Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ! - Chương 27: Huyết Đầu Lâu và Xích Hổ (2)




Lợi trảo đánh vào thân cây phát ra âm thanh giòn tan.



Crắc. Crắc.



Chỉ vài cái chớp mắt, thân cây phía sau Nguyệt Tương Dao đã bị ngã sang một bên.



Thân hình khẽ động, Nguyệt Tương Dao trở lại vị trí lúc đầu, nương theo ánh trăng quan sát con mèo lớn trước mặt.



Sở dĩ nói nó là mèo bởi vì toàn thân con thú là một màu vàng cam xen lẫn màu trắng, y hệt bộ lông của một con mèo được thuần hóa. Chỉ khác với mèo bình thường là con thú này có một thân hình to lớn, tứ chi khỏe mạnh và cặp răng nanh dài nhọn hoắt.



"Gào!!!"



Đại Hoàng Nha Miêu thấy lợi trảo của mình đánh hụt liền tức giận gào lên, tiếng gào vang vọng khắp rừng. Qua vài hơi thở, Nguyệt Tương Dao liền nghe được vài tiếng gầm cùng tiếng bước chân đang lớn dần.



Khóe môi co giật, Nguyệt Tương Dao âm thầm trừng mắt. Nàng có chọc nó sao? Nó gọi đồng bạn của nó để đánh hội đồng nàng à!



Vốn trong lòng có một cục oán khí thật lớn không chỗ phát tiết, tự dưng bây giờ xuất hiện một thứ cho mình xả giận thì đương nhiên sẽ không từ chối rồi. Vì thế Nguyệt Tương Dao không ngần ngại lao vào Đại Hoàng Nha Miêu, nắm đấm như mưa không ngừng rơi lên thân thể của nó



"Gào! Ngao!" Liên tiếp vang lên âm thanh thống khổ của Đại Hoàng Nha Miêu, chúng thú bốn bên liền không nhịn được mà lùi về sau nuốt nước miếng. Nay, đây là một con người sao? Không phải bình thường nhân loại gặp bọn chúng liền chạy chối chết hay sao? Không lẽ do bọn chúng ở trong rừng nên không biết nhân loại đã thay đổi rồi, gặp bất kỳ ai đều là cao thủ? Chúng thú không ngừng khóc rống.



Phủi phủi bàn tay đỏ au vì dùng sức, Nguyệt Tương Dao thoải mái hít thở nào có nhìn đến thảm trạng của Đại Hoàng Nha Miêu. Chỉ thấy Đại Hoàng Nha Miêu nằm trên mặt đất xếp thành chữ đại, hai má thịt sưng phồng lên, mí trên sụp, mí dưới bầm, lông tơ trên người bị đảo loạn, nhìn qua vô cùng thê thảm. Phải nói là tình trạng thảm khốc không nỡ nhìn. Chúng thú xung quanh bắt đầu bàn tán nên đem Đại Hoàng Nha Miêu này xử lí như thế nào kẻo sau này khi đi giữa đêm lại gặp phải oan hồn vất vưởng của nó đây?!! Bọn chúng thật rối rắm!



Xoa xoa bả vai, Nguyệt Tương Dao liếc mắt nhìn chúng thú đang run sợ. Đám thú này vẫn gan phết ấy chứ! Không như bọn thú ở trong Dược Y Cốc, thấy nàng xử lý một con gấu liền bỏ chạy không còn một móng!



"Các ngươi tự ra hay muốn ta mời?" Mặc kệ bọn chúng có hiểu lời nàng nói hay không, Nguyệt Tương Dao vẫn một thân khí thế đầy mình, lạnh lùng nói.



"Xào xạt."



Âm thanh xào xạt vang lên ngày càng nhiều, số lượng thú xuất hiện dưới ánh trăng cũng ngày càng đông. Nguyệt Tương Dao bình tĩnh nhìn chúng thú. Chúng thú lo sợ nhìn Nguyệt Tương Dao.



Chậc chậc, đủ tất cả loại a~ Lợn, gấu, rắn! Oa, đủ một nồi thập cẩm rồi!



Nếu chúng thú biết suy nghĩ của Nguyệt Tương Dao sẽ không do dự đưa mông quay về phía nàng rồi chạy mất. Quá khinh người rồi! Nàng xem bọn chúng là gà vịt rao bán ngoài chợ?! Bọn chúng thân là thú có linh trí, một con so với một con đêu là quý hiếm, ấy vậy mà nàng chỉ so sánh bọn chúng với một cái nồi lẩu!!! Là xem thường bọn chúng hay vốn không biết gì về bọn chúng hả?!!



Cất giấu nội tâm đen tối, Nguyệt Tương Dao lạnh giọng. "Trong các ngươi, ai là thủ lĩnh?"




Tức thời một con báo đóm đi ra từ giữa chúng thú. Ánh mắt nó lo sợ nhìn nhân loại trước mắt. Nó sợ sẽ trở thành một nhân bản vô tính của Đại Hoàng Nha Miêu mất!



"Được. Bây giờ ta hỏi, ngươi chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu." Nguyệt Tương Dao không hề lo bọn thú này lừa gạt, nàng không tin có tấm gương của con mèo lớn đó mà đám thú này không có chút run sợ nào đi! "Ta hỏi ngươi khu rừng này có Xích Hổ không?"



Chúng thú nhìn nhau, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Nguyệt Tương Dao. Báo đóm cũng đổi thái độ, lông trên ngươi xù lên, móng vuốt nhọn sắt ẩn hiện dưới thịt đệm. Chỉ cần Nguyệt Tương Dao có một động tĩnh thì nó sẽ không ngại nhào lên lấy mạng nàng. Xích Hổ vốn chỉ đứng sau Hắc Báo Vương một bậc, vị trí trong thế giới của loài thú dữ không hề thấp, thậm chí là có uy danh hơn Hắc Báo Vương. Vì thế Xích Hổ luôn được các loài thú khác tôn sùng, nếu trước mặt bọn chúng nhắc tới Xích Hổ thì khác nào dẫm phải đuôi của bọn chúng khiến cho bọn chúng vô cùng tức giận.



Nguyệt Tương Dao khinh thường trong lòng, bàn tay phất lên, một vệt đen vọt ra.



"Ngao grào!!!" Tiếng gầm thét kinh thiên vang lên, Tiểu Hắc xuất hiện với một tư thế bễ nghễ chúng sinh, nó kiêu ngạo ưỡn ngực, hai răng nanh nhọn khẽ lộ ra dưới mép miệng.



"Tiểu Hắc, bắt bọn chúng dẫn ta đến chỗ của Xích Hổ." Nhàn nhạt như không quan tâm đến bộ dạng oai hùng của Tiểu Hắc, Nguyệt Tương Dao tự nhiên sai bảo vương giả của chốn rừng xanh làm việc.




Tiểu Hắc ủ rũ bờ vai, hai mắt ủy khuất nhìn Nguyệt Tương Dao. Ô ô, thật lâu mới có cơ hội để cho nó thể hiện mình vậy mà chủ nhân lại không thèm xem! Thật là uổng phí!



Ngay từ khi Tiểu Hắc xuất hiện, chúng thú bốn bên đã không ngừng sợ hãi. Ngay từ ngàn năm trước, sau khi Bạch Hổ Đế bị phong ấn, dẫn đầu cho trăm vận loài động vật dưới đất chính là Hắc Báo Vương. Dù đã trải qua ngàn năm, Hắc Báo Vươmg năm xưa nắm giữ vị trí vương giả cũng đã chết, nhưng ngay từ trong xương tủy của chúng thú đã có một loại sùng bái, tôn kính giống loài Hắc Báo Vương từ tận đáy lòng, giống như muốn thể hiện lòng tôn kính đối với vị Hắc Báo Vương của ngàn năm trước.



Chúng thú khụy hai chi trước xuống, Nguyệt Tương Dao khẽ nhếch mày, đây chính là hành động thể hiện thái độ tôn sùng đối với bậc trên của đám bề tôi tớ.



"Ngao. "



Chỉ vài âm thanh trao đổi, Tiểu Hắc đã đi đến bên cạnh Nguyệt Tương Dao, dùi cái đầu to vào bàn tay nàng, ngước ánh mắt long lanh nhìn nàng như muốn nói nó đã làm xong việc rồi đó, thưởng cho nó đi.



Nguyệt Tương Dao bĩu môi, quăng cho Tiểu Hắc một túi đồ rồi đi theo báo đóm đi tìm Xích Hổ. Tiểu Hắc vui vẻ ôm túi thức ăn chạy vào trong Long Quyển không ngừng nhăm nhi.



______________________



Từ đằng xa, Nguyệt Tương Dao đã ngửi thấy mùi tanh hôi của máu thịt. Tâm chợt kéo lên, một linh cảm xấu dâng lên.



Hắc nhai cao vạn trượng, quanh năm hắc vụ bao lấy, không ngừng ăn mòn, không ngừng mài dũa, tạo nên một vách vực nhẵn bóng thâm trầm. Nguyệt Tương Dao tin tưởng chỉ cần rơi xuống vách vực này thì sẽ không có khả năng toàn vẹn leo lên, bởi vì không thể tìm được thứ gì có thể bám vào mà an toàn leo lên. Không phải trơn nhẵn cũng là kịch độc tứ phía, người còn sống có thể bò lên được đến giờ vẫn chưa có một ai làm được.



Một cơn gió thổi ngang mang theo mùi tanh tưởi, cơn gió sắc bén cắt vào đá vang lên âm thanh gầm rú rợn người. Xung quanh không hề có một cành cây ngọn cỏ, nếu có thì cũng chính là kịch độc khó chữa, chạm vào là chết. Sắc trời âm u sẫm tối, ánh sáng mờ ảo của trăng không thể xua tang bóng tối, chỉ càng tăng thêm sự u ám trong không gian tĩnh mịch đầy ma mị.



Bên tai là tiếng gió, trong mũi là mùi tanh nồng, không khí loãng làm cho sắc mặt của Nguyệt Tương Dao hơi trắng. Trong lòng yên lặng cảm thương cho Xích Hổ, là một con người từng sống trong chết chóc, Nguyệt Tương Dao còn cảm thấy muốn hóa điên nếu như cứ ở nơi đây trong thời gian dài. Huống chi một vương giả chi thú như Xích Hổ, làm sao chịu được cảnh tù túng, nhục nhã?