“Viêm dạ, sao ngươi lại tới đây?”
Nam Cung Ngọc quay sang nhìn hắn, con ngươi xẹt qua một tia kinh ngạc.
Kỳ lạ, không phải người này ẩn giấu cái gì bảo bối trong phủ sao, thế nào lại xuất hiện ở đây?
Cái gì?
Hai người này lẽ nào quen biết nhau?
Không thể nào?
Ách, vậy chẳng phải nàng mới ra khỏi hang cọp giờ lại vào hang sói sao?
Ô ô, trò đùa này không buồn cười chút nào.
Sắc mặt Viêm Dạ băng lãnh nhìn người trốn phía sau Nam Cung Ngọc, nhất phó muốn làm chính bất tồn tại đích nữ nhân, mày nhíu lại âm thầm lưu chuyển không hờn giận nhưng càng thêm xấu xí.
Sáng nay, hắn sẽ ra khỏi phủ, đương nhiên đã sớm phái người âm thầm theo dõi nàng, cho nên không lo nàng lại bỏ trốn.
Nếu như nàng không chạy, thật ngoan ngoãn ở lại trong phủ, hắn nghĩ vậy rất không thú vị sao.
Chỉ là không nghĩ tới, ám vệ mang đến tin nàng cùng Nam Cung Ngọc đi cùng nhau.
Chờ hắn bỏ việc trong tay xuống, bắt gặp màn nàng cùng Nam Cung Ngọc dựa sát vào nhau.
Trong lòng bốc lên ngọn lửa, kinh động không khống chế nổi, sắc mặt Viêm Dạ càng thêm khó coi.
Sảo chỉnh lý một phen không hiểu đích tình tự hậu, Viêm Dạ chuyển ánh nhìn qua mặt Nam Cung Ngọc.
“Trong phủ bản vương có một tiểu nha hoàn không an phận một mình trốn ra ngoài.”
Mạn bất kinh tâm ngữ khí lạnh lùng, dường như nói chuyện con nít.
“Nha hoàn nhà ngươi chạy loạn thế nào lại qua bên chỗ ta tìm người?” Nam Cung Ngọc trêu ghẹo nở nụ cười:“Ai nha nha, nói vậy, ngươi là chủ tử lại cẩu thả như vậy, người bình thường sao chịu được, không chạy mới kỳ lạ đấy.”
Dáng tươi cười càng thêm xán lạn, nói móc Viêm Dạ là niềm vui bậc nhất đời người.
Viêm Dạ không quan tâm lời Nam Cung Ngọc nói, con ngươi màu lam băng lãnh xẹt qua một tia sáng lợi hại, đột nhiên hắn mím môi cười lạnh lùng.
“Với nha hoàn không biết nghe lời chủ tử nói, bản vương nên xử trí nàng thế nào đây?”
Bầu không khí có chút kỳ lạ, cười mà không cười, bên trong mang theo hàm ý cảnh báo rất rõ ràng.