"A!!!"
Cùng lúc hai tiếng thét vang lên làm cho người xung quanh phải chú ý.
Nguyệt Tinh Bảo bịt tai cố gắng không cho hai tiếng thét này phá hỏng màng nhĩ của mình. Trong đầu suy nghĩ lung tung, hai người này quả nhiên có duyên tiền định, nếu không thì làm sao có thể không hẹn mà cùng kêu thất thanh như vậy được?
Mặc Ngọc Hân che miệng, hai mắt trừng to, thân hình hoảng sợ bật lùi về sau. Gương mặt khả ái thoáng chốc đỏ bừng lên. Nụ hôn đầu tiên của nàng bị...bị cái tên bán nam bán nữ này đoạt mất?!! A!
Bây giờ đầu óc của Mặc Ngọc Hân cực kỳ loạn, ngay cả tư tưởng giết người cũng có. Trái lại với Mặc Ngọc Hân lâm vào hỗn độn thì tâm trạng của Phong Ly có vẻ bình tĩnh lạ thường.
Tà nhãn mị như tơ, cảm nhận hương hoa mai còn vờn quanh chớp mũi, chính hắn cũng không biết bây giờ mình có tâm tình gì. Hẳn nên bất ngờ như nàng nhưng không hiểu sao Phong Ly lại cảm thấy việc này có chút bình thường, trong lòng không hề có một tia hổn loạn. Nhưng chính điều này lại làm Phong Ly hoảng sợ, hắn lần đầu tiên hôn phải nữ nhân, theo lý mà nói thì phải kinh ngạc hoặc có cảm giác thõa mãn, đằng này ngược lại hắn không có chút rung động nào. Chẳng lẽ đối với nữ nhân hắn không có hứng thú?!! Không đời nào! Tuyệt đối không thể! Tuy bề ngoài hắn có bộ dáng mị hoặc, xinh đẹp như nữ nhân nhưng hắn tự nhận chính mình là nam tử hán, tuyệt không có loại tư tưởng bại hoại biến thái! Vậy thì tại sao hôm nay một chút phản ứng nên có lại không có?!!
Phong Ly ôm đầu kêu gào tự hỏi bản thân đã mắc phải bệnh gì. Lại nghĩ tới gần đây chính hắn lại thích choàng vai cặp cổ với tên tiểu nhị tiểu bạch kiểm. Nghĩ tới liền rùng mình, không lẽ hắn thích nam nhân?!! Còn là nam nhân một cơn gió thổi qua là bay như chiếc lá mỏng manh?! Càng nghĩ càng suy lung tung, thậm chí Phong Ly còn tưởng tượng đến ngày sau khi hắn thành thân ai sẽ làm tân nương, có khi nào vì mặc hỉ phục mà tranh nhau đến máu đổ đầu rơi? Hoặc khi ở trên giường ai sẽ thụ ai sẽ công? Nghĩ tới tương lại một màu đen tối như vậy, Phong Ly ớn lạnh xoa hai đầu vai, mọi tinh lực đều dồn về não, tự chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân.
Mọi người nghe tiếng thét đều tập trung lại nơi này, bao nhiêu ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn vào hai người, một người thì hoảng sợ ôm mặt, một kẻ thì như người mất hồn, tâm trí treo ngược cành cây. Nhìn Mặc Ngọc Hân ôm miệng rồi tới Phong Ly thất thần, Nguyệt Tinh Bảo che mắt cười khúc khích, lâu lâu lại phát ra âm thanh "chậc chậc" tiếc nuối, mọi người sơ sơ cũng đoán được tình hình là như thế nào rồi.
Ảnh vệ của Ma Cung trong bóng tối hai mắt nhìn nhau, bọn họ có trách nhiệm là luôn theo dõi chủ tử từng phút từng giây, một giây cũng không được dời mắt, chỉ là tình huống lúc nãy ai cũng không dự đoán được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người hôn nhau. Vì thế toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đều bị bọn họ nhìn thấy không thiếu một động tác nào. Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ chủ tử không bị tổn thương dù là một sợi tóc, nhưng lại ngăn không được chủ tử bị kẻ khác phi lễ, khụ, là chủ tử phi lễ người khác. Không bảo vệ được sự trong sạch của chủ tử là bọn họ thất trách. Nếu chuyện này rơi vào tai của Thiếu chủ hay Cung chủ thì không biết kết quả của bọn họ sẽ ra sao đây, nghĩ tới liền lạnh toát sống lưng.
Ngược lại ám vệ của Ly Nam Vương Phủ thì ngồi trong bóng tối huýt sáo, hai mắt tỏa sáng nhìn Mặc Ngọc Hân như nhìn trân bảo hiếm có của thế gian. Định rồi, người này nhất định là vương phi tương lai của bọn họ! Không phải vì hai người có mối quan hệ không tệ mà là mẫu hậu của Ly Nam Vương gia cũng tức là Thái Hậu đương nhiệm vô cùng coi trọng danh dự của nữ tử. Nếu bà biết được trên chuyến đi nhi tử bà phi lễ người khác thì nhất định bắt Phong Ly mang trăm dặm hồng trang, sính lễ đầy đủ đến trước cửa Ma Cung cầu hôn Đại tiểu thư, tuyệt đối không để cho người ta cảm thấy nữ nhi mình bị uất ức. Điển hình là vị hoàng hậu hiện tại của hoàng đế Lăng Thiên Quốc chính do bà ép lấy khi hay tin nhị hoàng tử vô tình ôm eo nàng, có thể thấy vị Thái Hậu này cực kỳ trọng thanh danh của nữ tử theo một kiểu thiên vị nữ nhân.
"Này? Có chuyện gì?" Lệ Phí Nhã mở cửa phòng, tay ôm một ấm lô nhỏ nghi hoặc hỏi.
Hoa Ân Ân đi từ ngoài vào vừa hay còn nhìn kịp đoạn cuối của cảnh hôn, hai mắt phát sáng tinh thần phấn khởi ghé vào tai của Lệ Phí Nhã nói nhỏ.
Lúc đầu có vẻ như Lệ Phí Nhã bình tĩnh, về sau thì hướng ánh mắt kỳ quái nhìn Phong Ly, cuối cùng là ý vị thâm thường nhìn lướt qua căp đôi trẻ còn ngồi bỡ ngỡ trên sàn gỗ. Hóa ra không chỉ có Dao Dao nhà nàng tình nồng ý mật, mà hai đứa trẻ này cũng không chịu thua kém.
Nếu Phong Ly biết được suy nghĩ trong lòng của vị cô cô này nhất định sẽ phát khóc. Cái gì mà không chịu thua kém, là tai nạn thôi có được không? Tại sao người lớn như thế này lại không nhìn ra hai người chỉ xem nhau là bằng hữu, hoàn toàn đều vô tình với nhau vậy!? Phong Ly khóc ròng như mưa.
"Cái đó? Khụ! Hai đứa đứng dậy trước đi." Nguyệt Hồng Thiên ho một tiếng che đi gương mặt xấu hổ bảo hai người đứng dậy. Lúc này mới đặt chú ý vào nhi tử còn đang cười nham nhở một bên. "Tiểu tử thúi! Cười cái gì? Chuyện của người lớn không được nhìn!"
"Sao cơ? Ta cũng có nhìn đâu!" Nguyệt Tinh Bảo bất mãn kháng nghị chu môi nhỏ, hai má phồng lên cực kỳ đáng yêu phối hộp với động tác che mặt trông qua vừa manh manh vừa buồn cười. Sau đó quay qua một bên lầm bầm. "Cùng lắm là lén xem hai người hôn nhau là được." Tuy câu này cậu nói vô cùng nhỏ nhưng ở đây ai không là người luyện võ có thính lực cực nhạy, vì thế dù Nguyệt Tinh Bảo có đè ép âm thanh nhỏ cỡ nào đi nữa đều bị người khác nghe không sót một chữ.
Mặt của Lệ Pghí Nhã và Nguyệt Hồng Thiên cùng lúc đỏ lên. Lệ Phí Nhã xấu hổ chôn đầu vào vai phu quân, còn Nguyệt Hồng Thiên thì vừa xấu hổ vừa tức giận, hóa ra thẳng quỷ nhỏ này dám rình lén hai người làm chuyện cấm trẻ em nhìn. Được lắm! Phen này không dạy dỗ đến mông tiểu tử thúi nhà ngươi nở hoa nhất định không dám xưng là Đại ma đầu trăm họ run sợ!
"Tiểu tử thúi! Không ăn đòn nên mông ngươi ngứa rồi có phải không? Hử?" Nguyệt Hồng Thiên nhấn mạnh chữ "hử" cuối cùng, gương mặt anh tuấn đen như đáy nồi kéo lên nụ cười thập phần co rút.
Nguyệt Tinh Bảo cảm thấy một trận gió lạnh lùa qua sống lưng, lúc bấy giờ mới nhận thức được nguy hiểm đang đến gần. Gương mặt nhỏ nhắn thu lại nụ cười nham nhở, cố gắng nặng ra một nụ cười nhưng còn khó coi hơn khóc. "Nào có! Tiểu Nhật hiện tại rất ngoan, rất rất không muốn ăn đòn!" Con ngươi đảo qua muốn tìm một lý do để chạy khỏi đây. "Biểu ca bảo con phải luyện võ nghiêm túc, dù là tuyết rơi cũng phải chăm chỉ luyện tập. Vừa hay bây giờ mới sau bữa cơm, con ra sân tập võ một chút cho tiêu thực." Nói xong, chân như bôi dầu chạy nhanh xuống lầu nhưng được nửa đoạn đã bị Nguyệt Hồng Thiên xách lên như xách một con gà.
"Nào dễ như vậy? Không phải con từng hỏi vi phụ một vài thế võ hay sao? Hôm nay sẵn tiện vi phụ dạy cho con. Đi xuống sân thôi!" Nói xong không thèm nghe Nguyệt Tinh Bảo phản bác liền ôm ngang hông hắn đi xuống lầu, vừa đi vừa nói về những thế võ giống như thật sự sẽ dạy cho Nguyệt Tinh Bảo vài bài quyền nhưng mà ai cũng biết bài học thực sự đằng sau là gì.
Hai phụ tử ầm ĩ cuối cùng cũng rời đi trong tầm mắt của người khác, lúc hai người khuất bóng thì mọi ánh mắt lại đổ dồn về hai nhân vật chính của câu chuyện.
Mặc Ngọc Hân che miệng, mặt đỏ như quả cà chua chín, hai mắt trừng lớn như không tin được, lại chịu đựng ánh mắt ái muội của mọi người, thiếu nữ lần đầu tiên rơi vào tình trạng xấu hổ như vậy liền cảm thấy toàn bộ mặt mũi đều mất hết, cuối cùng Mặc Ngọc Hân phải ôm gương mặt đỏ bừng chạy về phòng bỏ lại Phong Ly còn ngơ ngác như con nai vàng.
Rầm!
Tiếng đóng cửa vừa lúc đánh thức Phong Ly khỏi suy nghĩ của mình. Lúc đầu hắn còn chưa hiểu chuyện, mãi đến khi Hoa Ân Ân chậc chậc hai tiếng than đáng tiếc thì mới giật mình nhận ra tình huống trớ trêu hiện tại, gương mặt dần đỏ lên vì xấu hổ, tay giơ ra giữa không trung như muốn gọi thiếu nữ quay lại nhưng không nói được gì.
Rốt cuộc hắn đã bị gì thế này?!! Mọi chuyện dường như đi quá giới hạn, thậm chí là vượt qua mọi tính toán của hắn! Rõ ràng lúc đầu chỉ muốn tìm Nguyệt Tương Dao nói chuyện, nào ngờ phát sinh ra tình huống như thế! Mỗi lần tìm đến nàng đều gặp phải xui xẻo! Quả nhiên là sư phụ nói không sai, bên cạnh hắn luôn có một kẻ mang đến xui xẻo cho hắn mà hắn lại đối với nàng không thể ra tay! Sau hôm nay nhất định phải đi tìm sư phụ để hắn giúp mình giải quyết cái hạn này a!
Phong Ly tức tốc ngồi dậy rồi phóng đi về hướng ngược lại bỏ lại một bóng lưng hấp tấp khiến cho những ngươi đang xem kịch vui khó hiểu. Đương sự cũng đã rời đi, nơi này không còn kịch vui nên ai nấy bĩu môi quay đầu rời đi mà quên mất một vấn đề quan trọng. Xảy ra chuyện ồn ào như vậy trước cửa phòng mà vị chủ nhân trong căn phòng ấy lại không hề bước ra, vậy mà những người ở đây một chút cũng không quan tâm.
________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_______
Sóng biển thi nhau vỗ lên vách đá, tiếng va chạm giữa đá và nước vang đi rồi vọng lại thật rùng rợn, đặc biệt là vào một đêm không trăng. Bầu trời đầy sao thấp thoáng vài đám mây bay nhanh, những ngôi sao liên tục nhấp nháy như những con mắt luôn săm soi việc làm trong bóng tối của những kẻ xấu xa.
Vách đá bạc cao vút hiên ngang đối mặt với cơn sóng dữ tợn, từng trận bọt biển văng lên đỉnh vách núi. Phía dưới những tảng đá ngầm như nhe răng nguy hiểm với vách núi bạc, gió rít rào len lỏi qua những cái răng nhô cao như tiếng kêu gào đòi mạng.
"Đến! Quăng xuống nơi này!" Trong bóng tối đi ra hai bóng đen, trên tay bọn họ là một cái túi đen dài. Một người trong đó nói.
"Gió đêm nay thật lạnh!" Người còn lại đặt túi đen xuống đất, dùng tay đấm vài cái lên vai sau đó nhìn mặt biển dao động mà cảm thán.
Người kia có vẻ khinh thường, hắn cười "xuy" một tiếng rồi nói với cái giọng hối thúc. "Đừng cằn nhằn nữa, mau làm nhanh rồi về bẩm báo với chủ tử! Ngươi còn lề mề nữa là ta mặc kệ ngươi tự xử lý nó đấy!" Hiển nhiên đây là một kẻ ngày thường hay lên mặt kẻ khác để lập uy.
Người nọ nghe vậy thì liên tục gật đầu, lúc nâng túi đen lên có ý định muốn vứt túi đen này xuống vách đá thì hiếu kỳ hỏi. "Kỳ lạ thật! Tại sao nửa đêm mà chủ tử còn sai chúng ta đi vứt cái thứ đen thui này chứ? Hại ta mất một đêm với Tiểu Mị Mị!"
"Làm sao ta biết! Chuyện của chủ tử thì tốt nhất không nên hỏi nhiều kẻo mất mạng mà không hay! Nhanh nhanh nào!" Người kia bực dọc nói. Không ngờ lúc hai người nâng túi đen lên thì hắn ta đột nhiên kêu lên đau đớn. "Á! Chân... Chân của ta!"
"Ngươi bị sao vậy?" Người nọ nghe tiếng la thì hốt hoảng hỏi, vội buông chiếc túi đen xuống cuối đầu nhìn chân người kia. Bởi vì hai người đi không mang theo đèn nên không nhìn rõ phía dưới chân là cái gì chỉ có thể mơ hồ nhận biết thông qua xúc giác.
"Rắn... Là rắn!" Trên chân truyền tới cảm giác lạnh lẽo, một hồi sau thì như có một sợi dây quấn lấy chân hắn, sợi dây này không ngừng bò lên cao mang theo những tiếng "xi xi" nhỏ.
"Rắn! Nhất định là Ngân Xà!" Người nọ nghe vậy liền sợ sệt lùi về sau. Ngân Xà toàn thân một màu bạc, tuy rằng độc không mạnh nhưng nổi tiếng hung hăng, một khi tấn công thì nhất định sẽ không buông tha con mồi, nhất là khi nó bị chọc giận. Người họ hàng của hắn cũng bị một con Ngân Xà tấn công, tuy con rắn chỉ bằng đầu ngón tay nhưng kết quả là người họ hàng đó phải cắt đi một chân vì bị rắn cắn quá nhiều vết suýt nữa thì mất mạng. Vì thế khi nghe tới Ngân Xà thì người ta sẽ không tự ý được mà tránh xa, không phải chọc tới nó thì tuyệt đối sẽ không chọc. Vào mùa tuyết như thế này thì chỉ có thể bắt gặp được Ngân Xà mà thôi nên hắn mới có thể không do dự mà gọi ra tên của kẻ sát thủ.
"Ngân... Ngân xà... Cứu ta với! Ta... Ta không muốn chết! Mau bắt nó ra!" Người kia nghe tới Ngân Xà thì trắng bệch mặt, hai chân run rẩy kêu cứu nhưng càng nhúc nhích thì Ngân Xà càng bò lên cao. Cơ thể lập tức cứng ngắt, thở cũng không dám thở mạnh, đầu ngoái về sau nhờ người nọ giúp đỡ.
Tuy nhiên người còn lại đã sớm chạy thục mạng, bỏ một mình kẻ bị rắn cắn ở lại. Hắn và người này vốn không thân thiết gì, bình thường còn hay bị hắn ta lên mặt dạy đời, oán khí tích tụ lâu ngày sinh ra hận. Bây giờ hắn ta gặp cảnh khốn cùng chưa chắc gì mình cứu được, vậy thì dại gì đâm đầu vào chỗ chết. Ngay lúc này không chạy thì còn chờ tới bao giờ, chờ lúc báo lại với chủ tử thì nói rằng cái đồ vật kia đã được ném đi, còn người đi chung thì đau bụng xin lui trước. Như vậy chẳng những hắn được chủ tử khen ngợi mà còn được hưởng trọn phần thưởng của tên này. Người nọ nhất thời tâm tình tốt lên, hoàn toàn không có một chút cảm giác tội lỗi nào vì vừa mới bỏ rơi một mạng người.
Con người là vậy, có một số người sau khi thấy cái lợi trước mắt thì ngay lập tức sẽ quên đi chuyện đau buồn cách đó không lâu, dù là chuyện đó do một tay mình thúc đẩy mà thành. Cũng có một số người ngày thường kiêu ngạo hống hách đã quen, khi gặp hoạn nạn thì mới hiểu được kiêu ngạo hống hách không giúp cho hắn trở nên cao quý hơn người khác, mà là đang âm thầm chặc đứt hết tất cả đường sống của chính mình.
Người kia không ngờ được kẻ đi chung với mình sẽ bỏ chạy, sau khi ngớ người vài dây thì tuyệt vọng kêu lớn, hy vọng sẽ có người đi ngang cứu hắn một mạng. Nhưng mà nơi này là rừng sâu núi hiểm, lại cách thị trấn không gần, ngày thường sẽ không có ai tới đây huống chi bây giờ là nửa đêm lạnh lẽo.
Gần như rơi vào tuyệt vọng, người đó liền nhắm mắt lại chờ chết nhưng từ đầu tới cuối, hắn ta chưa từng suy nghĩ tới sẽ tự tay bắt lấy con rắn đang bò trên người mình. Đôi khi ngay giờ lúc cận kề cái chết, con người cũng không nhận ra rằng tự cứu lấy mình mới là phương pháp tối ưu nhất, sẽ không phụ thuộc vào ai cũng như không cần phải hy vọng rồi thất vọng.
Phốc xít!
Trong đêm đen lóe lên tia sáng, một thanh đao nhỏ từ tán cây phóng tới đầu con rắn. Chỉ vài giây trước Ngân Xà còn kiêu ngạo ngẩng đầu, vài giây sau thì đã trở thành cái xác không đầu.
Thấy con rắn đã chết, người nọ trừng lớn con mắt, niềm vui sướng khi được cứu sống dâng lên nhưng còn chưa kịp rõ con rắn chết như thế nào thì đã bị một thanh đao khác cắm vào tim từ phía sau. Hắn ta dần rụt xuống, đôi mắt trừng lớn như không tin được, mà trong con ngươi vẫn không che dấu được vẻ kinh hỉ vì được cứu sống.
"Thật đẹp! Quả là một xác chết tuyệt đẹp. Vừa bước ra từ trong tuyệt vọng, đôi mắt vẫn con lóe lên kinh hỉ. Khoảnh khắc này thật đáng ghi nhớ." Trong bóng tối đi ra một bóng đen, men theo ánh sáng mơ hồ có thể thấy người này một thân hắc y bao phủ, mái tóc đen xõa dài che đi nửa gương mặt, mà nửa gương mặt còn lại bị bao phủ bởi những vết sẹo chằng chịt. Hắn ta liếm liếm đầu môi khát máu, bàn tay giấu trong bóng đem vẫn còn run rẩy vì kích động khi thấy một tác phẩm tuyệt đẹp.
"Ngươi là kẻ có vinh hạnh nằm trong bộ sưu tập của ta, hãy lấy đó mà tự hào khi đi xuống địa ngục. Nhưng yên tâm, không chỉ có ngươi mà bằng hữu của ngươi cũng đang chờ ngươi ở dưới địa ngục, sẽ không cô đơn đâu." Hắn ta tựa như than thở lại tựa như oán trách, lời nói đẫm máu như thế lại đi ra từ trong miệng hắn như hắn đang nói đến thời tiết hôm nay thật đẹp. Nếu có ai thấy được cảnh này nhất định cũng sẽ bị dọa đến chết, một nam nhân xõa tóc gương mặt đáng sợ rũ lòng thương trước xác chết nhưng nụ cười khát máu trên môi chưa từng buông xuống khiến người khác lạnh toát sống lưng, và nếu người đó có thời gian nhìn lại sẽ thấy một góc áo của kẻ đã bỏ chạy lúc nãy thấp thoáng dưới chân hắn.
"Hả? Vẫn còn một người khác? Lại là nữ nhân, mùi hương thật nồng nặc, không hứng thú." Mặc dù hắn không đến gần chiếc túi đen nhưng lại có thể chắc chắn người nằm trong đó là nữ. Nếu hắn không phải là kẻ sát nhân vô độ biến thái thì chắc sẽ trở thành một bậc thầy võ nghệ nhiều người theo học hỏi, thủ pháp phóng đao cực kỳ sắc bén làm cho con mồi không rơi một giọt máu, còn có giác quan nhạy bén không thua một con dã thú săn mồi. Người như thế này trời sinh luôn là nỗi sợ hãi của người khác.
Hắn ta quay đi bỏ mặc túi đen nằm trơ trọi trên vách đá. Bóng lưng lạnh lẽo dần đi sâu vào bóng tối cùng hai xác chết bị kéo lê theo bỏ lại những tiếng cười ghê gợn khiến người lạnh gáy.
Sáng hôm sau.
"Nghe nói là Đại tiểu thư Băng gia đã tìm được ở vách núi phía bắc, không biết có thật không?" Một đám người chụm đầu vào nhau bàn tán tin tức mới vừa nhận được, một người trong đó hỏi.
"Đương nhiên là thật! Chính mắt ta nhìn thấy binh lính Băng gia cùng Băng gia chủ chạy tới đó, nếu không phải Đại tiểu thư được tìm thấy thì còn có ai có khả năng làm cho Băng gia chủ phải hớt hải như thế chứ?" Ngươi khác nhanh chóng trả lời.
"Tin tức xác nhận đây! Đại tiểu thư Băng gia đã được tìm thấy! Nhưng là..." Bỗng nhiên có một thiếu niên ăn mặc như một tên tiểu nhị trong quán trà chạy tới hô lớn khiến cho một đám ngay lập tức tập trung về phía hắn.
"Nhưng cái gì? Mau nói, đừng làm cho chúng ta tò mò!" Có người thúc giục.
"Nhưng là được tìm thấy trong tình trạng hôn mê nguy kịch! Đại tiểu thư bị một cái túi đen trùm kín, xung quanh còn có mấy dấu vết kéo lê vật nặng cùng xác chết của một con Ngân Xà! Kỳ lạ là đầu Ngân Xà bị chặt đứt khỏi cơ thể bằng một thanh đao nhỏ thần bí không biết từ đâu tới!" Bị những người này nhao nhao đòi kể ra tường tận sự việc, thiếu niên mới thần thân bí bí kể ra.
"Có gì kỳ lạ, bây giờ đang là thời điểm có nhiều môn phái lớn ở đây, lỡ như có cao thủ đi ngang thuận tay cứu giúp thì sao. Thanh đao như thế ở đâu tìm chẳng ra mà có gì thần bí!" Có người khác nhanh chóng phủ nhận ngay, không tin là có gì thần bí chỗ này.
"Là ngươi không biết đó thôi! Trên thanh đao có khắc một chữ Huyễn mà trên giang hồ không có nhân vật nổi danh nào có một chữ Huyễn." Thiếu niên ngay lập tức phản bác.
"Lỡ như... Lỡ như của một người qua đường không nổi danh thì sao?" Bị thiếu niên nói người này có chút lúng túng nhưng vẫn cố gắng tìm cách lý giải.
"Làm sao có thể! Thủ pháp phóng đao cực kỳ sắc bén, một đao chí mạng đến máu của Ngân Xà còn chưa kịp phóng ra thì đã chết rồi." Thiếu niên chỉ tiếc rèn sắc không thành thép nói, tựa như lời mình nói chính là sự thật không thể phủ nhận.
"Cái này đúng là chỉ có thể là cao thủ!" Người xung quanh đồng ý gật đầu.
"Nhưng làm sao ngươi lại biết rõ mọi chuyện như vậy?" Người lúc nãy vẫn không chịu thua hỏi lại.
"Cái đó... Là ta lén rình xem đó!" Lúc này đến lượt thiếu niên lúng túng rồi tìm một cái cớ nói.
"Hóa ra là như vậy." Những người khác nghe vậy liền gật đầu bỏ qua không tiếp tục truy cứu nữa. Nhưng không ai nghi vấn rằng tại sao thiếu niên này có thể biết rõ một cách chi tiết đến thế mặc dù chỉ có thể nghe lén ở đằng xa.
Thiếu niên thấy những người này vẫn đang không ngừng bàn tán thông tin mình vừa đưa ra thì nhếch môi cười lạnh. Những còn người ngu ngốc đôi khi vẫn có giá trị của nó, đó chính là trở thành công cụ để những người cao quý như hắn truyền bá lời đồn. Nhân lúc không ai để ý thì thiếu niên cuối đầu đi ra ngoài mà không chú ý ở một cái bàn gần đó có một người luôn chăm chú nhìn hắn, ngay cả nụ cười lạnh của hắn cũng không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của người đó.
Thấy thiếu niên xoay người có ý định rời đi, Phong Ly cấp tốc tính tiền rồi âm thầm đuổi theo. Âm thầm theo dõi thiếu niên này, Phong Ly khẳng định có người cố ý thả ra tin tức này bằng việc thiếu niên này nếu thấy một đám người tụ tập buôn dưa lê bán dưa chuột thì sẽ tấp vào nói đến chuyện của Đại tiểu thư Băng gia, cuối cùng thì dẫn câu chuyện đến chữ Huyễn trên thanh đao. Không rõ hắn ta có ý đồ gì nên Phong Ly quyết định vẫn tiếp tục theo dõi để xem kẻ sau màng là ai.
Bám đuôi chưa được nửa canh giờ thì thấy thiếu niên đi vào một hẻm nhỏ, hai mắt Phong Ly lóe lên, thân thủ ảo diệu núp vào trong một tán cây rậm rạp. Nào ngờ bên cạnh bỗng vang lên một tiếng kinh hô.
"Ai?!"
__________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Cầu động lực! Cầu bình chọn!