi ngàn vạn lần. Từ khi nào mà cái cẩu hoàng đế này lại tâm lí vậy nhỉ? Mà điều khiến nàng khó hiểu hơn nữa, chính là hậu cung Hoàng đế có đến mấy ngàn giai lệ, tại sao lúc nào nàng cũng nằm trong tầm ngắm của hắn vậy? Hắn có thể tìm Hoàng hậu, tìm Lan phi, Mộng phi, Đào phi gì gì đó cơ mà, lúc nào cũng đến chỗ nàng kiếm chuyện. Thật không thể hiểu nổi!

Tiêu Khuynh Thành buồn bực xoay người đi, vừa rồi đi trên đường nàng phải chịu cảnh bị hắn ôm trong lòng, lúc này được tự do thì nàng phải biết nắm lấy, cách cái cẩu hoàng đế này được bao xa thì cách!

Hách Liên Minh Thiên rõ ràng là không hài lòng với hành động của nàng. Nàng không phải cũng là phi tần của hắn sao? Vì cớ gì trong lúc tất cả phi tử khác tìm mọi cách săn đón hắn, thậm chí còn hận không thể tự lột đồ trước mặt hắn, chỉ để hắn liếc nhìn một cái. Vậy mà cái người này luôn luôn không thèm để hắn vào mắt, đôi lúc còn tỏ ra khinh thường hắn nữa. Hắn đối với nàng thật bất lực: phải làm cách nào để nàng cam tâm tình nguyện quỳ gối khiêm nhường trước hắn đây?

Hách Liên Minh Thiên đặt chén trà xuống bàn, khuôn mặt tuấn mĩ hơi trầm xuống, hắn mở miệng, giọng nói đã bớt đi phần nào ôn hòa:

“Nàng không nghe trẫm nói gì sao? Mau lại đây!”

Tiêu Khuynh Thành liếc mắt nhìn hắn, cau mày bất mãn:

“Chuyện gì nữa vậy? Ngài không phải cũng có tay có chân như người bình thường sao? Đến một chén trà cũng không tự rót được?”

Khuôn mặt tuấn tú sầm lại, hắn lạnh giọng mở miệng:

“Tiêu Khuynh Thành! Đừng thử thách uy quyền của trẫm!”

Giọng nói, ánh mắt và khí thế bá đạo của đế vương trên người Hách Liên Minh Thiên tản ra mãnh liệt, Tiêu Khuynh Thành cảm giác bản thân hơi run lên. Nhưng nàng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, tự mắng bản thân sao đột nhiên lại có cảm giác sợ hãi. Rốt cuộc nàng cũng đành thở dài, đây là cổ đại, không nên chọc vào lão hổ thì hơn. Nghĩ vậy, nàng dợm bước đi tới cạnh bàn, nhấc bình trà lên, bằng một tư thế thật tao nhã rót trà ra chén. Nàng đặt chén trà bốc khói nghi ngút trước mặt hắn, không nhìn hắn, nói, giọng lạnh tanh:

“Mời!”

Ánh mắt Hách Liên Minh Thiên khẽ lóe lên, rồi Tiêu Khuynh Thành giật mình, muốn rút tay lại nhưng không được. Cổ tay của nàng đã bị người ngồi trước mặt này nắm chặt. Tiêu Khuynh Thành hơi bồn chồn muốn rút tay ra, nàng cười nhạt, mở miệng:

“Thỉnh bệ hạ buông tay ra!”

Hách Liên Minh Thiên im lặng nhìn nàng, dường như nơi đáy mắt có thứ gì đó xẹt qua. Tiêu Khuynh Thành cảm giác cổ tay mình nóng bỏng, nàng cố gắng rút tay ra:

“Thỉnh ngài buông tay... Á!”

Lời còn chưa nói hết, nàng đã bị một lực lớn kéo mạnh về phía trước. Tiêu Khuynh Thành hoảng hốt kêu lên một tiếng, cả người đã bị ôm chặt, nằm gọn trong lòng người nào đó. Theo phản xạ, nàng chống hai tay giữ khoảng cách giữa hai người.

Đôi mắt Hách Liên Minh Thiên như sâu hơn, đen đậm như mực tàu, khóa chặt đôi mắt hoảng loạn của nàng. Bỗng dưng trong ngực nàng cuộn lên một nỗi bất an. Gương mặt Hách Liên Minh Thiên dần kéo sát khoảng cách giữa hai người, càng lúc càng gần. Tiêu Khuynh Thành cũng ngả dần dần ra đằng sau, đến lúc không thể lùi lại được nữa. Khuôn mặt Hách Liên Minh Thiên vẫn tiếp tục tiến sát, ở khoảng cách này thậm chí nàng còn cảm nhận được mùi đàn hương phả ra trên má mình. Ngưa ngứa. Tiêu Khuynh Thành ý thức được tình hình của mình đang rất nguy hiểm. nhân này đang bị chập dây thần kinh nào vậy a?

“Hoàng... hoàng thượng, ngài... ngài làm sao vậy?” Tiêu Khuynh Thành nuốt nước bọt, cảm nhận giọng nói mình đang rung lên.

“Khuynh Thành...” Hách Liên Minh Thiên đột nhiên mở miệng, thanh âm lành lạnh “... tại sao nàng luôn không để trẫm vào mắt?”

Tiêu Khuynh Thành há miệng, không thốt lên lời.

“Trẫm luôn chỉ thấy trong mắt nàng sự khinh thường, châm biếm? Trẫm là vua của một nước, nàng cũng chỉ là một phi tần nho nhỏ, vì sao lúc nào nàng cũng dùng thái độ hỗn hào đó để đối diện với trẫm?”

Đột nhiên hắn cười khẽ, nụ cười mang đậm sự chế giễu:

“Ha, trẫm có thể thấy trong mắt nàng sự sợ hãi. Nàng đang sợ trẫm sao?”

Tiêu Khuynh Thành xác thực đang cảm thấy sợ hãi. Nàng sợ hãi vẻ mặt hắn lúc này, nó rất khác với Hách Liên Minh Thiên mà nàng vẫn luôn biết. Hách Liên Minh Thiên đột ngột cúi xuống, Tiêu Khuynh Thành co rúm người, lùi lại. Không gian dường như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc. Đôi mắt Hách Liên Minh Thiên thoáng tối sầm, nhưng rất nhanh chóng đã biến mất. Hắn nghiêng đầu, đặt nhẹ lên trán nàng một nụ hôn, rồi buông tay. Tiêu Khuynh Thành vội vàng bật dậy, loạng choạng bước lùi lại một chút. Hách Liên Minh Thiên bước ra cửa, hắn hơi xoay đầu nhìn nàng, giọng nói đã trở lại như trước:

“Nàng nghỉ ngơi một chút đi, chốc nữa ta sẽ đưa nàng đi dạo phố!”

Hắn rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Tiêu Khuynh Thành đứng thẫn thờ trong phòng, bất chợt nàng lùi người, đụng phải cái bàn, cắn cắn móng tay. Đây là hành động cho thấy tâm trạng của nàng đang bất ổn. Khẽ thở dài, nàng ôm đầu bước tới cạnh giường, ngồi im lặng thật lâu.

Bị ảnh hưởng từ chuyện vừa rồi ở trong phòng, dọc đường đi Tiêu Khuynh Thành không hé răng nói nửa lời. Nàng chỉ cúi đầu trầm mặc. Hách Liên Minh Thiên đi bên cạnh nàng, cảm thấy tâm trạng nàng bất ổn, hắn vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Tiêu Khuynh Thành giật mình, muốn rút tay lại, nhưng Hách Liên Minh Thiên chỉ siết nhẹ tay nàng, rút thế nào cũng không ra được. Bất đắc dĩ, nàng đành để hắn nắm tay, dắt đi. Hai người đi dọc con đường lớn, thỉnh thoảng lại dừng lại một chút, cốt là Hách Liên Minh Thiên xem thứ này, xem thứ nọ, thỉnh thoảng lại quay đầu hỏi Tiêu Khuynh Thành xem nàng có thích không. Không biết tâm trạng hắn lên xuống thế nào, nàng cũng chỉ biết gật đầu qua loa cho xong. Vậy nên, tình hình là cứ mỗi lúc đồ trong tay nàng một nhiều hơn, tay kia lại bị nắm chặt, nàng phải cố gắng lắm mới có thể giữ cho đống đồ không bị rơi.

Tầm mắt Tiêu Khuynh Thành chợt bị thu hút bởi một quán hàng bên đường. Nàng khẽ khàng giật giật áo Hách Liên Minh Thiên, hắn quay lại, nàng chỉ ngón tay vào gian hàng, nói nhỏ:

“Ta muốn cái kia!”

Theo ngón tay nàng chỉ, Hách Liên Minh Thiên nhìn sang. Là một gian hàng bán hình nhân bằng đường. Người bán hàng là một nam tử trung niên vẻ mặt ôn hòa, những ngón tay tuy thô to nhưng lại vô cùng khéo léo. Dưới tay hắn, từng con vật làm bằng bột gạo, đường dần thành hình. Món làm hình nhân này lúc còn ở hiện đại Tiêu Khuynh Thành cũng biết, nàng còn đặc biệt yêu thích món đồ chơi này. Thấy vẻ mặt nàng vui vẻ như vậy, Hách Liên Minh Thiên chợt mỉm cười, nói:

“Để ta đi mua cho nàng!”

Tiêu Khuynh Thành còn chưa kịp ngăn lại, người nào đó đã đi mất. Mình nàng đứng trơ trọi trên đường, đống đồ trong tay cộm lên, dường như mọi lúc đều có thể rơi lả tả hết. Đứng một mình trên đường, nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Bất chợt ánh mắt nàng dừng lại nơi góc đường. Có một phụ nhân quần áo rách rưới đang quỳ ở đó, chìa cái bát sứt mẻ ra, cầu xin người đi qua lại bố thí. Làn da phụ nhân xanh xao bệnh tật, đầu các ngón tay thâm tím, khớp ngón tay sưng phồng lên, biểu hiện của chứng đau khớp. Bên cạnh phụ nhân là một tiểu nam hài gầy gò, quần áo trên người cũng rách rưới bẩn thỉu, đầu tóc rối bù. Người qua đường đi lướt qua hai con người khốn khổ, một cái liếc mắt cũng không thèm bỏ lại. Hai mắt nàng có chút đau. Không chú ý đến Hách Liên Minh Thiên nữa, Tiêu Khuynh Thành quay người, bước đến chỗ hai mẫu tử nghèo khổ nọ. Nàng rút trong túi ra toàn bộ số ngân lượng còn lại trên người, nhẹ nhàng đặt vào tay của vị phụ nhân ốm yếu. Người phụ nhân ngước nhìn lên, trong đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt, vội vàng đẩy số tiền lại vào tay nàng, nói:

“Người không quen biết, không thể nhận của tiểu thư nhiều tiền như vậy được... “

Tiêu Khuynh Thành biết nàng đang nghĩ gì, nàng khẽ mỉm cười, nói:

“Không sao cả đâu, vị đại nương này, có phải trên người đang mang bệnh không?”

Sắc mặt phụ nhân thoáng tái xanh, rồi xám xịt. Nàng cắn môi, cúi đầu. Tiêu Khuynh Thành chậm rãi nắm lấy tay phụ nhân, siết chặt, dịu giọng mở miệng:

“Đại nương đừng lo lắng, cầm số tiền này đi tìm đại phu để chưa trị, cũng nên... mua cho hài tử một bộ quần áo tốt, cho hài tử ăn uống đầy đủ. Hài tử còn cần ngươi!”

Trong mắt phụ nhân dâng lên một màn sương, nàng quỳ sụp xuống trước mặt Tiêu Khuynh Thành:

“Đa tạ tiểu thư cứu giúp chi ân...”

Tiêu Khuynh Thành vội vàng vươn tay đỡ phụ nhân dậy, luống cuống:

“Đại nương mau đứng dậy... mau đứng dậy đi... đại nương làm vậy sẽ khiến ta giảm thọ mất!”

Trong mắt phụ nhân đong đầy nước mắt, hết lời cảm tạ:

“Đa tạ tiểu thư... đa tạ tiểu thư... ân nghĩa này không biết làm sao báo đáp được...”

Tiêu Khuynh Thành thở dài:

“Được rồi, được rồi, đại nương hãy đem số tiền này đi tìm một đại phu chữa bệnh, rồi khi nào bệnh đã khỏi, mỗi ngày tưởng niệm đến ta, làm chút việc tốt cho đời là được!”

“Xin hỏi tiểu thư tôn tính đại danh?” Phụ nhân nhẹ nhàng hỏi nàng.

Ngày sau bệnh tật đã khỏi, nên vì ân nhân mà thắp hương cầu phúc mới được.

“Mua được rồi... mua được rồi.... người chen chúc dữ quá, mãi mới mua được” Hách Liên Minh Thiên chen lấn qua đám người đi tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Trên tay hắn cầm hai hình nhân bằng đường.

Tiểu nam hài mặt mũi lem luốc, ánh mắt thèm thuồng nhìn hai hình nhân bằng đường trong tay hắn.

Tiêu Khuynh Thành đi tới, lấy hai hình nhân bằng đường từ tay Hách Liên Minh Thiên, rồi quay lại, đưa hai hình nhân trong tay cho tiểu nam hài:

“Đây, cho đệ!”

Tiểu nam hài rụt rè liếc qua phụ nhân, bàn tay ngập ngừng muốn đưa lên rồi lại hạ xuống. Tiêu Khuynh Thành thấy vậy, nàng trực tiếp nhét hai hình nhân vào tay nam hài, trong giọng nói lộ vẻ kiên quyết;

“Cầm đi, ta tặng đệ mà!”

Tiểu nam hài rụt rè cầm lấy hai hình nhân, trong mắt lấp lánh vui mừng. Phụ nhân ngẩng lên nhìn Hách Liên Minh Thiên:

“Nương tử của ngài là người tốt, sau này, hai người nhất định sẽ được báo đáp!”

“Chúng ta...” Tiêu Khuynh Thành vốn muốn nói gì đó, nhưng bàn tay Hách Liên Minh Thiên siết chặt đã nhắc nhở nàng nhớ lại chuyện lúc vừa rồi trong phòng. Tiêu Khuynh Thành liền ngậm miệng lại. Hách Liên Minh Thiên gật đầu đáp:

“Đa tạ đại nương!”

Rồi không để Tiêu Khuynh Thành kịp nói gì, hắn đã kéo nàng rời đi nhanh chóng.

“Buông ta ra...” Tiêu Khuynh Thành cau mày, không hiểu sao Hách Liên Minh Thiên lại cứ kéo nàng đi về một phía thưa thớt người qua lại.

“Đừng túm ta... Ai nha...” Làm gì mà phải nắm chặt vậy chứ?

Hách Liên Minh Thiên kéo Tiêu Khuynh Thành vừa đến trước bức tường, hắn vươn song chưởng, khóa trụ nàng trong phạm vi hai cánh tay mình.

“Khuynh Thành...”

“Ngài làm gì vậy? Buông ta ra!” Tiêu Khuynh Thành cố gắng giãy dụa, ý muốn thoát ra khỏi hai cánh tay hắn.

“Ta đã từng nói, nàng đừng thử thách uy quyền của ta!” Hách Liên Minh Thiên dứt lời, hắn cúi xuống, ngậm lấy hai cánh môi nàng, hung hăng cắn. Bị đau, Tiêu Khuynh Thành giãy dụa, hai tay không ngừng đánh vào lồng ngực hắn, bên môi cũng thoáng hiện lên tia máu.

Nàng cảm giác như không khí trong phổi mình đang dần bị hút cạn, một cỗ uất ức trào lên, nàng bặm môi, máu tươi tràn ngập trong miệng, hai tròng mắt đen phủ một tầng sương mờ.

Hách Liên Minh Thiên cảm giác nàng không còn kháng cự nữa, toàn thân cũng thả lỏng, hắn vốn muốn hôn nàng sâu hơn, nhưng một cơn đau truyền tới, hắn vội vàng lùi lại. Trên môi hằn lên dấu răng rõ ràng. Tiêu Khuynh Thành đứng dựa lưng vào tường, thở dốc, nàng ôm chặt miệng, hai hốc mắt đỏ bừng, hơi nước dâng lên phủ kín đôi mắt nàng, quang cảnh trước mắt liền mờ nhạt.

Hách Liên Minh Thiên siết chặt hai nắm tay, vết cắn trên môi rướm máu, cơn đau âm ỉ lan ra khắp lồng ngực. Hắn bước tới, nhanh nhẹn, không để nàng kịp phản ứng, vươn tay ôm nàng vào trong ngực. Thanh âm khe khẽ vang lên bên tai nàng:

“Đừng oán hận trẫm!”

Tiêu Khuynh Thành bặm môi không đáp, nước mắt quật cường đọng lại nơi khóe mắt không cho rơi xuống. Hắn đối xử với nàng như vậy, còn nói nàng không oán hận hắn hay sao? Giờ phút này nàng chỉ hận không thể một kiếm đâm chết hắn.