Xuyên Qua Thành Cỏ Dại

Xuyên Qua Thành Cỏ Dại - Chương 7: Tiểu Hoa cũng có năng lực riêng




Tô Niệm Niệm chỉ lên cỗ thi thể kia, đứng đối diện với hai người nói: “Hắn biết ai đã ngược đãi ta thành như vậy.”

Phong Tịnh Minh nhìn nàng, trong ánh mắt có vẻ nghi hoặc: “Ngươi không biết ai đã tra tấn ngươi thành như thế sao?“

Tô Niệm Niệm phát hiện mình nói lỡ miệng, đành phải gật đầu nói:“Ta bị người khác tra tấn đến hôn mê, sau khi tỉnh lại cái gì cũng quên hết .” Không thể nói với hắn mình là linh hồn xuyên qua, nếu không sẽ bị tên bệnh thần kinh kia giết người giệt khẩu mất!

“Mất trí nhớ?” Phong Tịnh Minh khẽ cau mày, đối với câu trả lời này tựa hồ cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn trầm tư một hồi, lại nhìn Trữ Bích Huyền cũng giống hắn đang hết sức nghi hoặc, rốt cục lắc đầu, bước đi khỏi đó.

Tô Niệm Niệm ngoan ngoãn đi theo.

Hành động chạy trốn lần này, lại thất bại nữa rồi a.

Tô Niệm Niệm nằm ở trên giường lớn, nhìn Tiểu Hoa nói: “Ngươi nói xem, người chúng ta gặp hôm nay, là bị ai giết? Tên đó có phải bị người đứng sau lưng sai khiến hay không? Hắn lúc ấy tại sao không giết ta luôn nhỉ. . . . . . Nhất, nhất định là bởi vì tên biến thái và thần y đến đúng lúc kịp thời cứu ta đi. . . . . . Nói như vậy, ta đã đắc tội với một đại thần võ công cao cường rồi? OMG, ta đây chạy tới đó làm gì? Hắn mà bắt được, ta còn không bị ngược chết mới lạ? Trời ạ, ta chạy trốn sao lại quên việc bản thân có thể sẽ bị một tên biến thái bắt đi chứ ? Bà nội nó, lão nương sao lại xui xẻo như vậy chứ. Người này chết cũng chết một lần rồi, đại thần kia còn không có ý buông tha nàng sao! Bất quá cũng phải nói, rốt cuộc vì sao hắn lại ngược đãi ta? Là vì rất hận ta, hay là bởi vì, muốn biết điều gì đó từ ta?” .

Tô Niệm Niệm càng nghĩ càng kinh sợ, nghĩ đến sau này bị lộ chân tướng sao còn dám vác mặt đi đâu được chứ, nếu đã có lý do làm cho nàng xuyên qua, nếu người nọ có nguyên nhân không thể không chết, vậy nàng xuyên qua đúng là xui xẻo mà. Thôi mặc kệ, ngủ! .

Cùng lúc đó, ở một gian phòng khác. . . . . . trên nóc nhà, hai thân ảnh đang đứng.

Phong Tịnh Minh mở miệng nói: ” Việc mất trí nhớ, có thể biết là thật hay giả được không?” .

Trữ Bích Huyền lắc đầu: “Theo mạch đập của nàng quả thật mạch rất ổn định, nhưng có phải mất trí nhớ hay không, ta xem không được.” .

Phong Tịnh Minh trầm ngâm: “Như vậy, lời nàng nói có thể là sự thật?”

Trữ Bích Huyền tiếp tục lắc đầu: “Khó mà nói được. Nửa thật nửa giả, hư hư thật thật, nói nàng không mất trí nhớ, điểm đáng ngờ rất nhiều, nói nàng thực sự mất trí nhớ, lại tựa hồ quá mức cẩu thả.”

Phong Tịnh Minh cười lạnh nói: “Chỉ cần là hồ ly, chắc chắn có ngày lòi đuôi thôi.”

Những lời này nếu để cho Tô Niệm Niệm nghe được, không chừng nàng sẽ nói, thật ra trên thế giới này còn có một loại hồ ly tên là *Cosplay đó nha.

*Hóa trang đóng vai các nhân vật trong truyện.

. . . . . . .. Trên xe ngựa, Tô Niệm Niệm bày ra một bộ dạng tâm lý nặng nề, níu chặt Trữ Bích Huyền hỏi: “Ngày hôm qua, người kia dùng một cục đá nhỏ đánh chết người, võ công của hắn có phải rất lợi hại hay không?” .

Trữ Bích Huyền gật đầu nói: “Đương nhiên, nhìn cách mà hắn ra tay thì khả năng đó rất cao.”

Con mắt Tô Niệm Niệm đảo một vòng, lại hỏi: “Vậy, người có thể có năng lực như thế không, có thể chạy trốn từ trong tay thủ hạ của hai người các ngươi, trên giang hồ liệu có mấy người?” .

Trữ Bích Huyền cúi đầu trầm tư một hồi, đáp: “Không đến mười người.” ..

Mười người? Phạm vi này cũng đủ lớn rồi a. Tô Niệm Niệm than vãn. Sau đó tiếp tục nói: “Như vậy, mười người này, ai là người có khả năng hận ta nhất?”

Trữ Bích Huyền bật cười: “Cô nương, đây là ân oán cá nhân của ngươi, tại hạ sao biết được?” ..

Tô Niệm Niệm bất mãn: “Ngươi không phải *bách sự thông sao?” .

*Người chuyện gì cũng biết.

“Tên này là do bằng hữu giang hồ trong lúc cao hứng mà xưng hô, không phải sự thật. Mặc khác, đại danh của cô nương, ta mới lần đầu nghe nói. . . . . .” dụng ý của hắn là ngươi cũng không phải người nổi tiếng, ta biết mấy chuyện của ngươi làm gì. .

Tô Niệm Niệm nghĩ rằng, ngươi đương nhiên là lần đầu tiên nghe nói rồi a! Nàng nghĩ nghĩ không cam lòng giải thích: “Ta mất trí nhớ , tên trước kia đã quên rồi , tên Tô Niệm Niệm này là chính ta tự mình đặt, cho nên ngươi không nghe qua cũng bình thường thôi , “ nói xong, nàng đem đồng bạch ngọc trên người mình móc ra cho hắn xem, “Ngươi xem cái này, nó có giống với một vật gì đặc biệt của danh môn hào phái nào hay không, lệnh bài chẳng hạn? Hay là một vật tùy thân của đại hiệp nào? Dựa vào cái này, có thể tìm ra thân phận của ta hay không? Cũng có khi nào, ta là đời sau của đại hiệp nào đó chăng. . . . . . Mau nhìn, có thể biết hay không vậy?” .

Trữ Bích Huyền đem bạch ngọc cầm trong tay lăn qua lộn lại nhìn, nghĩ rằng ta đương nhiên biết, nếu không phải thấy nó chúng ta cứu ngươi làm gì. Hắn cố ý mà như vô tình nhìn thoáng qua Phong Tịnh Minh, rồi lập tức đem bạch ngọc trả lại cho Tô Niệm Niệm, áy náy nói: “Cô nương, tại hạ thật sự hiểu biết hạn hẹp, trừ bỏ biết nó vô giá, nhìn không ra bạch ngọc này có gì đặc biệt.” .

“Vô, vô giá?” Tô Niệm Niệm nuốt nước miếng, “Thứ này thực đáng giá, thực đáng giá sao?” .

Trữ Bích Huyền đối với phản ứng này của nàng đúng là ngoài ý muốn, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, thực đáng giá.” .

Hai con mắt của Tô Niệm Niệm sáng lên: “Giá trị bao nhiêu tiền? Liệu có đủ tám mươi lăm lượng bạc hay không?”

Trữ Bích Huyền cuối cùng cũng minh bạch rồi, hóa ra nàng muốn đem bạch ngọc này bán chuộc thân. Hắn không khỏi cảm thán, nếu nàng thật sự dám đem nó bán tám mươi mấy lượng bạc để chuộc thân, như vậy nàng thật sự đã mất trí nhớ rồi.

Trữ Bích Huyền còn chưa trả lời, đã thấy một bàn tay thon dài đưa qua, thừa dịp Tô Niệm Niệm không chuẩn bị, mà đem bạch ngọc cầm vào trong tay. Lúc Tô Niệm Niệm phục hồi tinh thần , thì chỉ nhìn thấy hai tròng mắt tự tiếu phi tiếu của Phong Tịnh Minh

“Hả , ngươi muốn làm gì, ” Tô Niệm Niệm muốn chộp lại, nhưng làm sao cũng đoạt lại không được.

Phong Tịnh Minh nhìn bạch ngọc trong tay, lắc đầu thở dài: “Một bảo ngọc tốt như vậy, lại có người muốn bán nó với giá hơn tám mươi lượng bạc, thật đáng tiếc, bảo vật này lựa nhầm chủ nhân rồi.” .

Tô Niệm Niệm giận: “Mắc mớ gì tới ngươi!” .

“Việc vốn không liên quan đến ta, ” Phong Tịnh Minh không chút hoang mang đáp, “Chỉ là ta lấy nó từ trong tay hai tên tiểu tặc về, vậy nó chắc hẳn có quan hệ kiếp trước với ta.”(VN: >_

“Ngươi, ngươi có ý gì?” .

Phong Tịnh Minh đem bạch ngọc bỏ vào trong lòng, cười vô cùng lương thiện, vô cùng vô hại nói: “Ý của ta là, nó hiện tại là của ta, cũng giống như ngươi lúc trước là chủ nhân của nó.”

Tô Niệm Niệm làm sao có thể đem một bảo bối như vậy tặng người khác, đầu óc nóng lên, bổ nhào lên muốn lấy lại, vừa lấy vừa tức giận nói: “Dựa vào cái gì, ngươi nói nó là của ngươi, thì là của ngươi ?” .

Phong Tinh Minh thoải mái mà tránh nàng, cười tủm tỉm đáp:“Ngươi và nó đều là ta lấy về từ trong tay sơn tặc, sao lại không phải của ta?”

Tô Niệm Niệm không chịu bỏ qua: “Dựa vào cái gì chứ, người muốn cứu ta chính là ngươi ? Bắt lão nương làm nô lệ chưa đủ sao?” .

Trốn: “Ngươi không phải nô lệ, ngươi là nha hoàn.” .

Giận: “Cút, lão nương còn chưa ký hợp đồng đâu!” .

Cười: “Hơn nữa còn là một nha hoàn thô lỗ.” .

Tô Niệm Niệm khó hiểu, không gian trên xe ngựa này cũng không lớn lắm, làm sao mà ngay cả góc áo của Phong Tịnh Minh, nàng cũng bắt không được, võ công cao cũng không giỏi đến như vậy chứ? Thực tức chết a! .

Nghĩ lại thì khối bạch ngọc kia, tuy rằng, ngọc kia vốn không phải của nàng, nhưng linh hồn của nàng nhập vào thân thể này, thì nên đem di sản của thân thể này trao cho nàng tiếp quản chứ, dựa vào cái gì mà nói khối ngọc kia là của Phong Tịnh Minh,? Hắn đúng là có ý đồ Tư Mã Chiêu, đến người qua đường còn thấy rõ, đây không phải là ngăn cản nàng chuộc thân sao? Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì a! Tô Niệm Niệm oán niệm bay đầy trời, bà nội nó, một người bình thường ở đây đều biết võ công, thế sao ta lại không biết a?Sao ta lại xuyên vào trong thế giới toàn võ hiệp thế này? Ông trời a, ông không phân biệt được tốt xấu hay sao, trời ạ, ôngcho ta xuyên nhầm rồi. . . . . .

Trữ Bích Huyền hết sức săn sóc đưa một tấm khăn tay cho Tô Niệm Niệm lau mồ hôi đang chảy ra đầy đầu, lập tức cười nói:“Tô cô nương bớt giận, yên tâm đi, Phong huynh sẽ bảo quản tốt nó mà.”

Tô Niệm Niệm đang lau mồ hôi, nghe thấy Trữ Bích Huyền xưng Phong Tịnh Minh, là * “Phong huynh” , thì lập tức ôm bụng cười lên ha hả, Phong* huynh? Ngực lớn! Ha ha ha ha ha. . . . . .

Trữ Bích Huyền nghi hoặc nhìn nàng, lo lắng nói : “Cô nương, ngươi bị làm sao vậy?”

“Ha ha, Phong huynh?” Tô Niệm Niệm không có hảo ý nhìn Phong Tịnh Minh,, đáp lời hắn, “Ngươi là thầy thuốc, đương nhiên biết ngực lớn là cái gì chứ.” Nói xong, còn nhìn trước ngực Trữ Bích Huyền hăng hái đánh giá một lúc, miệng tấm tắc không ngừng, tiếp đó liền cười một trận lớn ha….hả nữa.

Trữ Bích Huyền bừng tỉnh đại ngộ, hắn nhìn sắc mặt đã xám ngắt của Phong Tịnh Minh,, hiển nhiên hắn cũng đã hiểu nha đầu trước mắt này đang cười cái gì. Vì thế Trữ Bích Huyền cũng nhịn không được, “Phụt” bật ra một tiếng cười lớn. .

Nhìn bộ dáng đắc ý cười to của Tô Niệm Niệm, Phong Tịnh Minh, xấu hổ nhíu chặt mày. Ngón tay hắn khẽ bắn ra, thì tiếng cười của Tô Niệm Niệm lập tức dừng lại. Nàng hoảng sợ há to mồm, vặn vẹo cổ, thế nhưng bất kể nàng cố gắng thế nào, cũng không phát ra được nửa thanh âm nào. Nàng đột nhiên tỉnh ngộ, cái này chính là bị điểm huyệt câm rồi? Dựa vào caí gì, người này thật không phúc hậu! Nàng rướn cổ lên, nhìn Phong Tịnh Minh,, không tiếng động bắn ra hai chữ: đê tiện.

Phong Tịnh Minh nhìn dáng vẻ phẫn nộ của nàng, thì vừa lòng nhắm mắt lại, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. .

Tô Niệm Niệm lôi kéo Trữ Bích Huyền, dùng ánh mắt năn nỉ nhìn hắn: giúp ta giải huyệt. .

Trữ Bích Huyền bất đắc dĩ lắc đầu: “Hắn điểm huyệt ta không giải được.” ( VN: >_

Tô Niệm Niệm ở trong lòng, thầm khinh bỉ Phong Tịnh Minh một trăm lần xong, rốt cục nàng quyết định tiến đến bên người tên cẩu chó đó ngồi xuống, không thể nói chuyện thật sự rất khó chịu a. Đúng lúc này, nàng tựa hồ ngửi được một mùi hương kỳ quái, mùi hương này rất kỳ quái, rất dễ chịu, làm cho người ta choáng váng, giống như uống nhiều rượu vậy. Nàng cố gắng hít hít mũi, muốn ngửi kỹ một chút để biết nó là mùi gì, như hai mí mắt lại đánh nhau dữ dội, hôn mê bất tỉnh..

Cùng lúc đó, Phong Tịnh Minh đột nhiên mở mắt ra, nín thở, vừa định vận công, thì đầu óc lại càng ngày càng trở nên nặng nề, rốt cục nhịn không được, cũng ngã xuống. .

Mà Trữ Bích Huyền, không cần phải nói, đã ngã xuống bên người Tô Niệm Niệm từ lâu.

Rất ngứa, cái mũi rất ngứa a. . . . . . Tô Niệm Niệm mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy cái mũi của mình rất ngứa, nóng nóng ẩm ướt , tựa hồ như có con gì đó đang liếm nàng. . . . . . Nàng nhịn không được hắt hơi một cái. .

Sau đó nàng mở to mắt, ngồi dậy, xoa xoa mũi, lắc lắc cái đầu choáng váng, rồi mới bắt đầu đánh giá chung quanh.

Chung quanh đều không thay đổi cái gì, bọn họ vẫn ở trên xe ngựa như cũ, có khác thì chính là xe ngựa tựa hồ đã ngừng lại.

Tô Niệm Niệm nhìn hai vị trước mặt này, còn đang ngủ. Nàng cũng không biết tại sao mình lại ngủ thiếp đi, chắc là mấy ngày nay bôn ba, nàng mệt mỏi quá chăng. Vì thế nàng duỗi lưng một cái, cũng không còn suy nghĩ đến việc tại sao mình làm sao mà ngủ thiếp đi nữa. Trước mắt, hai vị đại gia này đang ngủ, nàng không dám đánh thức bọn họ, nhất là vị “Phong huynh” kia, chứ không tên biến thái này lại dùng động tác võ thuật đẹp mắt gì đó đến chỉnh nàng thì khổ. Vừa nghĩ tới”Phong huynh” hai từ êm tai dùng để xưng hô hắn, nàng lại nhịn không được bật cười, tiếc là nàng chỉ nhếch miệng không phát ra tiếng, ấm ức a.

Một người ở trong xe nhàm chán, liền ôm Tiểu Hoa lên chơi đùa.

Hôm nay Tiểu Hoa rất không nghe lời nha, ở trong lòng nàng giãy dụa nửa ngày, sau đó lại thoát ra khỏi sự ôm ấp của nàng, ở trong xe đi vòng vòng, lúc thì nhảy đến trên người Phong Tịnh Minh, lúc sau lại nhảy đến trên người Trữ Bích Huyền, tóm lại rất không an phận.

Tô Niệm Niệm khó hiểu, đứng dậy muốn ôm nó lại đây, ai ngờ nó lại“Vèo” một tiếng, theo cửa sổ nhảy ra ngoài xe.

Tô Niệm Niệm thấy thế, thì khẩn trương, lập tức nhảy xuống xe đuổi theo Tiểu Hoa. .

Tiểu Hoa cách xa xe ngựa hơn mười thước thì ngồi xổm bất động, Tô Niệm Niệm chạy tới ôm lấy nó, nhẹ nhàng trách cứ vỗ vào sau lưng nó, muốn dặn dò nó không nên chạy loạn, nhưng miệng lại nói không được. Nàng nguyền rủa Phong Tinh Minh!

Nàng vừa định xoay người trở về xe ngựa, thì phát hiện điều không thích hợp. ..

Vì sao, không ai đuổi theo nàng? Nói đùa, người ta là võ lâm cao thủ, mặc dù đang ngủ, nhưng nàng vội vã chạy ra khỏi xe, bọn họ sao lại không phát hiện được chứ? Ít nhất ở tivi đều diễn như vậy mà.

Huống hồ, bọn họ ngủ thì không nói đến làm gì, nhưng sao xa phu cũng ngủ theo vậy?

Tô Niệm Niệm đột nhiên nhớ đến mùi hương kỳ diệu trước khi nàng ngủ, trong lòng càng ngày càng cảm thấy không ổn. Hai người bọn họ, sẽ không. . . . . . chết chứ? Nàng bị chính ý nghĩ của mình làm cho hoảng sợ, vì thế nàng nơm nớp lo sợ trở lại trên xe nhìn thử.

Tô Niệm Niệm run run rẩy rẩy đem ngón tay duỗi đến trước mũi Phong Tịnh Minh, hoàn hảo hoàn hảo, còn có hơi thở. Nàng thở dài một hơi, tuy rằng nàng không muốn làm nha hoàn của hắn, nhưng bọn họ dù sao cũng đã cứu nàng một mạng, dù sao cũng tốt hơn là chết. ..

Tô Niệm Niệm nhéo lỗ tai Phong Tịnh Minh, lại quay qua vỗ vỗ mặt Trữ Bích Huyền, hai người cũng không có một chút phản ứng mào. Ai ya, võ lâm cao thủ đều ngủ như lợn chết thế này sao? Tô Niệm Niệm lắc lắc đầu, hiển nhiên không phải a. Bọn họ nhất định chỉ là ngất đi thôi, chính là do mùi hương kỳ quái vừa rồi phá rối nha. Nhưng Tô Niệm Niệm nghi hoặc , sao nàng lại không bị gì? Tốt xấu gì họ cũng có võ công nha, nàng không có khả năng không trúng độc được? Hình như, hình như vừa rồi có con gì đó liếm nàng? Không phải là Tiểu Hoa sao. . . . . . Tốt, nhất định là Tiểu Hoa, vừa rồi rõ ràng Tiểu Hoa muốn dẫn nàng chạy trốn nha. . . .

Tốt lắm, toàn bộ sự kiện tổng kết như sau. Bọn họ đi tới địa phương này, nơi này đột nhiên truyền ra một mùi hương ( không rõ nguồn gốc ), nhưng mà mùi hương kia có độc, toàn bộ người đều trúng độc, chỉ có Tiểu Hoa bình yên vô sự. Tiểu Hoa không chỉ có bách độc bất xâm, hơn nữa nước bọt của nó còn có tác dụng trừ độc dưỡng nhan trị bách bệnh, vì thế Tiểu Hoa liếm a liếm ở trên mũi nàng, giải độc cho nàng, vì thế nàng liền tỉnh. Mà bởi vì Tiểu Hoa cảnh giác cao độ cùng suy nghĩ cặn kẽ, nó không có giải độc cho ba người khác ( bao gồm xa phu ). Rồi sau đó, Tiểu Hoa gặp thời cơ chín muồi, liền bày kế cho Tô Niệm Niệm chạy trốn.

Trời ạ, Tiểu Hoa thật sự là một tiểu thiên tài a. . . . . . con vật thiên tài, Tô Niệm Niệm ôm lấy Tiểu Hoa hôn lấy hôn để, tốt lắm, lần này nàng có thể quang minh chánh đại chạy trốn rồi, hu ra!

Tô Niệm Niệm mò mẫm trên người Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền, lục ra được một đống loạn thất bát tao gì đó, nàng đem tay mò vào trong ngực hắn, đương nhiên, có một đống ngân phiếu, còn có khối bạch ngọc bảo bối của nàng, nàng đều lấy hết tất cả.

Sau đó, Tô Niệm Niệm ôm lấy Tiểu Hoa, chỉ chỉ xa phu, lại chỉ chỉ miệng nó, muốn nói rằng, cứu hắn tỉnh lại.

Tiểu Hoa nhảy đến trước ngực xa phu, liếm liếm ở trên mũi hắn vài cái, sau đó xa phu kia liền từ từ tỉnh lại.

Tô Niệm Niệm dùng nhánh cây trên mặt đất viết”Ngươi biết chữ không” để cho xa phu xem, xa phu nhìn chằm chằm bốn chữ kia hồi lâu, rốt cục chỉ vào một chữ cuối cùng nói: “Chữ này đọc là ‘ không ’.”

Tô Niệm Niệm miệng sùi bọt mép.

Tô Niệm Niệm dùng gần một giờ, so sánh hình vẽ và chữ viết, rốt cục có thể biểu đạt chính xác ý nghĩ của mình cho xa phu hiểu: ngươi đem hai người kia vào trong thành tìm đại phu trị hết bệnh cho bọn hắn ta sẽ cho ngươi tiền, muốn bao nhiêu cho bấy nhiêu. Ta hiện tại có chuyện phải rời đi trước, chút tiền này ngươi cầm đi, sau đó bọn họ sẽ cho ngươi thêm càng nhiều tiền. Không cần có ý đồ xấu trên người bọn họ, ngươi làm không được đâu. Hoàn thành nhiệm vụ của mình, mới có thể kiếm được nhiều tiền.

Tô Niệm Niệm vừa khoa tay múa chân vừa đem ngân phiếu đưa cho xa phu, tấm ngân phiếu này là nàng chọn lựa tấm nào có giá trị ít nhất, xa phu nhìn thấy thì ánh mắt vẫn bình thường. Hoàn hảo nàng không có cho hắn biết nàng đang giữ rất nhiều ngân phiếu, bằng không rất khó nói hắn có hay không thấy hơi tiền liền nổi máu tham nha.

Sắp xếp mọi việc xong xuôi, Tô Niệm Niệm ôm Tiểu Hoa, xoay ngươi đi theo phương hướng ngược nhau.