Xuyên Qua Nông Nữ Trồng Trọt Ký

Chương 21: Chương 21





Lý Mai cố kìm nén cơn giận đang dâng trào, cố gắng giữ nụ cười trên mặt, nói: “Thím cả, thím cũng biết nhà cháu nghèo, em trai cháu lại ốm yếu, nên cháu mới mua ít thịt để bồi bổ cho nó.

Lần tới cháu mua thịt, nhất định sẽ mang đến biếu bà nội.”

Thím cả hừ lạnh một tiếng, “Nói suông thì có ích gì, làm người phải có lương tâm.

Bà nội cháu bỏ tiền chữa bệnh cho em trai cháu, cháu không nên báo hiếu bà à?”

Cái bà này, đúng là miệng lưỡi trơ trẽn, còn nói chuyện lương tâm.

Nếu bà nói đến lương tâm, tại sao chính bà không mua miếng thịt mà biếu bà nội đi? Toàn là nói suông mà chẳng làm được gì...!Lý Mai cúi đầu, âm thầm đảo mắt và không thèm quan tâm đến bà thím nữa, cô quay người và bước nhanh về nhà.

Thấy Lý Mai phớt lờ mình mà đi thẳng về nhà, thím cả tức đến nỗi lửa giận bốc lên.

Bà bắt đầu lẩm bẩm những lời không mấy hay ho: “Hừ, cái thứ hư hỏng, nhà thì nghèo còn ăn thịt, không biết có cái phúc mà ăn không nữa.

Chắc là mệnh cứng quá nên làm chồng chết rồi, đã vậy còn phải đi vay tiền…”

Trời lạnh, chẳng ai ra ngoài để quan tâm đến bà ta, bà đành lẩm bẩm một mình rồi quay về.

Trên đường, bà còn nghĩ xem làm thế nào để đến nhà mẹ chồng mà mách lẻo.

Lý Mai về nhà, cô treo miếng thịt lên mái hiên cho đông lại.

Thấy vậy, Lý Hương hỏi: “Chị, thịt này ở đâu ra vậy? Sao hôm nay chị lại mang về nhiều đồ ăn ngon như thế? Chị, đừng tiêu tiền phung phí, nếu hết tiền rồi thì làm sao mà mua được những thứ khác?”

Lý Mai không ngờ rằng mình lại bị em gái dạy dỗ, liền quay lại cười đáp: “Thịt này là người ta tặng, không mất tiền đâu.


Hương Nhi, chị đã nói rồi, chị sẽ kiếm tiền, em cứ yên tâm.

Sau này chị sẽ cho em và Thành Văn ăn ngon, mặc đẹp.

Chị nói được thì sẽ làm được.”

Nghe chị nói vậy, Lý Hương cũng không nói gì thêm.

Mặt trời dần lặn, ánh nắng cuối cùng cũng tắt dần, trời nhanh chóng tối sầm lại.

Ba chị em vẫn chưa ăn cơm, định chờ cha về rồi ăn cùng.

Cả ba người đều lo lắng vì đến giờ mà cha vẫn chưa về.

Cuối cùng, cha Lý và nhóm người cũng về đến làng, xe bò dừng lại trước cửa nhà chú Bảo Căn.

“Anh Lý, mai chúng ta nên đi sớm hơn một chút.

Công việc này làm được, phải tiếp tục làm.” Trong màn đêm u ám, giọng nói vang lên mạnh mẽ, đó chính là chú Bảo Căn.

Cha Lý đáp lại: “Em trai, tất cả đều nhờ em giúp đỡ.

Anh biết rồi, sáng mai nhất định anh sẽ dậy sớm.”

“Khách sáo gì chứ, anh em trong nhà cần gì phải thế.

Sáng mai anh cứ đến nhà em, chúng ta sẽ đi sớm.

Không còn sớm nữa, anh Lý về nhà nhanh đi, không bọn trẻ lại lo lắng.”

“Được rồi, anh về đây.” Cha Lý vội vã bước đi trong màn đêm để về nhà.

Về đến nhà, thấy ba đứa con vẫn đang đợi mình ăn cơm, ông vừa rửa tay vừa nói: “Mấy ngày này cha về muộn, các con cứ ăn trước đi, đừng chờ cha, trời lạnh quá, cơm nguội hết rồi.”

Lý Mai nhanh chóng thêm củi vào bếp để hâm nóng lại cơm và canh.

Cha Lý ngửi thấy mùi thơm, nhìn thấy mâm cơm trên bàn thì ngạc nhiên: “Tiểu Mai, sao lại có nhiều món ngon thế này? Con mua à?”

Sợ cha lo lắng, Lý Mai vội vàng giải thích: “Cha, con thấy nhà hết dầu rồi nên đi thị trấn mua một ít mỡ về để rán, thấy lòng lợn rẻ, chỉ có mấy đồng thôi, nên con mua về làm.

Con học được cách chế biến lòng lợn ở nhà họ Lâm, làm ra không có mùi hôi, ăn rất ngon.

Hương Nhi và Thành Văn đều ăn mấy bát liền.”

Lý Hương và Lý Thành Văn liên tục gật đầu, xác nhận những gì chị nói là sự thật.

Lý Mai nói tiếp: “Cha, cha ăn đi.


Ngoài mỡ ra thì con cũng không tốn nhiều tiền.

Cái bánh củ cải này con làm từ củ cải và bột kê, con rán lên trong chảo dầu, ăn rất ngon.

Còn có canh thịt nữa, con thêm một ít ớt vào cho cha, ăn sẽ ngon hơn.

Chiều nay con còn mang một bát qua nhà chú Bảo Căn.”

Lý Mai gắp một miếng bánh củ cải đặt trước mặt cha.

Cha Lý xua tay từ chối: “Các con cứ ăn đi, cha ăn bánh bột ngô là được rồi.”

Cha Lý không nỡ ăn.

Lý Mai kiên nhẫn khuyên nhủ: “Sao lại thế được, cha làm việc nặng, phải ăn ngon một chút mới có sức.

Nếu không lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Cha, con làm nhiều lắm, cha ăn nhiều một chút.”

Cha Lý thấy các con cứ nhìn mình, nếu ông không ăn thì bọn trẻ cũng sẽ không ăn, nên đành gắp một miếng bánh củ cải cắn thử và húp một ngụm canh lòng lợn.

“Ngon, Tiểu Mai càng ngày càng giỏi nấu ăn.”

Cha Lý cảm thấy ấm áp trong lòng, biết rằng con cái đã trưởng thành, biết lo lắng cho ông.

Vì vậy ông càng có động lực để làm việc, kiếm tiền chuẩn bị cho tương lai của con gái và con trai.

Thấy mọi người ăn uống vui vẻ, Lý Mai cảm thấy rất hài lòng.

“Cha, bánh củ cải này con làm từ củ cải và bột kê, không tốn bao nhiêu tiền.

Con định làm thêm mang ra chợ bán; còn canh lòng lợn cũng có thể mang ra chợ bán.

Chỉ có điều trời lạnh quá, không có bếp lò thì không tiện.


Món này mà để nguội thì sẽ bị đông cứng, không còn ngon nữa.”

“Liệu có ai mua không? Có bán được không?” Cha Lý chưa từng nghĩ đến việc buôn bán, ông chỉ là một nông dân thật thà, chỉ biết cắm đầu làm việc, không hiểu rõ về mấy chuyện buôn bán.

“Cha, con chỉ định bán vào buổi sáng ở chợ.

Lúc đầu con làm ít để thử, nếu bán được thì sẽ tiếp tục, nếu không thì chúng ta ăn.

Nguyên liệu đều là đồ nhà trồng, không tốn kém bao nhiêu, mà mùa đông cũng không bị hỏng.” Lý Mai thuyết phục cha, cố gắng vì kế hoạch kiếm tiền của mình.

“Con có thể làm một mình được không? Với lại, thân phận của con bây giờ có khiến người ta bàn tán không?” Điều cha Lý lo lắng nhất vẫn là danh tiếng của con gái.

“Cha, vài năm nữa Hương Nhi và Thành Văn lớn rồi, cần tiêu tiền nhiều hơn.

Con giờ đã như thế này, tương lai thế nào cũng được, nhưng con không muốn Hương Nhi và Thành Văn cũng phải sống trong cảnh cúi đầu trước người khác.

Con không quan tâm người ta nói gì về mình, con chỉ muốn kiếm được nhiều tiền hơn để cho hai em được sống tốt, ăn no mặc ấm, khi ốm có tiền chữa bệnh.”

Lý Mai nghĩ, nếu cứ tiếp tục sống như thế này, gia đình họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội ngẩng đầu lên.

Cha Lý thấy con gái đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đó, liền nói: “Con đã tính kỹ rồi thì cứ làm theo ý con.

Cha chẳng có tài cán gì, chỉ mong các con được sống yên bình.

Mấy ngày tới cha bận, không giúp được con, đợi xong việc cha sẽ giúp con sau."