Vương thẩm mở miệng hỏi: “Không biết ngươi thu phí như thế nào? Trù nghệ tốt như vậy khẳng định không rẻ, nếu là quá đắt bọn ta cũng mời không nổi.Lý Hà Hoa cũng không biết giá ở nơi này như thế nào, vì thế nói: “Ta thu phí giống với người khác, Chu Lão Căn thu phí như thế nào ta liền thu như thế, tuyệt đối không thu đắt.”Vương gia nghe vậy cao hứng mà nở nụ cười, Vương lão đầu nói: “Vậy được, chúng ta quyết định dựa theo Chu Lão Căn tính tiền, một bàn đồ ăn năm văn tiền.”Lý Hà Hoa hỏi: “Vậy không biết lần này nhà ngươi mời nhiều ít bàn?”Vương lão đầu vươn một nắm tay: “Lần này nhà ta mời mười bàn.”Như vậy một lần có thể kiếm được 50 văn, dựa theo một văn tiền một cái màn thầu mà tính, giá này vẫn chấp nhận được.Vì thế Lý Hà Hoa gật đầu: “Quyết định vậy đi, chờ đến ngày nhà ngươi đãi tiệc, sáng sớm ta sẽ tới.”Lúc sau Lý Hà Hoa cùng người Vương gia thương lượng chi tiết, báo cho người Vương gia cần một ít đồ ăn cùng gia vị.
Thẳng đến buổi trưa mới dẹp đường hồi phủ.Trên đường đi về nhà, tuy rằng rất đói bụng nhưng mà trong lòng Lý Hà Hoa rất cao hứng, bởi vì không lâu nữa nàng có thể kiếm được tiền rồi.Chỉ cần đem lần đầu làm tốt thì không lo không có lần sau, nàng tin chắc rằng năng lực truyền bá của thôn dân sẽ không tầm thường.Nếu như vậy nàng có thể tự khen thưởng mình không?Đúng vậy, kỳ thật Lý Hà Hoa không muốn ăn cháo gạo lức, bởi vì ăn cháo này vào cả người không có sức.Trên người nàng cũng không còn nhiều tiền lắm, chỉ xấp xỉ 30 văn tiền, có thể mua ít gạo và mì trở về ăn, dù sao mười ngày sau Vương gia cũng làm yến tiệc, chừng này tiền hẳn là đủ dùng.Nói là làm, Lý Hà Hoa chịu đựng cảm giác vô cùng đói bụng không trở về thôn mà đi lên trấn trên.Tới trấn trên thì rất nhiều sạp trên đường đều đã dọn, nhưng mà vẫn còn một vài nơi bán thức ăn.Lý Hà Hoa sờ sờ bụng mình, rất muốn ghé vào quán ăn một chén mì.