Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Xuyên Qua Thành Nông Phụ - Chương 58: Xuyên qua thành nông phụ




“Đại Thạch, hiện giờ ngày mùa cũng đã qua, ngày mai chúng ta đến nhà cha nương một chuyến đi, từ hôm từ trên núi về chúng ta còn chưa qua đó đâu, không biết cha nương và bọn Tiểu Bình thế nào rồi?”

“Vậy ngày mai chúng ta sẽ đi, nàng dâu nàng đừng lo lắng nhiều.”

Thấy dáng vẻ khẩn trương này của Lý Đại Thạch Vương Lâm không khỏi bật cười: “Ừ, ta biết.”

Hôm sau một nhà ba người xuất phát đến thôn Tiểu Cương, vừa mới vào phòng thì thấy Vương Lưu thị mặt ủ mày chau ôm Tiểu Nê Ba thở dài, bên cạnh Vương Đại Sơn cũng là mặt mày nhăn nhó.

Vương Lâm cho rằng xảy ra chuyện lớn gì, gấp gáp hỏi: “Cha nương trong nhà xảy ra chuyện gì à?”

“Không phải chúng ta, là cha nương Đồng Ngưu sắp không được, aiz, nghiệp chướng mà!” Vương Lưu thị chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ gầy không thành bộ dáng của cha nương Vương Đồng Ngưu là trong lòng lại khó chịu, đây đều là chiến tranh gây họa mà.

“Sao vậy ạ?” Chỉ cần không phải nhà mình xảy ra chuyện là tốt rồi.

“Hình như là bị bệnh gì đấy, thêm một đường ép buộc bữa no bữa đói, lúc về đến nhà người liền không thể động đậy, đại phu nói có thể kéo đến bây giờ đã xem như rất rốt, kêu bọn Đồng Ngưu chuẩn bị hậu sự đi.”

“Cha nương, hai người đừng suy nghĩ nhiều, con người sống chết đều có số.”

“Ừ, ta và cha con chỉ lo cho Đồng Ngưu, sợ đứa nhỏ này để tâm vào chuyện vụn vặt.”

Vương Lâm nghĩ lấy tính cách của Vương Đồng Ngưu khẳng định sẽ tự trách mình không ở bên cạnh chăm sóc cha nương cho nên bọn họ mới có thể biến thành như vậy, vì thế lên tiếng nói: “Cha nương hai người ráng khuyên nhủ Đồng Ngưu, hắn bây giờ cũng không phải chỉ có một mình, hắn còn có Tiểu Bình và Tiểu Nê Ba phải chiếu cố đấy.”

“Chúng ta biết, việc đồng áng trong nhà làm xong chưa?”

“Đã xong hết rồi, cha nương hai người thì sao?” Vương Lâm nhìn Tiểu Thạch đang đùa với Tiểu Nê Ba trong lòng Vương Lưu thị nói.

“Chúng ta cũng xong rồi, đúng rồi, lương thực trong nhà đủ ăn không? Không đủ thì lấy một ít về mà ăn.” Hơn một năm ở trong sơn cốc ăn đều là lương thực bọn Vương Lâm chuẩn bị, cho nên lương thực trong nhà giấu dưới hầm vẫn còn rất nhiều.

“Cha, lương thực ở nhà đủ dùng.” Lương thực trong nhà vẫn đủ ăn đến khi lúa nước trong sơn cốc được thu hoạch.

“Ừ, vậy là tốt rồi.”

“Nương, Tiểu Na Ba đã đi được chưa?” Năm nay đứa nhỏ này đã hơn một tuổi rồi.

“Có thể đi được mấy bước, chỉ là còn chưa chắc lắm.” Nói xong liền thả Tiểu Nê Ba xuống đất.

Tiểu Nê Ba đi được bốn năm bước liền ngã trái ngã phải, Vương Lâm vội ôm Tiểu Nê Ba vào trong ngực, nghĩ Tiểu Thạch nhà mình lúc bằng tuổi Tiểu Nê Ba đã đi vững, sao Tiểu Nê Ba đến giờ còn chưa đi được ổn định.

Nghĩ liền mở miệng hỏi, Vương Lưu thị cười nói: “Trẻ con có một số đứa biết đi muộn, Tiểu Sơn cũng là đến hai tuổi mới đi được.”

À, hóa ra là vậy, Vương Lâm còn tưởng rằng đứa nhỏ nào cũng hơn một tuổi là có thể đi, hại nàng vì Tiểu Nê Ba mà lo lắng nửa ngày.

“Vậy bà ngoại khi nào thì Tiểu đệ đệ mới có thể đi? Chờ hắn biết đi Tiểu Thạch sẽ dẫn hắn ra ngoài chơi.”

“Sang năm là tiểu đệ đệ có thể đi chơi với Tiểu Thạch rồi.”

“Dạ.” Tiểu Thạch lại bắt đầu đùa Tiểu Nê Ba trong lòng Vương Lâm.

“Đại Thạch, Tiểu Lâm, hai đứa đã nghe nói chưa? Lần này Huyện chúng ta đánh giặc đã chết rất nhiều người, trấn trên rất nhiều phòng ốc không có người ở, nha môn liền thu tất cả các phòng ốc không có người ở về dưới trướng rồi bán đấy.” Vương Lưu thị nói.

“Vậy ạ? Ta và Đại Thạch vẫn chưa đi lên trấn trên nên không biết chuyện này.”

“Ta đây cũng là nghe người trong thôn nói vậy thôi.” Vương Đại Sơn nói xong rồi chuyển sang chuyện khác.

….

Trên đường trở về Vương Lâm vẫn còn nghĩ đến chuyện phòng ốc mà Vương Lưu thị nói, nếu đúng như lời Vương Lưu thị nói thì phòng ốc hẳn sẽ khá rẻ, vậy bọn họ có thể đi mua một tòa nhà, dù sao khi Tiểu Thạch đến tuổi đi học nàng cũng muốn cho con lên trấn trên hoặc lên tư thục ở trên huyện học, phu tử ở trấn trên và Huyện khẳng định sẽ giỏi hơn, như vậy cũng có lợi cho đứa nhỏ.

Sau khi về đến nhà, Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Đại Thạch chàng còn nhớ chuyện phòng ốc hôm nay nương nói không?”

Lý Đại Thạch khó hiểu vì sao Vương Lâm lại đột nhiên hỏi mình chuyện này, nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Ừ, vẫn nhớ. Nàng dâu, sao vậy?”

“Hay là chúng ta lên trấn trên xem thử đi, nếu quả thật có phòng ở thích hợp thì chúng ta có thể mua lại, chờ sau này Tiểu Thạch lên trấn trên đi tư thục chúng ta cũng có thể đi theo chăm sóc con, chàng cảm thấy thế nào?”

Hắn cũng muốn để Tiểu Thạch lên trấn trên học tư thục, nhưng việc lên trấn trên mua nhà thì hắn chưa bao giơ nghĩ đến. Bây giờ nghe nàng dâu nói như vậy hắn cũng cảm thấy tốt, dù sao Tiểu Thạch còn nhỏ như vậy đã phải lên trấn trên học tư thục bọn họ rất không yên tâm.

Vì thế nói: “Được đấy, nhưng nàng dâu chúng ta có nhiều bạc như vậy à?” Lên trấn trên mua nhà hẳn sẽ phải cần rất nhiều bạc nhỉ.

“Bạc chắc là đủ.”

Bọn họ bán phối phương bột ngũ vị hương vẫn còn gần hai trăm lượng, sau này Lý Đại Thạch và Vương Đại Sơn còn có Vương Đồng Ngưu giết mấy tên man di từ trên người bọn họ lấy được hơn 10 nén vàng, ba nhà bọn họ mỗi nhà được bốn đĩnh, đại khái có 40 lạng, cũng là 400 lượng bạc, số bạc này lên trấn mua nhà hẳn là thừa.

Lúc Lý Đại Thạch giao vàng cho nàng cũng đã nói sơ qua lai lịch của nó, Vương Lâm còn nghĩ khẳng định là bọn man di này vừa đi cướp ở nhà giàu nào về, bằng không làm sao trên người bọn họ có nhiều vàng như vậy.

“Vậy chúng ta ngày mai đi thử xem.”

Thật ra Lý Đại Thạch vẫn rất không muốn rời khỏi thôn Đại Hà này, tuy rằng nơi này có rất nhiều người không muốn gặp hắn, nhưng mặc kệ thế nào đây cũng là nơi hắn sinh ra và sinh hoạt mấy chục năm. Bây giờ đột nhiên nói phải rời khỏi nơi này trong lòng vẫn rất không nỡ.

Nhưng hắn cũng biết nhà bọn họ chuyển lên trấn trên mới là lựa chọn tốt nhất, bất kể là đối Tiểu Thạch hay là đối với nhà này của bọn họ thì vẫn là quyết định tốt nhất.

Vương Lâm và Lý Đại Thạch ở trấn trên đi xem phòng cả ngày, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Âu Dương quản gia mua được một tòa nhà có cửa hàng ở phố Đông, chỗ này cách thư viện Uyển Lộc tốt nhất trấn trên chỉ có hai khắc đi đường, cũng tiện cho Tiểu Thạch đến trường.

Một tòa nhà lớn như vậy còn có cả cửa hàng cũng không tốn bao nhiêu bạc, Vương Lâm khá là hài lòng về điều này.

Ngồi trên xe bò trở về Vương Lâm cười tủm tỉm nói với Tiểu Thạch: “Tiểu Thạch, sau này nhà chúng ta sẽ chuyển lên trấn trên ở, con vui không?”

“Dạ, nương, có phải sau này ngày nào Tiểu Thạch cũng có thể chơi với Hạo Hạo không?” Tiểu Thạch vẻ mặt ao ước nhìn Vương Lâm.

“Đúng rồi, Tiểu Thạch sắp đi thư viện học tập, ở trong đó con có thể quen biết thêm rất nhiều rất nhiều bạn nhỏ nữa.”

“Thật vậy ạ? Vậy Hạo Hạo cũng sẽ đi thư viện à?” Tuy rằng đi thư viện có thể quen biết rất nhiều bạn học, nhưng mình vẫn muốn cùng Hạo hạo đi thư viện, nếu Hạo Hạo không đi thì hắn cũng không muốn đi.

“Đương nhiên là đi rồi.” Vương Lâm sớm nghe Âu Dương quản gia nói Hạo Hạo năm nay cũng sẽ bị đưa đến thư viện Uyển Lộc.

“Dạ! Vậy Tiểu Thạch cũng muốn cùng Hạo Hạo đi thư viện.”

“Chờ chúng ta chuyển lên trấn trên sẽ đưa con đi thư viện.”

“Vậy khi nào thì chúng ta chuyển lên trấn trên ạ?”

“Đợi qua mấy ngày nữa chúng ta thu thập xong thì sẽ đi, nương nhất định sẽ nói cho con biết đầu tiên.”

“Dạ.” Nghĩ đến sau này ngày nào cũng có thể cùng Hạo Hạo đến học đường, Tiểu Thạch liền nhịn không được muốn cười, hắc hắc.

Vương Lâm thấy Tiểu Thạch vui vẻ trong lòng nàng cũng vui vẻ theo, Lý Đại Thạch thấy hai mẫu tử vui vẻ trên mặt cũng lộ ra nụ cười, xem ra dọn lên trấn trên cũng không tệ.

Sau khi về đến nhà Vương Lâm nói với Lý Đại Thạch: “Chúng ta chuyển lên trấn rồi mở quán lẩu đi, dù sao mua nhà có ba gian cửa hàng, tự chúng ta lấy hai gian mở quán, còn lại một quán thì cho thuê.”

“Ừ được. Nàng dâu, có phải chúng ta nên báo cho cha nương một tiếng rằng chúng ta sắp dọn lên trấn trên không?”

“Ừ, ngày mai chúng ta sẽ đến nói, bằng không chờ khi nào chuyển nhà mới nói cho bọn họ, nương nhất định sẽ giận chúng ta.”

“Được, vậy bây giờ ta đi nói với Lý đại ca một tiếng.” Nói xong không đợi Vương lâm trả lời liền đi ra ngoài.

“Nương, ta cũng phải đi nói cho Tiểu Hà ca ca, bảo huynh ấy sau này lên trấn trên thì tìm Tiểu Thạch chơi.” Vừa nói vừa chạy đuổi theo cha mình ra ngoài.

…..

Lát sau, Lý Trương thị dắt theo Lý Tiểu Hoa tìm đến Vương Lâm nói chuyện.

Chờ hai người ngồi xuống, Vương Lâm lấy ra điểm tâm hôm nay ở trấn trên mua cho Tiểu Thạch đưa cho Lý Tiểu Hoa, “Tiểu Hoa ăn điểm tâm đi này.”

Lý Tiểu Hoa nhận lấy, ngọt ngào nói: “Cám ơn thẩm.”

Lý Tiểu Hoa hiện tại cũng đã 10 tuổi, càng lớn càng giống Lý Trương thị, người cũng chăm chỉ chịu khó, việc nhà trên cơ bản đều đã có thể giúp đỡ Lý Trương thị.

“Đệ muội, nghe Đại Thạch nói hôm nay các ngươi mua phòng trên trấn trên?”

“Dạ, chờ thu dọn xong sẽ chuyển qua, cũng để Tiểu Thạch sớm đi học đường.”

“Vậy ta và Lý đại ca đều đến giúp các ngươi thu dọn, dù sao hiện giờ không có việc gì, trong nhà có Tiểu Hoa ta cũng yên tâm.”

“Vậy thì cám ơn tẩu tử trước.” Thật ra đột nhiên dọn lên trấn trên, Vương Lâm vẫn rất luyến tiếc Lý Trương thị, dù sao Lý Trương thị cũng là người bạn đầu tiên nàng quen khi đến nơi này.

“Aiz, đệ muội ngươi chuyển đi rồi, ta ngay cả một người để nói lời trong lòng cũng không có.” Lý Trương thị không tha nói.

“Tẩu tử có thể tùy thời lên trấn trên tìm ta chơi mà.”

“Nếu ta lên trấn trên nhất định sẽ đến tìm ngươi.”

Vương Lâm nghĩ nếu bọn họ thật sự muốn mở quán khẳng định không thể thiếu nhân thủ, nếu Lý Trương thị có thể đến giúp bọn họ thì không thể tốt hơn.

Liền cười nói với Lý Trương thị: “Tẩu tử, ta và Đại Thạch tính ở trấn trên mở quán lẩu, nếu tẩu tử không có việc gì thì có thể đến giúp chúng ta không, hàng tháng trả tẩu tử một lượng tiền công.” Vương Lâm không lo quán lẩu của mình không bán được, nàng đối tay nghề của mình vẫn rất có lòng tin.

“Nếu các ngươi cần tẩu tử nhất định sẽ đến, nhưng tiền công thì thôi đi.” Nhà mình đã nợ bọn đệ muội rất nhiều, nếu lại lấy bạc thì còn ra thể thống gì.

“Tẩu tử, tiền công đó là tẩu nên được, hơn nữa nếu tẩu lên trấn trên giúp chúng ta, trong nhà khẳng định sẽ không chiếu cố đến được, nếu tẩu không nhận tiền công thì ta và Đại Thạch không thể để tẩu đến giúp được đâu.”

“Vậy để ta vầ nhà thương lượng với cha bọn nhỏ rồi sẽ cho ngươi câu trả lời được không.”

“Được rồi, nếu tẩu có việc bận không đến được cũng không sao, ta và Đại Thạch ở trấn trên tìm mấy người đến hỗ trợ là được.” Vương Lâm không nghĩ tạo áp lực cho Lý Trương thị, sợ nàng cho rằng mình hiệp ân để nàng đến báo.

“Ta biết rồi.”

“Lẩu Lý thị’ của Vương Lâm là khai trương vào nửa tháng sau sau khi bọn họ chuyển lên trấn trên, trang hoàng trong tiệm là Vương Lâm dựa theo phong cách trang hoàng của quán lẩu ở kiếp trước. Một gian cửa hàng chia thành bốn phòng ‘Phong”, “Nhã”, “Tụng”, “Đức”, một gian khác thì đặt hai mươi bộ bàn ghế làm đại đường.

Hôm khai trương Âu Dương quản gia và Kim chưởng quầy đều đến cổ động, thậm chí ngay cả Âu Dương gia cũng để Âu Dương quản gia đưa quà đến.

Cứ như vậy rất nhiều du côn đều cho rằng ‘lẩu Lý thị’ của Vương Lâm và Âu Dương gia mở, những người ban đầu muốn đến moi một khoản không dám lại đánh chủ ý lên bọn Vương Lâm nữa.

Bởi vì quán lẩu của bọn Vương Lâm ngon giá lại phải chăng, cho nên từ khi khai trương ngày nào cũng chật khách, trừ Lý Trương thị ra Vương Lâm còn mời hơn mười người làm, thế này mới cảm giác được ngày ngày không còn bận rộn như trước.