Hôm nay trời nắng ấm, tuyết đã bắt đầu tan. Hà Ý Nhiên xuống bếp làm cơm sáng, Phó Thần còn đang luyện quyền ngoài sân.
Hết cách rồi, bao năm qua Phó Thần không kể mùa đông lạnh giá, hay mùa hè nóng nực đều đúng bốn giờ sáng dậy luyện công. Nhưng từ khi mùa đông năm nay, Hà Ý Nhiên luôn bám lấy hắn ngủ say. Từ sau khi hai người chính thức sinh hoạt phu thê, Hà Ý Nhiên càng bám người. Phải ôm hắn ngủ đến khi nào tự mở mắt tỉnh dậy mới thôi.
Sờ đến bình đựng hoa tiêu trên kệ bếp thấy đã hết, Hà Ý Nhiên đành phải vào không gian lấy thêm ra. Lại còn phải tìm kiếm thêm mấy gia vị, trong vài đống núi đồ đang chất đống trong không gian. Hà Ý Nhiên bĩu môi, lên tiếng gọi Phó Thần muốn cùng hắn vào trong không gian. Hai người tìm kiếm sẽ nhanh hơn một mình y tìm. Phó Thần dùng khăn lông lau mồ hôi trên trán, theo bản năng hàng ngày buột miệng nói. "Ta vào tìm, em ở ngoài này...".
Vừa dứt lời, người cũng biến mất tại chỗ.
Hà Ý Nhiên: "......".
Sau vài phút hồi thần, Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn xung quanh xem ba người Cát thúc có ở gần đây không. Không có người, y liền động ý niệm. Thoáng cái cũng đã xuất hiện ở trong không gian, trên bãi đất trồng trà và rau củ y đã thấy nam nhân nhà mình đang đứng ngơ ngác ở đó.
Mỗi lần vào không gian đều là Hà Ý Nhiên cầm tay Phó Thần mới cùng nhau tiến vào được. Không hiểu sao lần này y còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xuất hiện trong này rồi. Hà Ý Nhiên hí hửng đi qua, ríu rít hỏi han rồi kêu Phó Thần thử niệm lại ý niệm ra khỏi không gian xem. Phó Thần bất đắc dĩ thoáng biến mất, rồi lại xuất hiện hai lần liên tiếp. Hà Ý Nhiên kinh hỉ, vậy là không gian có thể chia sẻ sao? Phó Thần cũng rất ngạc nhiên, nhưng dù sao đây lại là chuyện tốt. Hà Ý Nhiên nghĩ Phó Thần có thể tự thân ra vào không gian, vậy sau này muốn tìm gì thì y chỉ cần sai phái hắn là được. Rất tốt!
Phó Thần rất bất đắc dĩ với tiểu tức phụ ngây thơ đơn thuần của mình. Nếu hắn là người có tâm địa tham lam, ác độc như bằng hữu đã hại chết Hà Ý Nhiên trước kia, thì không phải tức phụ hắn sẽ gặp nguy hiểm sao? Nhưng hiển nhiên hắn không phải là kẻ đó, yêu thương y, sủng y một đời. Hắn còn hận không thể sủng hết, nói chi đến chuyện có suy nghĩ hại y.
Hà Ý Nhiên lấy ra một con vịt ngâm tương béo mập, sau đó khéo léo rút xương toàn bộ trong con vịt ra. Y muốn làm món cơm lạp vịt, để Phó Thần có thể nếm thử trước khi đưa thực đơn món ăn này vào tửu lâu.
"Bà ngoại của ta cũng có thể coi như tiểu thư tầng lớp quyền quý thời này đi, bà nấu ăn rất giỏi. Đa số món ăn hiện tại ta làm đều học được từ bà ngoại, còn luyện chữ, trà đạo, cưỡi ngựa... đều học từ ông ngoại". Hà Ý Nhiên vừa làm vừa bi bô trò chuyện cùng Phó Thần ở bên cạnh.
Y vừa nói vừa nhanh nhẹn dùng dao phay thái mỏng từng miếng thịt vịt khô rút xương ra, sau đó đặt vào nồi đất bên trong đã để sẵn gạo trắng thơm ngào ngạt.
Phó Thần ngồi bên yên tĩnh lắng nghe tiểu tức phụ nói chuyện ngày trước. Trong căn bếp chỉ còn lại âm thanh lửa cháy lép bép trong bếp lò, cùng giọng nói mềm ngọt của Hà Ý Nhiên.
Phó Thần rất không hiểu suy nghĩ của cha mẹ thân sinh ra tức phụ hắn. Chỉ vì thân thể y là song tính nhân, mà lại có thể dùng lí do đó để không thương, không yêu y. Đến mức tức phụ hắn phải trưởng thành bên ông bà ngoại, cũng may gia cảnh của họ đều rất tốt. Nếu không hắn không biết tiểu tức phụ của hắn còn phải chịu bao ủy khuất gì nữa. Nhưng không sao, đó là khi hắn chưa xuất hiện. Hắn chưa đi vào cuộc sống của y được. Còn bây giờ người thương y, yêu y, sủng y là hắn.
Lượng cơm của Phó Thần khá lớn, Hà Ý Nhiên sau khi làm hai nồi cơm lạp vịt xong. Lại nhanh tay om thêm một con cá chẽm xì dầu, xào thêm một đĩa củ cái thái sợi, hầm một nồi canh gà hạt sen táo đỏ. Mùa đông tuyết rơi thứ bất tiện nhất là nước sông suối, giếng nước đều bị đóng băng. Khi dùng phải làm vỡ mặt băng phía trên, mới lấy được nước bên dưới lên dùng. Ngay sau đó là rau tươi, chính là thứ bất tiện thứ hai, trời quá lạnh rau không mọc nổi. Hà Ý Nhiên suy nghĩ có nên dựng một phòng ấm như ở hiện đại để trồng rau tươi vào mùa đông không? Thứ nhất để nhà mình có thể công khai ăn rau củ trong không gian vào mùa đông, thứ hai quan trọng nhất là kiếm núi vàng núi bạc nha!
Ý nghĩ này chỉ có thể để năm sau rồi thực hiện. Mùa đông năm nay đã trôi qua quá nửa rồi.
Phó Thần mỹ mãn ăn một bữa cơm đủ sắc đủ hương vị từ tức phụ xong, chờ y đi ngủ trưa thì hắn lên núi một chuyến. Phải đi kiểm tra qua mấy chục cây trà Đại Hồng Bào bên trong núi sâu, ngày Mười Năm này tức phụ muốn hái đợt trà xuân đầu tiên. Hà Ý Nhiên thấy hắn muốn lên núi cũng không ngăn cản, không gian Phó Thần đã có thể tự thân thoải mái ra vào. Khi gặp nguy hiểm, hắn có thể tự bảo vệ được chính mình. Chưa kể một thân võ công như Siêu nhân điện quang kia của hắn nữa, vì thế Hà Ý Nhiên chỉ nấu hai bình trà táo đỏ kỉ tử đặt vào không gian, để hắn uống khi khát và làm ấm người. Sau đó y thoải mái lắc lư về phòng đi ngủ trưa.
Phó Thần một đường quen thuộc, hắn cầm cung tên theo. Đi thẳng đến nơi mấy chục cây trà Đại Hồng Bào phân bố kia. Khi đến nơi, hắn trước tiên vào không gian lấy ra nước suối linh tuyền rồi tưới hết lên từng gốc cây trà. Đang bận rộn giữa chừng, hắn bỗng nghe thấy vài tiếng sột soạt sau bụi cỏ. Đợi chờ vài phút, từ bụi cỏ bên cạnh chui ra một cái đầu nhỏ lông xù vàng óng. Vật nhỏ lông xù tuyệt không sợ hãi hắn, lắc lư cái đuôi nhỏ đi đến gốc cây trà hắn vừa tưới nước lên. Sau đó đưa cái lưỡi nhỏ hồng nhạt ra, liếm đi những giọt nước vương trên cành cỏ gần gốc cây trà còn đọng lại. Xem chừng lượng nước quá ít, vật nhỏ lông xù kia lại lắc lư đi đến đối diện cùng Phó Thần. Đưa mắt lên nhìn hắn, rồi nhìn sang ống trúc lớn hắn đang cầm trên tay. Vật nhỏ dùng đôi mắt ngập nước nhìn hắn, cái đuôi nhỏ lắc trái phải đến tít mù.
Phó Thần: "....". Nhìn rất giống ai kia ở nhà.
Hắn đưa mắt nhìn trên da lông của vật nhỏ, thấy vài vệt sọc đen nhợt nhạt. Tiện tay mở nắp ống trúc ra, đút cho vật nhỏ lông xù vài ngụm nước linh tuyền. Cái đuôi vật nhỏ sau khi được uống nước no nê, lại tiếp tục lắc đến hắn hoa mắt chóng mặt.
Phó Thần đút nước cho vật nhỏ đó xong cũng không quan tâm nó nữa, hắn tiếp tục bận rộn việc tưới nốt mấy gốc cây còn lại.
Đến khi hắn xuống núi, bất ngờ là sau bước chân hắn đi ở phía trước, vật nhỏ xù xù kia lại bám theo sau. Đôi khi không đi kịp bước chân hắn, vật nhỏ chạy lên ngoạm vào ống quần hắn, ý đồ bắt hắn ôm nó lên.
Phó Thần cúi đầu nhìn vật nhỏ xù xù màu vàng dưới chân, nhìn thân mình nó chỉ to hơn con mèo nhà một chút. Đang mở to mắt nhìn lên hắn, đôi mắt to còn đang bày đầy vẻ ủy khuất bên trong. Càng nhìn càng thấy giống ai kia đang ở nhà!
Phó Thần: ".....".
Phó Thần hết cách đành thở dài một hơi, sau đó ôm nó lên cùng nhau xuống núi. Vật nhỏ xù xù được hắn ôm lên rồi, không phải tự đi thì rất ngoan ngoãn. Chỉ thi thoảng mới phe phẩy cái đuôi nằm yên trong lòng hắn.
"Con gì nha? Mèo con sao?". Hà Ý Nhiên đón lấy con "mèo" nhỏ từ tay Phó Thần. "Huynh bắt được ở trên núi?".
Phó Thần: ".....".
Vật xù lông vàng: "....".
Hà Ý Nhiên sau khi biết vật nhỏ lông xù mình đang ôm là Chúa Sơn Lâm. Y liền dùng vẻ mặt 囧 nhìn lông xù màu vàng. "Thật là hổ sao?".
Cát thúc, Nguyên thẩm cùng Phó An biết lão gia lên núi từ trưa.
Không ngờ khi về lại bắt được một con hổ con nha!
Quả thật lợi hại!
Phải biết bây giờ là mùa đông lạnh giá, hổ, gấu hay những thú dữ khác đều đã tìm chỗ ngủ tránh rét qua mùa đông. Chờ đến mùa xuân nắng ấm mới ra ngoài săn mồi. Vậy mà lão gia vẫn có thể bắt được một con như vậy nha!
"Nhìn thế nào cũng thấy giống mèo con á!." Hà Ý Nhiên còn đang nghiêm túc nhận xét.
"Là hổ, chờ nó lớn có thể nhìn ra diện mạo rõ ràng hơn." Phó Thần gật đầu đưa mắt nhìn xuống hổ con, thấy nó đang ngây ngốc nhìn lên tức phụ hắn.
"Lớn lên?". Hà Ý Nhiên nhanh chóng YY trong đầu. Vậy không phải khi nó lớn lên, sẽ uy mãnh như mấy con hổ trong vườn bách thú ở hiện đại sao? Lúc đó y một tay dắt chó, một tay dắt hổ uy mãnh ra ngoài diễu võ dương oai. Vậy thì càng tăng mức độ thị giác lên rồi phải không?
Càng nghĩ càng thấy phấn khích a!
"Ta muốn nuôi nó". Hà Ý Nhiên hưng phấn bừng bừng nói.
"Ân". Phó Thần sớm đã nhận ra suy nghĩ gì qua ánh mắt của tiểu tức phụ.
Hà Ý Nhiên cao hứng ôm hổ con về viện, lại lấy ra vải bông cùng bông gòn. Muốn đích thân làm một cái ổ nhỏ, vừa mềm mại lại ấm áp cho Chúa Sơn Lâm uy mãnh tương lai dùng làm chỗ ngủ. Y một bên xỏ kim chỉ may vá. Hổ con ngoan ngoãn nằm một bên, dùng móng vuốt nghịch mấy cục bông gòn qua lại chơi đùa.
Phó Thần thấy nó không gây nguy hiểm gì với tiểu tức phụ, nên hắn cũng không quản nó. Vật nhỏ được uống nước linh tuyền đều sẽ trở nên thông minh hơn, cứ nhìn con trâu, ngựa hay mấy chú chó nhà họ đang nuôi là biết. Dù sau này hổ con có trưởng thành, hắn tin tưởng chắc chắn nó cũng không làm gì hại đến tức phụ của hắn. Chưa kể tức phụ của hắn lại rất cao hứng muốn nuôi hổ con, hắn không có ý kiến gì.
Việc nuôi hổ con trong nhà cứ định ra như vậy. Vì Tiểu Hoàng còn nhỏ, có khi còn chưa cai sữa mẹ. Cho nên Hà Ý Nhiên vào không gian, bới tìm trong đống đồ của siêu thị. Lấy ra vài hộp sữa bột trong đó, pha cùng nước nóng đổ ra chén lớn để Tiểu Hoàng có thể uống dễ dàng. Tiểu Hoàng xem chừng rất thích mùi vị của sữa bột này. Cho nên mỗi lần trước khi 'ăn cơm', nó đều đi đến dụi đầu nhỏ nũng nịu với Hà Ý Nhiên một hồi. Sau đó mới chậm rãi đi đến nơi đặt chén sữa lớn, dùng lưỡi nhỏ liếm từng chút uống ừng ực. Vừa uống cái đuôi nhỏ vừa quẫy tít mù hai bên. Hà Ý Nhiên nhìn thế nào cũng thấy thích, lại nghĩ đến cảnh mình dắt tiểu Hoàng ra ngoài đi dạo thì càng cao hứng hơn.
"Tiểu Hoàng?". Khi biết được tên của hổ con, ánh mắt bốn người Phó Thần đều run rẩy. Chúa Sơn Lâm uy phong mãnh mãnh, được tức phụ hắn đặt cho cái tên như chó nhà nuôi 'Tiểu Hoàng'.
"Cái tên quả nhiên uy phong, dũng mãnh y như ngoại hình của nó!". Cát thúc trái lương tâm khen ngợi.
"Đúng, phu nhân đặt tên rất chuẩn xác!". Phó An khóe mắt run run nói.
Nguyên thẩm: ".....".
Phó Thần khóe môi giật liên tục.
Tiểu Hoàng bên cạnh lại không cảm thấy có gì không đúng, có sữa ngon ngọt uống, có ổ ấm áp ngủ cả ngày. Chúa Sơn Lâm tương lai thấy cuộc sống hiện tại của nó đang rất hài lòng.
"Tiểu Hoàng đến giờ đi tắm rồi, nhanh lên còn ngủ sớm!". Hà Ý Nhiên đứng ở cửa Tẩy phòng gào lớn.
Y vừa dứt lời, đã thấy một bóng dáng nhỏ màu vàng có bộ lông xù vẫy đuôi nhỏ từ chính viện đi ra, chậm rãi đi về phía này. Ba ngày nay, Tiểu Hoàng dường như đã quen với sinh hoạt hàng ngày như một mà chủ nhân mới đề ra với nó. Sáng sớm rửa mặt uống sữa, nửa buổi uống chén sữa nhỏ cùng tập ăn một chút thịt tươi được thái lát mỏng, buổi chiều ngủ dậy lại được uống sữa... đến buổi tối tắm nước nóng xà bông thơm ngào ngạt, sau đó mới vào ổ đi ngủ.
Phó Thần muốn nhắc nhở tiểu tức phụ một chút, về việc y đang nuôi Tiểu Hoàng giống nuôi... heo. Nhưng nhìn khuôn mặt cao hứng của tiểu tức phụ, cùng Tiểu Hoàng vật nhỏ kia rất phối hợp. Hắn đành ngậm miệng không nói nữa.
Nửa đêm ngày mười bốn tháng Giêng. Cát thúc nghe thấy tiếng động mạnh ở cửa Đại môn, sau đó chó trong nhà cũng sủa inh ỏi. Cát thúc liền gọi Phó An, cùng mình ra bên ngoài xem tình hình. Chờ đến khi hai người Cát thúc cầm đuốc mở cửa Đại môn ra, mém thì ngất xỉu.
Phó Thần sớm đã nghe được động tĩnh, hắn rút tay đang gối dưới đầu tức phụ ra. Đứng dậy choàng thêm áo ngoài lên người, mở cửa đi ra ngoài. Vừa đi ra đến ngoài, hắn đã thấy Tiểu Hoàng vẫy đuôi cũng chạy ra từ cửa hông chính viện.
Cát thúc run rẩy thở hổn hển chạy vào. "Lão... lão gia, phu nhân... rất nhiều.. rất nhiều hổ ở cổng nhà chúng ta".
"Nhiều hổ?". Hà Ý Nhiên vừa ngáp vừa đứng ở cửa ra vào. Hiển nhiên vừa bị làm phiền tỉnh lại, còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Phó Thần nhíu mày. "Ta đi xem, em vào phòng ngủ đóng cửa lại chờ ta".
Hà Ý Nhiên gật gật đầu, nhưng không có ý định đi vào.
Nguyên thẩm vội vàng chạy về phía này, đứng ngoài bậc thềm nhìn theo lão gia và tướng công của thẩm đang đi ra phía ngoài.
Sau một hồi lâu, Phó Thần trở lại đầu tiên. Sau đó là Tiểu Hoàng đang dẫn đầu đi phía trước, theo sau nó là bốn con hổ khác hai lớn hai nhỏ.
Hà Ý Nhiên cùng Nguyên thẩm run rẩy, đưa mắt nhìn theo một bầy hổ phía trước mặt 囧囧.
Hiển nhiên hai con Hổ lớn này không phải cùng dạng với Tiểu Hoàng. Với chiều dài hơn hai mét, cao hơn một mét rưỡi mà nói thì rất có lực uy hiếp thị lực.
Đừng... đừng có nhào lên đó!
Chúng ta có thể thương lượng, việc gì cũng có thể thương lượng!
Hà Ý Nhiên run như cầy sấy nhìn hai Chúa Sơn Lâm đích thực.
Phó Thần cầm tay tức phụ đi vào chính viện. Sau đó hắn biến mất tại chỗ, khi trở ra trên tay đã bưng một chậu gỗ bên trong chứa đầy nước linh tuyền.
Hà Ý Nhiên: ".....".
"Đây có lẽ là hổ mẹ cùng hổ cha và hai đại ca của Tiểu Hoàng". Phó Thần đặt chậu gỗ đựng nước và thịt tươi xuống bậc cửa.
Hà Ý Nhiên 囧. "Chúng đến đòi Tiểu Hoàng đi sao?".
Bốn con hổ vừa đến cũng không khách khí, cúi đầu há miệng lớn ăn thịt lại uống nước. Thấy hai hổ con không cắn được thịt, Hà Ý Nhiên rất tri kỉ bê ra một chậu sữa bột còn ấm hôi hổi cho hai con hổ con. Tiểu Hoàng thấy vậy cũng ve vẩy đuôi chạy đến, cúi đầu bông xù xuống. Ganh đua liếm sữa trong chậu gỗ nhỏ cùng hai ca ca của mình.
Ăn uống no đủ, Phó Thần nghĩ hổ cha hổ mẹ sẽ đưa cả ba hổ con rời đi. Nhưng không ngờ người mặt dày thì nhiều, hổ mặt dày thực ra cũng không ít. Hổ cha hổ mẹ quyết tâm không đi, có bị đe dọa cũng không đi. Nằm dưới hành lang chính viện bất động, móng vuốt to lớn khi có khi không còn quơ lên giày của hắn, hai mặt ngây thơ tỏ vẻ hữu hảo.
Hà Ý Nhiên 囧囧.
Hai hổ ca ca còn trực tiếp mặt dày hơn, đi vào ổ nhỏ của Tiểu Hoàng cùng chui rúc ngủ trong đó. Khi Hà Ý Nhiên đi vào đã thấy ba con hổ con, phơi bụng ngủ giữa ổ bông mềm mại.
Hết cách, hai người sau khi thấy Hổ cha Hổ mẹ cùng hai con hổ nhỏ kia không có ý định rời đi. Đành nhận nuôi hết cả đám. Phó Thần sau khi thấy Hổ cha Hổ mẹ dường như có thể nghe hiểu hắn nói gì, lại thấy chúng nó không gây nguy hiểm gì với tức phụ nhà mình hay người xung quanh, kể cả vật đang nuôi trong nhà thì cũng mặc kệ.
Cứ thế gia đình Hổ ở lại sinh hoạt cùng môt nhà hai người bọn họ.
Phó Thần chưa yên tâm lắm, để Cát thúc cùng Phó An dọn riêng một phòng viện cuối phía Đông cho một nhà năm hổ làm nơi ngụ chính. Bên dưới trải rơm, bên trên còn lót vải cũ cùng bông mềm mại ấm áp. Nhưng Tiểu Hoàng cùng Đại Hoàng và Nhị Hoàng lại không ngoan ngoãn như vậy, cứ bị Cát thúc tha đi. Ba vật nhỏ lại tự tha ba ổ nhỏ của mình, về phòng cũ của Tiểu Hoàng từng ở. Ở rịt trong đó quyết không ra ngoài. Mặt siêu cấp dày!
Hổ cha, Hổ mẹ đối với việc ba con không bên cạnh thì càng... mừng. Hai hổ có thể tự do ân ái với nhau không sợ ba thằng con phá đám!
Hà Ý Nhiên sợ hãi qua đi, lại hớn hở vì trong nhà có một bầy hổ. Sau này khi ra đường diễu võ dương oai thì sẽ oai phong phải biết!