Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Xuyên Qua Thành Nông Phụ - Chương 9: Lại mặt




Ngày thứ hai, Vương Lâm sáng sớm liền tỉnh, ‘a’, vừa động nửa người dưới đau giống như bị xe cán qua, Vương Lâm trong lòng chửi mẹ nó.

“Nàng dâu, nàng làm sao vậy.” Vương Lâm thấy Lý Đại Thạch bộ dáng quan tâm, trong lòng thầm mắng: ta làm sao, ngươi còn có mặt mũi đến hỏi ta, đều là ngươi làm chuyện tốt, tối hôm qua ta cầu ngươi dừng lại, ngươi giải vờ như không nghe thấy, quả thật là một coi sói cho ăn không no. Mệt ta còn cảm thấy ngươi thành thật, bây giờ ta cuối cùng cũng thấy rõ ngươi, xem ta nếu không bỏ đói ngươi, ta sẽ không họ Vương.

Vương Lâm không nghĩ còn tốt, càng nghĩ càng giận, hơn nữa thấy Lý Đại Thạch bộ dáng ngây thơ không biết chuyện càng thêm tức, vì thế vươn tay véo Lý Đại Thạch, kết quả hắn không đau, ngược lại chính tay của mình đau, “Nàng dâu, đừng véo ta, ta da dày thịt béo, xem tay nàng đỏ hết rồi.”

Lúc này Vương Lâm mới ý thức đến bản thân và Lý Đại Thạch cả người vẫn trống trơn, nhớ tới động tác vừa rồi của bản thân, không phải hoàn toàn lõa lồ sao? Mặt lập tức đỏ, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Đại Thạch, bản thân liền bắt đầu mặc quần áo.

Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm chẳng biết tại sao lại đột nhiên đỏ mặt, chỉ cảm thấy bộ dáng nàng dâu khi đỏ mặt thật đẹp, mặt phấn phấn hồng, non mềm có thể nhéo ra nước. Vừa nghĩ vừa nhìn Vương Lâm đang mặc quần áo ở một bên.

Sau khi Lý Đại Thạch mặc xong rồi, Vương Lâm vẫn còn đang chiến đấu với áo lót, vì thế tự giác giúp nàng dâu mặc quần áo. Vương Lâm không có cự tuyệt, chính mình tay chua xót không làm được, đều là lỗi của Lý Đại Thạch, hắn giúp mình mặc quần áo là chuyện cần phải vậy. Nghĩ như vậy, Vương Lâm liền đương nhiên hưởng thụ Lý Đại Thạch phục vụ.

Sau khi hầu hạ tốt Vương Lâm, Lý Đại Thạch liền nhanh chóng xuống nhà bếp chuẩn bị thức ăn sáng. Sau khi ăn xong, Lý Đại Thạch thấy Vương Lâm có tinh thần hơn, liền nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, nàng ở nhà chờ, ta qua nhà Lý đại ca mượn xe bò, sẽ về ngay.”

“Ừ.” Vương Lâm gật đầu, thấy Lý Đại Thạch đi rồi, khóa cửa nhà mình lại, xuống nhà bếp chờ Lý Đại Thạch mượn được xe bò về rồi chuyển đồ.

Chờ Lý Đại Thạch trở về, sau khi chuyển tất cả đồ vật lên xe bò rồi, Vương Lâm khóa nhà bếp và cửa nhà kho, từ Lý Đại Thạch giúp đỡ lên xe bò, cùng nhau về thôn Tiểu Cương.

... ...... .........

Sau nửa canh giờ, bọn Vương Lâm liền đến Thôn Tiểu Cương, vừa đến cửa liền thấy Vương Bình và Vương Tiểu Sơn đứng ở ven đường nhìn quanh, Vương Lâm đối bọn họ kêu: “Tiểu Bình, Tiểu Sơn, sao hai đứa lại đứng ở đây?”

Vương Bình thấy Vương Lâm gọi mình, kéo theo Vương Tiểu Sơn vui mừng nghênh đón, “tỷ, tỷ phu, hai người rốt cuộc đến đây, sáng sớm nương đã kêu ta và Tiểu Sơn đến cửa thôn chờ hai người.”

Vương Tiểu Sơn được Lý Đại Thạch ôm lên xe bò, nhào vào lòng Vương Lâm, làm nũng nói: “Đại tỷ, sao bây giờ tỷ mới trở về vậy, Tiểu Sơn rất nhớ rất nhớ tỷ đó.”

“Phải không, Đại tỷ cũng rất nhớ rất nhớ Tiểu Sơn, Đại tỷ phu của đệ mang đến gà rừng và thỏ hoang cho Tiểu Sơn đấy, về nhà kêu nương làm cho đệ ăn.”

Vương Tiểu Sơn nghe có đồ ăn ngon, ánh mắt đều sáng lấp lánh, vội hỏi Lý Đại Thạch: “Đại tỷ phu, ngươi thật sự mang gà rừng và thỏ hoang đến cho Tiểu Sơn sao?”

Lý Đại Thạch thấy bộ dáng con mèo tham ăn này của Vương Tiểu Sơn, còn lớn tiếng gọi mình là Đại tỷ phu, cao hứng cười nói: “Đúng vậy, Đại tỷ phu mang theo rất nhiều gà rừng và thỏ hoang cho Tiểu Sơn, chờ đệ ăn hết rồi, Đại tỷ phu lại đánh cho.”

Vương Bình thấy Vương Tiểu Sơn bộ dáng cao hứng kích động, nói với Vương Lâm và Lý Đại Thạch: “Tỷ, tỷ phu, hai người đừng chiều nó, nhìn nó ngày ngày chỉ biết ăn, thật sự là một con heo nhỏ tham ăn.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều cười thành tiếng, Vương Tiểu Sơn thấy tất cả mọi người đều đang cười mình, ngượng ngùng càng thêm rúc sâu vào trong lòng Vương Lâm.

... ...... ...... ....

Trong tiếng nói tiếng cười, xe ngựa rốt cuộc đến nhà mẹ Vương Lâm. Vương Lâm nghe thấy âm thành liền vội vàng bước ra khỏi nhà bếp, thấy Vương Lâm và Lý Đại Thạch cao hứng nói: “Hai ngươi cuối cùng cũng đến đây, cha ngươi lải nhải từ tối qua đến giờ, nói lát nữa nhất định phải cùng Đại Thạch làm mấy chén.”

Vương Lâm và Lý Đại Thạch cùng gọi ‘nương’, thấy Vương Đại Sơn từ trong nhà đi ra lập tức gọi ‘cha’. Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị luôn miệng nói tốt xong liền cùng Lý Đại Thạch chuyển đồ từ trên xe ngựa vào nhà nhà bếp. Vương Lưu thị thấy có ba con chim trĩ, ba con thỏ hoang, một túi gạo to và một túi bột mì, trách cứ nói: “Sao hai đứa lại mang nhiều đồ đến vậy, nếu để Đại Thạch nghĩ ngươi chỉ lo nhà mẹ đẻ không quan tâm nhà chồng thì sao bây giờ?”

“Nương, người yên tâm, Đại Thạch sẽ không, mấy thứ này đều là Đại Thạch chuẩn bị.”

Vương Lưu thị nghe Vương Lâm nói như vậy liền yên tâm, trong lòng càng thêm vừa lòng Lý Đại Thạch, xem ra Lý Đại Thạch rất coi trọng Tiểu Lâm nhà mình, nhưng ngoài miệng vẫn oán trách nói: “Đại Thạch đứa nhỏ này cũng thật là, mấy cái này giữ lại cho mình ăn là được, cần gì mang tất cả đến cho chúng ta.”

“Nương, người yên tâm, nhà chúng ta vẫn còn, hơn nữa Đại Thạch nhà chúng ta có một thân bản lĩnh săn thú, không lo lắng không có gà rừng và thỏ hoang ăn, các ngài nếu muốn ăn liền gửi lời nhắn đến, ta bảo Đại Thạch vào núi săn mang đến cho mọi người; nương ngài biết không, chúng ta có 6 mẫu đất, ta và Đại Thạch hai người ăn không hết lương thực, mang đến cho các người một chút cũng không có gì, hơn nữa đây là tâm ý của Đại Thạch, nương người hãy nhận đi.”

“Được, được, nương nhận lấy là được, ta biết các ngươi đều là những đứa nhỏ hiếu thuận. Đại Thạch là một người tốt, nương chỉ trông ngươi sớm sinh cho nó một đứa nhỏ mập mạp, để Lý gia hắn có cái hậu.”

“Nương ngài nói gì vậy.” Nghe thấy Vương Lưu thị nói sinh đứa nhỏ, Vương Lâm xấu hổ không chịu được, đỏ mặt vào nhà chính, nhưng trong lòng lại nghĩ: đúng là nên sinh cho Đại Thạch một đứa nhỏ, để hắn cô tịch mười mấy năm cũng được hưởng thụ thiên luân chi lạc (niềm vui con cháu), đứa nhỏ của ta và Đại Thạch sẽ thế nào đây? Nhất định rất đáng yêu, nữ nhi giống ta, nhi tử giống hắn, chỉ nghĩ vậy trong lòng Vương Lâm đã cao hứng không được. Đúng vậy a, có nhi tử, nữ nhi mới càng giống một gia đình.

Vương Lưu thị thấy nữ nhi bộ dáng thẹn thùng liền biết Lý Đại Thạch đối nàng tốt lắm, trong lòng nàng cũng có Lý Đại Thạch, nữ nhân chỉ khi đàm luận đến sinh đứa nhỏ cho người mình thích mới có biểu cảm này. Xem ra lúc trước chính mình và cha nàng quyết định không có sai, như vậy bà an tâm rồi.

... ...... ...... ......

Vương Lâm đi vào nhà chính liền thấy Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn đang trò chuyện vui vẻ, “Cha, hai người đang nói gì vậy, vui vẻ như thế.” Nói xong Vương Lâm nhìn về phía Lý Đại Thạch đang cười ngây ngô.

“Không có gì, cha đang hỏi ta về chuyện thu hoạch và săn thú. À, ta đã nói với cha khi nào cha gieo mạ ta sẽ đến hỗ trợ.”

Vương Lâm nghĩ cần phải vậy, đối Vương Đại Sơn nói: “Cha, đến lúc đó ngài nhờ người gửi cái lời nhắn, ta và Đại Thạch đều đến hỗ trợ.”

“Chuyện này không vội, ta và nương ngươi đã thương lượng qua, chờ mấy ngày nữa ta và nương ngươi sẽ đến giúp hai đứa gieo trước, xong chúng ta gieo sau.” Vương Đại Sơn rất vừa lòng về người con rể này, thành thật chịu khó, theo nhất cử nhất động trong cuộc trò chuyện vừa rồi là có thể thấy được hắn đối Tiểu Lâm rất tốt, liên quan đối nhà mình cũng tốt.

Sau khi nói định xong Vương Lâm liền đi nhà bếp giúp Vương thị nấu cơm, để lại Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn hai người tiếp tục ở nhà chính trao đổi tình cảm.

Vương Lâm tiến vào nhà bếp thì thấy Vương Bình đang nhóm lửa, Vương Lưu thị không có ở đây, “Tiểu Bình, nương đâu?”

“À, nương nói buổi trưa muốn kho một con gà rừng và một con thỏ hoang, chắc là đang ở sân sau giết gà và thỏ rồi.”

Khi Vương Lâm tìm được Vương Lưu thị ở sân sau, bà đang làm lông gà, thỏ hoang vẫn đặt ở bên cạnh chưa động đến, Vương Tiểu Sơn ở bên cạnh hưng trí bừng bừng nhìn Vương Lưu thị, “Nương, sao ngài không gọi Đại Thạch đến giúp, Tiểu Sơn, mau gọi Đại tỷ phu đệ ra giết thỏ, hắn làm nhanh hơn nương, rất nhanh là có thịt ăn rồi.”

Vương Tiểu Sơn nghe Đại tỷ phu làm nhanh hơn nương, còn rất nhanh là có thể ăn thịt, vội chạy nhanh đi gọi Lý Đại Thạch, miệng còn ồn ào: “Đại tỷ phu, Đại tỷ gọi huynh ra giết thỏ, Tiểu Sơn rất nhanh là có thể ăn thịt.”

Vương Lưu thị còn chưa kịp ngăn cản Vương Tiểu Sơn đã chạy xa, oán trách Vương Lâm: “Con đứa nhỏ này gọi Đại Thạch làm gì, để hắn ngồi nói chuyện với cha ngươi là được, tự ta làm cũng được, các ngươi bây giờ về nhà chính là khách.”

“Nương, chúng ta thì tính là khách gì chứ, không sao, Đại Thạch sẽ không để ý, người yên tâm, huống chi kêu Đại Thạch làm cho nhanh, buổi trưa có cơm ăn. À, nương đợi lát nữa ngài đừng vất lòng mề gà đi, làm sạch sẽ lấy dưa chua xào với lòng mề, ăn ngon lắm.”

Vốn nhà mẹ Vương Lâm trừ ngày mùa ra bình thường chỉ ăn hai bữa cơm, cơm sáng và cơm chiều. Vương Lâm vừa về đến nhà liền nói với Vương Lưu thị là ở nhà không có người trông nhà, trong nhà để nhiều lương thực làm nàng lo lắng, cho nên cùng Lý Đại Thạch buổi chiều sẽ về thôn Đại Hà. Vương Lưu thị thấy Vương Lâm nói có lý, liền không cứng rắn giữ hai người Vương Lâm ở qua đêm, nhưng cơm khẳng định phải ở nhà mẹ đẻ ăn một bữa, bằng không nếu để người khác biết không biết sẽ truyền thành bộ dáng gì nữa. Cho nên Vương Lưu thị liền bảo Vương Lâm và Vương Lưu thị ở lại ăn cơm trưa, chờ trời mát hơn chút lại trở về.

“Được rồi, nương, đã biết.”

... ...... ......

Buổi trưa vừa điểm, ba mẹ con Vương Lưu thị đã chuẩn bị tốt cơm trưa, cơm là cơm khô gạo và bột ngô nấu thành, thức ăn rất phong phú (đối với người một nhà Vương Lâm), có thịt thỏ hầm nấm núi, gà rừng hầm củ cải trắng, lòng gà, đậu đũa xào, cải trắng xào, cà tím kho (thời này còn chưa có quả ớt cho nên không có kho), tổng cộng 6 món ăn, người một nhà vây quanh bàn ăn, không khác gì mừng năm mới.

Trong mấy người, vui vẻ nhất là Vương Tiểu Sơn và Lý Đại Thạch, Vương Tiểu Sơn là vì đồ ăn phong phú, có thịt ăn, cho nên tiểu gia hỏa vui vẻ; Lý Đại Thạch là vì lần đầu tiên cùng nhiều người như vậy ăn cơm, trước khi thành thân thì cùng người một nhà Lý Hà ăn, nhưng cảm giác khi đó không có hạnh phúc như lúc này. Đúng vậy đó, là hạnh phúc, chính mình từ giờ trở đi không phải đơn độc một mình, bản thân có thê tử, cũng có người nhà mẹ vợ, đây là thời khắc vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn.

Ăn cơm xong nghỉ ngơi một lát, Vương Lâm và Lý Đại Thạch liền lên đường về thông Đại Hà, Vương Lưu thị vốn muốn kêu Vương Lâm mang chút đồ ăn về, nhưng Vương Lâm nói trong vườn rau nhà mình cũng có, không cần phiền toái, Vương Lưu thị cố ý muốn Vương Lâm và Lý Đại Thạch mang về, Vương Lâm không từ chối được, cuối cùng xách theo hơn nửa túi nấm núi đã phơi nắng khô mà Vương Đại Sơn ở trên núi hái được về.

... ...... ...... ......

Về đến nhà lúc mặt trời xuống núi, Vương Lâm xuống nhà bếp làm cơm chiều, Lý Đại Thạch đi nhà Lý Hà trả xe bò, Vương Lâm nghĩ về sau còn muốn dùng đến xe bò nhà Lý Hà, ngượng ngùng, liền bảo Lý Đại Thạch mang đến cho nhà bọn họ chút nấm núi bọn họ mang được từ nhà mẹ đẻ về.

Vương Lâm nghĩ trưa nay mới ăn thịt gà, buổi tối sẽ không thịt con gà giữ lại cho nhà kia, dù sao đã nhốt nó vào trong lồng, chờ thêm mấy ngày nữa ngày mua lại ăn. Nghĩ, liền tiến vào nhà kho bốc một nắm hạt ngô đút cho gà ăn.

Cơm chiều Vương Lâm nấu cơm, làm món đậu đũa xào, xào một quả cà tím, nấu một bát canh ciair trắng, chờ làm xong cơm Lý Đại Thạch cũng về.

Buổi tối khi vào nhà ngủ, Lý Đại Thạch nói với Vương Lâm: “Nàng dâu, ta định từ ngày mai sẽ bắt đầu đào hầm đất, hầm to như vậy đào xong hẳn là có thể bắt đầu gieo mạ, chúng ta trước giúp cha mẹ cấy, tự cấy cho nhà mình, ta đã nói với Lý Đại ca, năm nay chúng ta sẽ không cùng bọn họ cấy.”

Thấy Vương Lâm gật đầu lại nói tiếp: “Nàng dâu, chúng ta đi nghỉ đi.”

Vương Lâm muốn sớm mang thai đứa nhỏ cho nên cũng không phản đối, đương nhiên đây cũng lại là một đêm tình cảm mãnh liệt, đêm nay Lý Đại Thạch cuối cùng cũng có thể tùy tâm sở dục ăn thịt rồi.