Xuyên Qua Nhận Thầu Một Cửa Sổ Ở Nhà Ăn [Mỹ Thực]

Chương 105




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Beta: Rya

Vừa tới cuối học kỳ, thời gian giống như tăng tốc, rõ ràng luôn cảm thấy mấy hôm trước còn cùng các bạn học ở nhà ăn vui vẻ ăn tôm hùm đất, cua sốt cay thơm, kết quả chớp mắt đã tới nghỉ hè.

Sinh viên tốt nghiệp lưu luyến bạn học và cả giảng viên đã bên nhau mấy năm, càng lưu luyến đồ ngon ở nhà ăn số một.

Trước khi chuyển đồ khỏi ký túc xá, rất nhiều người còn nửa thương cảm nửa đùa giỡn nói với ông bảo vệ, tốt nghiệp rồi mình vẫn là sinh viên đại học H, bảo đối phương sau này đừng ngăn mình vào cổng trường.

Mà vào lúc này, sau khi nghỉ hè, Lâm Sở Trì lập tức rảnh rỗi, khiến tên nào đó có bạn gái liền hận không thể ngày ngày tới bên cạnh cô điểm danh cuối cùng cũng không cần tiếp tục hẹn hò với cô ở nhà bếp nữa.

“Cảm giác vừa mới nghỉ hè, hình như trường học đã trống đi không ít.”

Lâm Sở Trì và Cố Hoài Dục nắm tay nhau đi trong trường, không khỏi cảm thán.

Trường học vẫn là trường học đó, cảnh sắc bên trong vẫn như cũ, nhưng khi các sinh viên đều nghỉ hè về nhà, khiến cho ngôi trường không còn nhân khí gì.

Cố Hoài Dục thì không cảm thấy gì, tầm mắt luôn rơi trên người cô, nghe cô nói như vậy mới đánh giá xung quanh hai vòng, đáp lời.

Hai người tùy ý đi dạo trong trường, thuận tiện đến chỗ cũ cho đám mèo một số đồ ăn, sau đó Lâm Sở Trì ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Tiếp theo chúng ta đi đâu?”

“Em muốn dạo phố xem phim, hay đi công viên chơi?” Cố Hoài Dục cũng là lần đầu tiên yêu đương, nhưng anh có chuẩn bị bài vở.

Lâm Sở Trì ngửa đầu nhìn bầu trời, cảm thấy so với mấy hôm trước, hôm nay hiếm khi ánh nắng không gắt gỏng như thế, hơn nữa thường có gió thổi qua, ngược lại rất thích hợp đi công viên chơi.

Sau khi khai giảng, cô cơ bản bị nhốt trong trường, không phải bận rộn ở nhà ăn thì bận rộn ở đoàn phim, cho dù ra ngoài thì cùng lắm cũng chỉ tới phụ cận trường học.

Bây giờ hiếm khi được nghỉ, dĩ nhiên cô muốn ra ngoài cảm nhận thiên nhiên một chút.

“Đi công viên đi, còn có thể dẫn theo Sơ Nhất đi cùng.”

Thấy cô ra ngoài chơi còn nhớ chó nhà mình, trong lòng Cố Hoài Dục có chút hoài nghi, rốt cuộc cô thích mình hay là thích chó của mình.

Hai người đang ở giai đoạn nồng thắm, thế là lúc lên xe, anh liền hỏi vấn đề này.

“Sao anh ngay cả Sơ Nhất cũng ghen vậy?” Lâm Sở Trì bị anh chọc cười, cười xong nhìn anh hơi nghiêm mặt không nhìn mình, vội vàng nói: “Đương nhiên là yêu người yêu cả đường đi lối về rồi.”

Trường học cách chỗ anh sống hiện giờ thực sự khá gần, lúc này xe đã đỗ ở trong bãi đỗ xe ngầm của tiểu khu.

Cố Hoài Dục nghe thấy lời cô, lập tức không nghiêm mặt nổi, sau khi mở ra dây an toàn, quay đầu mỉm cười nhìn cô.

Rõ ràng lúc mới quen, Lâm Sở Trì cảm thấy anh rất cao lãnh, hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ dễ dỗ dành này của anh, coi như đã hiểu vì sao Phùng Ngọc Ngọc và Triệu Nguyệt đều từng bóc phốt với cô, nói anh mỗi lần nhìn cô rồi cười lên, trông bộ dáng đó không đáng tiền.

Trong trường, cô có quan hệ tốt nhất với Phùng Ngọc Ngọc, Triệu Nguyệt, Phùng Ngọc Ngọc trực tiếp chứng kiến cô và Cố Hoài Dục xác định quan hệ yêu đương, Triệu Nguyệt cũng nhanh chóng biết được sau khi cô quay lại nhà ăn.

Khi mới biết cô thế mà lại tìm nam thần của mình làm bạn trai, Triệu Nguyệt còn có chút kích động, nhưng thấy nhiều lần dáng vẻ anh ở bên cạnh Lâm Sở Trì, cô ấy cũng dần quen, thậm chí không nhịn được cùng Phùng Ngọc Ngọc bóc phốt.

Nào có không đáng tiền chứ, rõ ràng cười lên vẫn rất đẹp trai.

Lâm Sở Trì thầm nghĩ, không khỏi đưa tay sờ lên gương mặt tuấn tú của bạn trai mình, cố ý trêu anh: “Anh cười cái gì, em còn chưa nói anh là người nào đó.”

Cố Hoài Dục đưa tay cầm lấy bàn tay đặt trên mặt mình của cô, ngoài dự liệu cúi đầu phủ lên môi đỏ hơi nhếch lên của cô.

Sau khi trao một nụ hôn ngọt ngào với cô, anh hơi lùi lại, trán cụng vào trán cô, đè thấp giọng hỏi: “Cho nên anh là người nào?”

Lâm Sở Trì không ngờ sẽ chọc người ta sốt ruột, bình phục lại hô hấp nói: “Người nào cũng đều là anh, được rồi chứ.”

“Qua loa như vậy?”

Cố Hoài Dục cười nhẹ một tiếng, âm thanh từ tính phát ra từ trong cuống họng khiến tai Lâm Sở Trì có hơi ngứa.

“Không đùa nữa, chúng ta mau tới công viên thôi.” Lâm Sở Trì nói xong, hôn lên môi anh một cái.

Cố Hoài Dục dừng đúng mực, dẫn cô cùng xuống xe đi đón Border Collie.

Đây là lần đầu tiên Lâm Sở Trì tới căn nhà này của anh, cảm thấy rất to, bố cục trang trí gì đó đều rất tốt.

“Anh luôn nói Sơ Nhất nghịch ngợm, em thấy không phải nó rất ngoan sao, anh xem cũng đâu có dỡ nhà.”

Border Collie đã đợi ở cửa ngay khi nghe thấy động tĩnh, lúc cửa mở ra, trực tiếp vứt bỏ chủ nhân nhà mình, chạy tới trước mặt cô, lúc này không biết có phải nghe hiểu cô đang khen mình không, nó vẫy đuôi nhanh tới mức búng ra hoa.

Cố Hoài Dục thấy cô bởi vì trong nhà khá ngăn nắp mà đưa ra phán đoán này, trực tiếp dẫn cô tới bên sô pha chỉ cho cô xem: “Nó nào không dỡ nhà, chỉ là khá thông minh, biết âm thầm dỡ.”

Trên bề mặt sô pha quả thật rất mới, nhưng ở vị trí góc khó phát hiện lại lưu lại không ít dấu cào cắn.

Không chỉ sô pha, trong nhà còn có một số gia cụ cũng có tình trạng này, đương nhiên thứ bị tổn hại nghiêm trọng nhất vẫn là hộp khăn giấy chất da, bây giờ trực tiếp bị nó để trong ổ làm đồ chơi.

Lâm Sở Trì cũng không ngờ, con Border Collie trông ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt này tinh nghịch lên cũng thật tinh nghịch, nhưng khi nhìn đôi mắt to đen láy của nó, vẫn không nhịn được nói đỡ thay nó: “Chó lớn có thể có tâm tư xấu gì?”

Cố Hoài Dục không muốn nói tiếp, trực tiếp đi thu dọn đồ.

Họ đến công viên Núi Ngô Đồng ở lân cận, tên như ý nghĩa, trong công viên có ngọn núi có thể leo, dưới núi không chỉ phong cảnh đẹp, còn có một bãi cỏ lớn có thể cho Border Collie tự do chạy nhảy.

Tới công viên đã gần mười giờ, Cố Hoài Dục đỗ xe xong liền hỏi: “Muốn leo núi không?”

Núi Ngô Đồng không cao, nếu lên xuống nhanh thì chưa tới một tiếng. Nếu muốn leo núi, vậy đợi leo xuống núi xong gần như có thể ăn trưa, sau đó chiều có thể tiếp tục dạo công viên.

Lâm Sở Trì hỏi một chút mới biết núi không cao, nhưng trên đỉnh núi có một bệ ngắm cảnh, có thể thu hết cảnh sắc công viên vào mắt, ngược lại nảy sinh vài phần hứng thú.

Nếu đã muốn leo núi thì không cần lấy những thứ đã chuẩn bị ở nhà xuống xe.

Từ trên xe đi xuống, Border Collie vô cùng hưng phấn, nhưng lại không chạy lung tung, chỉ chạy tới lui trong phạm vi dây dắt.

Núi Ngô Đồng không giống những danh sơn đại xuyên kia, leo lên quả thật khá dễ. Hai người đều có vẻ ngoài vô cùng ưu tú, cộng thêm còn dẫn theo Border Collie, lên đường núi vô cùng thu hút ánh nhìn.

“Mệt không, có cần nghỉ ngơi một lúc không?” Khi Cố Hoài Dục nói, thuận tiện lấy dây dắt chó vào tay mình, giống như sợ cầm dây thừng sẽ khiến cô mệt.

“Không mệt.”

Tố chất thân thể của Lâm Sở Trì không tồi, không tới mức leo một ngọn đồi nhỏ đã cảm thấy mệt.

Cho dù cô nói không mệt, Cố Hoài Dục vẫn nắm tay cô kéo cô đi lên núi, giúp cô có thể tiết kiệm chút sức.

Lúc này, trong tim, trong mắt anh đều là bạn gái, còn chó, có thể nhớ dắt dây không để nó chạy mất đã không tồi rồi.

Bởi vì giữa đường ngắm phong cảnh nên chậm trễ chút thời gian, đợi khi tới đỉnh núi đã là hơn nửa tiếng sau.

Hôm nay trong công viên có không ít gia đình dẫn con tới chơi, nhưng lúc này trên bệ ngắm cảnh ở đỉnh núi lại không đông lắm.

Vừa lên tới đã cảm nhận được từng đợt gió mát thổi hiu hiu tới, đợi nhìn xuống bệ, thu hết cảnh sắc công viên vào đáy mắt, cảm giác này càng thích.

Lâm Sở Trì thích cảm giác này, tìm một vị trí cảnh quan đẹp nhất, dựa vào trước lan can yên tĩnh ngắm cảnh.

Cố Hoài Dục thấy xung quanh không có mấy người, sau khi vỗ đầu Border Collie hai cái coi như nhắc nhở, bỏ dây thừng ra đến gần đó mua nước.

Border Collie vẫn rất dồi dào tinh lực, leo lên đ ỉnh núi cũng không thấy nó mệt, nhưng cũng không chạy lung tung, mà lấy Lâm Sở Trì làm tâm, chạy nhảy ở xung quanh.

“Uống chút nước.” Cố Hoài Dục mua nước xong, mở nắp chai ra mới đưa tới trước mặt cô.

Lâm Sở Trì thuận tay nhận lấy uống vài ngụm, thấy trong tay anh còn có bát tiện lợi, đoán được là chuẩn bị cho Border Collie, cầm tới đổ chút nước đặt lên đất.

Trong công viên không có chỗ nào thích hợp ăn cơm, nhưng thấy cô ở đây chơi rất vui, Cố Hoài Dục dứt khoát dùng điện thoại đặt không ít đồ ăn tới.

Đợi họ xuống núi, đồ ăn cũng được đưa tới, Cố Hoài Dục từ trên xe lấy thảm, còn có một số thứ khác ra, tìm bãi cỏ khá ít người trải thảm lên.

Lâm Sở Trì không ngờ rõ ràng là đột ngột quyết định tới, anh lại chuẩn bị đầy đủ như vậy, lúc ngồi trên thảm ăn trái cây, không khỏi ghim một miếng dưa lưới thưởng cho anh.

Border Collie đã sớm chơi vui vẻ trên bãi cỏ, nhưng cũng không chạy quá xa.

Không có nó ở bên cạnh chướng việc, Cố Hoài Dục há miệng ăn dưa lưới có thể ngọt tận tâm can, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị chụp vài tâm hình kỷ niệm.

Lâm Sở Trì phối hợp, hơi nghiêng đầu, tựa lên vai anh lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Nhìn thấy dung nhan kiều diễm với đôi mắt long lanh trong màn hình, khóe môi Cố Hoài Dục cũng bất giác giương lên.

Rất nhanh, đồ ăn anh đặt đã được anh shipper đưa tới, bên trong thế mà lại còn có bó hoa tươi.

Lâm Sở Trì cầm hoa nhìn anh đang cúi đầu nghiêm túc lấy từng món từ trong túi đồ ăn bày ra, người theo sự rung động tiến tới đặt lên mặt anh một nụ hôn.

Khi Cố Hoài Dục đang muốn đáp lại cô, Border Collie lại ngửi được mùi thơm chạy tới, trực tiếp chen vào giữa họ, không ngừng vẫy đuôi.

“Mấy thứ này mày không thể ăn, ăn thức ăn cho chó đi.” Cố Hoài Dục tức giận đẩy đầu nó ra, đổ đồ ăn cho chó đã mang ra trước vào trong bát cho nó.

Trên thảm có bánh ngọt tỏa ra mùi thơm ngọt, có sushi tinh xảo, có gà rán, khoai lang thơm ngát, còn có đồ kho và một số đồ ăn vặt.

Những thứ này Lâm Sở Trì đều biết làm, nhìn thấy anh bày đồ xong, không khỏi nói: “Sớm biết hôm nay sẽ ra ngoài chơi, em đã làm trước một ít đồ ăn.”

“Ra ngoài chơi sao còn có thể để em vất vả chứ.” Cô hiếm khi được nghỉ, Cố Hoài Dục chỉ muốn để cô hưởng thụ kỳ nghỉ thật tốt, còn đồ ăn, dĩ nhiên cô nấu rất ngon, nhưng thi thoảng nếm thử đồ ăn mua bên ngoài cũng không tồi.

Lâm Sở Trì ít nhiều có thể cảm nhận được suy nghĩ của anh, trong lòng có chút ngọt ngào, chọn sushi cá chình mình cảm thấy không tồi gắp tới trước mặt anh.

So với bữa trưa phong phú của họ, thức ăn cho chó trước mặt Border Collie lại có phần đìu hiu, nó ăn vài miếng liền không nhịn được ghé tới trước mặt Lâm Sở Trì.

Lâm Sở Trì sủng nó cách mấy cũng biết đồ cho người ăn phần lớn đều không thích hợp cho nó ăn, nhưng nghĩ tới trong túi mình có thịt khô, lập tức đưa tay lấy.

“Khoan cho nó ăn thịt khô đã.” Cố Hoài Dục nhìn thấy động tác của cô liền lên tiếng ngăn cản, gõ vào chậu ăn đếm một hai ba bảo Border Collie ăn hết đồ ăn cho chó trước, lại mở một hủ đồ hộp cho nó, mới để cô cho nó ăn thịt khô.

Thời tiết hôm nay đúng là rất thích hợp ra ngoài chơi, sau khi ăn no uống đủ, Lâm Sở Trì phơi nắng hóng gió, có chút buồn ngủ rồi.

“Hu”

Cô ngồi nghỉ ngơi chưa bao lâu, Border Collie ngậm đ ĩa ném ghé tới bên cạnh cô, hiển nhiên là muốn bảo cô chơi với mình.t

Lâm Sở Trì cảm thấy nếu tiếp tục ngồi nữa thì mình thật sự sẽ ngủ mất, nghĩ chơi với nó một lát tỉnh táo lại cũng tốt, thế là đứng dậy nhận lấy đ ĩa ném.

Dưới trời xanh mây trắng, thân ảnh cô và Border Collie chơi với nhau trông đẹp đẽ lại tràn đầy sức sống, Cố Hoài Dục không khỏi lấy điện thoại ra quay lại.

Nói về tinh lực, Lâm Sở Trì thật sự không thể so với Border Collie, một người ném đ ĩa như cô đã mệt bỡ hơi, nó chạy khắp nơi nhặt đ ĩa lại còn có thể sung sức như thế.

“Sở Sở, tới uống chút nước.”

Có lẽ là cảm thấy người gọi cô là “Thất Thất” quá nhiều, không biết từ hôm nào, Cố Hoài Dục đã bắt đầu đổi xưng hô chỉ thuộc về mình.

Còn đừng nói, có người gọi Lâm Sở Trì là “Thất Thất”, có người gọi cô là “Tiểu Lâm”, “Lâm Lâm”, thậm chí ngay cả “Trì Trì” cũng có người từng gọi, thật sự chỉ có anh gọi “Sở Sở”.

Lâm Sở Trì vốn đã mệt, nghe vậy trực tiếp sải bước tới ngồi lên thảm, hơi th ở dốc nói: “Tinh lực của Sơ Nhất quá tốt, nó không biết mệt sao?”

Cố Hoài Dục trực tiếp đưa nước tới bên môi cô, đợi cô uống xong mới lên tiếng: “Sao nó lại không mệt, rõ ràng là ham chơi.”

Anh nói xong, Lâm Sở Trì quay đầu nhìn thấy Border Collie đã bất giác thè lưỡi ra, cuối cùng nhìn ra hóa ra nó cũng mệt, chỉ là cho dù mệt cũng vẫn muốn chơi.

Sau khi rót chút nước cho nó uống, Cố Hoài Dục lại lấy khăn ướt để Lâm Sở Trì lau tay và mặt, sau đó chỉ cào căn lều dưới bóng cây bên cạnh nói: “Mệt rồi thì vào trong ngủ một lúc.”

Lâm Sở Trì vừa mới tới còn cảm thấy kỳ quái, ai rảnh rỗi lại dựng cái lều ở chỗ gần họ như thế, cũng không sợ ngại, bây giờ mới biết hóa ra là lều của họ.

“Anh dựng lều khi nào vậy.”

“Vừa nãy lúc em chơi đ ĩa ném với nó.”

Trong công viên có cho thuê lều, vừa nãy Cố Hoài Dục nhân lúc cô chơi cùng Border Collie, trực tiếp đi mua cái mới nhờ người dựng giúp.

Lâm Sở Trì đã sớm buồn ngủ, vốn tưởng chơi với Border Collie một lúc sẽ tỉnh táo, kết quả bây giờ vừa mệt vừa buồn ngủ.

Lều đã dựng xong xuôi, không dùng cũng lãng phí, cô không khách sáo với bạn trai mình, đợi sau khi vào mới kinh ngạc phát hiện thế mà còn có chăn nhỏ và quạt nhỏ.

Không ngờ anh sẽ chuẩn bị đầy đủ như thế, Lâm Sở Trì đắp chăn nhỏ lên bụng, thấy không gian trong lều khá lớn, không khỏi ngẩng đầu hỏi: “Anh muốn vào nghỉ ngơi một lát không?”

“Thôi, em ngủ đi, anh ở bên ngoài.”

Tuy nói ban ngày ban mặt có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì, nhưng chuyện như lỡ như không ai nói trước được, cộng thêm Cố Hoài Dục cũng không mệt lắm, vẫn quyết định ngồi ngoài lều canh cho cô.

Lâm Sở Trì nghe vậy mới nhắm mắt lại, chẳng bao lâu đã dần đi vào giấc mộng dưới làn gió mát do quạt nhỏ mang tới.

Cô vừa ngủ, Border Collie đã vòng một vòng ngoài lều muốn đi vào ngủ với cô, nhưng lại bị Cố Hoài Dục túm cổ.

“Ngoan ngoãn ở bên ngoài.” Cố Hoài Dục đè thấp giọng cảnh cáo.

Mùa đông còn đỡ, mùa hè ở gần Border Collie lông lá, nghĩ thôi đã biết nóng cỡ nào, càng huống hồ anh còn không vào lều, sao có thể để nó vào.

Border Collie thấy anh không cho, đại khái là cảm thấy Lâm Sở Trì đã ngủ nên không ai giúp được mình, lúc này mới thành thật nằm bò bên cạnh.

Sau khi ra ngoài, lúc thì leo núi, lúc thì rong ruổi chạy khắp nơi, vừa nãy còn chơi đ ĩa ném lâu như thế, nó nằm mãi nằm mãi cũng ngủ thiếp đi.

Giấc ngủ này Lâm Sở Trì ngủ khá thoải mái, nhưng dù sao cũng là mùa hè, ở lâu trong lều cũng có chút nóng, trên gương mặt tỉnh ngủ của cô có chút đỏ ửng.

Cô vừa mới ngủ dây còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, từ trong lều đi ra, cơ thể còn có chút lảo đảo, Cố Hoài Dục đưa tay đỡ cô ngồi xuống, bảo cô dựa vào người mình, sau đó vặn nắp chai ra cho cô uống nước.

Lâm Sở Trì cầm tay anh uống hai hớp nước, nhìn bầu trời bị ánh nắng chiều nhuộm đỏ, tiếp tục dựa lên người anh.

Sau khi ngắm bầu trời một lúc, ánh mắt của cô lại rơi lên người Border Collie ở gần đó, thấy nó ngủ đến mức lộ cả lưỡi, khóe môi giương lên.

Cố Hoài Dục đưa tay chỉnh tóc cho cô, bất giác ôm cô vào lòng.

Vừa mới tỉnh ngủ vốn có chút nóng, dựa sát anh như vậy, thân nhiệt của hai người gộp lại càng nóng, nhưng lúc này Lâm Sở Trì hơi lười nhúc nhích, mặc cho anh làm.

“Là bài hát anh viết.”

Cho tới khi nghe thấy ca khúc chủ đề do anh viết cho bộ phim “ngày hè” truyền tới, cuối cùng người vẫn luôn lười nhác sau khi thức dậy cũng lên tiếng nói chuyện.

“Ừm.” Cố Hoài Dục dĩ nhiên sẽ không không nghe ra bài hát mình viết, thuận miệng đáp một tiếng.

Lâm Sở Trì nhớ hình như bộ phim này sẽ chiếu vào đợt hè, không khỏi ngẩng đầu hỏi.

“Thứ bảy tuần sau bắt đầu chiếu, tới lúc đó chúng ta cùng xem livestream.”

Thường thì Cố Hoài Dục không đu phim gì, nhưng bộ phim này có ý nghĩa khác, kiểu gì cũng phải xem một chút.

“Được.”

Hai người tiếp tục nghỉ ngơi trên bãi cỏ một lúc, đợi Border Collie thức dậy rồi thu dọn đồ về nhà.

Những ngày tiếp theo, họ cùng dạo phố, xem phim, cùng đến khu trò chơi điện tử chơi game, gắp búp bê, cuộc sống có thể nói là vô cùng phong phú.

Cho tới hôm thứ bảy, bởi vì Phùng Ngọc Ngọc cũng hẹn Lâm Sở Trì cùng xem “ngày hè”, cuối cùng họ cộng thêm Trương Dự đều tới nhà Cố Hoài Dục.

Màn xem phim ngọt ngào của hai người biến thành bốn người, Cố Hoài Dục ngoài mặt không tỏ ra gì, nhưng trong lòng ít nhiều cảm thấy hai người còn lại hơi dư thừa.

Nhưng chị em của bạn gái anh không đắc tội được, em họ Trương Dự lại là người anh chủ động gọi tới, ngược lại cũng không tiện nói gì.

Phim chiếu lúc tám giờ tối, livestream hai tập. Vì vậy sau khi bốn người tụ tập lại, vẫn chuẩn bị ăn tối trước.

Đều nói mùa đông thích hợp ăn lẩu, bởi vì nóng hôi hổi ăn rất thoải mái, nhưng thực ra mùa hè mở điều hòa ăn lẩu cũng rất sướng.

Phùng Ngọc Ngọc đề ra ăn lẩu, Trương Dự bày tỏ không ý kiến, Cố Hoài Dục nghĩ ăn lẩu tốt xấu gì có thể để mọi người cùng nhau làm, tốt hơn là để bạn gái mình làm một mình, thế là cũng đồng ý.

Lâm Sở Trì đã khá lâu không ăn lẩu, thấy họ đều nói ăn lẩu, dĩ nhiên sẽ không có ý kiến.

Bây giờ mới ba giờ chiều, cảm thấy hầm nồi nước nấu lẩu còn kịp, cô lập tức mở tủ lạnh bắt đầu làm.

Từ sau khi Cố Hoài Dục bắt đầu học làm bữa sáng, nấu cơm, tủ lạnh nhà anh được chất đầy, bên trong nguyên liệu gì cũng có.

Phùng Ngọc Ngọc vốn tưởng là đơn giản ăn cái lẩu, không ngờ Lâm Sở Trì lại định tự làm nước lẩu, lập tức mong chờ.

Buổi tối định ăn lẩu uyên ương, một nồi nước dùng xương, một nồi cay tê, nước dùng xương còn đỡ, khi Lâm Sở Trì bắt đầu xào nguyên liệu cho nước lẩu cay tê, mùi vừa thơm vừa cay đó khiến Phùng Ngọc Ngọc bọn họ sặc tới hắt xì.

Bận rộn mấy tiếng, đợi tới hơn sáu giờ, cuối cùng cũng có thể bắt đầu ăn.

“Nước lẩu thơm quá, không được, tôi phải làm một bát nước trước.”

Phùng Ngọc Ngọc nói xong liền múc cho mình một bát nước hầm xương uống, cảm thấy tươi ngon tới mức lông mày sắp rụng.

Nguyên liệu của lẩu đều là những thứ khá thường thấy, thịt ba chỉ bò, viên tôm, omasum, măng, cải bắp, nhưng có nước lẩu do Lâm Sở Trì đích thân làm, kết hợp với gia vị cô điều chế, thật sự là trong nồi tùy tiện nấu gì cũng ngon.



Lẩu uyên ương

Vốn dĩ Phùng Ngọc Ngọc thích ăn lẩu, càng đừng nói là lẩu ngon như vậy, dù sao thì người ngồi đây đều là người quen, cô ấy cũng không cần khách sáo, trực tiếp ăn thỏa thích.

Trương Dự cũng là một người sành ăn, hai người ăn mãi ăn mãi rồi giành nhau, quả thật là đang thi xem ai ăn nhiều hơn.

Cố Hoài Dục trước kia cũng là một người nho nhã, ăn đồ ngon cách mấy cũng có thể giữ được nhã nhặn, nhưng lúc này thấy bạn gái mình còn nhã nhặn hơn mình, anh lập tức chọn đồ cô thích bỏ vào trong bát cô.

Có lẩu ngon như vậy, Phùng Ngọc Ngọc mới không muốn ăn cẩu lương, gắp đồ ăn xong liền chuyên chú tầm nhìn vào trong bát, kiên quyết không nhìn họ thêm.

Nguyên liệu trên bàn được chuẩn bị không ít, kết quả kết thúc một bữa ăn, thế mà lại gần như ăn sạch.

Trong nhà Cố Hoài Dục có máy rửa bát, ăn xong mọi người thu dọn lại là có thể ngồi lên sô pha nghỉ ngơi, Phùng Ngọc Ngọc vừa mới ngồi xuống liền không nhịn được nói: “No chết tôi mất.”

“Uống chút nước ô mai sơn trà.” Lâm Sở Trì ngồi xuống bên cạnh cô ấy, đưa ly cho cô ấy.

Phùng Ngọc Ngọc nhận lấy uống vài hớp, sau khi cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhân lúc phim còn chưa chiếu tính sổ với cô.

“Lâm Thất Thất, cô còn nhớ tiệm gà rán Thất Thất bên hồ Đại Minh không?”

Bởi vì nghỉ hè sẽ phát sóng “Ngày hè”, tới lúc đó tiệm gà rán Thất Thất nói không chừng cũng hot lên theo, cho nên mở tiệm chính chưa bao lâu, Phùng Ngọc Ngọc đã bắt đầu bận rộn chuyện mở chi nhánh. Dù sao thì không thể tới lúc đó, mọi người xem phim xong muốn tới nếm thử gà rán, kết quả chỉ có một tiệm có thể mua được.

Trước đây chưa được nghỉ, Lâm Sở Trì phải ở nhà ăn, Phùng Ngọc Ngọc cũng không nói gì, không ngờ sau khi nghỉ hè cũng không thấy bóng dáng cô đâu, bây giờ phải tính sổ với cô.

Lâm Sở Trì nghe vậy vô thức nhìn Cố Hoài Dục, cảm thấy không phải cô muốn hất nồi, nhưng đây thật sự là nồi của anh.

Thực ra lúc mới được nghỉ, cô đã định tới tiệm gà rán xem thử, kết quả anh thường xuyên hẹn cô ra ngoài chơi đã đành, hôm kia cô xuất phát tới tiệm, kết quả bởi vì có chút ho khan, cộng thêm bên ngoài bắt đầu mưa, anh nhất quyết không cho ra ngoài.

Nhưng nghĩ là nghĩ như vậy, rốt cuộc cô cũng không nói ra mà ôm cánh tay Phùng Ngọc Ngọc nói: “Đương nhiên nhớ, tôi lại nghĩ ra sản phẩm mới cho tiệm rồi, tên là gà rán lát ngọc lan.”

“Nghe có vẻ rất ngon.” Phùng Ngọc Ngọc rõ ràng vừa nãy đã ăn no căng rồi, bây giờ nghe cô nói lại có hơi thèm.

Cô ấy còn muốn hỏi gà rán lát ngọc lan có mùi vị cụ thể là gì, Trương Dự nhìn thời gian sau đó nhắc nhở: “Phim sắp chiếu rồi.”

Tivi đã được mở trước, anh ta dứt lời, ca khúc đầu phim bắt tai đã bắt đầu phát ra, mấy người trước tivi lập tức im lặng.