"Tuy là chấn thương nhẹ nhưng cũng nên lưu ý sức khỏe nhiều một chút. Còn nữa, không nên làm việc quá sức, nghỉ ngơi nhiều một chút nếu không sẽ làm cho Tiểu Lai lo lắng." Nguyệt Tương Dao băng bó chân cho Tống Dung nghiêm túc nói.
"Chỉ là vết thương nhẹ, làm phiền Đại tiểu thư rồi." Tống Dung cười gượng gạo.
"Ta chỉ tiện xem qua, còn không có bốc thuốc chuẩn bệnh thì làm sao lại phiền hà." Nguyệt Tương Dao cười cười. Đúng thật là nàng chưa làm gì hết, chấn thương của Tống Dung đã là ba ngày trước, lúc này mới nói như vậy thì đã là muộn rồi.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"
Vừa lúc đó, âm thanh gọi Nguyệt Tương Dao từ bên ngoài vọng vào. Không lâu sau, ở cửa phòng lòi ra một gương mặt tròn phúng phính đang nghiêng đầu nhìn vào bên trong phòng.
"Thiếu gia!" Tống Dung kinh ngạc muốn từ trên giường bước xuống nhưng ngặt nỗi chân bị thương nên đành khó xử nhìn Nguyệt Tinh Bảo.
"Không cần xuống giường, a di vẫn nên nghỉ ngơi đi ạ. Ta tới tìm tỷ tỷ." Nguyệt Tinh Bảo cười tít mắt ngăn cản động tác luống cuống của Tống Dung.
"Đệ đó! Đã học xong bài của hôm nay chưa mà đã đi chơi rồi?" Nhịn không được xoa nắn hai má của Nguyệt Tinh Bảo, Nguyệt Tương Dao cưng chiều hỏi.
"Đệ học xong rồi!" Nguyệt Tinh Bảo trợn mắt nói dối tuyệt đối không để cho tỷ tỷ biết cậu vì ghen tỵ nên một chữ cũng không vào đầu.
"Nương, con về rồi!" Bất chợt bên ngoài có tiếng nói của Tống Viễn Lai.
"Tiểu Lai, nhanh vào đây, có Đại tiểu thư đến!" Nghe tiêng nhi tử, nụ cười trên mặt của Tống Dung tươi hơn rất nhiều.
"Đại tiểu thư!" Đối với Tống Viễn Lai mà nói, nửa năm nay như một giấc mơ vậy. Không ngờ có ngày mình và nương được sống trong vui vẻ như thế. Nếu như không có Đại tiểu thư thì bây giờ hai người vẫn còn sống trong căn nhà cũ kia.
"À, Thiếu gia, đây là nhi tử của ta, tên là Tống Viễn Lai. Tiểu Lai, con..."
Tống Dung chưa giới thiệu xong thì đã nghe thấy tiếng va chạm của tia lửa trong không khí.
Nguyệt Tương Dao nhìn hai đứa trẻ trừng mắt nhau thì phì cười. Đúng là kỳ phùng địch thủ gặp nhau. Tiểu Nhật từ nhỏ sống trong nhung lụa, tuy không giống với các đại gia công tử mắt cao hơn đầu nhưng cũng là một đứa trẻ cao ngạo. Hôm nay gặp phải Tiểu Lai cũng được mọi người tán thưởng, khó mà không sinh lòng ganh ghét. Tuy nói lòng ghen tỵ là không tốt nhưng nếu biết điều chỉnh đúng cách thì đó là động lực để Tiểu Nhật cố gắng thêm.
Tiểu Lai từ nhỏ đã quen với cuộc sống cơ cực trái ngược hoàn toàn với Tiểu Nhật, cộng thêm được Tống Dung dạy dỗ đàng hoàng, tuyệt đối là một đứa trẻ tốt. Nếu để Tiểu Lai ở bên cạnh vừa học vừa chơi với Tiểu Nhật thì không gì tốt bằng. Chỉ là, với tình hình trước mắt, hai đứa trẻ khó mà hòa hợp với nhau được nha.
"Tiểu tử kia, ra ngoài đánh với ta một trận!" Nguyệt Tinh Bảo chỉ tay vào Tống Viễn Lai thách thức, bộ dáng điêu ngoa khiến cho Tống Viễn Lai chán ghét trong lòng.
Nửa năm ở Nguyệt Phủ làm sao Tống Viễn Lai không nghe tới danh của Nguyệt Tinh Bảo cho được. Nghe nhiều người kể sự tích "truyền kỳ" của Nguyệt Tinh Bảo làm cho cảm nhận về vị thiếu gia này của Tống Viễn Lai vô cùng xấu. Hôm nay gặp mặt trực tiếp như thế càng làm cho hình tượng của Nguyệt Tinh Bảo đã xấu càng xấu thêm nên Tống Viễn Lai cũng không khách khí trả lời.
"Tiểu thiếu gia, ta không rảnh để đánh với người!"
"Không rảnh cũng phải rảnh! Nếu hôm nay ngươi không đánh ta liền đem hai người các ngươi đá ra khỏi Nguyệt Phủ!" Hoàn toàn bị chọc tức Nguyệt Tinh Bảo rống lên trực tiếp làm cho Tống Viễn Lai sa sầm mặt.
Cậu không thể rời đi, chỉ có ở nơi này, nương mới có thể chữa hết bệnh. Ánh mắt hiện lên cố chấp, không để lời nhắc nhỡ của Tống Dung vào lòng, cắn răng nới: "Được, đánh thì đánh! Nếu có thua, hy vọng Tiểu thiếu gia không trách ta bắt nạt người!"
"Đi!" Nói xong hai đứa trẻ liền chạy ra ngoài.
"Đại tiểu thư, sao người không ngăn cản tụi nhỏ?" Tống Dung bất lực ngồi trên giường, gương mặt phiền muộn nhìn hai bóng dáng nhỏ nhắn đang lao vào nhau ngoài sân.
"Tại sao lại ngăn cản? Tỷ không thấy như vậy rất tốt sao? Tiểu Nhật dù gì thì vẫn là một đứa trẻ hiếu thắng, tránh được hôm nay không tránh được ngày mai. Chi bằng cứ để tụi nhỏ tự giải quyết mâu thuẫn với nhau đi. Biết đâu, từ trong mâu thuẫn lại sinh ra bằng hữu thì sao?" Con ngươi màu nâu thoáng qua ý cười.
Nghe vậy Tống Dung chỉ có thể ợm ờ, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
"Hộc hộc... Tiểu tử, ngươi khá...lắm..." Lau mồ hôi trên trán, Nguyệt Tinh Bảo không nhịn được khen một câu. Tuy không phải thực cố gắng học võ với nam nhân xấu xa nhưng ít nhiều cũng học được chút da lông. Vậy mà lại đánh ngang tay với tên ốm yếu này, Nguyệt Tinh Bảo có chút nhục chí.
Phía đối diện, Tống Viễn Lai cũng không được tốt đẹp gì, cả người chật vật chịu không nỗi. Tuy vậy, con mắt nhìn Nguyệt Tinh Bảo đã thay đổi hẳn. Từ nhỏ cậu đã quen sống cơ cực, nhìn bề ngoài ốm yếu nhưng thực ra sức lực hơn những đứa trẻ cùng tuổi nhiều. So sánh mà nói, Nguyệt Tinh Bảo còn nhỏ hơn cậu hai tuổi về cơ bản đã không thể bằng cậu rồi. Vậy mà vẫn có thể khiến cậu chật vật như vậy, còn chưa bị thua thiệt qua lần nào.
"Người...cũng vậy... Trước giờ chưa có...đứa trẻ nào khiến...tôi chật vật...như vậy..."
Lúc đầu Tống Viễn Lai còn nhường nhịn Nguyệt Tinh Bảo một chút nhưng càng về sau thì không dám khinh thường đối thủ chút nào. Càng đánh thì càng bội phục trong lòng, cậu chợt nhận ra rằng những suy nghĩ của mình từ trước tới giờ đều sai hoàn toàn. Đứa trẻ trước mắt này quật cường hơn bất cứ ai.
"Được rồi. Dừng ở đây đi!" Thấy tụi nhỏ đã đánh giá nhau kỹ càng, Nguyệt Tương Dao mới vừa ý ngăn cản trận đấu. Nàng lo nếu còn đánh tiếp sẽ bất tỉnh luôn đó. "Muốn đánh nữa thì đợi lần sau đi. Tiểu Nhật, về thôi."
Không cam tâm vâng một tiếng, Nguyệt Tinh Bảo quay đầu. Chợt cậu xoay người lại hét lớn: "Tiểu tử, một tuần sau ta với ngươi phải đánh tiếp! Trận đấu này chưa xong đâu!"
"Quân tử nhất ngôn!" Tống Viễn Lai khí thế cũng không kém hét lớn.
Cũng vì câu nói này mà mười mấy năm sau, huynh đệ hai người đồng sinh cộng tử không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nhớ lại đều bật cười, tự hỏi tại sao ngày đó không đánh chết cái kẻ mỗi ngày đều thích đối nghịch với mình để bây giờ lại không thể hạ thủ đối phương.
_________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
"Ta nói Tiểu Nhật a Tiểu Nhật~ Đệ thật cố chấp!" Nguyệt Tương Dao buồn chán ngáp dài trên xe ngựa liếc nhìn cậu bé chú tâm đọc sách phía đối diện.
Thằng nhóc này sau khi gặp được đối thủ thì như ăn phải hoàng liên, cả ngày đâm đầu vào đọc sách làm cho Nguyệt Hồng Thiên phải há hốc mồm không tin nổi chỉ sợ tiểu chính thái nhà mình bị ai nhập. Nguyệt Tương Dao cũng buồn cười nhưng nghĩ đọc sách cũng không giúp ích được gì nên định dạy cho Nguyệt Tinh Bảo vài chiêu. Nhưng nghĩ lại, võ nàng học là võ hiện đại, hơn nữa là dùng để giết người. Để một đứa trẻ học tập thì bất khả thi vô cùng. Mà cổ võ thì càng không, loại nàng học cần phải khắc khổ nhiều năm thì làm sao mà dạy. Cuối cùng đành cất công một chuyến tới Ma Cung để tìm tên sư phụ "hờ" của Nguyệt Tinh Bảo.
Bởi vì luôn có kẻ khác rình mò xung quanh nên Nguyệt Tương Dao chỉ mang Nguyệt Tinh Bảo lẳng lặng rời khỏi Nguyệt Phủ nên dọc đường chỉ có một chiếc xe "ngựa" đơn độc mà thôi.
Tu La Cốc đã ở trước mắt không xa, vốn Nguyệt Tương Dao muốn nhờ Ảnh Vệ thông báo mở cửa nhưng vừa ra khỏi xe ngựa thì bị giọng nói của Tiểu Yên ngăn lại.
"Chủ nhân! Ta cảm nhận được khí tức của Bạch Hổ!"
"Bạch Hổ? Ý ngươi là Bạch Hổ Đế!" Nguyệt Tương Dao ngạc nhiên, không ngờ một lần đi đến Ma Cung liền gặp được con Thần Thú còn lại của Tam Đại Thần Thú. Nguyệt Tương Dao không khỏi cảm thán vận khí thiệt con mịa nó!
"Đúng vậy, tuy yếu ớt nhưng ta cảm nhận được rõ ràng. Đúng không, rắn một sừng?"
"Rắn muội muội nhà ngươi! Con gà móng đỏ chết tiệt!" Từ ngày khế ước với Nguyệt Tương Dao, Tiểu Châu không có một ngày bình yên. Vừa mới xuống được giường thì đã bị con hồ ly bụng dạ đen tối sai đâu đánh đó không dám cãi lại, còn tên bằng hữu mấy ngàn năm thì cứ thích bỏ đá xuống giếng hại hắn một thân xương cốt hao mòn. Đầu năm làm rắn, ý lộn, làm long cũng không dễ nữa.
Bỏ mặc hai thú chí chóe một hồi, Nguyệt Tương Dao quan sát xung quanh.
Tu La Cốc quanh năm âm u mây mù che phủ, bốn bề là vách núi đen sừng sững gió thổi qua phát ra tiếng tê rống rợn người. Phía trên là mê vụ ăn mòn vạn vật, phía dưới là vực thẩm sâu không thấy đáy, Tu La Cốc nằm đơn độc như hòn đảo giữa biển chết quanh năm không thấy ánh sáng. Chỉ nhìn thôi đã rợn người rồi huống chi thâm nhập vào trong. Không uổng công cho thủy tổ sơ khai của Ma Cung chọn nơi này làm tổng bộ, đúng là nội bất xuất ngoại bất nhập, vừa công vừa thủ khiến cho đám người truy sát Ma Cung phải bỏ cuộc.
"Tỷ, nơi này thật là chỗ ở của Ma Cung sao?" Nguyệt Tinh Bảo co rút sau lưng Nguyệt Tương Dao. Nhìn cảnh tượng lạnh lẽo bốn phía, Nguyệt Tinh Bảo không khỏi nghĩ tới Nguyệt Phủ nằm giữa thế ngoại đào viên. So với Nguyệt Phủ, nơi này đáng sợ vạn lần.
"Đúng vậy. Đệ thấy sợi xích đằng kia không?" Nguyệt Tương Dao gật đầu chỉ về phía sợi xích đen tuyền gần như hòa vào với bóng đêm nối liền giữa bờ vực và Tu La Cốc.
Nguyệt Tinh Bảo nhìn theo cánh tay Nguyệt Tương Dao nuốt ngụm nước bọt cứng ngắt hỏi ngược lại: "Không lẽ...chúng ta... nó?"
"Phải a! Chúng ta phải băng qua nó thì mới tới đợc Ma Cung!" Nguyệt Tương Dao vui vẻ gật đầu dường như rất vừa ý.
"Không thể nào!!?"