Nghe ra trong lời cô ấy có ý không chỉ tặng một hôm nay, trong mắt Lâm Sở Trì viết đầy bất đắc dĩ.
Nhìn thấy Phùng Ngọc Ngọc không chịu nhận lại gà, cũng kiên quyết không lấy tiền, Lâm Sở Trì chỉ có thể giữ người lại lúc cô ấy nói xong định chạy.
“Thất Thất cô cứ nhận đi, nguyên liệu chỗ tôi đủ dùng rồi, lấy về sẽ lãng phí.”
Phùng Ngọc Ngọc không ngờ sức của cô lại lớn như thế, bị cô nắm cánh tay vốn không thoát ra được, vừa cựa quậy vừa hy vọng cô buông tay.
“Tôi biết rồi, lấy sổ và bút của cô ra tôi dùng một chút.” Lâm Sở Trì nói xong liền thả cô ấy ra.
Trong mắt Phùng Ngọc Ngọc lộ ra nghi hoặc, nhưng nghe cô muốn dùng vẫn lập tức móc ra sổ và bút mang theo bên người từ trong túi của mình.
Cô vươn tay nhận lấy, lập tức lật sổ ra nghiêm túc viết bên trên.
Nhiều gà như vậy không thể lãng phí, nếu đồ đã không trả lại được, tiền cũng không trả ra được, Lâm Sở Trì chỉ có thể nghĩ cách giúp cô ấy chiên gà ngon hơn, cũng không tính là nhận không phần ‘học phí’ này.
Đương nhiên, cũng không phải hôm qua Lâm Sở Trì giấu giếm gì, cô đã tay cầm tay chỉ dạy, Phùng Ngọc Ngọc không học được cũng hết cách.
Học nấu ăn thiên phú không phải quan trọng nhất, nhưng cũng không thể không có chút linh khí nào ở phương diện này, nếu dạy học thường quy không dạy được cô ấy, Lâm Sở Trì chỉ có thể dùng cách cứng nhắc.
Thứ gọi là cách cứng nhắc chính là định ra chi tiết tất cả quá trình chiên gà, ví dụ tỉ lệ ướp gia vị cụ thể tới mỗi loại bao nhiêu gam, bột phủ cũng như vậy, còn có nhiệt độ dầu khi chiên gà, thời gian chiên gà đều dùng con số cụ thể viết ra.
Thực ra bên ngoài rất nhiều cửa hàng gà rán đào tạo nhân viên chính là dựa theo cách này, làm ra không nói là ngon đỉnh bao nhiêu, ít nhất mở cửa hàng làm kinh doanh không thành vấn đề.
Lúc Lâm Sở Trì viết xong trả sổ cho cô ấy, Phùng Ngọc Ngọc lập tức sáng mắt lên.
“Thất Thất cô thật tốt.” Cô ấy cầm sổ nhỏ hưng phấn vươn tay ôm chầm lấy Lâm Sở Trì, cảm động tới mức muốn khóc.
Lâm Sở Trì thấy cô ấy cảm xúc hóa giống như một đứa trẻ, vươn tay vỗ vỗ cô ấy an ủi rồi nói: “Đi thôi, tôi đi cùng cô thử xem.”
Ai không có mộng tưởng, mộng tưởng của cô đã hoàn thành trước khi xuyên việt, ngược lại cũng không ngại giúp đỡ mộng tưởng cho người khác.
“Không cần, Thất Thất cô đã viết rõ ràng như thế, nếu dựa theo cái này thực hiện từng bước tôi còn không làm tốt, tôi chính là một kẻ ngốc.”
Hôm qua Phùng Ngọc Ngọc từng bị mẹ cô ấy nói, nhận biết hành vi mình quá đỗi quen thuộc sẽ tạo thành quấy nhiễu cho người khác, vốn dĩ hôm nay tặng quà xong không muốn quấy nhiễu cô, không ngờ vẫn làm phiền cô phí tâm vì mình.
Nhưng cầm sổ nhỏ viết đầy kiến thức chiên gà trong tay, cô ấy lại hơi kích động, nói xong bèn ôm sổ chạy lên lầu.
Lâm Sở Trì thấy cô ấy muốn tự mình thử nên cũng không đuổi theo, thu hồi tầm mắt nhìn một đống gà kia.
“Con gái, nhiều gà như vậy phải làm sao?” Mẹ Lâm hỏi.
“Nhân lúc còn tươi nấu thôi.”
Phẩm chất gà do nông trại nhà Phùng Ngọc Ngọc xuất ra thật sự rất tốt, nấu lúc còn tươi tốt hơn là lấy đi đông lạnh.
Nghĩ tới hôm qua có sinh viên nói muốn ăn gà cung bảo, Lâm Sở Trì cảm thấy hôm nay có thể thỏa mãn họ.
Nấu gà cung bảo không thể thiếu đậu phộng, nhân lúc bây giờ còn sớm, cha Lâm ra ngoài mua ít đậu phộng, còn có hành tây nấu gà cung bảo mang về.
Gà cung bảo dùng thịt đùi gà nấu mới ngon, khi cha Lâm ra ngoài, Lâm Sở Trì đã bắt đầu tiến hành chặt gà.
Chỉ thấy cô cầm dao chặt xương, chưa đầy một phút đã cắt riêng đùi gà ra, nhân tiện lóc xương đùi gà cắt thành miếng nhỏ, phần còn lại trực tiếp chặt kèm xương.
Đợi cô chặt xong, chỉ thấy một chậu to thịt đùi gà không có xương, một chậu to khác là miếng gà kèm xương, còn có một chậu là xương đùi gà bị lóc ra.
Thịt đùi gà dĩ nhiên là dùng để nấu gà cung bảo, miếng gà cô định kho, xương đùi gà cũng không thể lãng phí, có thể giữ lại hầm canh.
Mẹ Lâm vốn còn định xử lý gà giúp cô, thấy động tác của cô lưu loát như thế, bà dứt khoát đi rửa nguyên liệu khác.
“Wow.”
Mặc kệ lúc nào, khi các sinh viên tới nhà ăn rất thích tới cửa sổ số 7 nhìn một cái trước. Lúc này nhìn thấy cô cầm dao xẹt xẹt xẹt mấy cái đã chặt xong cả con gà, họ không khỏi kinh hô lên.
“Kỹ thuật dùng dao nhanh quá, chặt xong một con gà e là chưa cần tới một phút.”
“Cảm thấy có lẽ chưa tới một phút.”
Có sinh viên rất tò mò, dứt khoát dùng điện thoại mở đồng hồ đếm giờ tính, kết quả phát hiện thật sự chưa tới một phút, mới hơn năm mươi giây.
“Mẹ ơi, tôi xuống lầu cũng không chỉ năm mươi giây, chỉ với từng này thời gian Thất Thất đã có thể chặt xong một con gà, hơn nữa còn có thời gian lóc xương ra.”
“Tôi cởi quần cũng không chỉ năm mươi giây.”
“Cậu lấy ví dụ thì lấy ví dụ, ở nơi đông ngươi nói cởi quần cái gì.”
“Đậu xanh, rõ ràng là cậu tự suy nghĩ đen tối, buổi tối cậu ngủ không cởi quần hay là đi tắm không cởi quần.”
“Hôm nay coi như tôi đã hiểu cái gì gọi là Bào Đinh mổ bò rồi.”
Đương nhiên, có người cảm thán xong kỹ thuật dùng dao của Lâm Sở Trì lại lập tức phản ứng lại: “Thất Thất, hôm nay chị lại muốn nấu món mới gì?”
“Hôm qua không phải có người trong số các em nói muốn ăn gà cung bảo sao, định nấu gà cung bảo với gà kho.” Lâm Sở Trì nói chuyện, đồng thời tay cũng không dừng, lại chặt xong một con gà.
Động tác của cô thành thạo điêu luyện, nếu có người luôn bấm đồng hồ quan sát sẽ phát hiện, hơn năm mươi giây không phải là cực hạn của cô, tốc độ chặt gà của cô ngày càng nhanh.
Bản thân cô không cảm thấy có gì, nhưng sinh viên bên ngoài nhìn cô cầm dao xẹt xẹt xẹt, có hơi lo lắng thay cô, sau đó không dám nói chuyện với cô nữa.
Nhưng không dám nói chuyện với cô cũng không ảnh hưởng họ vui mừng: “Quá tuyệt, em thích ăn gà cung bảo nhất.”
“Em cũng rất thích, hơn nữa nói ra em đã lâu lắm rồi chưa ăn món này.”
“Gà cung bảo do Thất Thất nấu chắc chắn ngon.”
“Hu hu, chín giờ rưỡi em có một tiết, đợi tan học tới xếp hàng cũng không biết có kịp không.”
Bình thường còn đỡ một chút, nhưng mỗi lần cửa sổ số 7 ra món mới, người xếp hàng cực kỳ nhiều, nghĩ thôi đã khiến người ta lo lắng.
Bên cạnh có sinh viên thuận miệng an ủi: “Tiết chín giờ rưỡi có lẽ kịp, cậu tan học chạy nhanh một chút.”
Biết hôm nay Lâm Sở Trì nấu món mới, còn là gà cung bảo và gà kho, rất nhiều sinh viên không có tiết buổi sáng ăn sáng xong liền đợi ở nhà ăn không định đi.
Lâm Sở Trì dùng dao nhanh cách mấy cũng tốn không ít thời gian để xử lý xong nhiều gà như thế, chặt gà xong, cô bỏ miếng gà sang một bên trước, bắt đầu ướp thịt đùi gà dùng để nấu gà cung bảo.
Cha Lâm đã mua xong đồ về, cô đặt thịt đùi gà ướp xong sang bên cạnh chuẩn bị dùng, bắt đầu bắt tay rang đậu phộng.
Bỏ đậu phộng vào trong chảo ít dầu rang bằng lửa nhỏ, mùi thơm đặc hữu của đậu phộng rang rất nhanh từ nhà bếp bay ra.
Đậu phộng vốn chính là loại nguyên liệu rất thơm, gà cung bảo còn chưa nhìn thấy, các sinh viên chỉ ngửi mùi thơm của đậu phộng rang liền hơi thèm.
“Tôi bỗng nhiên rất muốn ăn đậu phộng rang.”
“Tôi cũng muốn ăn, đậu phộng do Thất Thất thơm quá.”
Nếu ở nhà mình, họ còn có thể chạy vào nhà bếp ăn trộm một chút, bây giờ cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Đậu phộng rang ra đặt sang bên cạnh chuẩn bị dùng, Lâm Sở Trì lại cắt hành tây thành hạt lựu.
Thịt đùi gà ướp khoảng mười lăm phút là phù hợp nhất, quá ngắn quá dài đều không ổn. Tính ra cũng đủ thời gian rồi, cô bắt đầu bỏ ớt nhị kinh điều đã chuẩn bị sẵn vào trong chảo đảo bằng lửa nhỏ.
Khẩu vị gà cung bảo thuộc kiểu sốt cay ngọt, cho nên muốn ăn ngon thì phải xào ra hương thơm của ớt.
Rất nhiều quán ăn bên ngoài nấu gà cung bảo sẽ bỏ dưa chuột, cà rốt, Lâm Sở Trì không dùng hai nguyên liệu này, gà cung bảo cô làm ngoài thịt đùi gà, chỉ có đậu phộng rang, hành tây.
“Thơm quá.”
Khi mùi thơm của gà cung bảo bắt đầu bay ra, các sinh viên đều vô thức nhắm mắt say mê trong đó.
Món ăn này phải dùng lửa lớn, cho nên nấu rất nhanh, sau khi xong xuôi liền trực tiếp múc đồ ăn ra khỏi chảo, gà cung bảo phủ đều sốt lên trông vẻ ngoài rất ngon.
Các sinh viên đã sớm bị hương thơm làm cho thèm thuồng nhìn thấy món ăn được nấu xong, giành quẹt thẻ nói: “Em muốn một phần cơm phủ gà cung bảo.”
Bên ngoài cửa sổ số 7, khi họ giành mua cơm phủ gà cung bảo, lúc này Phùng Ngọc Ngọc trên lầu cũng đang bận rộn.
Cô ấy cầm phương pháp chiên gà do Lâm Sở Trì viết cho rồi lập tức tìm nhiệt kế đo nhiệt độ dầu, còn có cân nhỏ cân đồ.
Lâm Sở Trì viết cho cô ấy giáo trình kiểu đồ ngốc, cô ấy dựa theo những gì viết bên trên, chỉ cần không sai sót, gà rán làm ra tuyệt đối không thành vấn đề.
Phùng Ngọc Ngọc về cửa sổ nhà mình thử một lúc, gà rán làm ra quả nhiên tiến bộ hơn hôm qua rất nhiều.
Phương pháp như vậy đối với Lâm Sở Trì mà nói có hơi cứng nhắc, mùi vị gà rán làm ra sẽ không có không gian nâng cấp quá lớn, nhưng đối với Phùng Ngọc Ngọc mà nói lại vừa phù hợp.
Ngoài bột phủ có thể còn phải luyện thêm mới có thể nắm chắc chừng mực, bây giờ tỷ lệ thất bại khi cô ấy làm gà rán đã giảm thấp rất nhiều, trong mười cái có thể chỉ có một hai cái sẽ làm không được tốt như thế.
Đương nhiên, dựa vào cách cứng nhắc này, cô ấy muốn làm ra gà rán giống như Lâm Sở Trì làm cũng là không thể nào, dù sao thì nhiệt độ dầu không phải bất biến, cho dù có nhiệt kế cũng cần tự nắm chắc, còn có thời gian chiên gà, lúc cô ấy vớt ra lở thời gian một chút sẽ lố giờ.
Nhưng đối với các sinh viên nghe nói hôm qua cô ấy theo Lâm Sở Trì học làm gà rán, hôm nay tới ăn thử, nếm qua cảm thấy vẫn rất ổn.
“Không hổ là Thất Thất dạy ra, gà rán này ngon hơn tôi mua bên ngoài.”
Tốt xấu gì cũng là phương pháp nấu và cách tẩm ướt do Lâm Sở Trì cho, Phùng Ngọc Ngọc lại là người nghiêm túc, cho dù cô ấy không có bao nhiêu thiên phú, hoàn toàn dựa theo yêu cầu làm, nhận được nhận định không thành vấn đề.
Ướp gia vị ngon, nguyên liệu tươi, gà rán chiên mới ra ăn vào thơm thơm giòn giòn, sinh viên mua gà rán ăn rất ngon lành.
Ngược lại có sinh viên từng ăn gà rán hiệu Thất Thất hôm qua cảm thấy gà rán này vẫn không ngon bằng cô làm, nhưng cũng không nói thẳng ra đả kích người khác.
Phùng Ngọc Ngọc nhìn thấy các sinh viên đều khen ngon, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.
Chính vào lúc này, bỗng nhiên có người nhận được tin nhắn bạn gửi tới, biết Lâm Sở Trì đang nấu gà cung bảo, lập tức ôm gà rán chưa ăn xong chạy xuống lầu.
Gà rán ở cửa sổ số 9 chỉ có thể nói là đạt tới trình độ mở tiệm, mùi vị và độ tươi của nguyên liệu có thể đánh bại không ít cửa hàng gà rán, nhưng vẫn chưa tới trình độ có thể chèn ép tất cả cửa hàng gà rán.
So ra, hiển nhiên vẫn là tay nghề của Lâm Sở Trì hấp dẫn các sinh viên hơn, biết hôm nay cô nấu cơm phủ mới, lần lượt chạy xuống lầu.
Phùng Ngọc Ngọc thấy vậy cũng không cảm thấy gì, dù sao thì buổi sáng tới giờ cô ấy đã được không ít sinh viên công nhận, bây giờ vui còn không kịp.
Gà cung bảo.
Nghĩ tới Lâm Sở Trì đang nấu gà cung bảo, Phùng Ngọc Ngọc cảm thấy hơi thèm, dứt khoát tắt bếp đeo túi xuống lầu.
Thế là đợi sinh viên từ lầu hai xuống xếp hàng ở cửa sổ số 7, quay đầu liền nhìn thấy cô ấy cũng tới.
“Bà chủ, chị không bán gà rán sao?”
“Bán chứ, chị ăn cơm rồi bán tiếp.”
Phùng Ngọc Ngọc là người dễ gần, cộng thêm tuổi tác của cô ấy vốn cũng không lớn hơn những sinh viên này mấy tuổi, rất nhanh nói chuyện hòa hợp với họ.
Qua học kỳ trước, bây giờ các sinh viên đều là fans não tàn của Lâm Sở Trì, tuy Phùng Ngọc Ngọc mới quen biết cô chưa tới hai ngày, nhưng lại sớm bị mị lực nhân cách của cô chinh phục, bây giờ cũng là một fan.
Hai bên túm tụm lại, chỉ tâng bốc Lâm Sở Trì thôi đã rất có đề tài nói chuyện.
Đại khái là phát hiện tính cách của cô ấy rất cởi mở, không phải kiểu người mong manh, sinh viên từng mua gà rán chỗ cô ấy còn đưa kiến nghị cho cô ấy: “Em cảm thấy chị có thể phủ bột mỏng một chút, dày quá ăn vào thơm thì thơm, nhưng cũng dễ ngán.”
“Quả thật chị vẫn chưa nắm vững phần phủ bột lắm, đợi ăn cơm xong quay lại sẽ tập thêm.”
Trong lúc nói chuyện, cuối cùng Phùng Ngọc Ngọc cũng xếp tới trước mặt, lập tức mỉm cười: “Thất Thất, gà cung bảo cô nấu rất thơm.”
Lâm Sở Trì vừa nấu xong gà kho, nghe thấy giọng của cô ấy dứt khoát đích thân bưng ra.
“Sao cô lại xuống đây?”
“Tôi tới ăn cơm trước.”
Lâm Sở Trì gật đầu, lúc cô ấy muốn quẹt thẻ, cô trực tiếp giơ tay ngăn lại: “Không cần đâu, cô muốn ăn gì?”
“Có thể lấy một nửa gà cung bảo một nửa gà kho không?” Phùng Ngọc Ngọc nói xong, nhân lúc cô lấy cơm cho mình vẫn nhanh chóng quẹt thẻ, quẹt thẻ xong cô ấy liền vội vàng bưng cơm chạy đi.
Trong nhà ăn đã có rất nhiều sinh viên lấy cơm xong đang ăn, về cơ bản trong bát họ đều là gà cung bảo.
Gà cung bảo cho tiêu và ớt ăn vào tê, cay, tươi, thơm, giòn, gà trơn mềm tươi thơm, đậu phộng thơm giòn vừa miệng, ăn vào cực kỳ hao cơm.
“Không ngờ ở trường học còn có thể ăn được gà cung bảo chính tông như vậy, thật sự rất ngon.”
“Có hơi khác với gà cung bảo tôi ăn bên ngoài, nhưng quả thật rất ngon, thịt gà rất mềm rất thấm vị, đậu phộng cũng thơm.”
Vị của gà cung bảo vô cùng có cảm giác tầng bậc, sở dĩ nói nó là vị vải cay ngọt chính là vì ăn vào mặn ngọt chua mặn, có hơi giống vị của vải.
“Vừa nãy lúc Thất Thất rang đậu phộng tôi đã thèm rồi, bây giờ ăn quả nhiên vừa thơm vừa giòn, ngon giống như tôi nghĩ.”
“Trước đây lúc ăn cơm tôi ghét nhất là bên trong có hành tây, hôm nay bỗng nhiên phát hiện, hành tây thế mà cũng rất ngon.”
Hành tây cắt thành hạt lựu trộn lẫn trong đậu phộng và thịt gà, khiến món ăn này thơm hơn và màu sắc hơn.
“Nếu không phải ớt này có hơi cay, tôi ngay cả ớt cũng muốn cắn hai miếng.”
Gà cung bảo quá ngon, ngon tới mức các sinh viên không muốn lãng phí chút nào, cuối cùng lúc lựa ớt ra thế mà còn cho vào trong miệng mút vị trước.
Gà cung bảo chua ngọt vừa vặn, ớt tươi thơm ăn vào cực kỳ tốn cơm, Phùng Ngọc Ngọc nghe các sinh viên xung quanh khen, đã ăn vài miếng cơm lớn với thức ăn.
Ngon quá.
Gà cung bảo
Ăn xong gà cung bảo thơm ngát, Phùng Ngọc Ngọc bỗng nhiên có suy nghĩ so với gà cung bảo cô làm, lấy gà nhà mình cho mình làm gà rán quả thật lãng phí.
Không chỉ gà cung bảo ngon, gà kho đã cho hành tây nâng vị cũng ngon.
Phùng Ngọc Ngọc gắp một khúc cánh gà đưa vào trong miệng, chỉ cảm thấy vừa mềm vừa tươi lại thấm vị. Gà kho đủ độ lửa, xương cánh gà cũng có thể gặm đi, cô ấy trực tiếp nhét cả vào trong miệng, cuối cùng phun ra xương vụn.
Thịt cánh gà vốn mềm, ngon cũng rất bình thường, điều hiếm có nhất là thịt ở phần ức gà ăn vào cũng ngon, không hề xơ chút nào.
“Đây là gà kho thần tiên gì.”
Phùng Ngọc Ngọc không nhịn được cảm thán, chỉ cảm thấy gà kho tươi mặn vừa miệng, ngay cả xương cũng thấm vị, ngon tới mức khảm vào tim cô ấy.
Gà kho
Da gà trơn nhẵn, thịt gà thấm vị, ngay cả thịt ức gà ăn vào cũng không xơ, hành tây kết hợp bên trong giòn giã vừa miệng, cô ấy ăn căn bản không dừng lại được.
Sinh viên xếp hàng phía trước đều ăn gà cung bảo, sinh viên phía sau thì một nửa gà cung bảo một nửa gà kho, đương nhiên cũng có người lấy cả hai.
Buổi trưa kết thúc, sinh viên từ nhà ăn đi ra, trên mặt ai cũng mang theo vẻ thỏa mãn, hiển nhiên là buổi trưa ăn rất vui vẻ.
“Gà cung bảo đỉnh thật, tôi chưa từng ăn gà cung bảo ngon như vậy, buổi tối còn muốn tới ăn.”
“Gà kho cũng rất ngon, đặc biệt là nước, trộn cơm ăn siêu ngon.”
Cơm trưa mới vừa ăn xong, họ đã mong nhớ cơm tối.
Buổi trưa bận rộn kết thúc, Lâm Sở Trì nghĩ ngợi rồi đi lên lầu một chuyến.
“Thất Thất.”
Phùng Ngọc Ngọc nhìn thấy cô thì rất vui, lập tức cầm gà rán vừa làm lên mời cô nếm thử.
Lâm Sở Trì nhận thử một miếng, nói thế nào nhỉ, có thể bới ra không ít lỗi, nhưng so với gà rán làm hôm qua đã tiến bộ rất nhiều.
“Không tồi.” Cô khích lệ trước một câu mới liệt kê ra chỗ cần chú ý.
Buổi sáng chỉ chặt gà đã chặt rất lâu, vẫn có chút tốn thể lực, Lâm Sở Trì ở chỗ cô ấy nhìn một lúc rồi đi ra ngoài nghỉ ngơi.
Phùng Ngọc Ngọc cũng không giữ cô lại, mà lấy sổ nhỏ ra nghiêm túc ghi chép những điểm chú ý cô vừa mới nhắc tới.
Đầu xuân, cây liễu đã bắt đầu mọc chồi mới, Lâm Sở Trì đi trên con đường nhỏ bên hồ, cảm thấy cả người đều thả lỏng.
Hôm nay cũng không biết có phải là không để ý hay không, vịt trời trong trường vốn dĩ nhìn thấy cô liền trốn lại ở giữa đường vỗ cánh đi tới phía cô.
Lâm Sở Trì thản nhiên nhìn nó, lúc nó sắp tới bên cạnh mình, cô đưa tay cầm cổ của nó, trực tiếp chuyển hướng giúp nó.
Vịt trời bị ép chuyển hướng ngửa đầu kêu một tiếng, vỗ cánh chuồn đi xa.
Sinh viên lân cận nhìn thấy cảm thấy buồn cười, đồng thời coi như đã hiểu vì sao vịt trời trong trường nhìn thấy cô liền trốn đi.
“Thất Thất, khi nào nấu vịt hầm đi.”
Lâm Sở Trì nghe vậy không nhịn được bật cười, không nói nấu cũng không nói không nấu.
Buổi chiều.
Nhắm tới gà cung bảo và gà kho, chưa tới giờ cơm, bên ngoài cửa sổ số 7 đã đầy người.
“Cậu nghe nói chưa, hình như có đoàn phim muốn mượn trường của chúng ta quay phim.”
“Thật hay giả vậy?”
“Không biết, tớ nghe người khác nói.”
Hai nữ sinh đang vừa xếp hàng vừa tán gẫu, phía sau họ bỗng nhiên có người nói chen vào: “Tớ cũng nghe nói, hình như là thật.”
“Biết nam nữ chính là ai không?”
“Cái này thì không rõ, chỉ nghe nói là phim vườn trường.”
“Đã mượn cả trường chúng ta rồi, chắc chắn là phim vườn trường, nói ra tớ còn chưa từng thấy hiện trường quay phim, nếu là thật, vậy thì có thể mở mang tầm mắt rồi.”
“Nói không chừng còn có thể vào đoàn làm quần chúng.”
Chuyện còn chưa xác định, họ cũng chỉ tán gẫu thế thôi, đợi lúc xếp tới trước cửa sổ, lực chú ý liền quay về ăn uống.
“Cháu lấy một phần cơm phủ gà kho, phiền dì cho cháu nhiều nước một chút.”
Mẹ Lâm là người rất dễ nói chuyện, nghe vậy quả nhiên múc thêm nước.
“Cảm ơn dì.”
Gà kho không chỉ da trơn thịt mềm, nước sốt vô cùng ngon, cơm trộn với nước sốt, cho dù không có đồ ăn cũng ngon.
Buổi trưa không kịp làm, trước bữa tối Lâm Sở Trì đã lợi dụng xương đùi gà đã lóc ra buổi sáng, nấu một thùng canh lớn.
Nữ sinh lấy cơm xong liền đi múc bát canh, ngồi xuống vội vàng ăn.
“Cảm thấy rất hạnh phúc.”
Con người sống ở đời, hai chữ ăn uống. Ăn cơm phủ thơm phức, lại húp thêm một ngụm canh xương có thể ngon rớt lông mày, thực sự khiến tâm trạng người ta vui vẻ.
“Dì ơi, cháu muốn nửa bát cơm, sau đó lấy hai phần gà cung bảo.”
Có sinh viên dạ dày không lớn, nhưng cực kỳ thích ăn gà cung bảo cũng có cách.
Sau khi cô ấy lấy được cơm, trực tiếp trộn đều cơm với gà cung bảo, cơm đều được trộn đều thấm vị, ăn vào càng ngon.
“Người ta là cơm phủ gà cung bảo, cậu là gà cung bảo phủ cơm.” Bạn bè nhìn thấy cách ăn của cô ấy trêu chọc nói.
Đậu phộng đã rang sẵn trước đó được cho vào trước khi đồ ăn ra lò, cho nên ăn vào cực kỳ giòn.
Đậu phộng thơm giòn, thịt gà mềm mại kết hợp với cơm thơm phức, quả thật chính là mỹ vị nhân gian. Sinh viên bị bạn trêu chọc gà cung bảo phủ cơm không thèm lấy đũa, trực tiếp cầm thìa ăn từng miếng từng miếng, chỉ cảm thấy chưa từng ăn cơm ngon như vậy.
Cho tới khi bữa tối kết thúc, trong nhà ăn còn tàn lưu lại hương thơm chưa hoàn toàn tản đi.
Khi Lâm Sở Trì rời khỏi nhà ăn lại gặp được Phùng Ngọc Ngọc, cảm thấy hình như cô ấy có lời muốn nói với mình, bèn đưa túi vải bố đựng cơm cho mèo cho mẹ Lâm.
Khi cha mẹ Lâm đi cho mèo ăn, họ chậm rãi rớt lại phía sau.
“Sao vậy, là có chỗ nào không hiểu trong việc chiên gà?” Lâm Sở Trì chủ động hỏi.
Phùng Ngọc Ngọc khẽ lắc đầu, ngữ khí lộ ra cảm kích: “Không có, chỉ là muốn cảm ơn cô.”
Gà rán cô ấy làm hôm nay đã được các sinh viên công nhận, so với hôm qua, việc làm ăn tốt hơn rất nhiều.
“Cô đã cảm ơn rất nhiều lần rồi, không cần khách sáo như vậy.”
Phùng Ngọc Ngọc nghe ngữ khí ôn hòa của cô, bỗng nhiên nảy sinh khao khát bộc bạch.
“Thực ra làm gà rán không hoàn toàn là mộng tưởng của tôi.”
Trong lòng cô ấy đã đè nén rất nhiều lời luôn không biết nói với ai, cũng không biết vì sao rõ ràng mới quen Lâm Sở Trì chưa được hai ngày, cô ấy lại bỗng nhiên có suy nghĩ muốn bộc bạch.
Thực ra Phùng Ngọc Ngọc có một anh trai, anh trai lớn hơn cô ấy bảy tuổi, nhưng vào năm cô ấy tám tuổi, lại vĩnh viễn mất đi người anh này.
Người lớn luôn cảm thấy trẻ nhỏ không biết gì cả, lúc đầu còn dỗ dành cô ấy nói anh trai đã đến nơi rất xa, nhưng thực ra Phùng Ngọc Ngọc biết, anh trai giống như bà nội, vĩnh viễn sẽ không quay về nữa.
Lúc Phùng Ngọc Ngọc còn nhỏ, trang trại trong nhà còn chưa lớn như bây giờ, việc kinh doanh cũng không dễ làm như bây giờ. Khi đó anh trai cô ấy mới mười mấy tuổi nhìn thấy cha mẹ vất vả như thế, liền nói với em gái, sau này phải mở một cửa hàng gà rán cực kỳ ngon, như vậy gà trong nhà họ không cần nghĩ cách bán ra ngoài nữa.
Thời đó, cửa hàng gà rán còn chưa phổ biến như bây giờ, có lẽ suy nghĩ của thiếu niên mười mấy tuổi có hơi đơn thuần, nhưng vẫn có tính khả thi nhất định, đáng tiếc, thiếu niên hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương em gái như vậy lại bởi vì bệnh mà qua đời sớm.