Lúc đầu Nguyệt Tương Dao không nghĩ sẽ để Nguyệt Tinh Bảo lên lôi đài, nàng định sử dụng con rối làm người đại diện tham gia. Tuy nguy cơ bị phát hiện khá cao nhưng nếu không làm thì thật uổng phí một chuyến đi này. Bây giờ thì không cần nữa, Tiểu Châu biến thành chiếc vòng nhỏ thay nàng chiếu cố Nguyệt Tinh Bảo, nàng cũng không còn lo lắng gì.
Ngồi trên ghế, Nguyệt Tinh Bảo vui vẻ vuốt ve chiếc vòng nhỏ màu xanh lục trên tay, cười hắc hắc. Nghĩ đến một đám người mặt thúi chỉ có thể cắn răng đứng đó, Nguyệt Tinh Bảo thật muốn cười to. Các người không phải là thánh nhân hay sao? Lần này để Nguyệt Tinh Bảo ta diễn một vỡ kịch cho các ngươi xem, xem xong liệu có hộc máu hay không a!
Trước đây, Đại hội Võ lâm tuy là nói của toàn võ lâm nhưng những thế lực như Ma Cung thì chưa từng ngó mắt đến, nên chỉ có mấy môn phái chính đạo tranh giành, dần dà tự hình thành một quy luật ngầm, bọn họ tự chia nhau chức vị Minh chủ này. Mà lần này cũng không ngoại lệ, không cần ai nói đám người này cũng tự cho là Ma Cung không tham dự nên ai ai cũng không xem một màn giữa hai tỷ muội Nguyệt Phủ vào mắt. Đợi đến khi họ hối hận thì đã không kịp.
Trên lôi đài, người của đại môn phái đã xuất chiêu, chiêu chiêu đều đem đối phương áp sát, tốc độ nhanh lẹ đã đem đối phương quăng xuống đài. Người xem "ồ" lên, điên cuồng cổ vũ, cũng tự hiểu với nhau nơi này đã hết việc của bọn họ, có lên nữa cũng chỉ đem một thân thể thương tích đầy mình trở về.
Qua thêm ba hiệp đấu, người của đại môn phái thần sắc kêu ngạo lướt qua đám người, môi nhếch lên nụ cười khinh miệt. Đúng là một lũ vô dụng! Còn không làm cho hắn đánh đã tay thì đã lăn xuống rồi!
Mấy người lão đại nhíu mày, mặc dù bọn họ chia nhau chức vị này nhưng thái độ kiêu ngạo của người này thật sự quá khinh thường người khác. Đừng quên so với những lão đại như bọn họ, người này chẳng qua chỉ là con kiến hôi, dùng một ngón tay cũng đủ giết hắn.
Nam nhân trên lôi đài kiêu ngạo mà quên đi địa vị của mình, hắn đã quên là, hắn có một màn này là do những cao thủ không ra tay chứ không phải hắn là cao thủ, tính tình kiêu ngạo như vậy sau này khó mà thăng tiến trong môn phái. Lúc này những người có mắt nhìn lắc đầu thở dài một cái, tiếc cho một tuổi trẻ tài cao, nhưng bị tính khí lại đạp đổ con đường danh lợi sau này.
Có lẽ bởi vì quá gai mắt với thái độ của nam nhân này, một nữ võ sĩ đi ra từ đám người đạp lên bậc thang đi tới. Dung mạo nàng bình thường, nhưng thắng ở chỗ khí chất hào phóng tự do không gò bó. Thần sắc trên mặt nàng ta tức giận, không nói nhiều lời liền rút kiếm ra cùng nam nhân kiêu ngạo đọ sức. Nam nhân ánh mắt khinh miệt, vung đao tiếp chiến.
Đao quang kiếm ảnh chớp loáng, chỉ thoáng qua vài cái hít thở, hai người trên lôi đài đã đánh qua mấy trăm chiêu, tốc độ trong mắt người thường nhanh không kịp đoán. Còn đối với những cao thủ như Mặc Thần Dực, những chiêu này chẳng khác gì trò hề, không cần nhìn cũng biết điên yếu ở đâu. Đó là sự khác biệt giữa hai đẳng cấp, là một ranh giới không bao giờ vượt qua.
Keng! Oanh!
Đao kiếm va chạm vang lên âm thanh chói tai, bốn bề người người hoan hô náo nhiệt. Những lão đại của mấy môn phái lại được dịp bàn tán, không ít lời khen ngợi đối với nữ võ sĩ. Còn Tông Sơn chủ mà nam nhân đi theo thì sắc mặt xám xịt, ánh mắt lạnh lẽo theo từng động tác của hai người.
"Hự! Phụt!" Trúng một chưởng vào vai trái, lại thêm một kiếm xuyên tim, nam nhân vừa nãy kiêu ngạo bây giờ như không tin vào mắt mình, thần sắc không thể tin nổi nhìn mũi kiếm đâm vào tim mình.
Mặc kể nam nhân dần rụt xuống, nữ võ sĩ lau máu bắn lên má, thở dốc đứng nhìn xác của nam nhân mà kích động. Rốt cuộc thì nàng cũng báo được thù! Nàng chờ cái ngày này đã thật lâu, lâu đến nỗi chẳng nhớ bản thân đã trải qua những gì để chờ được đâm một kiếm vào tim hắn! Cái tên vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ thú! Cuối cùng thì ngươi cũng gặp báo ứng! Ha ha! Nữ tử cười chua sót, có ai biết được nàng ta đã phải trải qua những gì, không nhà không người thân, thân là nữ tử lại không nơi nương tựa, ở chốn giang hồ máu tanh này có thể dễ sống sao? Mỗi đêm nàng ta đều giật mình trong ác mộng, mỗi lần như vậy đều khắc lên tay mình một nhát dao, phải nhắc nhỡ mối thù không đội trời chung.
Hiển nhiên qua quan sát, ai cũng nhìn rõ hai người này có tư thù, tuy nữ tử này võ công không cao bằng nam nhân kia, nàng thắng đều là do tên kia khinh thường đối thủ nên mới buông thả bị nàng ta đâm chết bằng một nhát kiếm. Nếu như nam nhân kia tỉnh táo một chút, không chừng người nằm trong vùng máu lúc này chính là nữ võ sĩ chứ không phải hắn.
Tông Sơn chủ tức giận đỏ mắt. Mặc dù trên lôi đài sinh tử do mệnh, nhưng phải biết trước mặt hắn mà giết người của hắn, quả thật chưa ai làm như vậy qua một lần. Nữ nhân này cư nhiên không nhìn thân phận mình là ai mà dám giết người của Tông Sơn, cho dù là một tên quét rác của Tông Sơn cũng quý hơn cái mạng hèn của nàng ta! Nàng ta làm như vậy, bảo mặt mũi Tông Sơn hắn vứt đi đâu đây?!!
"Lão Sơn a! Chuyện sinh tử thường tình đâu gì phải tức!"
"Chẳng qua mệnh hắn đã cụt ngươi cũng không nên trách người ta!"
"Do tài nghệ không bằn người, chết cũng đáng!"
Những người này quan tâm thì ít mà châm chọc thì nhiều. Ai cũng hả hê khi người gặp họa, đặc biệt tâm tình cực tốt. Ai biểu ngày thường ngươi kiêu ngạo. Để bọn ta xem, ngươi còn dám ngẩng đầu lên hay không a! Ha ha ha!
Tông Sơn chủ đã muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng nhờ có một đám hư tình giả ý mà trực tiếp phát bạo, khí thế như chẻ tre hướng tới nữ tử chụp.
"Tiện nhân! Ta giết ngươi!!!" Thấy Tông Sơn chủ lao ra nhưng ai cũng không ngăn cản mà chỉ ngồi xem cuộc vui. Mặt Nguyệt Tương Dao khẽ trầm. Hay cho một đám thanh cao giả dối! Hay cho khẩu phật tâm xà! Một đám ngụy quân tử!
Oanh!
Đứng trước khí thế như chẻ tre, nữ tử suýt nữa đã muốn quỳ xuống nhưng vẫn cố cắn răng không cho phép mình run sợ. Nữ võ sĩ cứ ngỡ là mình chết nào ngờ khi chưởng chụp còn cách nàng ta một gang thì dừng lại. Nàng ta tròn mắt nhìn Tông Sơn chủ đông cứng trước mặt mình.
"Cái gì?!" Tông Sơn chủ kinh ngạc, sắc mặt xám trắng nói. Động tác nửa chừng trên tay bị đình chỉ, cơ thể tựa như đá đông cứng không nhúc nhích nổi. Tông Sơn chủ muốn rút về nhưng giống như bả vai và cổ tay thích đối nghịch nhau, bả vai càng rút về thì cổ tay càng kéo căng ra khiến cho Tông Sơn chủ đau điếng.
"Kẻ nào?!!" Thấy Tông Sơn chủ bị đông cứng, mấy người ngồi trên ghế đồng loạt đứng lên, sắc mặt không tốt nhìn bốn phía nhưng tuyệt nhiên không ai trả lời bọn họ. Đám người sắc mặt hoang mang, cư nhiên ra tay trước mắt họ vậy mà một chút khí tức họ cũng không nhận ra, không đề phòng là lạ đó.
Bốn bề hít khí lạnh, yên tĩnh như tờ. Sợ chỉ cần động một cái sẽ bị gán tội danh hành thích Tông Sơn chủ lên cổ, đến khi ấy, không chỉ có bản thân mà tam tộc nhà mình cũng khó thoát. Vậy nên ai cũng cố gắng thu hẹp sự tồn tại của bản thân mình xuống thấp nhất có thể để tránh họa sát thân vây vào người.
Từ đầu đến cuối hai huynh muội Thần Môn luôn chú ý nhất cử nhất động ở chỗ Nguyệt Tương Dao, hai người cũng thập phần nghi ngờ chuyện này là do bọn họ bày trò nhưng lại không có bằng chứng, Nguyệt Tương Dao ngoài buồn chán lắc cổ mọt chút cũng chưa từng nhìn lên lôi đài một khắc. Nguyệt Tinh Bảo thì khỏi nói, vốn dĩ đối với đao kiếm này không hứng thú. Còn Mặc Thần Dực, dù hai người có chú tâm đến mấy cũng không phát hiện một chút khác thường nào trên người hắn, tựa như hoàn mỹ vô khuyết.
Ba người tựa như không có chuyện gì xảy ra lại là đáng nghi ngờ nhất. Nếu nói chuyện này không liên qua đến ba người có quỷ mới tin. Trúc Huyền Tông và Họa Dung Như chắc chắn trong lòng.
Trúc Huyền Tông và Họa Dung Như nghi ngờ không và sai, quả thật lần này do Nguyệt Tương Dao âm thầm ra tay, chỉ cần nàng muốn, đừng nói là tổ sư của ám khí cũng không phát hiện ra. Nàng đơn giản chỉ cách không điểm vài huyệt vị của Tông Sơn chủ mà thôi, qua nửa canh giờ sẽ tự động được giải, bây giờ thì hắn ta phải chịu giày vò đôi chút rồi.
Lôi đài, Tông Sơn chủ đau đến nhe răng, càng muốn rút tay về càng đau khiến cho Tông Sơn chủ đi cũng không được mà lùi cũng không xong, hắn nháy mắt ra hiệu. Tức khắc có bốn đệ tử bên người nhảy tới nâng hắn đi xuống núi tìm y sư. Sắc mặt Tông Sơn chủ âm trầm, nếu hắn biết ai ra tay nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết! Còn có tiện nhân không biết sống chết dám giết người Tông Sơn hắn, thù này không trả không phải Tông Sơn ta!
Sự kiện trôi qua như khúc nhạc đệm, đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh. Lôi đài nháy mắt lại khôi phục bình thường. Mà nữ tử trên lôi đài lúc nãy cũng hồi phục tinh thần từ trong khiếp sợ, thân thể run run khủng hoảng. Khẳng định bây giờ bất kỳ ai lên dù là một lão già bước nửa chân vào trong quan tài cũng đủ sức hạ gục nàng. Cho nên một đám người xôn xao đòi lên lôi đài nhưng tất cả đều bị hạ nhân của Băng gai ngăn cản.
"Buông ta ra! Ta muốn lên lôi đài thi đấu!"
"Ngươi mau mau lăn!"
"Hỗn đản!"
Sắc mặt hạ nhân Băng gia đỏi cũng chưa từng đổi, mặt lạnh còn hơn băng, thân thể kiên cố vững như tường thành, chạm vào đều dội ra. Vì thế, một đám người chen nhau nhào lên cũng không có ai vượt qua được sáu cây cột đứng sừng sững như tượng đồng.
Đúng lúc này một thân hình nhỏ nhắn rời khỏi ghế lô leo từng nấc thang lên lôi đài trong ánh mắt ngỡ ngàng của ngàn người.
"Đại tỷ tỷ à, hay tỷ nhường cho tiểu đệ hiệp này đi! Đệ đảm bảo với tỷ đệ lấy giải nhất mang về!" Nguyệt Tinh Bảo cười cười cong hai vành mắt, gương mặt phúng phính đáng yêu cùng với giọng nói ngọt ngào chọc cho lòng người một trận ngứa ngáy khó nhịn. Thật muốn nhào lên chà đạp tiểu tử này một trận a!
Đương nhiên nữ võ sĩ cũng nằm trong nhóm người dính đạn, hai mắt si mê nhìn Nguyệt Tinh Bảo. Nàng ta vốn có một tiểu đệ đệ cũng trạc tuổi Nguyệt Tinh Bảo nhưng là bị kẻ vong ân bội nghĩa hỏa thiêu chết cháy. Bây giờ nhìn tiểu tử khả ái đứng trước mặt mà không nhịn được mềm lòng.
"Được, tỷ tỷ nhường cho đệ. Trọng tài, tôi tuyên bố bỏ cuộc!" Không do dự liền tin tưởng đứa nhỏ này nói được làm được, nữ võ sĩ lau máu trên mặt rồi đi xuống lôi đài. Lần quay đầu cuối cùng lưu luyến nhìn Nguyệt Tinh Bảo một cái rồi mạnh mẽ quay lưng đi.
"Đại tỷ tỷ! Khi nào rảnh đến Nguyệt Phủ tìm đệ nhá! Đệ sẽ chờ ngày đó!" Nguyệt Tinh Bảo nhìn theo rồi hô to mặc dù biết cơ hội để hai người gặp nhau lần nữa là rất mong manh nhưng vẫn không do dự mà buông ra một lời hứa hẹn. Trong biển người nghìn nghịt loại người khác nhau, gặp được nhau là duyên, hợp nhau lại là phận. Một lời hứa cũng không mất mác gì. Nữ tử đi xa chỉ giơ tay chào rồi biết mất dưới bậc tâng cấp.
Hí!
Người xem đồng loạt hít ngụp ác khí. Cất công bọn họ tranh giành thế mà bị một đứa trẻ sáu bảy tuổi chiếm mất, còn là quan minh chính đại nói lời đại nghĩa, mà nữ tử kia thật là... Nói nhường liền nhường, thật không biết đầu óc được cấu tạo từ cái gì.
Lôi đài một mảnh kêu gào.
"Gào cái gì mà gào! Các ngươi không làm được như gia thì ghen tỵ chứ gì? Không cần phải biểu hiện ra mặt thế đâu!" Nguyệt Tinh Bảo thu lại nụ cười ngoan hiền, nháy mắt nụ cười tiểu ma vương thiếu đòn xuất hiện trên mặt, đắc ý nhìn nhóm người tức xù lông.
Ghen tỵ cái muội muội nhà ngươi!
Mắt nào của ngươi thấy bọn ta ghen tỵ hả?!!
"A ui! Các ngươi đừng đỏ mắt trừng gia nha! Bản thiếu gia không nhiều thịt, nhìn thêm mấy cái sẽ mất vài cân thịt đó!" Nguyệt Tinh Bảo che mặt nói.
Nguyệt Tương Dao "..."
Người chứng kiến "..."
Hãy nói cho bọn họ biết trên người tiểu tử này chỗ nào không có thịt! Toàn bộ đều là thịt mỡ dư thừa!
Nguyệt Tương Dao có rút khóe miệng, hiếm thấy giơ ngón tay cái lên với Nguyệt Tinh Bảo. Trình độ tán dương bản thân qua mấy tháng theo Phong Ly và Mặc Ngọc Hân học hỏi đã lên cao vun vút. Quả nhiên có trường lớp đào tạo, trình độ khác hẳn.
"Haiz, khó trách các ngươi, bản thiếu gia đáng yêu khả ái, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích như vậy, các ngươi cứ lưu luyến nhìn là phải rồi." Nguyệt Tinh Bảo lắc đầu thở dài, ngao ngán nói. Phải nói trình độ tự luyến của Nguyệt Tinh Bảo đã vượt qua mức giới hạn của những người ở đây, có lẽ chỉ có Phong Ly mới có thể đánh ngang khẩu với cậu.
Người gặp người thích?!! Khi nào? Tại sao bọn họ gặp lại không thích mà còn hận cay hận đắng?! Không chờ đám người bạo phát, Nguyệt Tinh Bảo lại một lần nữa lắc đầu.
"Các ngươi hận ta như vậy thì chắc chắn không phải người cũng chẳng phải hoa rồi! Lẽ nào các ngươi là cầm thú sao?" Nguyệt Tinh Bảo lại lần nữa "nghi vấn". Lần này trực tiếp khiến cho một đám người phun máu.
Mẹ nó! Từ đâu ra lại có cực phẩm kiểu này?!! Nếu không phải tiểu tử này là Thiếu gia Nguyệt Phủ thì đám người này đã tràn lên đánh cho một trận nhớ đời. Đáng tiếc, nếu vẫn là nếu, mãi không có thật.
Nhìn sắc mặt của đám người từ đen sang trắng rồi từ trắng sanh xanh như tắc kè đổi màu, Nguyệt Tinh Bảo âm thầm cười lăn lộn. Tức chết đám người các ngươi! Hôm nay bản thiếu gia không đùa chết các ngươi, bản thiếu gia không mang họ Nguyệt!
"Uy uy! Các ngươi có đấu hay không hả? Bản thiếu gia đói rồi! Còn đánh lẹ để cho gia ăn cơm!" Nguyệt Tinh Bảo phất phất tay, một bộ dáng lười biếng bọc lộ ra hoàn chỉnh.
Lúc này một đám người lớn mới chợt giật mình, hóa ra nãy giờ mình bị một tiểu tử miệng còn hôi sữa đùa cợt! Suy nghĩ này làm phần đông đám người nổi bạo, không đợi Nguyệt Tinh Bảo nói lần thứ hai đã nhảy phốc lên lôi đài.
"Tiểu tử thúi! Hôm nay lão tử không đánh cho mông ngươi nở hoa, lão tử về quên cày ruộng!" Một đại hán lưng hùm vai gấu quát lớn, đại đao vác lên vai không tiếc sức vung khắp nơi.
"Đại hán đại thúc, chẳng lẽ thúc không nghe qua kính lão yêu trẻ hay sao? Dù hôm nay đại thúc có trở thành Minh chủ thì người đời chỉ biết tới cái vị Minh chủ già trẻ không tha, đời đợi bị thóa mạ!" Nguyệt Tinh Bảo lật mặt như lật bánh trán, đùng một cái liền nghiêm túc phê phán làm cho đại hán đứng đối diện phải đổ mồ hôi.
"Đúng vậy! Dù gì hắn ta cũng đã gần ba chục còn dám vác mặt lên lôi đài tỷ thí với một đứa trẻ! Quả nhiên không có da mặt!"
"Đúng là loại nam nhân ta ghét nhất! Già trẻ đều không tha!"
"Nên loại hắn ta ra khỏi giang hồ, nếu không sau này hại nước hại dân!"
Đây cũng chính là lí do mà các đại môn phái yên lặng không ra tay, bởi vì từ khi Nguyệt Tinh Bảo lên đài, bọn họ biết chiến thắng đã vượt qua khỏi tay. Nếu bọn họ đi lên, không cần đánh cũng thắng, nhưng như vậy mất nhiều hơn được, danh tiếng bọn họ xây dưng mấy mươi năm một giây đổ sông đổ bể giống Nguyệt Hồng Thiên tình huống của đại hán. Mà không kên, vậy chức vị Minh chủ naỳvđừng mơ tới nơi. Nhưng suy cho cùng, bên nào nặng nhẹ ai cũng rõ, chga chắc người Nguyệt Phủ lại có cơ duyền cùng Chìa Khóa, nếu gặp không đúng người thì năm năm sau Nguyệt Phủ phải giao nộp Chìa Khóa lại lần nữa. Đến lúc đo tranh giành cũng chưa muộn. Đáng tiếc cho một đám người "nhìn xa trông rộng", đúng là Chià Khóa không gặp được người có cơ duyên nhưng nó gặp được bảo vật thiên địa là Long Quyển, vậy chẳng khác nào gặp được người cơ duyên cả.
Mới khắc trước còn cùng nhau đứng một chiến tuyến, khắc sau đã tung cước đạp hắn quay lưng đi. Đại hán dường như không tin vào mắt mình, nhìn lại một tràng người đen nghịt buông lời thóa mạ hắn. Lập tức, cơn giận dồn đến đỉnh điểm, cũng không xem lại tình huống, đâm đầu lao ngay vào chết.
Đại đao vung lên tạo ra tiếng gió, từng đao như muốn bổ đôi ngọn núi giáng xuống Nguyệt Tinh Bảo. Mắt thấy đại đao lao xuống đầu Nguyệt Tinh Bảo, đại hán trong mắt nhiễm một tia máu, hưng phấn cùng cười nhạo, giống như hắn đã thấy cảnh tiểu tử này đầu lia khỏi xác. Nhưng lúc này, một cổ kình lực đánh thẳng vào linh hồn hắn làm hắn hoảng sợ ngừng trong giây lát. Mà một giây này cũng đủ để cho nhiềuviệc xảy ra.
Ầm!
Leng keng leng keng!
Toàn trường hít ngụm khí lạnh nhìn thân thể của đại hán như dìu dứt dây bị đá ra ngoài. Mà đại hán rơi xuống liền bất tỉnh làm ai cũng không đoán ra được cái gì. Bốn phía tĩnh lặng. Bọn họ chỉ thấy đại hán giơ đao lên còn chưa kịp chạm vào người tiểu tử đó thì đã bị đá bay, thậm chí bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy tiểu tử đó ra chiêu như thế nào. Lúc nhất thời toàn trường nhìn Nguyệt Tinh Bảo bằng cặp mắt khác.
Hai mắt Nguyệt Tinh Bảo lóe sáng. Đúng là đồ vật của tỷ tỷ có khác! Uy lực hơn người!
Tiểu Châu hóa thành chiếc vòng trên tay hừ nhẹ, một đám người ngu xuẩn để ta cho các ngươi biết thế nào là uy ám của thần thú! Lúc nãy nó chỉ phun ra một phần hơi nhỏ đã đánh bay tên đó, nếu như nó phun ra cả ngụm thì cho dù có hơn ngàn người cũng bị thổi bay!
"Khụ khụ!" Bấy giờ Băng Vũ Quỳnh mới ho nhẹ một cái gây chú ý, sắc mặt điềm nhiên giống như biết trước chuyện này. Trọng tài nghe vậy liền giật mình, thu hồi tinh thần, lực chú ý lại rơi vào người vừa mới "đá" bay đại hán đi.
"Trận này, Nguyệt Thiếu chủ thắng!" Một câu này không chỉ thông báo cho đám người kết quả mà còn giáng tiếp nói ra thân phận của Nguyệt Tinh Bảo.
Ở đay có ai không biết trên giang hồ chỉ duy nhất một nơi có chữ Nguyệt trong tên - Nguyệt Phủ. Có lẽ lúc đầu không ai biết tới gương mặt của Nguyệt Tinh Bảo, nhưng danh tiếng ái tử của Đại ma đầu Nguyệt Hồng Thiên đã sớm truyền lan xa. Vì vậy, một đám người bị lượng thông tin này đè bẹp trong nháy mắt.
Trên ghế lô, sắc mặt đám người cực kỳ âm trầm hận không thể lao xuống đem Nguyệt Tinh Bảo đá đi. Nhưng khổ nổi, bọn họ không dám vứt hết mặt mũi của mình để đi dạy dỗ một thằng nhóc, càng tức hơn là cho dù có đệ tử cũng không thể để bọn chúng xuống, trừ phi có một tiểu tử trạc tuổi Nguyệt Tinh Bảo xuống lôi đài mới ổn thõa. Nhưng nói thì dễ làm thì khó, nơi khỉ ho cò gáy này thì lấy đâu ra một đứa trẻ đủ khả năng "đá" Nguyệt Tinh Bảo xuống, họa may có mấy đứa trẻ được nuông chiều được dắt đi theo, nhưng đám nhóc đó là đối thủ của Nguyệt Tinh Bảo sao? Không cần nói cũng biết kết quả như thế nào.
"Nếu như không có ai thách đấu thì người thắng sẽ là Nguyệt thiếu chủ. Ai không phục đó thể lên lôi đài!" Trọng tài làn nữa tuyên bố.
Có kinh nghiệm từ lần trước, rất nhiều người e ngại nên không nhúc nhích.
Con ngươi nghịch ngợm khẽ đảo, đám người này thật không thú vị. Cứ tiếp tục thế này thì trò đâu vui nữa. Vì thế Nguyệt Tinh Bảo không ngần ngại trực tiếp ngồi bẹp xuống nền đất lạnh. Gương mặt tròn tròn hướng trọng tài nói, trong giọng nói chứa nồng đậm khinh bỉ cùng tiếc rẻ.
"Nếu không có ai lên thì tuyên bố bổn thiếu gia chiến thắng! Hừ! Một đám người lớn mà sợ một đứa trẻ sáu tuổi như ta! Đúng là mất mặt!"
Oanh!
Toàn bộ võ trường đều bị lời nói của Nguyệt Tinh Bảo chọc giận, sắc mặt ai này đều xanh mét. Hay cho một tên tiểu tử ăn gan hùm mật gấu! Cho dù là Nguyệt Hồng Thiên đứng trước mặt bọn họ cũng chưa dám mạnh miệng như vậy! Đám người này cũng thật tự đề cao mình, nếu Nguyệt Hồng Thiên đứng đây, không chừng ngay cả Thập đại môn phái cũng không để vào mắt, nói gì một đám người chỉ có chức năng làm cảnh.
"Lên! Lên dạy dỗ cho tiểu tử này một bài học!"
"Mặc kệ hắn có phải là tiên gia hay phật tử, lão tử cũng đánh cho cha mẹ hắn nhận không ra!"
"Ta đánh! Đánh chết cái loại mắt cao hơn đầu! Ỷ vào Nguyệt Phủ muốn làm gì thì làm sao? Nếu không phải có chỗ dựa sau lưng thì tiểu tử nhà ngươi chẳng là cái thá gì cả!" Lời này nói được nhiều người đồng ý, nhanh chóng cùng nhau mắng Nguyệt Phủ.
Nguyệt Tương Dao ngồi trên ghế nâng mắt, ánh mắt sắc bén lướt qua một đám người ồn ào, rồi lại nhìn tới Nguyệt Tinh Bảo đamg cao hứng trên lôi đài, trong mắt không giấu cưng chiều cùng kiêu ngạo. Đó là đệ đệ nàng a! Đúng là có cốt khí, không làm mất mặt nàng!
Thấy Nguyệt Tương Dao nhìn Nguyệt Tinh Bảo cưng chiều, Mặc Thần Dực lại một hồi ghen tỵ. Trong đầu lại không biết nghĩ ra cái mưu kế gì chỉnh ác người ta, chỉ biết môi hắn câu lên nụ cười thập phần tà khí, Nguyệt Tương Dao ngồi cạnh nhưng vẫn ngửi được mùi âm mưu đâu đây. Nàng tự hỏi, là ai lại bị nam nhân phúc hắc này tính kế đây, thật thảm thương cho người đó.
Nguyệt Tinh Bảo nghe lời bốn phía kêu gào cũng không tức giận, ngược lại càng phấn khích. Mắng a! Mắng nữa đi! Bổn thiếu gia đã chuẩn bị từ ngữ để mắng ngươi đây!
Tiểu Châu hóa thành chiếc vòng đeo trên tay Nguyệt Tinh Bảo dễ dàng nhận ra Nguyệt Tinh Bảo đang hưng phấn, nó liền câm lặng. Thật không hiểu sao Nguyệt Hồng Thiên tâm lý bình thường lại có hai nhi tử bất bình thường như thế? Thật không biết hai tỷ đệ này có tố chất tâm lý mạnh như thế nào? Đều là một cái cực phẩm trong cực phẩm! Đều là chất lượng trong chất lượng! Chỉ sợ trong thiên hạ không có lấy một người có thể khiến cho hai người này khuất nhục đi!
Nhưng mà nhìn lại bên cạnh Nguyệt Tương Dao, Tiểu Châu càng khóc không ra nước mắt. Những nhân vật bên cạnh nàng đều thuộc loại không chọc nổi, chưa nói tới nam nhân hắc bào, chỉ nói tới con hồ ly chín đuôi thù dai trong Long Quyển là đủ rồi! Cộng thêm một con gà rừng lông đỏ đầu óc bị bẻ cong và một con vật vốn ở chốn rừng sâu lại bỏ vương vị chạy theo làm thú cưỡi. Tổ hợp này đủ... quái thai!
"Ngươi nói ta dựa vào gia thế sao?" Hồi lâu Nguyệt Tinh Bảo "mới" ghé mắt, hai mắt mơ hồ còn mang theo tia lười biếng.
Người la to lúc nãy thế kế khích tướng của mình có tác dụng thì cười lạnh. Dẫu chi đây cũng chỉ là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, làm sao có thể chịu được phép khích tướng của hắn chứ!
"Đúng vậy! Ta chính là nói ngươi dựa vào gia thế đó! Thế nào? Làm gì được ta!" Hắn ta cao ngạo hất cằm. Thông thường trong trường hợp này, mấy vị công tử thế gia sẽ tức giận mà thề thốt rằng không cần gia thế sau lưng để đối chọi với ngàn người. Cảnh này hắn gặp nhiều tôi, chưa ai có thể thoát ra khỏi cái bẫy này cả. Ngay lúc nam nhân cho là Nguyệt Tinh Bảo sẽ mắc bẫy nào ngờ câu nói tiếp theo của Nguyệt Tinh Bảo làm cho hắn cứng họng.
"Đùng vậy! Bổn thiếu gia là dựa vào gia thế đó! Thế nào? Ngươi làm gì được ta?" Nguyệt Tinh Bảo quăng lại một câu giống y chang hắn ta, khóe môi non nớt cười lạnh. Ai nói Nguyệt Tinh Bảo cậu là quan tử? Cậu chỉ là trẻ con, mà trẻ con thì sẽ dựa vào gia thế! Mà các ngươi thì sao? Không có gối tựa thì đừng ghen ghét a!
"Nha nha! Thời gian bổn thiếu gia có hạn, các ngươi không lên thì đừng trách!" Nhếch mép cười lạnh, Nguyệt Tinh Bảo định xoay người đi. Rõ ràng điệu bộ này, thần thái này đều là học ở Nguyệt Tương Dao, từ phiên bản gốc sang phiên bản mới có một sự thay đổi không hề nhẹ. Coi như Nguyệt Tương Dao xoay người, cũng là khí phách kiêu ngạo, mà Nguyệt Tinh Bảo xoay người vừa buồn cười vừa đáng yêu. Sự khác nhau giữa hai phiên bản không phải chỉ đơn giản là giữa số một và số hai thôi đâu. Nói chúng là một lời không nói hết.
"Buồn cười! Để bổn tiểu thư đây dạy dỗ lại tiểu tử không phép tắc như ngươi!" Một thân áo đỏ xanh tím lòe loẹt xuất hiện, trên mặt trát thêm một tầng son phấn thật dày, mùi hương hoa nồng nặc như muốn ngộp thở.
Nguyệt Tinh Bảo lùi về sau mấy bước, sắc mặt xám xịt nhăn mày, tay không nhịn được che mũi. Sau đó không nói hai lời liền thực hiên một loạt động tác xoay người. Mà Tiểu Châu rất phối hợp thả ra một tia khí tức đạp nữ nhân như khổng tước bay xa.
"Phù! Ngộp chết gia! Nữ nhân xấu như vậy mà còn dám ra đường, không sợ dọa người khác sao? Thật không biết nàng ta lấy đâu ra tự tin mà dám phóng lên lôi đài, nếu là bổn thiếu gia có nhan sắc xấu vạn người chê như thế nhật định sẽ tự đóng cửa niệm kinh mỗi ngày xám hối một trăm tám mươi mốt lần rồi!" Nguyệt Tinh Bảo che che cái mũi nhỏ, hai mày đã chau lại thành một đường thẳng, ghê tởm ngửi thử lên áo mình, chỉ sợ trên áo còn lưu lại mùi hương hỗn tạp đó.
Bị một màn chấn động như vậy, tinh thần sôi sục của đám người đã giảm xuống, trong lòng ai cũng thầm giơ ngón tay cái lên đối với Nguyệt Tinh Bảo, biểu dương cho hành động sáng suốt nhất của Nguyệt Tinh Bảo từ lúc bắt đầu cho tới giờ.
Mà Nguyệt Tinh Bảo cũng vì vậy mà tuột tinh thần, ủ rủ như nấm móc meo, hừ cũng chẳng thèm hừ liên ngồi bẹp xuống nói một câu xanh rờn.
"Ai là người tiếp theo, gia chấp hết!"