Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn

Chương 53




Beta: Rya

Lúc đi học sẽ không cảm thấy cuộc sống vườn trường có gì, nhưng sau khi tốt nghiệp hồi tưởng lại lại tràn đầy hoài niệm.

Khi Tôn Tùng ở ngoài nhà ăn còn cảm thấy nhà ăn số một không có thay đổi quá to lớn, đi vào lập tức phát hiện đến cùng vẫn không giống với lúc mình đi học, không nói những cái khác, chỉ mùi hương thơm chết người ấy thôi, thời của anh ta cũng không có rồi.

Theo hàng người càng ngày càng tiến về phía trước, mùi thơm mà anh ta ngửi thấy cũng càng ngày càng nồng nặc, đợi đến lúc tới trước ô cửa càng có cảm giác đủ loại mùi hương ngây ngất xông vào mũi.

Trên bàn bày không ít món ăn, có thịt kho tàu, khoai tây sợi chua cay, thịt xào ớt còn có bò kho dùng dĩa nhỏ bày biện gọn gàng, vẻ ngoài của mỗi món ăn trông đều rất hấp dẫn.

Tôn Tùng cuối cùng lựa chọn thịt kho tàu thêm bò kho, chờ khi múc cơm xong tìm một chỗ ngồi xuống với thầy Vương, thoắt cái không thể chờ được nữa cầm lấy đũa thưởng thức.

Là một người có sự nghiệp thành công, bình thường anh ta ra vào không ít các nhà hàng lớn để bàn chuyện làm ăn, từng ăn rất nhiều món ngon, nhưng lúc này lại cảm thấy, những món ăn của nhà hàng lớn lại không sánh được với nhà ăn.

Thịt kho tàu béo mà không ngấy, bò kho mềm mại ngon miệng, hai món đều càng ăn càng thơm.

Nếu như nói trước đó Tôn Tùng chỉ phỉ nhổ trường học âm thầm trở nên tốt hơn sau khi anh ta tốt nghiệp, hiện tại ăn cơm phần và bò kho ngon như thế, trong lòng thật sự có chút khó chịu, cảm thấy dựa vào cái gì lúc mình đi học không được ăn cơm ngon như vậy, chẳng lẽ là không xứng ư?

Trong lòng anh ta nghĩ, cảm thấy không thể tự kiềm chế khó chịu một mình, tay trái cầm điện thoại di động lên quay qua trên bàn chụp mấy tấm hình gửi vào trong nhóm lớp, sau đó đánh chữ lạch cạch lạch cạch khen món ăn ngon đến mức nào.

Lúc làm những việc này, tay phải anh ta vẫn cầm đũa tiếp tục ăn cơm, hiển nhiên cảm thấy ăn ngon đến mức không nỡ dừng lại chờ đợi.

Thầy Vương vốn còn muốn vừa ăn cơm vừa trò chuyện vài câu với anh ta, nhưng lúc nếm vị bò kho, ông đã hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, bấy giờ ăn cơm cũng không ngẩng đầu lên.

Sau khi tốt nghiệp, nhóm lớp đại học dần dần quạnh quẽ, ngày hôm nay bởi vì bức ảnh và tin nhắn mà Tôn Tùng gửi tới khiến không ít người xuất hiện.

Quãng thời gian trước, Tôn Tùng từng hỏi người trong nhóm có muốn cùng về trường thăm với anh ta không, vì thế lúc này nhìn thấy ảnh anh ta gửi có bối cảnh nhà ăn, đám bạn học cũ lập tức biết bây giờ anh ta đang ở trường học.

“Tôn Tùng cậu quá đáng lắm về trường học thì về đi, lại còn gửi ảnh khiến chúng tớ thèm.”

“Xem ảnh thôi đã cảm thấy ngon rồi, trường học hơi quá đáng, vì sao lúc chúng ta đi học không có cơm phần ngon thế chứ.”

“Hồi trước tớ từng xem video của một streamer đến trường học chúng ta khám phá nhà ăn, không nghĩ tới Tôn Tùng cậu trở về ăn thật.”

“Cuối năm khá bận, chờ rảnh rỗi lúc tớ cũng muốn về trường học xem thử.”

Sau khi Tôn Tùng nhìn thấy tin nhắn phản hồi trong nhóm bèn đặt điện thoại di động xuống tiếp tục ăn, lúc thầy Vương rốt cục cũng rảnh rỗi nói chuyện với anh ta, anh ta còn cười nói: “Nhà ăn có cơm nước ngon như vậy, em quả thật hơi muốn trở về học nghiên cứu sinh đấy.”

Đương nhiên, đây nhất định là đang nói đùa, dù sao hiện tại anh ta cũng coi như là một ông chủ không lớn không nhỏ, đâu thể trở về trường đi học một lần nữa, có thể thỉnh thoảng tranh thủ thời gian tới thăm một lúc cũng đã không tệ rồi.

Lúc trước bởi vì video của Du Du cũng đã khiến không ít sinh viên tốt nghiệp đại học H biết sự thay đổi của nhà ăn số một, lần này thông qua chia sẻ trong nhóm của Tôn Tùng, tin tức lại được truyền ra trong đám sinh viên tốt nghiệp.

Đương nhiên, sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người bận rộn đi làm, chuyện này cũng miễn cưỡng xem như là một trong những đề tài mà đám bạn học cũ bọn họ có thể trò chuyện và thảo luận, đối với người không có hứng thú với ăn uống nghe qua thì thôi, chỉ có một vài kẻ háu ăn mới có thể nhớ kỹ lúc nào tìm cơ hội về trường học nếm thử.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, rất nhanh đại học bắt đầu nghỉ đông.

Vốn dĩ được nghỉ là một chuyện vui vẻ, nhưng sau kỳ nghỉ Nguyên Đán không dễ gì mới được ăn cơm Lâm Sở Trì nấu một lần nữa, đặc biệt là còn được ăn bò kho, kết quả còn chưa bao lâu lại phải nghỉ đông, dù sao bọn sinh viên cũng hơi u sầu.

Bọn họ có u sầu đi nữa, nghỉ đông được nghỉ vẫn phải diễn ra, Lâm Sở Trì thậm chí cũng đã thương lượng với cha Lâm mẹ Lâm, năm nay vẫn về thôn ăn tết.

Trước khi về nhà Lâm Sở Trì còn cố ý đi tìm hiểu một hồi, biết lúc nghỉ đông và nghỉ hè trường học đều sẽ có người cho đá mèo ăn, lúc này mới yên tâm rời đi.

Đương nhiên, trước khi đi cô còn để lại không ít cá khô cho chúng nó, chỉ là với bản tính tham ăn của chúng nó, e là trong một ngày là có thể ăn gần hết.

Lần này về thôn cũng qua Nguyên Đán hơn một tuần lễ, ngoại trừ khí hậu lạnh hơn một chút, trong thôn cũng không có thay đổi quá to lớn.

Lúc nghỉ đông, Lâm Sở Trì rảnh rỗi hơn ở trường học nhiều, chủ yếu cha Lâm mẹ Lâm cảm thấy một mình con gái gánh vác công viêc ở nhà ăn quá cực khổ, ở nhà cũng không để cô làm việc gì.

Mà cùng lúc đó, điện thoại di động của cô lại rất náo nhiệt, thỉnh thoảng là có thể nhận được vài tin nhắn của bọn sinh viên từng được thêm bạn tốt, nội dung phần lớn là bày tỏ nhớ nhung cơm cô nấu.

“Hu hu hu Thất Thất em rất nhớ chị, vẫn là trường học tốt, mẹ của em nấu cơm ăn không ngon lành gì.”

Những người khác vẫn chỉ gửi tin nhắn, còn Triệu Nguyệt thì gửi thẳng ghi âm giọng nói qua.

“Đừng nói như vậy, mẹ em nghe được sẽ khó chịu.”

“Em cũng không muốn nói như vậy, nhưng khó ăn thật, em muốn gọi thức ăn ngoài ăn còn bị bà ấy mắng, rõ ràng vừa trở về em còn là cục cưng bé bỏng trong lòng bà ấy, kết quả giờ mới mấy ngày, bà ấy đã bắt đầu ghét bỏ em đủ kiểu.”

Lâm Sở Trì từ khi về nhà đến bây giờ vẫn là cục cưng bé bỏng trong nhà, vì thế không có cách nào đồng cảm với cô ấy.

“Thực sự không được thì em tự nấu cơm đi, chị có thể dạy em vài món ăn gia đình đơn giản.”

“Em cũng muốn tự nấu, mẹ của em không cho, bà ấy vừa chê em sao một người lớn tồng ngồng mà không biết làm gì cả, vừa coi em như đứa trẻ con, em cắt ĐỒ ĂN thôi mà bà ấy cũng sợ em cắt trúng tay, em quả thật cũng không biết nói gì cho phải.” Triệu Nguyệt lải nhải một trận sau lại đó hỏi thăm tình hình cô ở nhà, biết cô không bị ba mẹ nói gì, lập tức cảm thấy rất ngưỡng mộ.

Nhưng khi biết được Lâm Sở Trì ở nhà bảy, tám giờ đã thức dậy, trước mười giờ tối đã đi ngủ, hằng ngày còn có thể ra ngoài chạy bộ cùng với họ hàng trong thôn, cô ấy đột nhiên có cảm giác đây chính là con nhà người ta.

Triệu Nguyệt hiếm khi nghĩ lại bản thân, cảm thấy không nói những cái khác, riêng việc cô ấy có thể ngủ sớm dậy sớm, nói không chắc mẹ của cô ấy cũng sẽ không ghét bỏ như vậy.

Nhưng đối với một người đã thức đêm thành nghiện mà nói, cô ấy cảm thấy, ngủ sớm dậy sớm nô tì thật sự không làm được.

“Hu hu hu, Thất Thất sao chị được nghỉ cũng không ngủ nướng vậy?”

“Chị có ngủ.”

“Chị ngủ hồi nào, không phải chị nói bảy, tám điểm chị thức dậy à?”

“Lúc chị ở trường học đều là sáu, bảy giờ thức rồi, giờ đã ngủ nhiều hơn một tiếng.”

Triệu Nguyệt: “…”

“Tại sao em không nói chuyện?” Lâm Sở Trì thấy điện thoại di động bỗng nhiên không có âm thanh, hơi giương giọng.

“Em bị chị đả kích nên tự bế rồi, bảy, tám giờ có đôi khi là lúc em mới vừa ngủ đấy, kết quả chị dậy sớm như thế!”

Triệu Nguyệt vốn bị mẹ lải nhải đến đau đầu mới nghĩ đến tìm cô kể lể, nhưng bây giờ mục đích cũng coi như đạt được.

Nghĩ tới sinh hoạt có quy luật khỏe mạnh ngủ sớm dậy sớm giống như cô, Triệu Nguyệt cảm thấy mình bị mẹ nhắc nhở vài câu hình như cũng là nên.

Sau khi cô ấy nghĩ thông suốt, cũng không tiếp tục oán giận với Lâm Sở Trì nữa, mà mời cô cùng chơi game.

Lúc trước ở trường học cô ấy vẫn nói muốn kéo Lâm Sở Trì chơi game, cuối cùng game thì tải rồi đó, lại không có cơ hội chơi chung, hiện tại vừa khéo.



Có lẽ ở nhà cũng không có chuyện gì, Lâm Sở Trì bèn đồng ý.

Lại nói, cô quả thật có thể coi là “con nhà người ta”, dù sao thời đại này người trẻ tuổi có thể làm việc và nghỉ ngơi quy luật cũng không nhiều, chớ nói chi là cô còn không phải loại người thích ôm điện thoại di động chơi mỗi ngày.

Bởi vậy lúc này cô ngồi ở trong nhà chơi game không những không bị người lớn nói, trái lại khi mẹ Lâm nghe cô mở mic chơi game với Triệu Nguyệt, còn cố ý vỗ cánh tay cha Lâm nói: “Giảm âm lượng TV nhỏ một chút, không thấy bé ngoan đang chơi game với bạn à?”

Lâm Sở Trì mới vừa tiếp xúc trò chơi này, bây giờ đang hết sức chăm chú nhìn màn hình điện thoại di động, ngược lại ở đầu điện thoại bên kia, Triệu Nguyệt nghe nói như thế hơi líu lưỡi.

Cô thực sự nhịn không được, tạm thời tắt mic của mình sau đó chạy đến phòng khách kêu: “Mẹ mẹ nhìn mẹ đi, cùng làm mẹ, mẹ Thất Thất người ta rất văn minh, thấy chị ấy chơi game còn cố ý giảm thấp tiếng TV sợ ảnh hưởng chị ấy chơi game.”

Giọng nói của cô ấy lộ ra vẻ tràn đầy ngưỡng mộ, nhưng mẹ Triệu nghe vậy lại lập tức nhìn sang: “Con lại đang chơi game à, mỗi ngày chỉ biết nhìn chằm chằm điện thoại di động chơi game, cũng không sợ chơi mù con mắt.”

Triệu Nguyệt cảm thấy thất sách, vội vàng trốn trở về phòng đóng cửa lại.

Trời lạnh bên ngoài cũng không trò gì chơi, ngoại trừ những lúc có mặt trời Lâm Sở Trì sẽ đi dạo ở trong thôn, những khi khác đều ở nhà đọc sách, hay chơi game với Triệu Nguyệt, nếu không thì chính là cùng xem ti vi với cha Lâm mẹ Lâm.

Sách cô xem ở trên mạng, cũng có sách giấy mượn ở thư viện trước khi nghỉ, cuộc sống trải qua rất phong phú.

Hai mươi tám tháng chạp, Lâm Sở Trì ở nhà nghỉ ngơi rất lâu cuối cùng cũng được phép tiến vào nhà bếp nấu ăn.

Cũng không phải mẹ Lâm không thương con gái, chủ yếu là đón năm mới vẫn phải ăn ngon một chút, lúc này mới chịu cho cô làm việc.

Sáng sớm sau khi ăn cơm xong một nhà ba người bắt đầu bận rộn, chuẩn bị đồ chiên.

Người nhà bọn họ ít, thực ra ngày 30 bắt đầu chiên cũng không trễ, nhưng trong thôn còn có những thân thích khác, thêm vào Lâm Sở Trì có quan hệ tốt với đám nhóc trong thôn, nghĩ cũng biết vào năm mới bọn họ nhất định sẽ lại đây chơi, cho nên vẫn nên chiên nhiều để đãi khách.

Mẹ Lâm vốn định lúc mua thịt bảo người ta xay thịt viên thành thịt băm, nhưng Lâm Sở Trì nói máy xay thịt còn không nhuyễn bằng cô băm, cho nên không có mua thịt băm.

Băm thịt là việc tốn sức, cha Lâm vốn muốn giúp đỡ, nhưng Lâm Sở Trì cũng không cho.

Chỉ thấy cô cầm hai cây dao cùng lúc băm thịt trên thớt theo tiết tấu, rất nhanh đã băm toàn bộ thịt ba phần mỡ bảy phần nạc thành thịt băm.

Thịt viên của nhà họ Lâm cuối cùng quyết định ba loại, một loại là thịt viên không, một loại là thịt viên nhồi ngó sen, còn có những nguyên liệu như cà rốt, bột mì, trứng gà vân vân làm thịt viên chay.

Lúc thịt viên còn chưa bắt đầu chiên cũng đã có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, chờ khi ném vào trong chảo dầu, mùi thơm thoáng chốc tranh nhau chen lấn bay ra từ trong nồi lan khắp toàn bộ nhà bếp, rất nhanh lại men theo cửa sổ ra bay bên ngoài.

Món chiên đâu có món nào không thơm, nhưng chiên đồ chiên nhiều năm như vậy, đây quả thật là mùi thơm nhất mà cha Lâm mẹ Lâm từng ngửi thấy.

Đến cảnh giới như Lâm Sở Trì, nhắm mắt lại cũng có thể đoán được độ lửa, độ dầu ấm, vì thế rơi vào trong mắt cha Lâm, mẹ Lâm, có cảm giác động tác của con gái vô cùng tùy ý nhưng thịt viên được chiên ra lại vừa đẹp vừa thơm.

Lâm Sở Trì vốn đang nghiêm túc chiên thịt viên, nhưng dường như mơ hồ nghe thấy tiếng nuốt nước miếng, ánh mắt đảo qua mới phát hiện hóa ra là cha Lâm phát ra.

Đáy mắt cô tràn ra ý cười, có điều không có vạch trần, mà đẩy thịt viên mới vừa chiên xong nói: “Cha mẹ nếm thử giúp con, xem thịt viên được chiên thế nào.”

Thịt viên trong dĩa trông tròn vo, kích thước cũng đều gần giống nhau, chỉ nhìn màu vàng rực rỡ khỏi nói đẹp đẽ cỡ nào.

Cha Lâm vốn đang thèm, bây giờ nghe con gái bảo ông nếm thử, vui vẻ đồng ý cầm lấy đũa.

“Ông chỉ có biết ăn thôi.” Mẹ Lâm liếc ông một cái, trước tiên gắp thịt viên đưa đến bên miệng con gái.

“Con sợ nóng, lát nữa ăn.”

Mẹ Lâm nghe vậy lúc này mới tự mình ăn, thịt viên mới vừa đưa đến bên mép đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của món chiên, chờ khi hàm răng cắn tới, mặt ngoài giòn đến độ có thể phát ra âm thanh.

Thấy bà ăn, cha Lâm cũng lập tức gắp một viên, thịt viên mới vừa chiên ngoài giòn trong mềm, ngon đến mức trong miệng còn chưa ăn hết đã mau mau gắp viên kế tiếp.

Thịt viên nguyên bản tươi mà không ngấy, thịt viên nhồi củ sen sẽ phong phú hơn một chút, thịt viên chay cũng rất thơm.

Sau khi hai vợ chồng thưởng thức mỗi loại hai viên, đều ăn liên hồi không dừng lại được.

Theo mùi thơm từ phòng bếp bay ra, người trong thôn cũng bắt đầu ngửi thấy mùi thơm ấy. Ngày hôm nay thực ra không riêng chỉ có nhà họ Lâm chiên đồ chiên, nhưng những nhà khác vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, mùi thơm của nhà họ, quả thực thơm chết người.

Người lớn miễn cưỡng còn có thể nhịn một chút, nhưng bọn nhỏ không nhịn được, thêm vào bản thân bọn chúng chơi với Lâm Sở Trì, cũng đến nhà họ Lâm không ít lần, lúc này như bầy ong vỡ tổ chạy thẳng tới mùi thơm.

Thịt viên trong nhà vốn để đãi khách, nếu không chỉ có ba người bọn họ chiên nhiều như vậy cũng ăn không hết. Bởi vậy nhìn thấy bọn nhỏ lại đây, cha Lâm mẹ Lâm vội đặt đũa trong tay xuống, sau đó cầm chén đựng thịt viên chia cho bọn chúng.

“Cảm ơn chú Lâm, dì Lâm, cảm ơn chị Tiểu Lâm.”

Trong nhà bếp vừa dầu vừa lửa, có lẽ bọn nhỏ ở nhà đều được dặn dò, vì thế lúc này lấy được thịt viên chiên thơm ngát cũng không tiếp tục chặn ở nhà bếp.

Đồ chiên vốn là món bọn nhỏ yêu nhất, chớ nói chi là món của Lâm Sở Trì chiên.

Lúc bọn chúng cầm chén rời khỏi nhà họ Lâm, còn chưa ăn được mấy viên đã bị cướp, hầu hết đều là những người anh người chị mười sáu tuổi trở lên, ngại đến nhà họ Lâm ăn chùa.

Người bình thường quả thật không chiên được thịt viên như Lâm Sở Trì chiên nổ

Đẹp đẽ, mùi vị càng không thể chê, càng ăn càng thơm, hoàn toàn ăn không đủ.

Thịt chiên ngon như vậy bị cướp, đứa trẻ nào cũng không chấp nhận được, ôm chén bỏ chạy về nhà mét người lớn.

“Mẹ, anh cướp thịt viên của con.”

“Cái gì, nó lại cướp thịt viên của con à, chờ nó về mẹ đánh nó.”

“Dạ.” Đứa nhỏ mới vừa gật đầu liên hồi, chỉ thấy một cái tay nhanh chóng lấy đi một viên thịt viên từ trong chén cậu nhóc, cậu nhóc phản ứng lại lập tức kêu lên, “Mẹ mẹ làm gì thế?”

“Không phải con nói yêu mẹ nhất à, người mẹ con yêu nhất ăn thịt viên của con chẳng lẽ không được sao?”

Thịt viên ngoài giòn trong mềm mới xuống vào miệng đã ngào ngọt hương thơm, người mẹ nói một cách thẳng thắn húng hồn, có lẽ là chưa ăn đủ, lại nhanh chóng lấy đi một viên nữa.

Anh trai ở đằng sau trở về thấy cảnh này, có chút hả hê nói: “Đáng đời, xem em còn méc hay không?”

“Oa.” Đứa nhỏ vốn hơi thương tiếc cho thịt viên nghe cậu ta nói vậy, ngửa đầu khóc lên.

“Con bắt nạt em trai con làm gì đừng tưởng rằng năm mới thì không đánh con nít thật.”

“Mẹ, rõ ràng là do mẹ.” Cậu ta còn chưa dứt, đã phải câm miệng ngay dưới con mắt đường hoàng của mẹ mình, lại quay đầu đe dọa, “Con khóc nữa là mẹ ăn hết thịt viên của con đấy.”

Đứa nhỏ nghe vậy, vội ôm thịt viên còn dư lại của mình bỏ chạy.

Bình thường người lớn đương nhiên sẽ không cướp đồ ăn của trẻ con, nhưng không phải do thịt viên có hương thơm quá mê người sao, thế nên đứa nhỏ lấy được thịt viên hầu như đều bị cướp, có điều chờ sau khi bọn họ ăn xong, lúc đến nhà họ Lâm các người lớn cũng đều tặng đồ chiên hoặc món ăn khác của mình.

Mẹ Lâm thấy trên bàn nhiều đồ ăn như vậy, cảm giác như trưa hôm nay cũng không cần nấu cơm, chỉ ăn những món này là đủ rồi.



Trên thực tế, bà và cha Lâm ở nhà bếp ăn thịt viên chiên cũng đã ăn lửng dạ, buổi trưa vốn không cần ăn cơm nữa.

Nói đến hai vợ chồng còn có hơi xấu hổ, dù sao canh me ăn ở nhà bếp bình thường là chuyện trẻ con mới làm, kết quả hai người lớn bọn họ đúng là càng sống càng thụt lùi, trải nghiệm đãi ngộ khi còn bé một lần nữa.

Còn Lâm Sở Trì, cô vốn không vội ăn, thế nhưng không chịu được sự đau lòng của mẹ cô, sao có thể chỉ ăn một mình, đến cô cũng bị đút đủ loại thịt viên làm cô no lửng dạ.

Buổi sáng chiên thịt viên xong, buổi trưa bọn họ không nấu cơm, tùy tiện ăn một ít đồ ăn của người trong thôn đưa rồi đi nghỉ trưa.

Sau khi nghỉ trưa, buổi chiều bọn họ bắt đầu chiên cá, chiên thịt.

Thịt cá cắt thành miếng, ướp muối sau đó phủ lên một lớp hỗn hợp bột mỏng, bỏ vào chảo trong nháy mắt bốc lên rất nhiều bọt dầu, đồng thời mùi cá chiên giòn cũng dần dần bay ra.

Mùi thơm của cá chiên giòn khác với thịt viên chiên, so sánh với nhau, mùi của cá chiên giòn thơm hơn, ngửi cũng biết là đang chiên cá.

Cá chiên giòn có màu sắc vàng óng ánh đẹp đẽ, nhìn một lúc còn tưởng rằng là từng miếng vàng đặt trong khay.

“Nhân lúc còn nóng nếm thử mùi vị đi.” Lâm Sở Trì chiên xong chảo thứ nhất bèn chủ động mời ăn.

Cha Lâm mẹ Lâm nghe vậy, cầm đũa gắp lên một miếng, còn chưa ăn đã khen ngợi: “Con cá này chiên thật đẹp, còn đẹp hơn bên ngoài bán.”

Lâm Sở Trì hơi cong môi, chờ thấy bọn họ ăn xong một miếng lập tức gắp miếng tiếp theo, không cần hỏi đều biết bọn họ rất thích.

“Thơm quá, là nhà ai đang chiên cá vậy?”

Lúc mấy người già đang vây quanh chậu than sưởi ấm, bỗng nhiên ngửi thấy mùi cá chiên vô cùng nồng nặc, không khỏi khẽ ngẩng đầu.

“Nhất định là nhà họ Lâm, tay nghề của người trong thôn chúng ta ai còn không biết ai, chỉ có cô con gái nhà họ Lâm có tay nghề này.”

“Vợ chồng nhà họ Lâm thật đúng là có lộc ăn.” Mấy người già ngửi thấy mùi thơm ấy giọng điệu lộ ra vẻ ước ao.

Bên trong bọn họ có người theo bối phận là bà cô họ của Lâm Sở Trì, mắt thấy mùi thơm càng ngày càng đậm, trực tiếp đứng lên nói: “Tôi qua xem thử con bé chiên thế nào, sao mà thơm thế.”

Bà cô họ tới cửa, nhà họ Lâm nhất định phải chiêu đãi bà ta, sau khi bà ta xem Lâm Sở Trì chiên cá cũng không quên các chị em, bưng dĩa đựng thịt viên, cá chiên trở về tìm bọn họ.

“Nào, mọi người nếm thử tay nghề của Trì Trì.”

Cái tên Lâm Sở Trì, Lâm là họ cha, Sở là họ mẹ, Trì là bởi vì cô qua ngày sinh dự tính chừng mấy ngày mới sinh ra, cho nên mới lấy chữ Trì, người lớn gần gũi một chút đều thích gọi cô là “Trì Trì”.

Bà cô họ dứt lời, các bà lão đang ngồi cũng không khách sáo với bà ấy, vươn tay cầm lên nếm thử.

Thịt viên chiên và cá chiên giòn đều rất giòn, nhưng mấy người già vẫn ăn được, hơn nữa vừa ăn vào miệng đã yêu mùi vị này.

“Thịt viên chiên này thật ngon, ăn thơm nức.”

“Cá chiên mới ngon, bên trong lại còn không có xương”

Bất kể là thịt viên chiên hay là cá chiên giòn mùi vị đều rất ngon, có điều dù sao, vẫn là cá chiên ăn không đau răng, thêm vào bên trong còn không có xương cá, không bao lâu mấy bà lão đã ăn hết cá chiên.

Cá chiên giòn, trọng điểm là ở chữ giòn, da cá vàng rực rỡ phải nói là giòn thơm, nuốt xuống trong miệng cũng còn giữ lại vị cá.

Mấy người già ăn xong cá chiên giòn còn chưa hết thòm thèm, vừa tiếp tục ăn thịt viên chiên vừa khen ngợi: “Tôi chiên đồ chiên nhiều năm như vậy, lại còn không bằng một cô gái nhỏ, cô ấy chiên con cá này quá ngon.”

“Đúng thế, còn thơm hơn gà rán mà cháu trai tôi đòi ăn mỗi ngày.”

Lúc mấy bà lão đang ăn cá chiên giòn, thịt viên chiên, bọn nhỏ cũng ngửi thấy đmùi thơm bay ra từ nhà họ Lâm.

Nhưng mà buổi sáng bọn họ đã đến nhà họ Lâm, buổi chiều các người lớn lại ngăn cản không chịu cho bọn nhỏ qua.

“Trong nhà không phải không có cá chiên giòn và thịt viên chiên, muốn ăn thì tự vào bếp lấy, mỗi ngày chạy đến nhà người khác còn ra thể thống gì.”

“Con không muốn, đồ chiên trong nhà không ngon bằng chị Tiểu Lâm chiên.”

“Cuối năm đừng ép mẹ đánh con, không cho đi.”

Bọn nhỏ rốt cuộc cũng không làm nũng được, cuối cùng vẫn không có thể đến nhà họ Lâm.

Mà nhà họ Lâm, Lâm Sở Trì chiên xong cá chiên giòn tiện tay chiên một ít thịt viên, chờ chiên xong là có thể chuẩn bị nấu cơm tối.

Cha Lâm, mẹ Lâm nhớ đến bà cô họ bị mùi thơm hấp dẫn đến nhà, lúc cô nấu cơm dùng dĩa đĩa một ít qua cho họ hàng và hàng xóm có quan hệ không tệ.

Tuy rằng năm mới mỗi nhà đều sẽ chiên đồ chiên, nhưng nhận được đồ chiên của nhà họ Lâm mọi người vẫn rất vui sướng.

Nàng dâu mới gả vào nhà họ Ngô hồi Quốc Khánh trên mặt tràn ngập vẻ hài lòng, hiển nhiên trước đó ngửi thấy mùi thơm đã thấy thèm, bây giờ nhìn thấy nhà họ Lâm lại đưa tới, đương nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng không thôi.

Cha Lâm mẹ Lâm còn muốn đi đưa cho nhà khác, trò chuyện với bọn họ vài câu rồi đi.

Bọn họ mới vừa đi, người lớn kẻ nhỏ trong nhà họ Ngô đều vây đến trước bàn.

“Năm nay Lâm Lâm chiên đồ chiên thật đẹp.”

“Quả thực, cảm giác như còn đẹp hơn mua bên ngoài, kích thước của mấy viên thịt viên đều giống nhau như đúc, màu sắc cũng đẹp đẽ, nào giống mẹ con chiên.”

“Mẹ chiên thì làm sao?” Mẹ Ngô nghe thấy lời của con trai lập tức trừng mắt.

Ngô Kế vội nói thêm: “Tuy rằng mẹ chiên không đẹp bằng Lâm Lâm, nhưng

mùi vị vẫn rất ngon.” Anh ta nói điều này cũng là thật, mẹ Ngô chiên thịt viên có thể màu sắc đậm hơn một chút, hình dáng cũng không tròn trịa, nhưng mùi vị vẫn ngon.

Đương nhiên, đây là trước khi anh ta chưa ăn thịt viên của Lâm Sở Trì, chờ anh ta thưởng thức thịt viên ngoài giòn trong mềm, miệng đầy mùi thơm do Lâm Sở Trì chiên, thoáng chốc cảm thấy thứ mẹ mình chiên hoàn toàn không xứng gọi là thịt viên chiên.

Có điều anh ta cũng chỉ dám nghĩ vậy ở trong lòng, nói ra sợ là cũng bị đánh.

“Món này cũng quá ngon rồi, sao có thể thơm như vậy?” Trước đó vợ Ngô Kế đã ăn cá chiên giòn, bị cảm giác giòn tan chinh phục cõi lòng, cảm thấy cá chiên giòn còn ngon hơn gấp trăm lần gà rán, xiên thịt chiên đã từng ăn trước đây.

Cá chiên giòn vàng rực rỡ không chỉ ngoài giòn trong mềm, hơn nữa thịt cá vô cùng tươi ngon miệng, ăn thơm tươi ngon lành.

“A, lại còn không có xương cá quả thực chính là cá chiên giòn thần tiên mà.”

chapter content



Thịt viên/cá viên chiên