Cứ yên tĩnh ngồi như vậy, Tiểu Vân không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đến khi nàng chớp chớp mắt tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng. Liếc đến nam tử vẫn đang nằm ngủ trên giường, lại liếc tới bàn tay hai người vẫn nắm chặt từ đêm qua, trong lòng Tiểu Vân một hồi ảo não. Chết tiệt, không thể tin được nàng lại có thể để một nam tử xa lạ nắm tay mình suốt đêm! Vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ trán hắn, hoàn hảo là đã bớt sốt, liếc nhìn khuôn mặt đã hồng nhuận hơn của nam nhân xa lạ, Tiểu Vân thật cẩn thận, khẽ khàng đem tay mình rút về. Nào ngờ sức lực của người kia thật lớn, nàng lại không dám đánh động khiến hắn tỉnh giấc, vậy nên loay hoay một hồi, trên trán nàng đã bắt đầu toát mồ hôi, nhưng vẫn không tài nào rút được tay về. Đúng lúc này, nam nhân trên giường lại bất chợt mở mắt, thiếu chút dọa Tiểu Vân nhảy dựng lên. Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Tiểu Vân mất tự nhiên dời đi tầm mắt, ấp úng hỏi:
„Ngươi... ngươi tỉnh rồi à?“
Ánh mắt người này thật lạ, sao nàng lại có cảm giác ánh mắt của hắn rất... nóng bỏng! Đúng vậy, ánh mắt hắn rất nóng, nóng đến mức khiến nàng có cảm giác da mặt mình cũng sắp bị đốt cháy đến nơi rồi! Cố gắng lờ đi tầm mắt của hắn, nàng giật giật cánh tay, nhỏ giọng nói:
„Nếu... nếu ngươi đã tỉnh, vậy có thể... buông tay của ta được không?“
Lực đạo trên tay nàng quả thật có lơi lỏng ra chút, nhưng ngay khi Tiểu Vân thầm thở phào muốn thu tay lại, lại không chút đề phòng bị kéo ngã vào trong một lồng ngực rộng lớn. Nên nhớ lúc này Nhị vương gia trên người không một mảnh vải, bị kéo mạnh như vậy, cả khuôn mặt Tiểu Vân đều dán lên bờ ngực rộng rãi nóng bỏng của hắn, từng tầng cơ bắp rắn chắc tiếp xúc, thậm chí nàng còn nghe được tiếng tim đập dồn dập hữu lực của hắn, trong nháy mắt khuôn mặt nàng hồng thấu. Vội vàng muốn đứng dậy rời đi, nhưng Hách Liên Ngạo Thiên làm thế nào cam tâm buông nàng ra? Hắn cẩn thận siết chặt vòng tay, cằm đặt lên hõm vai của nàng, tận tình hít vào hương thơm dịu dàng trên người nàng, trong ngực trái tim không ngừng đập loạn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vân đỏ ửng, nàng bị ép buộc phải gối cằm lên vai hắn, eo lại bị người ta mãnh liệt giữ chặt, da thịt tiếp xúc thân mật như vậy làm cho trong lòng nàng vừa sợ vừa hoảng, lại có chút cảm giác quen thuộc xa lạ. Hai cánh tay không bị kiềm chế vội vàng đặt trên ngực hắn, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người, nhưng khi chạm đến làn da nóng rực của hắn, Tiểu Vân giống như bị điện giật vội vã rụt tay lại. Nàng ngọ nguậy muốn thoát ra ngoài, nhưng Hách Liên Ngạo Thiên nhận ra hành động của nàng, hắn gắt gao siết chặt eo nàng, thanh âm vội vã vang lên:
„Không, đừng đi!“
Vì mới ngủ dậy, thanh âm hắn khàn khàn, lại mang theo một chút quyến rũ không nói thành lời. Nhưng bây giờ Tiểu Vân lại không để ý đến điều đó, nàng rất lo lắng nếu có người đột ngột vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ như thế nào? Nhất là đám Tiểu Tuyết, nàng biết giải thích làm sao? Nghĩ vậy, Tiểu Vân mãnh liệt đẩy Hách Liên Ngạo Thiên ra, vì vừa mới ốm dậy, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, Hách Liên Ngạo Thiên hoàn toàn không thể giữ nàng lại được. Tiểu Vân mặt đỏ tai hồng đứng ở bên giường, không cẩn thận liếc qua bộ ngực trần của hắn, nàng vội vàng quay người đi, thanh âm vô cùng mất tự nhiên:
„Ngươi, mau mặc y phục vào!“
Hách Liên Ngạo Thiên lúc này mới nhận ra bản thân mình trần như nhộng, ngoại trừ chiếc chăn bông che đi thân dưới, còn phía trên hoàn toàn bại lộ. Liếc thấy đống y phục xếp gọn gàng đặt ở đầu giường, hai mắt hắn hơi lóe lên, cẩn thận cầm lên mặc vào người. Sau khi đã xong xuôi rồi, hắn mới đứng lên, nhìn bóng lưng người trước mặt khẽ gọi:
„Tiểu Vân...“
Thân mình Tiểu Vân hơi cứng lại, nàng quay đầu, kinh ngạc nhìn hắn. Nam nhân này, thế nào lại biết tên nàng? Nhắc mới nhớ, ngày hôm qua hắn là vì quỳ ở trong viện của nàng mà ngất xỉu, hắn với nàng có quan hệ gì sao? Nhưng nàng lại không nhớ là bản thân đã gặp hắn lúc nào, ngay cả tên của hắn nàng cũng không biết. Tiểu Vân dùng ánh mắt dò xét nhìn Hách Liên Ngạo Thiên một hồi, chợt mở miệng hỏi:
„Ngươi tên là gì? Ngươi là ai? Ngươi cùng ta có quen biết sao? Tại sao đêm qua ngươi lại quỳ ở trong sân viện của ta?“
Những câu hỏi của nàng cứ dồn dập mà tới, khiến Hách Liên Ngạo Thiên cũng có chút không kịp thích ứng. Miệng hắn hơi há ra, mấp máy môi mấy lần nhưng lại chẳng thốt ra lời. Tiểu Vân thấy hắn như vậy lại càng sốt ruột, nàng nhỏ giọng giục hắn:
„Uy, ngươi làm sao lại không trả lời a?“
Nàng thầm nghĩ có phải hắn lại phát sốt rồi không, tiến tới mấy bước, bàn tay vươn ra sờ sờ trán hắn. Mặc dù vẫn còn hơi nóng, nhưng cũng đã tốt hơn rồi. Tiểu Vân âm thầm thở ra, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, lại hỏi:
„Đúng rồi, nhà ngươi ở nơi nào a? Có thân thích gì không? Để ta kêu người đến giúp thông báo cho người nhà ngươi đến đón ngươi về! Dù sao ta cũng là cô nương chưa chồng, ngươi cứ vậy mà ở trong phòng ta cũng không tốt lắm! Mặc dù ta cũng không để ý, nhưng ta không muốn người khác nói ra nói vào!“
Thân mình Hách Liên Ngạo Thiên rõ ràng chấn động, hắn bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tay kia vươn ra kiềm giữ vai nàng, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, hơi hoảng hốt hỏi:
„Tiểu Vân, ta là Ngạo Thiên, nàng đang nói gì vậy? Sao nàng lại hỏi ta là ai?
Tiểu Vân nghe đến cái tên này, mặc dù cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ đã từng nghe qua ở nơi nào a. Vì vậy, nàng mỉm cười, hỏi lại hắn:
„Tên ngươi là Ngạo Thiên sao? Chúng ta có phải đã từng quen biết không? Chỉ là Tiểu Tuyết nói ta bị mất trí nhớ, có rất nhiều việc ta đều đã quên, nhưng không hiểu sao ta nhìn ngươi lại cảm thấy có chút quen thuộc nha!“
Tâm như bị ai hung hăng nện một quyền, sắc mặt Hách Liên Ngạo Thiên xanh mét, hắn hung hăng hít sâu, trong đầu chỉ hiện lên mấy chữ: Mất trí nhớ. Nàng bị mất trí nhớ? Nàng đã quên hết rồi? Ngay cả hắn, nàng cũng quên? Không, nhất định không phải như vậy, nhất định là nàng giận hắn vì làm tổn thương nàng, nên mới giả bộ như quên mất hắn, muốn hắn phải đau khổ! Hắn khó khăn mở miệng, thanh âm nghèn nghẹn:
„Nàng nói, nàng bị mất trí nhớ?“
„Ân!“ Tiểu Vân gật đầu không chút do dự, trong lòng lại cảm thấy khó hiểu. Tại sao sắc mặt hắn lại tái nhợt như vậy, hơn nữa, nhìn hắn có vẻ như rất đau khổ. Là vì sao?
„Không thể nào, không thể nào...“ Hách Liên Ngạo Thiên không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ này, trong lòng đau đớn khó nhịn, hắn siết chặt vai nàng, gào lên „ Không thể nào! Nàng tại sao có thể quên? Tiểu Vân, nàng chỉ đang giả vờ thôi đúng không, nàng chỉ muốn ta đau khổ thôi đúng không? Làm sao nàng có thể quên ta được?“
Hai vai Tiểu Vân bị siết có chút đau, nhưng không hiểu sao, nàng nhìn thấy vẻ mặt cuồng nộ của hắn, trong lòng lại có chút đau đớn? Người nam nhân này rốt cuộc là ai? Hắn và nàng có quan hệ gì? Từng câu hỏi hiện lên trong đầu, xoay vòng quanh khiến đầu nàng đau nhức. Tiểu Vân cố tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn, nàng ôm đầu lùi về phía sau, đau đớn hô lên:
„Đừng hỏi nữa!“
Đầu của nàng rất đau, đau đến mức khiến hai mắt nàng mờ mịt, từng hình ảnh vụn vặt lướt qua đầu nàng nhanh như cơn gió, khi nàng muốn nắm bắt lấy, lại không cách nào nhìn thấy được. Tiểu Vân ôm đầu quỳ sụp xuống đất, nước mắt rơi từng giọt, nàng hét lên:
„AAAAA.....“
Hách Liên Ngạo Thiên thấy nàng không ngừng lui về sau, hai tay ôm chặt lấy đầu, trong lòng hắn lo lắng không thôi, vội chạy lên muốn đỡ nàng, nhưng Tiểu Vân bất chợt hét lên, thanh âm thống khổ như vậy khiến cõi lòng hắn tan nát, không chút nghĩ ngợi liền xông lên ôm chặt nàng vào trong ngực, Tiểu Vân không thể chống đỡ được, nàng mơ hồ nhìn hắn một lần sau liền lâm vào mê man.
Khi đám Tiểu Tuyết bước vào phòng, nhìn thấy chính là Hách Liên Ngạo Thiên đang ôm chặt lấy Tiểu Vân, hắn không ngừng khổ sở gọi tên nàng, nhưng Tiểu Vân đang nằm trong lòng hắn vẫn mê man như cũ, có gọi thế nào cũng không tỉnh. Vốn Tiểu Tuyết còn đang thắc mắc không biết tại sao hôm nay lại không nhìn thấy Nhị vương gia, không nghĩ tới hắn lại ở trong phòng Tiểu Vân. Nhưng nàng không có thời gian nghĩ nhiều, vội vàng kêu Hách Liên Ngạo Thiên đặt Tiểu Vân ở bên giường, sau đó bản thân ngồi ở bên cạnh bắt mạch cho nàng. Một hồi lâu sau, Tiểu Tuyết nhẹ thở phào một hơi, nàng đắp chăn lại cho Tiểu Vân, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, lại liếc Hách Liên Ngạo Thiên vẻ mặt tái nhợt đứng ở bên cạnh một cái. Xem ra tình trạng của Nhị vương gia cũng không được tốt lắm. Nàng ra hiệu cho cả ba người cùng ra ngoài, khép cửa lại, chỉ để Tiểu Vân nằm yên tĩnh trong phòng. Cả bốn người cùng đi đến một căn phòng khác trong viện, vừa vào phòng, Hách Liên Ngạo Thiên đã không kìm được hỏi:
„Tiểu Vân bị làm sao? Tình trạng của nàng ấy bây giờ thế nào?“
Tiểu Tuyết liếc sắc mặt không tốt chút nào của Hách Liên Ngạo Thiên, thở dài một hơi, nói:
„Trong đầu Tiểu Vân có máu bầm, hiện tại nàng ấy đã quên hết mọi chuyện xảy ra trong bốn năm nay rồi, tất cả những người nàng ấy từng gặp, từng quen biết, trừ ba người bọn ta ra, nàng ấy đều không nhớ một ai, bao gồm cả ngài, Nhị vương gia!“
„Không...“ Hách Liên Ngạo Thiên thở hốc lên, đau đớn tràn lan trong ngực. Sao có thể được? Nàng sao có thể quên hắn?
Tiểu Khuynh vốn luôn trầm mặc, nhưng không hiểu sao lúc này lại mở miệng, lời nói ra chính là khiến cả ba người đều kinh ngạc:
„Nhị vương gia, ta hy vọng sau này ngài và Tiểu Vân sẽ không có bất cứ quan hệ qua lại nào hết!“
„Ngươi đang nói cái gì?“ Hai mắt Hách Liên Ngạo Thiên đỏ bừng, hắn khàn giọng hỏi.
Tiểu Khuynh ngước mắt lạnh nhìn hắn, thanh âm thong thả nhưng lại quyết tuyệt không cho người khác đường lui:
„Ngài cũng biết, lần này Tiểu Vân rời đi, chính là vì muốn trốn tránh Nhị vương gia ngài! Xảy ra sự cố này, không ai có thể ngờ được nàng ấy sẽ mất trí nhớ, nhưng như vậy lại không phải hoàn toàn không tốt. Tiểu Vân từ trước đến nay mặc dù luôn yếu ớt, nhưng nội tâm nàng ấy lại rất kiên cường. Nhưng một người cho dù có kiên cường đến mấy, cũng sẽ có lúc đau đớn, bi thương. Mặc dù vết thương lòng trước kia của nàng ấy quá sâu, nhưng ta tin, chỉ cần ngài không còn xuất hiện trước mặt nàng ấy nữa, thời gian dài qua đi, nàng ấy sẽ từ từ quên đi nỗi đau đớn đó!“
Nói ra những lời này, Tiểu Khuynh biết bản thân mình rất ích kỉ, nhưng nàng lại không hy vọng Tiểu Vân phải thương tâm lần nữa. Hai nắm tay Hách Liên Ngạo Thiên siết chặt, hắn gằn giọng, vô cùng phẫn nộ:
„Ta tuyệt đối không đồng ý! Tiểu Vân vốn là nữ nhân của ta, ta sẽ không bao giờ để nàng ấy phải rời xa ta nửa bước!“
Nghe hắn nói vậy, Tiểu Khuynh cũng không kìm được tức giận:
„Nữ nhân của ngài? Ha, ngài dựa vào cái gì? Tiểu Vân chẳng phải là của ai hết, nàng ấy có tự do của mình, bất cứ ai cũng không có quyền can thiệp, nhất là ngài!“
Hách Liên Ngạo Thiên cắn chặt răng, giận quá hóa cười nói:
„Ta dựa vào cái gì? Từ bốn năm trước Tiểu Vân đã được định làm Vương phi của ta, thánh chỉ cũng đã hạ, trên tay nàng ấy còn có vòng tay Huyết ngọc. Ngươi nghĩ một khi chuyện này truyền ra bên ngoài, Tiểu Vân sẽ vẫn còn không phải gả cho ta hay sao?“
Tiểu Khuynh cười lạnh, gằn từng tiếng:
„Thánh chỉ? Ha ha, nực cười! Có thánh chỉ thì đã sao, vòng tay Huyết ngọc là cái gì, nếu như ta kiên quyết ngăn chặn Tiểu Vân gả cho ngài, Nhị vương gia, ngài nghĩ ngài có thể ngăn cản ta sao?“
Hách Liên Ngạo Thiên hừ lạnh một cái, khinh thường nói:
„Ngươi có thể thử, xem ta có cái bản lĩnh đó hay không!“
Hai người gườm gườm nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai. Mắt thấy không khí giương cung bạt kiếm giữa cả hai đã lên tới cao trào, Tiểu Tuyết, Tiểu Cẩn vội vàng lên tiếng can ngăn:
„Hai người trước có thể ngừng tranh chấp đi được không? Chuyện này dù sao cũng nên để Tiểu Vân tự mình làm chủ, hai người tự ý quyết định như vậy, rốt cuộc là để ý kiến của Tiểu Vân ở đâu hả?”
Trong lòng Tiểu Khuynh không cam lòng, nhưng nàng cũng hiểu lời Tiểu Tuyết nói có lí, vì vậy chỉ đành hậm hực quay đầu sang hướng khác. Mà Hách Liên Ngạo Thiên tâm trạng cũng chẳng khá hơn, nỗi đau đớn cùng khó chịu vẫn tồn tại trong lòng hắn, giống như một cái dằm găm thật sâu thật sâu trong thịt, nhổ thế nào cũng không ra. Nhưng hắn cũng hiểu bây giờ không phải lúc đôi co với đám người Tiểu Khuynh, nhưng lúc này Tiểu Vân cũng đã tỉnh lại, việc hắn cần làm bây giờ là làm sao nghĩ cách dụ dỗ nàng vào cửa nhà hắn. Chỉ cần Tiểu Vân trở thành Vương phi của hắn rồi, khi đó gạo sống nấu thành cơm, hắn không tin là nàng còn có thể thoát được!
Nhìn thấy hai kẻ kia người nào cũng cứng đầu cứng cổ bày ra vẻ mặt lạnh lùng, hai người Tiểu Tuyết chỉ đành thở dài. Nhưng chẳng hiểu sao các nàng lại cảm thấy, Tiểu Khuynh dường như có thành kiến rất lớn với Nhị vương gia nhỉ?
Cuối cùng, dưới khí thế đuổi khách của mấy người Tiểu Khuynh, Hách Liên Ngạo Thiên đành phải hậm hực trở về phủ của mình. Mà Hạ lão gia vì chuyện Hách Liên Nhị vương gia quỳ gối trong tiểu viện của nữ nhi mình mà mấy ngày liền tâm thần đều không yên. Nhưng khi nghe đám Tiểu Khuynh diễn giải tất cả mọi chuyện, ông chỉ đành thở dài, cũng không can thiệp vào. Dù gì Tiểu Vân cũng đã là nữ nhi của ông hai năm, Nhị vương gia lại đối xử với nữ nhi của ông như vậy, nói ông không tức giận chính là giả. Đám Tiểu Khuynh cũng không dám nói cho Hạ lão gia biết Tiểu Vân đã mất trí nhớ, dùng mấy ngày cẩn thận tỉ mỉ nói cho nàng một lượt tất cả những chuyện đã xảy ra trong những năm này, chỉ riêng chuyện về Hách Liên Ngạo Thiên, ba người thống nhất là chỉ kể sơ lược thôi. Xuân Lan cũng đã hoàn thành hình phạt ba ngày, sau khi nghe được Tiểu Vân đã mất trí nhớ, nàng cũng không quản gì mà tiểu thư nô tì, ôm chặt lấy Tiểu Vân khóc lớn một trận, khiến Tiểu Vân vô cùng lo lắng, luống cuống tay chân một hồi mới dỗ được Xuân Lan nín khóc.
Bên phía Nhị vương phủ, Hách Liên Ngạo Thiên vừa về đến được một ngày, thân thể không tốt vẫn phải nằm trên giường dưỡng bệnh. Lần này hắn bị hàn khí xâm nhập quá sâu, lại thêm nhiều ngày không ăn không uống, cho dù có là nam nhân khỏe mạnh đến mấy cũng phải gục ngã. Nghe Vô Niệm báo cáo lại tình hình điều tra, Hách Liên Ngạo Thiên nằm trên giường nhếch miệng cười lạnh:
“Mộ Dung Y Y? Nàng ta cho rằng bổn vương không động đến nàng ta là muốn làm gì thì làm sao? Còn có gan đi ám hại nữ nhân của bổn vương! Muốn chết!”
Hai tròng mắt hắn bắn ra ánh sáng lạnh lẽo kinh khủng, gương mặt âm hàn đáng sợ, thanh âm trầm khàn như ác quỷ đến đòi mạng người:
“Vô Niệm, bắt nàng ta đến, cho nàng ta thử tư hình một chút, nhưng không được làm chết, khiến nàng ta giống như Thẩm Như Yên là được rồi!”
Thẩm Như Yên, hiện giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, là một nữ nhân điên bị người người xa lánh! Vô Niệm biết lần này chủ tử mình vì nể mặt Bách đảo mà không hạ sát tâm, nhưng Mộ Dung Y Y, nữ nhân ngu ngốc như vậy lại dám động vào nghịch lân của chủ tử, kết cục của nàng ta không cần đoán cũng biết là sẽ rất thảm!
Lại tiếp tục như thế cho đến ngày thứ mười, Tiểu Cẩn rốt cuộc cũng phải trở lại Ngũ vương phủ. Lần này nàng chạy về phủ Thượng thư đã là không ổn, lại thêm cái đuôi Hách Liên Vân Thiên cứ kè kè bên cạnh, nàng không sớm trở lại Vương phủ thì chắc chắn sẽ có chuyện lớn. Vậy nên, Tiểu Cẩn cho dù tâm không cam tình không nguyện cũng đành phải chào tạm biệt đám người Tiểu Khuynh, lên xe ngựa hồi Vương phủ. Lần này Hách Liên Vân Thiên, vì mười ngày qua ở phủ Thượng thư Tiểu Cẩn không cự tuyệt hắn xa ngàn dặm nữa, lá gan nhất thời to lên, từ ngồi đối diện trực tiếp nhảy sang ngồi cạnh nàng. Thấy Tiểu Cẩn không để ý đến mình, hai mắt nàng nhìn chăm chú ra bên ngoài xe ngựa, Hách Liên Vân Thiên len lén dịch dịch cái mông đến gần nàng, Tiểu Cẩn không phản ứng. Len lén cầm bàn tay nhỏ của nàng vuốt vuốt, vẫn là không phản ứng. Cho đến khi...
“Bỏ ngay hai cái ma trảo của ngươi ra!” Thanh âm lạnh lẽo trực tiếp khiến nhiệt độ trong xe hạ xuống, Hách Liên Vân Thiên nhìn sườn mặt nghiêng của Tiểu Cẩn, thanh âm rất là ủy khuất:
“Cẩn nhi, ôm một cái thôi mà...”
Nửa câu sau thức thời rút lại trước ánh mắt như muốn giết người của Tiểu Cẩn. Trừng hắn xong, nhìn Ngũ vương gia thân mình dần dần co lại thành một cục lăn vào góc xe ngựa, Tiểu Cẩn mới lại quay đầu, tiếp tục ung dung ngắm cảnh. Lặng đi một lúc lâu, xác định bão táp đã tan, Hách Liên Ngạo Thiên không sợ chết lại mon men tới gần. Lần này, hắn rút kinh nghiệm, chỉ cầm bàn tay nàng vuốt vuốt, thỉnh thoảng lại bóp bóp nhéo nhéo vài cái, da thịt mềm mại khiến hắn luyến tiếc không muốn buông tay. Tiểu Cẩn không muốn để ý đến hắn, chỉ cần hắn không làm ra hành động quá phận, nàng liền mặc cho hắn tự đùa tự chơi. Hách Liên Vân Thiên vành mắt cong cong, sờ sờ bàn tay mềm mềm của nàng, hôm nay mà không ăn chút đậu hũ của nàng, hắn thề không làm người!
Xe ngựa rất nhanh chạy về Vương phủ, Hách Liên Vân Thiên có chút tiếc nuối thả tay nàng ra, sau đó liền không quản ánh mắt giết người của Tiểu Cẩn, cường thế ôm nàng mang xuống khỏi xe ngựa. Lý bá đã sớm đợi ở đại môn, vừa nhìn thấy hai người liền vội vàng đi lên. Tiểu Cẩn bực tức thoát ra khỏi ôm ấp của Hách Liên Vân Thiên, dẫn theo Hạ Liên định trở về tiểu viện. Hách Liên Vân Thiên tươi cười, hô to:
“Cẩn nhi, đợi bổn vương...”
Nhưng lúc này Lý bá đã một bước vượt trước, cúi người chặn đường hắn. Hách Liên Vân Thiên khó hiểu nhìn Lý bá, mắt thấy thân ảnh người kia càng đi càng xa, hắn hơi khó chịu hỏi:
“Lý bá, có chuyện gì?”
Lý bá dùng ánh mắt ái ngại nhìn hắn, sau đó kề bên tai hắn nói nhỏ vài câu. Thân mình Hách Liên Vân Thiên cứng đờ, sắc mặt thoắt cái trắng xanh, dần dần, trở nên tối tăm. Hắn nhìn bóng lưng nữ tử đang bước đi đằng trước, tâm một trận tê rần, cuối cùng cắn răng, gằn từng tiếng:
“Đi, đi xem nàng!”
Đi ở đằng trước, vốn Tiểu Cẩn còn nghĩ Hách Liên Vân Thiên sẽ đuổi theo, nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại, lại thấy sắc mặt hắn tối đen cùng Lý bá rời đi. Tiểu Cẩn chỉ nghĩ hắn có chuyện phải giải quyết, nàng cũng không nghĩ nhiều, dẫn theo Hạ Liên trở về viện. Nhưng không nghĩ tới, vấn đề lại lớn, lại chấn động hơn nàng tưởng tượng rất nhiều. Hướng Ân Nhu kia, cư nhiên lại mang thai! Khi Hạ Liên bẩm báo tin tức này cho nàng, Tiểu Cẩn đã sững người rất lâu. Có vô số nghi vấn xoay loạn trong đầu nàng. Hướng Ân Nhu mang thai? Mang thai sao? Đứa bé kia là của ai? Lẽ nào, là của Hách Liên Vân Thiên? Nhưng bọn họ đã có quan hệ đó từ khi nào? Là từ sau khi Hách Liên Vân Thiên cưới nàng hay là trước đó? Nàng cứ ngồi sững sờ trên ghế rất lâu, Hạ Liên chỉ đứng bên cạnh, trong lòng vừa thương xót cho chủ tử, vừa căm hận cái nữ nhân không biết xấu hổ kia ngàn lần. Đã không danh không phận sống trong Vương phủ, lại còn mang thai, truyện này mà truyền ra, mặt mũi của chủ tử nàng sẽ vất đi đâu? Mặt mũi của Ngũ vương gia cùng Ngũ vương phủ này phải vất đi đâu?
Trời đã rất khuya rồi, Tiểu Cẩn vẫn ngồi im trên ghế, không hề nhúc nhích. Hách Liên Vân Thiên vẫn chưa trở lại, hắn đã đi đâu rồi? Mặc dù nàng không cho hắn ngủ cùng giường, nhưng mấy ngày này Hách Liên Phách Thiên đều mặt dày đòi ở lại phòng của nàng. Nhưng hôm nay hắn đâu?Phải chăng là đang bên cạnh Hướng Ân Nhu cùng... hài tử? Hài tử của bọn họ? Khóe môi Tiểu Cẩn khẽ nhếch lên, lạnh lẽo, lại bao hàm vô hạn bi thương cùng xót xa. Cả người nàng bất chợt đổ xuống, một tay Tiểu Cẩn vịn lấy cạnh bàn, một tay gắt gao ôm ngực. Trái tim giờ phút này vẫn đập, nhưng sao nàng lại thấy... đau quá... Bất chợt, một cánh tay mạnh mẽ từ đằng trước vươn ra, đón lấy thân thể yếu ớt của nàng, một giây sau, nàng liền bị một vòng ôm quen thuộc bao lấy. Cả người giống như vừa lấy lại được sự sống, hai tay Tiểu Cẩn vòng qua ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Có lẽ không nghĩ tới lại được đáp lại, thân mình người kia hơi cứng ngắc, nhưng chỉ vài tích tắc, hắn lại càng ôm siết nàng hơn, tựa như muốn khảm cả người nàng vào ngực hắn. Hai người gắt gao ôm nhau trong phòng, tựa như giờ phút này chỉ còn lại hai người họ, không có oán hận, không có bi thương đau lòng, chỉ đơn thuần là hai người đang đắm chìm trong tình yêu mà ôm nhau. Thế nhưng, cho dù tấm màn hạnh phúc có được vẽ nên cảnh tượng đẹp đến thế nào, vẫn sẽ có lúc bị ngoại lực phá vỡ. Trong mắt Hách Liên Vân Thiên hiện lên thần sắc giãy dụa:
“Tiểu Cẩn...”
Tiểu Cẩn không đáp, nàng chỉ vùi mặt vào sâu trong ngực hắn, giống như đang chờ đợi hắn nói. Nhưng, đối với Hách Liên Vân Thiên, sự chờ đợi này chỉ khiến hắn càng thêm thống khổ, cổ họng đắng ngắt, mãi mới thốt lên được thành lời:
“Ta phải thú Hướng Ân Nhu vào cửa...”
Thân mình Tiểu Cẩn hơi cứng lại, một khoảnh khắc lặng đi sau đó, nàng thật chậm, thật chậm rời khỏi ngực hắn, Hách Liên Vân Thiên dường như nghe thấy tiếng của thứ gì đó đang vỡ vụn, hắn vội vàng đưa tay muốn kéo nàng lại, hốt hoảng gọi nàng:
“Tiểu Cẩn...”
Tiểu Cẩn mặc kệ hắn giữ chặt tay mình không buông, nàng ngước nhìn hắn, thanh âm vô cùng lãnh đạm hỏi:
“Đứa bé đó... là của ngươi?”
Không có oán trách, không có mắng mỏ hay khóc lóc nháo loạn, nàng chỉ đứng ở nơi đó, dùng một thanh âm thản nhiên nhất hỏi hắn, nhưng ánh mắt nàng nhàn nhạt không một chút biểu cảm lại khiến cho hắn vô cùng khiếp sợ, giống như có thứ gì đó, đang từ từ, từ từ rời xa khỏi hắn. Nhìn vẻ mặt rối loạn của hắn, Tiểu Cẩn cười buồn, nàng cúi đầu, thật chậm rãi, gạt đi những ngón tay hắn đang gắt gao nắm chặt tay nàng không buông, cả người lùi về sau một chút. Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi, Hách Liên Vân Thiên, ta thực mệt mỏi...
Trong căn phòng, không khí vô cùng đè nén, khuôn mặt Tiểu Cẩn cúi xuống, khiến Hách Liên không thể nhìn được vẻ mặt của nàng. Có ai cho nàng biết, tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy không? Lúc trước khi nàng ngỏ lời với hắn, hắn lại đem nàng trở thành con ngốc mà đùa giỡn; khi nàng đã quyết định muốn từ bỏ, hắn lại dùng một đạo thánh chỉ cưới nàng vào cửa; đêm tân hôn, hắn vì Hướng Ân Nhu mà bỏ nàng lại một mình trông phòng; còn bây giờ, hắn lại vì Hướng Ân Nhu có thai, mà cưới nàng ta vào cửa. Hách Liên Vân Thiên, phải chăng là kiếp trước ta gây ra tội lỗi tày trời gì, mà kiếp này lại gặp phải ngươi? Rốt cuộc, ngươi còn phải đâm thêm vào tim ta bao nhiêu nhát dao nữa?
Nước mắt bất chợt rơi xuống, Tiểu Cẩn xoay người, không muốn để Hách Liên Vân Thiên nhìn thấy nàng khóc, cố gắng khiến cho thanh âm của mình thật bình tĩnh:
“Ngươi đi đi! Sau này, đừng bao giờ đến tìm ta nữa!” Giữa hai chúng ta, đến đây là kết thúc được rồi, đừng tiếp tục thương tổn lẫn nhau nữa!
Thân mình Hách Liên Vân Thiên chấn động, hắn cứ đứng chết trân tại đó, hai mắt mở to trống rỗng nhìn bóng lưng nàng, gương mặt trắng bệch, đôi môi mấp máy nhưng không thể nói được gì. Cuối cùng, hắn chỉ đành cúi đầu, thanh âm nhẹ như gió thoảng qua:
“Ta xin lỗi...”
Xin lỗi? Sau tất cả những chuyện hắn đã làm, hắn chỉ có thể nói được một câu xin lỗi thôi hay sao? Tiểu Cẩn nhếch mép, cay đắng nở nụ cười. Giờ phút này nàng rất muốn mở miệng khóc to một trận, nhưng chỉ đành cắn răng nuốt lại. Nàng tuyệt đối sẽ không rơi lệ trước mặt hắn! Bởi vì hắn... không xứng!
Nhấc chân rời đi, cả người Hách Liên Vân Thiên giống như đã bị rút cạn linh hồn. Ngước mắt nhìn trời cao, Hách Liên Vân Thiên nhếch mép, tươi cười đau thương. Trách trời cao, oán ông trời, tại sao có thể tàn nhẫn như vậy? Trong miệng chợt thấy vị lạ lùng, giờ phút này hắn mới biết, hóa ra, nước mắt lại mặn chát như vậy? Giờ phút này, hắn chỉ hận không thể xông vào phòng, đem tiểu nữ nhân kia ôm chặt trong ngực, cái gì cũng không cần nghĩ, không cần biết, chỉ cần được ôm nàng, siết chặt nàng trong vòng tay, như vậy là đủ. Nếu có thể, hắn thậm chí có ý nghĩ mang nàng rời đi nơi này, tránh xa mọi thị phi, tránh xa mọi ân oán, chỉ có hai người bọn họ, tự tại, thong dong, nắm tay nhau dạo chơi khắp chốn, nhưng lúc này, hắn lại không thể. Siết chặt nắm tay, trong mắt Hách Liên Vân Thiên hiện ra một chút âm trầm, hắn cắn chặt răng, bức bản thân không thể ngã xuống, bóng lưng quyết tuyệt mà cô độc rời đi.
Khi thuộc hạ báo lại chuyện này cho Tiểu Khuynh, nàng đã một chưởng chụp nát cái bàn, tròng mắt híp lại lộ ra một chút hung ác. Hướng Ân Nhu lại mang thai? Mấy ngày nay các nàng vì lo chuyện Tiểu Vân, không rảnh để tâm tới Hướng Ân Nhu, không nghĩ tới nàng ta thế nhưng lại thừa dịp này mà giở trò. Tiểu Khuynh lại hỏi:
“Cái thai của nàng ta đã được bao lâu rồi?”
Hắc y nhân cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói:
“Đã được gần hai tuần!”
Khóe môi Tiểu Khuynh chợt kéo ra cười lạnh:
“Được rồi, ta đã biết, ngươi trở về đi!”
Nàng có chút không tin tưởng lắm cái thai trong bụng của Hướng Ân Nhu, xem ra vẫn phải nhờ Tiểu Tuyết đi một chút rồi!
Nửa đêm, có hai đạo thân ảnh như quỷ mị đột nhập vào Ngũ vương phủ. Tránh thoát tầng tầng lớp lớp thị vệ tuần tra, hai thân ảnh cùng hướng phía hậu viện mà đi. Dễ dàng đánh thuốc mê nha hoàn bên ngoài, hai người nhẹ chân nhẹ tay đi vào trong phòng. Người trên giường hơi thở đều đều, xem ra là ngủ rất say. Hai hắc y nhân ngầm trao đổi ánh mắt, một người tiến lên ngồi trên giường, đầu ngón tay xẹt qua mạch đập trên cổ tay, rất nhanh liền thu lại, hai hắc y nhân lại lắc mình đi ra ngoài.
Về đến phủ Thượng thư, Tiểu Tuyết cởi mặt nạ ra, nhìn Tiểu Khuynh lắc đầu nói:
“Cái thai trong bụng Hướng Ân Nhu là giả! Ta vừa tra xét mạch của nàng ta, tuy rằng xác thực có hỉ mạch, nhưng hỉ mạch đó lại là do dùng dược vật tạo nên!”
Hai mắt Tiểu Khuynh nheo lại, nguy hiểm tỏa ra tứ phía:
“Hướng Ân Nhu này thật không đơn giản, vì muốn gả vào Vương phủ mà ngay cả chuyện giả hỉ mạch nàng ta cũng dám làm! Nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nàng ta không lo sợ chân tướng bị lộ tẩy sao?”
Tiểu Tuyết trầm tư suy nghĩ, hồi lâu mới nói:
“Lẽ nào nàng ta định mạo hiểm một lần, đợi thuận lợi gả vào vương phủ rồi, tiếp đó liền thiết kế để bản thân sinh non?”
Tiểu Khuynh nghe vậy, nàng bất chợt cười lạnh:
“Nếu như thực sự ý đồ của nàng ta là như vậy, thì chắc chắn nàng ta sẽ giá họa cho Tiểu Cẩn! Đến lúc đó thì...”
Hai người cùng im lặng. Hướng Ân Nhu muốn lợi dụng cái thai giả này để vào vương phủ, lại thuận tiện muốn trừ đi Tiểu Cẩn, nhưng nàng ta sẽ được như ý nguyện sao? Có nàng và Tiểu Tuyết ở đây, nàng ta muốn động thủ với Tiểu Cẩn? Ha, còn phải xem nàng và Tiểu Tuyết có đồng ý hay không đã!
“Nhưng mà Tiểu Khuynh, ngươi có nghĩ Hách Liên Vân Thiên sẽ thực sự làm ra chuyện này không?”
Nghe Tiểu Tuyết nhắc tới chuyện này, trong đầu Tiểu Khuynh bất chợt xẹt qua một ý nghĩ. Nàng nhớ lúc trước Tiểu Cẩn từng nói với nàng... Cẩn thận ngẫm lại, Hướng Ân Nhu giả mang thai được hai tuần, thời gian như vậy, vừa khéo lại trùng hợp thời gian Tiểu Cẩn và Ngũ vương gia xảy ra quan hệ. Chuyện này kéo đi kéo lại như vậy, Tiểu Khuynh cũng đoán ra được ít nhiều. Xem ra đằng sau mọi chuyện đều là do Hướng Ân Nhu giở trò. Nghĩ đã thông suốt, Tiểu Khuynh nhếch miệng cười, nụ cười âm u mà lạnh lẽo như băng khiến người ta rùng mình. Ha, đã khiến bằng hữu của nàng phải chịu nhiều ấm ức đau khổ như vậy, Hướng Ân Nhu, ngươi cũng đừng mơ sau này gặp phải ngày tốt lành gì!