Buổi hợp thành công tốt đẹp. Có người sau buổi họp này thì nhìn cô bằng cặp mắt khác, cũng có người chỉ trỏ nói cô chỉ là ăn may thôi. Thư Mạch Lạc nào để tâm, cái cô quan tâm bây giờ chính là tìm Ảnh hậu tương lai Trương Mạt Mạt và quản lý nổi tiếng Triệu Giai Mẫn nha, để làm gì à? Đương nhiên là xin chữ ký nha, tương lai có thể trục lợi, còn không biết bán được bao nhiêu tiền đâu. Nhanh chóng đuổi kịp Trương Mạt Mạt, Thư Mạch Lạc vừa mệt nhọc thở ra vừa cố gắng tươi cười lấy thiện cảm. Trương Mạt Mạt cùng Triệu Giai Mẫn không khỏi hiếu kỳ, Triệu Giai Mẫn đi lên phía trước hỏi:
- Văn tiểu thư, cô đây là có chuyện gì?
Triệu Giai Mẫn dè dặt hỏi, cùng làm việc chung một công ty, cô còn không biết Văn Mạch Lạc là loại người nào. Luôn cùng với Trần Ngân Châu chèn ép cô cùng Trương Mạt Mạt, hôm nay cô ta ở đây chặn đường chắc chắn là không có ý tốt. Cô ta muốn giở trò quái quỷ gì đây chứ.
- Thật ra…tôi…tôi muốn xin chữ ký của Mạt tỷ.
Nghe xong câu trả lời, không chỉ Triệu Giai Mẫn mà Trương Mạt Mạt đứng phía sau cũng ngây người, mấy người bên cạnh còn có Dịch Thiên Trầm đứng đó không xa không kiềm được mà nhìn về phía bên này.
- Cô nói cái gì?
Triệu Giai Mẫn vẫn không tin được hỏi lại lần nữa, cô nghĩ có phải đầu óc Văn Mạch Lạc có vấn đề hay không đây?
- Ây da, tôi nói là tôi muốn xin chữ ký của Mạt tỷ. Đây ký vào đây?
Thư Mạch Lạc nhanh tay lấy cuốn sổ ghi chú trong túi xách ra, đưa bút cho Trương Mạt Mạt vẫn còn ngơ người.
- Đây ký vào đây? Ký cho đẹp nhá.
Trương Mạt Mạt nhận bút ký vào trang giấy mà vẫn khó hiểu, ký được vài trang, Trương Mạt Mạt lùi về sau, khó chịu hỏi:
- Cô rốt cuộc muốn bày mưu gì đúng không?
- Bày mưu gì chứ? À… Chưa xong đâu, làm phiền cô ký lên áo giúp tôi, phía sau lưng này.
- Văn tiểu thư, tôi không biết cô lại giở trò gì, nhưng mà chúng tôi không rảnh cùng cô chơi đùa. Tôi và người của tôi còn có việc, chúng tôi xin phép.
Nói xong Triệu Giai Mẫn liền kéo Trương Mạt Mạt đi. Phía sau Thư Mạch Lạc khó hiểu gãy đầu, nhanh chóng đuổi theo. Chết tiệt, cô còn muốn chụp hình, xin thêm vài cái chữ ký của Triệu Giai Mẫn nha.
- Đừng đi mà, tôi còn chưa…
Đứng trước mặt chặn đường cô là Trần Ngân Châu cùng Châu Tuệ Minh.
- Sao? Muốn làm thân với Triệu Giai Mẫn?
Cái giọng mỉa mai này làm cho Thư Mạch Lạc tức điên, sắp đuổi theo kịp thế mà bị hai con mụ này chặn đường. Cô nổi đóa mà nói một hơi không gãy khúc nào làm cho hai người trước mặt chết lặng:
- Sao cái gì mà sao? Tôi muốn làm thân với ai cũng không tới cô quản, cô lo mà quản nghệ sĩ mình cho tốt đi, sao suốt người cứ để cô ta mở miệng ra câu nào là thúi câu đó vậy, ngày nào cũng đi cắn người, cũng đâu phải là chó. Còn nữa, sau này mà dám xen vào việc của tôi thì coi chừng đó, bà đây không nói còn tưởng bà đây ăn chay chắc, bà đây méo sợ con nào nhé.Còn cô nữa -Thư Mạch Lạc chỉ vào hướng về phía Châu Tuệ Minh nói- Tôi đây không có gì để mất, hơn nữa cũng không cần giả tạo mà giữ hình tượng cái quái gì, muốn đấu với bà chỉ có chết với bị thương thôi, tránh ra, chết tiệt, làm mất một mối làm ăn. Tức chết mà.
Thư Mạch Lạc cũng mặc kệ mấy người bên cạnh quay phim chụp ảnh cái gì, hình tượng gì đó với cô không cần thiết bởi vì cô có muốn trở thành ngôi sao gì đó đâu?
Trần Ngân Châu một lúc sao mới định hình lại được, cô ta tức đến không thở nổi. Văn Mạch Lạc, một con người sao có thể thay đổi nhiều như vậy, cũng không biết là cô ta ăn gan hùm mật gấu gì dám lớn giọng với cô, lúc trước cô ta nào có cái gan đó? Chẳng lẽ cô ta có chỗ dựa lớn hơn. Là Dịch tổng sao? Trần Ngân Châu quay người nhìn về Dịch Thiên Trầm đang dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn qua phía này. Đột nhiên Trần Ngân Châu rùng mình một cái, lắc đầu, không thể nào? Ai mà chẳng biết Dịch Thiên Trầm là tay chơi gái số một. Trần Ngân Châu cô nhất định không bỏ qua cục tức này. Bên cạnh Châu Tuệ Minh cũng tức đến giậm chân, Văn Mạch Lạc vậy mà dám nói cô là chó, Châu Tuệ Minh chỉ muốn ngay lúc đo tát cô một cái, nhưng cái cô cần là giữ hình tượng nên không thể vì bồng bột nhất thời mà phá vỡ tương lai được, chờ thời cơ đến cô sẽ làm cho Văn Mạch Lạc không còn đường sống.
Thư Mạch Lạc không còn chuyện gì làm chỉ đành đi dạo lòng vòng. Cảm thấy bụng bắt réo râm rang cô liền ghé vào tìm bánh ngọt gần đó. Vừa chuẩn bị vào thì cửa đột nhiên mở ra làm Thư Mạch Lạ giật mình lùi lại nhìn tình huống trước mặt. Một cô gái mặc váy hoa xinh đẹp chạy ra, hình như là đang khóc, theo sau là một người con trai cao ráo, rất tuấn tú, anh ta mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt cùng chiếc quần tây được may vừa vặn làm tôn lên đôi chân dài miên man kia. Nam thanh nữ tú nha. Thư Mạch Lạc cô không phải là người nhiều chuyện đâu, cô chỉ là hiếu kỳ diễn biến kế tiếp thôi. Cô gái xinh đẹp kia nói:
- Viện trưởng, chúng ta không có kết cục tốt đâu? Đối với anh môn đăng hậu đối không quan trọng nhưng với em nó rất quan trọng, anh không hiểu đâu? Anh vẫn là nên tìm người thích hợp với mình đi.
Woa, trẻ như vậy mà đã là viện trưởng, tiền đồ rộng lớn nhỉ, vậy chắc cô gái là lọ lem rồi. Thư Mạch Lạc vừa cắn móng tay vừa hóng chuyện, không phải lag hiếu kỳ thôi.
- Lục Nghi, anh rốt cuộc phải làm sao thì em mới hiểu đây? Không có khả năng anh cùng người khác yêu đương. Em rốt cuộc có bị ngốc không vậy?
- Cứ cho là em ngốc đi? Vẫn là câu nói đó, em tôn trọng anh nhưng chúng ta không thể.
Nói xong, cô gái tên Lục Nghi đó liền nhanh chóng chạy đi leo lên taxi đi mất, còn anh chàng này chỉ thể nuối tiếc nhìn theo. Thư Mạch Lạc cảm thấy cái tên Lục Nghi này rất quen tai, hình như là nghe đâu đó rồi nhưng lại không nhớ ra được, lúc chuẩn bị đi thì cổ ao bị ai đó túm lại, một giọng trầm đầy từ tính nhưng khiến người ta cảm thấy áp lực, vang lên phía sau:
- Nãy giờ đứng xem thấy cô có vẻ thích thú nhỉ? Sao, định chạy?
- Chạy…anh mau buông tôi ra.- Cô tranh thủ giãy giụa nhằm thoát khỏi ma chảo nhưng thực tế không có khả năng
- Anh này, trên đường nhiều người như vậy cũng đâu phải có tôi nhìn chứ, anh đừng có mà giận cá chém thớt.
- Hừm…Giận cá chém thớt? Người ta cũng chỉ liếc mắt một cái, còn cô là người xem có tâm nhất từ nãy giờ đấy?
Thư Mạch Lạc trong chốc lát liền thay đổi chiến thuật để bảo toàn mạng sống. Cô lộ ra vẻ mặt tiếc nuối nói:
- Thật ra tôi chính là cảm thấy tiếc cho anh thôi? Cô gái lúc nãy tôi nhìn ra được cô ấy thích anh đấy, chỉ là….
- Chỉ là cái gì?
Người phía sau hướng cô tò mò hỏi.
- Chỉ là kỹ thuật tác chiến của anh quá kém, làm con gái người từ chối thẳng thừng như vậy?
- Quá kém? Cô có biết tôi đã theo đuổi cô ấy bao lâu không? Còn chưa nói tôi và cô ấy từng là…Tại sao tôi phải nói mấy chuyện này với cô? Đúng là điên rồi?
Người phía sau buông cô ra, lại hướng cô cảnh cáo:
- Tốt nhất là đừng để tôi thấy mặt cô lần nữa, nếu không...
Anh ta dùng tay ra hiệu cắt cổ.
- Tôi nói anh này, sao anh có thể dùng hành động bạo lực như vậy với phụ nữ? Thật thô bỉ?
- Cô nói cái gì?
Anh ta tiến thêm một bước, nhìn gương mặt ác ma này với gương mặt dịu dàng lúc nãy thật con mẹ nó khác một trời một vực.
- Tôi nói….tôi có thể giúp anh theo đuổi cô gái lúc nãy?
Thư Mạch Lạc nhanh chóng bụm miệng mình lại, chỉ muốn vả vài phát vào cái miệng nói nhăng nói cuội này.
- Dựa vào cô? Tôi tin mới là lạ? Người ngoài như cô thì biết cái thá gì?
Lời nói của anh ta làm cho Thư Mạch Lạc cảm thấy mình bị xem thường triệt để, mặc dù cô chưa yêu nhau thật nhưng mà kinh nghiệm từ sách vở phim ảnh bà đây có thừa nhá, chỉ là chưa có người yêu để thực hành thôi.
- Anh chưa nghe câu người ngoài cuộc sẽ thông suốt hơn người trong cuộc sao? Còn nữa, cái gì mà theo đuổi bao lâu. Cái đó quan trọng sau, cái quan trọng là kết quả, kết quả đó anh giai ạ, cách thức của anh tôi chắc 100%…không là 200% sai lầm?
- Vậy cô nói thử xem cô có thể giúp tôi cái gì?
- Đi vào trong ngồi đã.