Khi nhìn đến ngực của Hà Ý Nhiên, phụ nhân mới lấy lại chút cân bằng trong lòng. Đối phương dù xinh đẹp diễm lệ, nhưng chung qui tuổi còn nhỏ chưa nảy nở. Gầy yếu như vậy, không có lấy chút thịt. Khi ngủ ôm vào còn chẳng phải là rất cộm tay đi.
"Ngươi là tức phụ của Phó Thần đi?".
"Đúng vậy!". Hà Ý Nhiên ưỡn ngực thẳng lưng. Hai mắt y nhìn thẳng vào bà ta, tập trung toàn bộ tinh thần. Chuẩn bị bất cứ lúc nào để gào vào mặt hai người họ.
"Chúng ta hôm nay tới nhà là tìm Phó Thần". Phụ nhân cười duyên một cái, vết hằn trên mặt nhăn vào càng sâu.
"Phu quân nhà ta không có nhà, có chuyện gì bà có thể nói với ta". Bởi vì nhà chúng ta, ta là đương gia!
"A! Như vậy không tốt đi...". Phụ nhân tỏ vẻ ngại ngùng.
Hà Ý Nhiên ra lệnh đuổi khách. "Vậy làm bà mất công đi chuyến này rồi, buổi tối phu quân nhà ta mới trở về".
Phụ nhân tái mặt nghe ra được lệnh đuổi khách từ Hà Ý Nhiên.
Từ sáng sớm bà và con riêng của chồng, hai người thật vất vả mới đi được sang tới bên này. Bây giờ Phó Thần không có nhà, hai người bọn họ phải ra về tối lại phải đi qua một chuyến nữa. Không được! Bà ta đã già lắm rồi, hai chân đang nhức mỏi lợi hại vì đã đi cả một đoạn đường dài. Dù sao sớm hay muộn cũng phải nói ra chuyện này, tức phụ hiện giờ của Phó Thần cũng phải biết chuyện đó. Bà ta cứ nói ra cho đối phương biết trước đi. Biết đâu đối phương tuổi nhỏ lại dễ dụ, bị bà ta nói đến cảm động lại đồng ý chuyện này thì sao? Đến khi ấy, Phó Thần trở về thấy chính thê không có ý kiến gì. Lại thêm việc nhìn đến tư sắc và dáng người của Vương Tiểu Lệ cũng sẽ thỏa hiệp mà đồng ý. Vậy là chuyện của bà ta đã thành công!
Nghĩ vậy, trên mặt bà ta càng cười đến rạng rỡ. "Chẳng dấu gì vị tiểu tức phụ của Phó Thần đây. Chúng ta là người ở thôn bên cạnh, ta là Triệu thị, còn đây là con gái riêng của chồng ta Vương Tiểu Lệ."
Hà Ý Nhiên tỏ vẻ ta đã sớm biết. Còn đang đợi các ngươi ngả bài đây! Đến đây đi, gia đã đợi các ngươi hai ngày nay rồi!
"Chắc tiểu tức phụ đây không biết chúng ta, và cũng không biết chuyện trước kia. Vương Tiểu Lệ con gái nhà chúng ta có hôn ước từ nhỏ cùng Phó Thần nhà Phó lão gia tử bên kia".
"Ta nghe nói nàng ta sớm đã gả chồng lên trấn trên không phải sao?". Hà Ý Nhiên hếch cằm về phía Vương Tiểu Lệ đang thẹn thùng đứng sau.
Triệu thị không ngờ Hà Ý Nhiên lại biết rõ như thế. Nhưng bà ta đạo hạnh cao thâm, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Thu lại nụ cười trên mặt mà bà ta coi như hòa ái dễ gần vừa rồi, chuyển thành nụ cười khổ sở vẻ mặt bi thương nói. "Hôm nay chúng ta đến đây cũng chính là muốn nói về chuyện này".
Hà Ý Nhiên 囧. Nghệ thuật diễn cũng quá xuất sắc đi. Nói đổi kĩ thuật là đổi, sao ngươi không đi làm diễn viên? Ta chắc chắn ngươi sẽ nhanh chóng nổi tiếng, còn kiếm được rất nhiều Fan hâm mộ.
"Đúng là Tiểu Lệ nhà ta đã gã đi một lần, nhưng tiểu tức phụ đây không hiểu. Hồi Phó Thần và Tiểu Lệ còn nhỏ, lúc còn sống mẹ ruột của Tiểu Lệ nhà ta khi ấy, đã cùng thân nương của Phó Thần đưa ra lời đính ước giữa hai nhà. Ai ngờ đâu Phó Thần rời nhà đi mười năm năm, không trở lại qua một lần. Tiểu tức phụ cũng là thân nữ nhi đều hiểu rõ đi, chuyện nữ nhi tuổi trẻ có thời. Năm ấy Tiểu Lệ nhà ta đã mười bảy tuổi, hôn sự ở trong thôn đã coi như trễ. Nhưng vì chờ đợi Phó Thần trở lại mãi vẫn không chờ được chút tin tức. Vì thế, lão gia tử nhà chúng ta vì đau lòng con gái đã đưa ra quyết định, sang bên Phó lão gia tử bên này gỡ bỏ hôn ước giữa hai nhà." Triệu thị mang vẻ mặt từ mẫu, khổ sở vì chuyện của con gái mà đau lòng nói.
Đã muốn trèo lên nhà khá giả, mà còn nói bản thân đau lòng như đương nhiên. Nếu không phải tham trèo cao, thì đâu cần chờ đến khi Vương Tiểu Lệ mười tám mới gả đi. Phải biết, ở trong thôn mười tám đã bị coi là ế. Thiết nghĩ nếu khi ấy Phó Thần có ở nhà, nhà bọn họ cũng sẽ tìm cách mà từ hôn ước này thôi.
"Như vậy rất tốt a!". Hà Ý Nhiên nói.
Triệu thị và Vương Tiểu Lệ đang cứng còng người ở phía sau, cũng cùng tái mặt nhìn lên Hà Ý Nhiên.
"Không phải sao? Vì chuyện lão gia tử nhà bà đã sang tìm cha... chồng ta, dỡ bỏ hôn ước giữa hai nhà. Cho nên hai người hôm nay qua tận đây, tìm tới nhà chúng ta là vì muốn xin lỗi năm đó đã "phụ" Phó Thần sao?".
"Này...". Triệu thị muốn nói không phải.
"Ta lại nghĩ các người không cần khách sáo như vậy đâu!". Hà Ý Nhiên tỏ vẻ hào phóng nói. "Từ lúc hai nhà hủy bỏ hôn ước. Chuyện con gái bà tự do tìm chồng rồi gả, cũng như Phó Thần nhà ta cũng có thể tự do thú thê là chuyện đương nhiên a! Đừng khách sáo nói xin lỗi gì như vậy, chúng ta cũng rất ngại ngùng".
Triệu thị mặt mày tái mét. "Tiểu tức phụ... ngươi nghe ta nói hết đã".
"Ta nói không phải ư? Chẳng lẽ không phải các người thấy có lỗi với Phó Thần nhà ta, cho nên hôm nay mới qua tìm huynh ấy nói lời xin lỗi?". Hà Ý Nhiên híp mắt lại nhìn hai người.
"Này... này". Triệu thị đang dần nhận ra, Hà Ý Nhiên rất khó chơi.
"Cũng chính vì chuyện này mà làm chúng ta hối hận không thôi!". Triệu thị nóng nảy, vội vàng lên tiếng. "Nữ nhi gia đã từng đính hôn qua, dù là lí do gì gây nên chuyện phải dỡ bỏ hôn ước. Thì thanh danh của chính nữ nhi đó cũng đã bị ảnh hưởng. Tiểu Lệ nhà ta gả đi, bị nhà chồng làm khó rất nhiều năm cũng vì chuyện này. Cho nên vừa mới bị nhà phu gia hưu trở về nhà mẹ đẻ. Ta cùng cha của nàng, với huynh đệ muội của nàng nhìn nàng lấy nước mắt rửa mặt qua ngày, thật không đành lòng nổi. Thiết nghĩ, nếu như Phó Thần sớm trở lại một chút, thì... thanh danh của Tiểu Lệ nhà ta đâu đến mức bị ghét bỏ chịu đàm tiếu như vậy."
"Phó Thần cũng là thân bất do kỉ, mãi mới quay trở lại về thôn. Chúng ta và Tiểu Lệ đều hiểu, cho nên không có dám trách móc gì hắn. Chỉ là... có phải Tiểu Lệ có kết cục ngày hôm nay, Phó Thần cũng nên thương tiếc một chút không?". Triệu thị lấy khăn tay ra chấm chấm lên hai khóe mắt, lau đi nước mắt không tồn tại.
"Các ngươi muốn nói là, Phó Thần nhà ta nên chịu trách nhiệm vì chuyện con gái nhà các người bị hưu?".
Vương Tiểu Lệ lưng cứng còng, mặt tái nhợt như tờ giấy khi nghe Hà Ý Nhiên hỏi đến chuyện này.
"Này.. không phải sao? Thanh danh Tiểu Lệ nhà ta bị Phó Thần làm ảnh hưởng. Giờ nhà phu gia, mẹ chồng nàng hàng ngày lấy lí do đó ra làm khó. Nàng có muốn sống cũng sống không được nữa. Chúng ta nhìn vào mắt, cũng thà mang con gái về nhà để tìm người khác tốt hơn. Chứ cũng không muốn trơ mắt nhìn nàng chịu khổ như vậy?". Triệu thị một bộ đau đớn tâm can nói.
"Vậy bà và chồng của bà đã tìm được người tốt, nhà tốt khác cho Vương Tiểu Lệ con gái bà chưa?".
Triệu thị nghĩ Hà Ý Nhiên đã nghe vào tai, đang quan tâm đến Vương Tiểu Lệ bị hưu. Bà ta liền hòa ái nhìn Hà Ý Nhiên. "Chúng ta đã tìm qua, nhưng đều là nhà không ra gì. Những hán tử đó đều không biết lo cho gia đình, lại còn không có trách nhiệm. Ta trăm nghĩ ngàn nghĩ, lại nghĩ đến trước kia dù sao Phó Thần và Tiểu Lệ nhà ta cũng từng có hôn ước... thêm vào việc Tiểu Lệ cũng vì Phó Thần mà ảnh hưởng đến thanh danh. Không bằng...".
"Bà muốn gả con gái đã bị hưu của bà cho Phó Thần nhà ta?". Hà Ý Nhiên trợn to mắt gào lên, y đợi hết nổi diễn cùng bà ta rồi. Với những người có da mặt dày như này thì tốt nhất là nên chửi thẳng mặt. "Bà nghĩ cũng đừng nghĩ á!".
Triệu thị biến sắc mặt, mặt cũng xụ xuống nhưng cố kiềm lòng. "Tiểu tức phụ đừng nóng nảy, cho dù chúng ta gả Tiểu Lệ vào cửa nhà ngươi và Phó Thần. Thì cũng chỉ là có thêm người, cùng với ngươi hàng ngày chăm sóc Phó Thần thôi".
Hà Ý Nhiên 囧囧.
Lại còn chung chồng?
Mạ cha ơi!
"Bà nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện, ta sẽ cho con gái bà vào cửa làm vợ Phó Thần nhà ta". Hà Ý Nhiên đưa tay chỉ vào cánh cổng. "Hai người từ ở đâu thì đi về đó đi. Ta không rảnh nói chuyện với hai người các bà...".
"Ta có nói muốn gả Tiểu Lệ nhà ta làm vợ Phó Thần đâu". Triệu thị xụ mặt khi bị đuổi cổ.
Không có ý đó thì có ý gì? Không phải muốn Phó Thần nhà ta thú con gái bà à? Vị trí đó là của đại thiếu gia ta, các ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Hà Ý Nhiên khinh bỉ nhìn bà ta.
"Ta chỉ muốn Phó Thần chịu trách nhiệm với thanh danh của Tiểu Lệ nhà ta, đón nàng vào cửa làm thiếp. Để nàng có thể hầu hạ Phó Thần, cũng như hầu hạ ngươi hàng ngày".
Hà Ý Nhiên 囧囧.
Làm... Làm thiếp?
Mạ cha ơi! Lần đầu thấy có người đến cửa, đòi mang con gái mình đi làm thiếp cho người ta.
Dù đã sớm biết Vương tiểu thị này sẽ tới cửa nhà mình tìm ngược, nhưng không ngờ là nàng ta lại đi cùng mẹ kế của nàng ta.
Còn là một mẹ kế max cực phẩm!
Cực phẩm tới mức...!!!
Hà Ý Nhiên ngoài chết lặng ra cũng không biết phải nói thế nào. Y từng suy nghĩ đơn giản là đối phương đến tìm ngược, muốn Phó Thần "hưu" y, rồi thú con bà ta vào cửa thay thế vị trí của y. Nhưng không ngờ suy nghĩ của y đã quá lương thiện rồi!!!
Mạ ơi! Mạ ơi! Chuyện như vậy bà ta cũng làm được.
"Làm thiếp?". Hà Ý Nhiên khóe mắt cũng run rẩy.
"Đúng vậy! Là làm thiếp". Triệu thị đon đả mời chào. "Không phải ta nói chứ tiểu tức phụ. Ngươi dù xinh đẹp mỹ lệ hiếm có, nhưng tuổi còn nhỏ dáng người còn chưa nở nang. Ta nghe người ta nói Phó Thần lại là một nam nhân, đặc biệt cao lớn khỏe mạnh. Nếu không thỏa mãn được hắn, thì sớm muộn gì hắn cũng ra ngoài câu tam đáp tứ. Đến khi đó, lại kiếm một người làm bình thê vào cửa. Đến lúc đó ngươi biết tìm ai khóc? Chi bằng bây giờ ngươi làm chủ, nhận Tiểu Lệ nhà ta vào cửa làm thiếp. Sau này nàng sẽ hiếu thuận với ngươi...".
"Bà là đồ không biết xấu hổ!!!". Hà Ý Nhiên gào lên.
Mẹ nó! Bà già này, dám chê lão tử không "nở nang" lại còn không thỏa mãn được Phó Thần. Còn trù hắn sẽ sớm bỏ lão tử cưới người khác à? Hắn dám sao? Hắn có dám, lão tử cũng sẽ... "quả" hắn!
"Ngươi... ". Triệu thị bị mắng chửi thẳng mặt, đối phương lại còn là "tiểu nha đầu" mười ba mười bốn tuổi.
Vương Tiểu Lệ đứng sau cũng thẹn tới đỏ rần mặt, nàng ta cũng cảm thấy kế mẫu nàng ta không biết xấu hổ. Chuyện nam nữ mà bà ta ban ngày ban mặt, cũng lớn tiếng nói ra khỏi miệng được.
Chu tẩu vừa lúc từ trong thôn đi tới, trong tay còn cầm cái cuốc. Hôm nay rảnh rỗi, tẩu muốn ra ruộng nhổ cỏ cho mấy luống rau.
Khi đi qua cổng nhà Phó Thần và Hà Ý Nhiên, Chu tẩu bỗng nghe thấy tiếng gào của Hà Ý Nhiên đặc biệt kích động. Sợ là đã xảy ra chuyện gì.
Chu tẩu chạy tới đẩy cánh cổng ra. "Nhà Phó Thần, ngươi có chuyện gì? Đây là ai...".
-
Phó Thần sau khi lấy được thùng gỗ liền nhanh chóng đánh xe trâu trở lại, đi ngang qua chân núi nơi hai người họ đang dựng nhà. Hắn bèn mang theo tảng thịt heo lớn ghé qua.
Đang cùng Trần chủ sự trò chuyện, thì bỗng thấy tiểu nhi tử của Chu đại ca chạy đến. Thằng nhóc năm nay bảy tuổi, khác với đại ca là Chu Hổ. Nhóc con rất thấp lại gầy, chạy tới nơi này cũng đã thở hổn hển. Vẫn cố nói tròn câu. "Thúc.. thúc, Thần thúc thúc.. mẹ cháu nói thúc mau trở về nhà, có người đang bắt nạt Hà a di...".
Phó Thần nghe vậy còn chưa kịp phản ứng đã xoay người đi thẳng về nhà. Đến xe trâu cũng không nhớ ra, bỏ lại ở sau lưng.
Trần chủ sự cũng nhíu mày, sau đó đặt Chu Lai lên xe trâu của nhà Phó Thần. Sau đó, ông đánh xe trâu đuổi tới nhà hai người họ từ phía sau.
Phó Thần chân dài, trong lòng lại đang vội, nên hắn đi đặc biệt nhanh. Chẳng mấy chốc hắn đã đi gần đến cổng nhà mình. Từ xa hắn đã nhìn thấy thôn dân đang vây kín bên trong ngoài cổng. Cũng nghe thấy giọng nói của tiểu tức phụ nhà mình. Giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút mềm ngọt, dù có đang mắng người nhưng nghe vào lại đặc biệt êm tai.
"Ta không chỉ nói bà không biết xấu hổ, ta còn nói bà đúng là ác mẫu! Có ai lại vội vàng mang con sang tận nhà nam nhân, tìm tức phụ của người ta để khuyên nhủ dụ dỗ người ta đứng ra làm chủ, nhận con bà vào cửa làm thiếp như bà không? Người ta cho dù có là con riêng của chồng, nhưng không phải vẫn gọi bà một tiếng mẹ đó sao? Bà không tìm một nhà tử tế gả con đi thì thôi. Lại vì thấy nhà người ta có chút bạc, nổi lòng tham mang con chồng ra bán làm thiếp".
"Được a, bà đã không biết xấu hổ làm ra được chuyện như vậy. Thì ta cũng phụng bồi mặt dày cùng bà. Nếu bà đã nói vì hôn ước giữa phu quân ta và con gái bà bị từ bỏ, nên ảnh hưởng đến thanh danh của con gái bà ở nhà phu gia của nàng ta. Vậy thứ nhất ta hỏi bà, là phu quân ta Phó Thần đích thân đến nhà các người từ hôn sao? Là chính chồng bà á! Là nhà bà từ hôn với phu quân ta trước kia mà. Vậy thì làm gì có chuyện thanh danh nàng ta bị chê cười. Thanh danh của nàng ta xấu thì liên quan gì đến Phó Thần? Có bị chê cười bị ảnh hưởng thì cũng là Phó Thần bị các người từ hôn kia mà. Không phải sao? Vậy mà các người còn làm ác nhân cáo trạng trước. Gần hai tháng trước, sau khi Phó Thần vừa quay trở lại thôn, hai chúng ta chưa thành gia, sao các người không đến nhà Phó gia đòi gả con vào làm thiếp cho hắn đi? Không phải là vì thấy nhà chúng ta đang xây nhà, vừa mua ruộng nên vội tìm đến đây lấy cớ này ra ép chúng ta sao?"
Thôn dân đứng vây quanh xôn xao bàn tán, cười ha hả hai người Triệu thị. Hà Ý Nhiên nói rất đúng, chính là ý này. Thấy nhà hai người bọn họ có bạc, nên kéo đến cửa nhà muốn chiếm tiện nghi. Đến việc mang con gái riêng của chồng ra, gả vào cửa làm thiếp cho Phó Thần cũng nghĩ ra được. Đúng là ác phụ, ác kế mẫu.
Triệu thị đứng ngây người bị Hà Ý Nhiên chỉ tay nói cho nguyên một tràng, cổ bà ta cũng có chút rụt lại. Nhưng nghĩ đến bạc nhà Phó Thần, lại thấy sự tình đã nháo đến độ này, muốn thu tay cũng đã chậm. Nếu hôm nay không để hai người này thu nhận Vương Tiểu Lệ vào cửa làm thiếp, chuyện lan ra, về đến thôn bà ta cũng không biết để mặt ở đâu. Triệu thị khẽ cắn răng, quyết định liều mạng với người, chung quanh đây nhiều người như vậy đang nhìn, một tiểu nha đầu đã gả chồng, bà mới không sợ.
Vương Tiểu Lệ thì cúi đầu sát đến tận ngực, nàng ta rất muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống. Dù lúc bị phu gia hưu nàng ta, nàng ta cũng không thấy xấu hổ như bây giờ.