Xuyên Qua Thành Nông Phụ

Xuyên Qua Thành Nông Phụ - Chương 5: Chuẩn bị đồ cưới




Ngày hôm sau, sáng tinh mơ người một nhà đã rời giường ăn cơm, chờ sau khi làm xong tất cả đem hai cái nia trúc hợp lại làm một rồi trải ra, đem trải ra ngoài nắng xong vào trong nhà bê lúa ra ngoài trải lên trên nia trúc, vì đảm bảo cho hạt ngũ cốc lúc tróc ra được sạch sẽ, cho nên người một nhà Vương Lâm chỉ đặt một lớp lúa lên trên nia trúc, như vậy chia ra ba bốn lượt là có thể tróc xong toàn bộ lúa.

Sau khi trải lúa ra xong Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị liền đứng song song cách nhau hai bước bắt đầu tróc lúa. Bởi vì khung tróc lúa chỉ chuyển động ở trong một phạm vi rất nhỏ, cho nên không cần lo lắng sẽ đánh tới người xung quanh. Vừa mới bắt đầu Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị không thuần thục, đem một chút hạt thóc bắn tung tóe ra ngoài, một lúc sau từ từ nắm giữ được kỹ xảo mới không lại đem hạt thóc đánh bay ra ngoài nữa hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, ngày tiếp theo đã tróc được một phần ba hạt thóc.

Buổi tối lúc ăn cơm, Vương Đại Sơn và Vương Lưu thị đều khen Vương Lâm: “Tiểu Lâm, biện pháp mà con nói thật không tệ, khung tróc lúa này dùng rất thuận tay, mặc dù cả ngày đều khua tay nên rất đau, nhưng so với cối tróc lúa còn dùng tốt hơn, tốt nhất chính là tróc lúa tốc độ rất nhanh, thóc rụng ra cũng rất sạch sẽ, ngày mai là ta và cha con có thể tróc xong lúa, thật sự là quá tốt.” Vương Đại Sơn cũng cười phụ họa.

Vương Lâm thấy biện pháp của mình thật sự có thể giúp được vợ chồng Vương Đại Sơn, trong lòng liền đặc biệt cao hứng. “Cha mẹ, hôm nay vất vả cho hai người, ăn nhiều thức ăn một chút.” Cười gắp thức ăn cho vợ chồng Vương Đại Sơn, Vương Bình và Vương Tiểu Sơn cũng đi theo nói cha mẹ vất vả, vừa gắp thức ăn cho hai vợ chồng Vương Đại Sơn.

“Tốt tốt, mấy đứa cũng dừng cho lo gắp thức ăn cho chúng ta, chính mình cũng mau ăn đi.”

Buổi tối tất cả mọi người đều đi ngủ sớm, bổ sung lại tinh thần, ngày mai tiếp tục tróc lúa.

Trong thời gian hai ngày cả nhà Vương Lâm đã thu thập ổn thỏa xong toàn bộ thóc.

Ngày thứ hai, ông trời nổi lên mưa to, trong thôn có mấy gia đình hạt thóc cũng bị dính nước mưa, nhưng may mắn là xử lý kịp thời nên không có tạo thành tổn thất quá lớn.

Buổi tối lúc Vương Lâm muốn về phòng ngỉ ngơi thì Vương Lưu thị gọi nàng lại: “Tiểu Lâm, ngày mai đã là ngày mười một tháng bảy, tiếp một tháng nữa con sẽ phải thành thân, hiện tại thóc lúa cũng đã thu hoạch xong, hai mẫu ruộng cạn trồng ngô của chúng ta phải chờ đến sau khi con thành thân mới thu hoạch, ta và cha con liền bắt đầu chuẩn bị đặt mua đồ cưới cho con, con cũng biết người hương hạ (nông thôn) sẽ không có những đồ thêu giống như nhà giàu người ta, trong thôn nữ tử xuất giá đều là cắt vài thước vải đỏ làm một bộ giá y, không cần phải thêu cái gì ở bên trên. Chúng ta ngày mai sẽ đi trấn trên mua một tấm vải đỏ làm giá ý cho con, còn dư lại liền làm thành chăn, lại mua hai giường ruột bông. Con xem một chút con còn muốn mua cái gì không?”

Vương Lâm nghĩ trong nhà vốn là nghèo, không cần mua bao nhiêu đồ, “Nương, tiền của nhà chúng ta liền giữ lại cho chính các ngài dùng, chờ Tiểu Sơn lớn hơn một chút nữa thì cho nó đến học đường đọc sách, ngài mua cho ta một cuộn vải đỏ là được rồi, không cần mua ruột bông mới, chúng ta không phải là còn ruột bông cũ hay sao, mua cho ta hai cái đệm là được.”

“Tiểu Lâm, nương biết con là vì suy nghĩ cho chúng ta, lần trước Lý Đại Thạch đưa tới mười lượng bạc, dùng mất hai lượng bạc cho tiểu Sơn nhìn đại phu, còn dư lại tám lượng, sau lại cha con bán một thạch lúa được một lượng bạc, cho nên hiện tại trong nhà còn chín lượng bạc, bạc mua cho con chút đồ cưới vẫn phải có, ta và cha con thương lượng riêng là sẽ cho con năm lượng bạc.”

“Nương, ngài không cần cho ta thêm bạc đâu, đều giữ lại cho Tiểu Sơn đi.”

“Tiểu Lâm, nữ nhân chúng ta chính là phải có chút bạc áp đáy hòm, nếu không sẽ bị nhà chồng coi thường, mặc dù nhà Lý Đại Thạch chỉ còn một mình hắn, nhưng bạc áp đáy hòm này cũng là vạn vạn không thể thiếu.”

Vương Lâm thấy Vương Lưu thị kiên trì thì cũng chỉ có thể nhận lấy, nhưng cuối cùng chỉ cầm lấy ba lượng. Vương Lưu thị không còn cách nào với Vương Lâm, liền suy nghĩ chờ ngày mai lúc đi trấn trên mua đồ liền mua cho con bé đồ tốt một chút.

Ngày hôm sau, Vương Lâm và Vương Lưu thị từ sáng sớm đã đi ra cửa thôn chờ Mã Tam đánh xe bò, muốn đi lên trấn trên sớm một chút. Lúc đến cửa thôn đã có ba bốn phụ nhân chờ ở đó, một phụ nhân béo tròn nhìn thấy Vương Lưu thị, nói: “Thím nó, ngươi và Tiểu Lâm cũng muốn đi trấn trên sao?”

“Đúng vậy Trầm tẩu tử, đây là Tiểu Lâm sắp phải thành thân, ta và cha nó liền thương lượng đi trấn trên đặt mua cho con bé ít đồ. Đến lúc đó đaih gia đều phải tới trong nhà náo nhiệt một chút a!”

Vài phụ nhân đều gật đầu nói: “Đó là nhất định.” Hiểu được Vương Lâm da mặt mỏng, cũng không trêu ghẹo nàng, liền bắt đầu nói chuyện Đông gia dài Tây gia ngắn, Vương Lâm nhìn những người này một lát thì nói nhi tử nhà họ Đông làm chuyện gì, một lát vợ nhà họ Tây như thế nào, không thể không cảm thán thú vui tinh thần của cổ nhân a, so với chó săn ở hiện đại chỉ có hơn không có kém.

Đợi khoảng một khắc đồng hồ thì Mã Tam đánh xe bò tới, mỗi người nộp một đồng tiền, chờ sau khi tất cả mọi người đều ngồi lên xe bò liền xuất phát đi trấn trên.

Vương Lâm nhìn Vương Lưu thị cười cười nói nói với mọi người đang ngồi trên xe bò nửa canh giờ rất nhanh liền trôi qua, đến cửa trấn Vương Lưu thị cùng Mã Tam ước định thời gian trở về, liền dẫn Vương Lâm đi vào trấn.

Vương Lâm kể từ khi đi tới cái thời không này vẫn là lần đầu tiền đi tới trấn trên, Lễ Miếu trấn là trấn phồn hoa nhất của Lễ Huyện, cả trấn phân chợ phía đông và chợ phía tây, chợ phía đông là nơi người có tiền đi, nơi đó tửu lâu san sát, phòng ốc hai bên đường phố cũng khá hơn một chút so với chợ phía tây. Chợ phía tay thì có chút giống như chợ ở hiện đại, đồ cũng rất rẻ.

Vương Lâm thấy Lễ Miếu trấn này cùng mấy cái trấn nhỏ ở trong phi cổ trang trên ti vi đặc biệt giống nhau. Tiệm vải ở chợ phía đông cũng chỉ bán tơ lụa, tơ lụa kém nhất cũng phải bốn năm lượng bạc một cuộn, nhà Vương Lâm mua không nổi, cho dù mua thì người hương hạ ra đồng làm việc cũng sẽ không mặc xiêm y tơ lụa, cho nên tơ lụa đối với người hương hạ mà nói cũng rất không thực dụng.

Vương Lâm và Vương Lưu thị đi vào một tiệm vải ở chợ tây, tiệm vải không phải là rất lớn, nhưng là có rất nhiều loại vải, có vải bông, vải rách, còn có tơ lụa kém chất lượng, nhưng là phải hai, ba lượng bạc một tấm. Chưởng quỹ nhìn thấy Vương Lâm và Vương Lưu thị đi tới, vội vàng cười kêu: “Khách quan, mua vải sao? Chỗ này của ta có đầy đủ các loại, giá cả vừa phải.”

Vương thị chỉ vào một tấm vải bông màu đỏ in hoa hỏi: “Chưởng quỹ, xấp vải này bán thế nào?” Vương Lâm cũng rất thích kiểu hoa in trên tấm vải này, dùng để làm chăn nhìn rất đẹp, nhưng nếu dùng làm y phục thì quá sặc sỡ, may là giá y chỉ mặc một lần là thôi.

Chưởng quỹ thấy Vương Lưu thị rất thích xếp vải kia, liền nói: “Vị đại tỷ này ánh mắt thật tốt, đây là hàng mới tới ngày hôm qua, chất lượng tuyệt đối tốt, chỉ có hai lượng bạc một xếp.”

Vương Lưu thị ở trong lòng cộng lại một chút, một xếp vải một trăm thước (nơi này một tương đương với mười trượng, một trượng tương đương với mười thước, một thước tương đương với ba thước, một thước tương đương với mười tấc, một xếp chính là ba mươi ba thước. Theo đơn vị đo của TQ thì 1 thước = 3.33m), một tấm rộng năm thước, làm một bộ giá y cho Vương Lâm cần tám thước, làm hai cái chăn khoảng hai mươi hai thước, vậy chỉ cần nửa xếp vải là đủ rồi, “Chưởng quỹ, ta muốn nửa xếp, còn nữa cho ta một bạch vải bông, có ruột bông bán không?”

Chưởng quỹ thấy hôm nay gặp được một khách hàng lớn liền cao hứng trả lời: “Có, đại tỷ muốn dạng gì, chỗ này của ta có ruột bông cũ, ruột bông mới. Ruột bông mới có ba loại: bông vải cấp thấp ba cân một giường chỉ có tám mươi văn, năm cân thì một trăm năm mươi văn, mười cân là hai trăm tám mươi văn; bông vải trung đẳng thì ba cân là một trăm văn, năm cân muốn hai trăm văn; bông vải thượng đẳng ba cân là một trăm năm mươi văn, năm cân là ba trăm văn, mười cân là năm trăm năm mươi văn. Ta đưa cho các ngươi đều là giá hiện nay.”

“Ta muốn hai giường* cây bông vải trung đẳng, ba cân và năm cân lấy một giường.” Vương Lưu thị vừa nói với chưởng quỹ vừa quay lại hỏi Vương Lâm: “Tiểu Lâm, con cảm thấy như thế nào?”

(*) Giường ở đây ta nghĩ là làm một cái chăn ấy, tại mua bông mà. Trong QT k có giải rõ nghĩa nên ta chỉ nghĩ được như vậy thôi. Mọi người thông cảm.

“Nương, ngài xem rồi mua là được, nhưng ruột bông đều phải là lớn nhất.” Vương Lâm vừa trả lời Vương Lư thị vừa tính giá tiền, nửa xếp vải bông màu đỏ in hoa một lượng bạc, một bạch vải bông tám trăm văn, hai giường chăn bông ba trăm văn, tổng cộng chính là hai lượng một trăm văn, xem ra chưởng quỹ thật sự bán đúng giá, hơn nữa còn tặng một bọc ruột bông. Lúc này ruột bông lớn nhất dài sáu thước, chiều rộng là bốn thước rưỡi.

Vương Lưu thị thấy Vương Lâm không có ý kiến gì, chưởng quỹ báo giá, Vương Lưu thị tự mình tính tiền không có sai, liền đưa cho chưởng quỹ hai lượng lẻ một trăm văn. Vương Lưu thị thấy cũng sắp đến thời gian ước định với Mã Tam, bọn họ cũng không còn cái gì muốn mua, hai người lấy đồ xong liền chạy thẳng tới ngoài trấn nơi Mã Tam đang chờ.

Về đến nhà vào đúng giờ ngọ (Mười hai giờ trưa), Vương Bình đã nấu xong cơm chỉ còn chờ Vương Lưu thi và Vương Lâm trở lại là ăn. Vương Lưu thị và Vương Lâm sau khi đem vải vóc và ruột bông đặt ở trong phòng của vợ chồng Vương Lưu thị liền ngồi vào bàn bưng chén lên ăn cơm, bởi vì Vương Lưu thị và Vương Lâm không ăn bữa sáng, ở trấn trên vì tiết kiệm tiền nên cũng không mua đồ ăn, cho nên hai người đều rất đói.

Vương Lưu thị ăn liền một mạch hai chén cơm mới dừng lại nói với Vương Đại Sơn: “Hôm nay ta và Tiểu Lâm đi mua đồ tốn hai lượng lẻ một trăm văn, cha nó mấy hôm nữa ông hãy đi vào núi chặt mấy cây gỗ, làm rương quần áo và bàn trang điểm cho Tiểu Lâm, nếu không sẽ không kịp nữa.”

“Tốt, chờ ăn cơm xong ta sẽ đi, chặt sớm một chút về phơi nắng rồi làm.” Vương Đại Sơn vừa ở trong lòng tính toán xem vào trong núi gỗ ở nơi nào là thích hợp để rương và bàn trang điểm tốt nhất vừa trả lời.

Vương Lâm nghĩ gỗ không cần tốn tiền mua trực tiếp đến phía sau núi chặt là được, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Vương Lâm đã từng thấy tay nghề làm mộc của Vương Đại Sơn, nếu như muốn làm một bộ có hình thức đơn giản như ở hiện đại, đối với Vương Đại Sơn hẳn là cũng không khó lắm. Nghĩ vậy liền nói: “Cha, ta nghe Lý Tú nói trên sách có một cái gọi là tủ quần áo gì đó rất là đẹp dùng để treo quần áo, nàng còn nói cho ta biết hình dáng của cái tủ treo quần áo này, ta nghĩ hẳn là cũng không khó làm. Chính là làm một cái tủ cao năm thước có cửa, cửa tủ làm giống như cửa chính của nhà chúng ta vậy, cũng có thể làm giống như cửa phòng ngủ. Ở phía trên cao ba thước dùng tấm ván gỗ tách ra, như vậy tách phía trên thành một cái ngăn tủ con, ngăn tủ con này có thể dùng để cất ruột bông, chăn màn. Dĩ nhiên ngăn trên ngăn dưới phải tách riêng hơn nữa còn phải làm thành giống nhau. Ngăn tủ lớn phía dưới có thể dùng để cất xiêm áo, còn có thể làm một cái xà ngang ở phía dưới ngăn tủ, như vậy là có thể đem xiêm áo treo ở phía trên, không cần lo lắng xiêm áo sẽ bị nhăn. Cây xà ngang này còn phải có một khoảng cách nhất định với tấm ngăn. Cha, ngài xem có thể làm hay không?”

Vương Đại Sơn căn cứ theo Vương Lâm miêu tả cẩn thận suy nghĩ một chút: “Cũng có thể, ta nghĩ liền làm một cái tủ treo quần áo chiều cao năm thước, chiều rộng một thước rưỡi, quần áo của con và Đại Thạch cũng có thể treo vào. Cửa tủ ta muốn làm thành hai cánh, như vậy sẽ dễ dùng hơn một chút, đến lúc đó ta làm tiếp bốn cái chân ở phía dưới cái tủ, có thể phòng ẩm.”

“Cha, theo ngài nói, ta không có ý kiến. Phía dưới hai bên bàn trang điểm có thể cũng làm một cái ngăn tủ nhỏ hay không, ta có thể để ít đồ. Phía dưới giữa của bàn trang điểm vẫn là để trống không dễ để chân.”

“Được, bàn trang điểm ta liền làm cho con là hai thước rưỡi, hai bên đều làm một cái ngăn tủ nhỏ rộng một tấc.”

“Ừ.” Vương Lâm cao hứng nghĩ, cái nhà này mặc dù có chút nghèo, nhưng cha mẹ đối xử với nữ nhi rất tốt.

Ăn cơm xong, Vương Đại Sơn liền đi vào núi, vốn là Vương Lâm muốn xuống phòng bếp dọn dẹp, nhưng Vương Lưu thị muốn Vương Lâm về phòng làm giá y, Vương Lâm không thể làm gì khác hơn là bảo Vương Bình xuống phòng bếp dọn dẹp, mình thì trở về phòng làm giá y, Vương Đại Sơn vừa đặt bát xuống liền ra ngoài cửa tìm bạn cùng thôn chơi. Bởi vì buổi sáng mới cho heo gà ăn, buổi trưa không phải cho ăn, đợi đến chạng vạng cho ăn một lần nữa là được.

Vương Lưu thị vào nhà lấy xếp vài đỏ và vải bông màu trắng mang đến phòng Vương Lâm, “Tiểu Lâm, xếp vải đỏ in hoa này con làm một thân giá y, hai cái chăn, còn dư lại thì cất đi sau này muốn làm gì thì lấy ra làm; vải bông màu trắng làm xong chăn còn dư lại còn liền tự mình làm hai cái áo lót, cũng làm hai cái áo lót cho Lý Đại Thạch, còn dư lại con cũng cất đi.”

Vương Lâm làm chăn phía bên ngoài là dùng vải bông màu đỏ in hoa làm, còn mặt trong tiếp xúc với thân thể thì dùng vải bông màu trắng làm, như vậy có thể tiết kiệm được vài bông màu đỏ in hoa. Vương Lưu thị có một tay may vá rất khéo, Vương Lâm cũng được chân truyền lại nên bản lĩnh may vá cũng rất tốt.

“Nương, vải bông màu đỏ in hoa còn dư tự ta giữ lại, còn vải bông màu trắng còn dư lại thì các ngài tự giữ lại, cũng đủ làm cho mỗi người một cái áo lót.”

Vương Lưu thị cũng muốn làm cho Vương Đại Sơn, Vương Tiểu Sơn và Vương Bình một cái áo lót liền gật đầu đồng ý.