Vcl!
May mắn bà đây đã tập trước, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi lộn ngược ra sau một cái, trốn thật xa.
"Tô Ninh!"
Một tiếng quát cuồng nộ vang lên, Lãnh Diệp bước nhanh tới, vội vàng đỡ Tô Tiêm dậy, sau đó lạnh lùng liếc tôi một cái.
Tô Tiêm trốn trong lòng Lãnh Diệp, cũng âm thầm hướng ánh mắt ghen ghét tới tôi.
Bà nội cha nó......
Nguyệt Lão phân loại rác thật đúng chỗ, hai đứa này thật đúng là tuyệt phối!
"Tô Ninh, tôi nói rồi, nếu cô dám đụng đến Tiêm Tiêm một lần nữa, tôi nhất định sẽ khiến cô trả giá đắt."
Lãnh Diệp nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt một lạnh nhạt hai vô tình.
"Ối giồi ôi, tôi sợ wá cơ." lêu lêu lêu.
"Tô Ninh!"
"Anh Diệp." Tô Tiêm, người bị làm lơ từ nãy đến giờ, túm quần áo Lãnh Diệp, thật thật nhìn thấy mà thương.
"Không phải lỗi của chị đâu, đều do em, là em không nên si tâm vọng tưởng thích anh, anh Diệp, tất cả là lỗi của em."
Tô Tiêm ôm ngực, đôi mắt mơ màng rưng rưng, trên mặt tràn đầy vẻ đau đớn cùng tự trách.
Tôi bỗng nhiên là có thể hiểu được mấy hành động ngu đần của Lãnh Diệp.
Đừng nói, tuy rằng biết rõ Tô Tiêm tâm địa độc ác, nhưng bộ dáng yếu ớt mỏng manh này tôi nhìn cũng đau lòng, càng đừng nói nam chính suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Quả nhiên, Lãnh Diệp nghe vậy ôm chặt cô ta, "Tiêm Tiêm, không trách em, em biết đấy, anh yêu em."
"Anh Diệp, em biết, em vẫn luôn biết...... Em, em có thể cái gì cũng không cần, nhưng còn con của chúng ta?"
Lãnh Diệp vui mừng khôn xiết, "Tiêm Tiêm, em, em có thai?"
Dưới ánh mắt chờ mong của Lãnh Diệp, Tô Tiêm e thẹn gật đầu.
Chậc chậc chậc.
Tôi dọn ghế ra, ngay ngắn cắn hạt dưa ngồi xem kịch vui, bỗng nhiên anh ( quần) anh ( chúng) em ( buồn) em ( nôn) bị hai người bọn họ điểm danh.
Ánh mắt lạnh như băng quét qua mặt tôi, Lãnh Diệp lạnh giọng nói.
"Tô Ninh, hiện tại Tiêm Tiêm đã có con, cô tốt nhất an phận một chút cho tôi, không được làm tổn thương cô ấy."
Đại huynh dei, anh nên kiếm gì đó ăn lót dạ đi! Biết gì chưa, trên đầu anh xanh chín luôn rồi đó?
Tôi nhìn cả người Lãnh Diệp toả ra hào quang xanh lá, kém chút nữa ở dán trên đầu câu "Tôi bị cắm sừng rồi" mà vẫn tỏ ra thờ ơ, đột nhiên cười.
Cười cười tôi bỗng nhiên ý thức được, tôi mẹ nó cũng bị cắm cho cái sừng rồi. ()
Thấy tôi thất thố, trong mắt Lãnh Diệp hiện lên một tia do dự, lát sau lại biến thành lạnh nhạt vô tận.
"Nếu Tiêm Tiêm và đứa bé trong bụng xảy ra chuyện, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, cô chờ đó ——"
"Ly hôn đi"
Lãnh Diệp:!!!
Am hiểu sâu sắc kịch bản truyện ngược, tôi quyết định bày ra một bộ dáng người vợ bị bỏ rơi, cho anh ta...... Đưa tôi nhiều tiền hơn.
"Hu hu hu~"
Tôi bóp giọng gào một tiếng "Anh Diệp", oẹ ~
"Ninh Ninh yêu anh, nhưng Ninh Ninh không thể chịu đựng được việc chia sẻ chồng với người phụ nữ khác, thật xin lỗi...... Ninh Ninh...... Ninh Ninh tác thành cho hai người."
Lãnh Diệp tựa hồ bị lời tôi nói xịt keo, muốn nói lại thôi, cứng họng lại.
Tôi nhanh chóng chặn đầu anh ta.
"Nếu anh nói anh không yêu em thì đừng nói thật, đừng làm em khó chịu, không dám lại gần, đau dài không bằng đau ngắn, một người tác thành còn hơn ba người rối rắm, 3000 vạn* tiền cấp dưỡng không phải là nhiều, ngày mai em liền rời đi."
*Khoảng 99.476.700.000 vnđ
Lãnh Diệp ngơ ngác gật đầu.
Tôi vội vàng nhìn Tô Tiêm, Tô Tiêm lập tức túm lấy Lãnh Diệp còn đang sững sờ.
"Anh Diệp, em mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi."
Con mịa nó......
Tôi cho phép anh đưa thêm tiền!!!
Hay lắm, bà chủ tương lai keo kiệt không ra thể thống gì thế này, cơ nghiệp của Lãnh thị sớm muộn cũng lụi tàn.
Lãnh Diệp lại liếc nhìn tôi, trong đôi mắt biểu thị hàm chứa bốn phần kinh ngạc, ba phần lạnh lẽo, hai phần vui sướng, còn có một phần tức giận.
Tức giận???
Sao thể hả, đường đường là tập đoàn Lãnh thị mà 3000 vạn cũng lấy không ra?
Tôi không chút do dự trừng lại,
Điều đó là không thể nào.
Không có duyên với người nhưng không thể không có duyên với tiền được.
Tôi móc ra niềm thương tâm muốn chết của Hoàn Hoàn* trước khi rời cung, bi thương vô hạn nhưng vẫn nén chặt lại, thống khổ đoạn tuyệt tình yêu say đắm hôm qua, nhìn xoáy sâu vào mắt Lãnh Diệp.
*Chân Hoàn trong Chân Hoàn truyện
Lại thê thảm mà cất giọng quãng tá...... A phi, "Anh Diệp ~"
Cuối cùng cũng thành công khiến Lãnh Diệp ghê tởm, anh ta khựng bước chân đang bước ra khỏi cửa hàng, thiếu chút nữa té xỉu cái đùng.
Tô Tiêm vội vàng đỡ lấy anh ta, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
Tôi lau khóe mắt, biểu tình thê lương, vẫy vẫy chiếc khăn tay không tồn tại, cực kỳ bi thương nhìn 3000 vạn sắp tới tay.
"Đừng khóc, hắn ta đi xa rồi."
Một giọng nói trong trẻo dễ nghe bỗng vang lên từ phía sau, nghe kỹ lại còn có vài phần trào phúng.
Tôi gấp gáp quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt hoa đào sâu thẳm, người đàn ông mặc thường phục, không đứng đắn dựa vào quầy, hai tay đút trong túi, nghiêng nghiêng liếc nhìn tôi.
Nhướng mày cười nói: "Thế nào? Cưới chồng rồi anh trai cũng không nhận sao?"
Nụ cười đuôi lông mày của anh ta tràn đầy phong tình, khiến cho nốt ruồi dưới mắt càng thêm sống động.
Đại huynh dei, anh nói xem đại lão gia anh có thể đừng yêu nghiệt như vậy được không?
Còn có, đừng có chiếm tiện nghi loạn, ai là em gái của anh!
Đợi đã, nốt ruồi!!!
Tôi vỗ về ngực nhỏ, trong đầu đột nhiên hiện ra một cái tên —— Phượng Nhiễm.
Là thanh mai trúc mã cùng với nữ chính, vẫn luôn được nữ chính coi như anh trai, lốp xe dự phòng vạn năm thâm tình vô hạn, âm thầm bảo vệ, nuôi con cho người khác không nói đi, cuối cùng còn vì cứu tình địch mà chết.
Đệch!
Tôi ngó trái ngó phải, người đàn ông yêu nghiệt này nhìn không ngốc như vậy nha!
Bỏ đi, tiểu thuyết ngược cẩu huyết cần gì có logic chứ.
Phượng Nhiễm sờ sờ mặt.
"Trên mặt anh có gì à?"
Tôi hắng giọng, vẻ mặt trịnh trọng,
"Tôi thấy ấn đường anh biến thành màu đen, dạo này...... Chắc chắn có tai ương đẫm máu."
Còn không phải sao, vẫn là vì Lãnh Diệp.
Phượng Nhiễm cong ngón tay lại gõ lên trán tôi, "Lại nói bậy, sau khi anh đi rồi em như thế nào? Hắn...... Có đối xử tốt với em không?"
"Khá tốt nha, mlem mlem lắm, tôi nói cho anh biết, cái biệt thự kia của Lãnh gia lớn miễn bàn, đằng sau còn có biển......"
Phượng Nhiễm đen mặt.
Lòng tôi rơi lộp bộp, tiêu rồi.
Nam phụ yêu nghiệt thích nữ chính, nước đi này không phải tương đương với khen tình địch anh ta sao!
Phượng Nhiễm nghe vậy đuôi lông mày khẽ nhíu lại, khóe mắt ngước lên, nhàn nhạt nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng gợi lên.
"Phải không? Anh còn tưởng rằng cuộc hôn nhân này là chú ép em, hiện tại xem ra tiểu Ninh Ninh rõ ràng rất vừa lòng."
Má ơi, đại ca anh có thể đừng cười như vậy không! Anh cũng không biết nụ cười kia của anh có biết bao nhiêu là mê hoặc!!!
Phượng Nhiễm chậm rãi cúi người về phía tôi.
Lông mi dày cong như lông vũ, tôi gần như có thể thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt anh ta, tầm mắt dời xuống, sống mũi cao thẳng, cánh môi non mềm, không dày không mỏng.
Giờ phút này tôi nhìn anh ta dựa đến càng ngày càng gần, càng ngày càng gần......
Chết tiệt, yêu nghiệt này không phải muốn hôn tôi chứ?
"Dừng lại!"
Tôi vội vàng duỗi tay chặn môi anh ta lại, ây, đừng nói, đúng là mềm thật đấy.
Phượng Nhiễm đầu tiên trong mắt hiện lên kinh ngạc, tiếp theo nhướng mày, sau đó......
Anh ta thế nhưng vươn đầu lưỡi, liếm liếm ngón tay tôi! Cuối cùng lau miệng, chưa đã thèm nói: "Hương vị không tồi"
Σ( ° △°|||)︴