Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu

Chương 199




Sau một hồi, cô gái dị năng giả cấp ba kia có vẻ đã chửi mắng cô nhân viên bán hàng kha khá hoặc cũng có thể là do sự xuất hiện của Hà Ý Nhiên và Màn Thầu, một lớn một nhỏ đứng nơi cửa ra vào đặc biệt chói mắt, làm cô ta nhất thời phải dừng lại. Cô ta đưa mắt nhìn quần áo thể thao đơn giản trên người, lại nhìn đến cổ tay của hai người. Càng nhìn ánh mắt càng tỏ rõ sự khinh thường, đã là người bình thường lại còn —— quê mùa đến như vậy!

"Các người nhìn đủ chưa? Đặc biệt là cô!". Nữ dị năng cấp Ba đưa tay chỉ thẳng lên mũi Hà Ý Nhiên. "Có gan dám đứng lại xem chuyện của tôi, có phải cô cho rằng tôi là con hát đang diễn cho mấy người xem chơi vậy đó hả?".

Hà Ý Nhiên và Màn Thầu: "....".

Hà Ý Nhiên bỗng nhiên thấy rất kì lạ.

Mạ cha nó!

Giữa trung tâm đông người qua lại mà cô ả đứng đó to tiếng như vậy, còn không phải là rất chú ý người, muốn kêu gọi người tới xem cô ta "trình diễn" sao?

Sao tự nhiên lại chỉ vào mũi y mà mắng a?

Điêu ngoa!

Cô ả này chính là dạng nữ nhân điêu ngoa mà!

Nhưng nói gì thì nói, có người tự ví mình như con hát thì cũng đến phục!

"Bị tôi nói đúng rồi phải không? Cô được lắm! Thứ phế vật mà cũng dám coi những người tầng cao như tụi tôi thành trò cười ——".

"Không đâu, bác gái ơi!". Giọng nói non nớt ngọt ngào của cậu út nhà họ Phó vang lên.

Hà Ý Nhiên: "....".

Này, này tiểu bảo bối con đừng gây sự chú ý bằng cách này a!

"Cái... cái gì?". Giọng cô ả dị năng cấp Ba kia còn cao vút hơn hồi nãy đến mấy tông, biểu tình như không thể tin được nhìn xuống cậu nhóc có mái tóc xoăn xoăn bông xù bên cạnh Hà Ý Nhiên.

"Mama cháu mảnh mai lắm, sao có thể ra ngoài gây chuyện rắc rối được. Cháu lại là một bé ngoan, biết yêu già kính trẻ. Vì thế —— bác gái đây hiểu lầm gì rồi đi?". Màn Thầu cong mắt cười, sau lớp khẩu trang khóe môi bé con lại như có như không cười khinh bỉ cô ả đối diện vài cái.

"Mày —— mày, mày dám gọi tao là bác gái?". Cô ả kia hai mắt trợn tròn, khóe mắt cũng đã đỏ lên, muốn nứt ra đến nơi rồi.

Quản lý, nhân viên cửa hàng thời trang cúi đầu thật thấp, dường như đang thấy rất hả hê, nhưng cũng không thiếu sự lo lắng dành cho bé con kia.

Hà Ý Nhiên khóe môi giật giật, nhanh tay ôm con nhà mình chuồn mất.

Nhanh như một cơn gió thu thoáng qua!

Nếu còn ở lại đây, biết đâu y lát nữa còn phải chi trả phí viện hay thuốc men gì đó cho cô ả kia, vì bị con trai nhà mình chọc cho tăng xông não tức đến chết mất!

Cái miệng của con út nhà y cũng không phải chỉ trưng cho có đâu!

Cô ả dị năng: "....".

Mọi người đang đứng lén lút hóng chuyện: "....".

Trên quảng trường thành phố.

Hà Ý Nhiên mệt như tó gặm kem ốc quế trên tay.

Màn Thầu ngồi bên cạnh cũng đang ra sức gặm cây kem vị dâu trên tay mình. "Mama, tại sao chúng ta phải bỏ chạy nha?".

Bé còn chưa nói xong mà!

Hà Ý Nhiên khinh bỉ nhìn sang con trai bên cạnh. "Không chạy? Ở lại đó để người ta gửi hóa đơn tiền chữa trị đến cty cho ba con?".

Nhắc đến lão ba nhà mình, Màn Thầu tự động yên tĩnh lại, hai mắt phượng đảo vòng vòng.

Không được đâu!

Bé ở trường học đã gây đủ chuyện rồi, tạm thời lão ba còn chưa biết, nếu để lão ba biết bé ở bên ngoài gây chuyện nữa thì —— chưa kể, còn là gây chuyện khi đi bên cạnh mama.

Màn Thầu càng nghĩ càng co rụt lưng lại, đánh không lại lão ba gì đó thật sự khổ sở!

"Ý Nhiên!".

Một giọng nói dịu dàng vang lên, đánh gãy không gian vắng lặng xung quanh hai người.

Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn lên, thầm nghĩ quả nhiên người đến là ——!!!

Từ khi kích phát dị năng, những dị năng giả đã dần dần ngưng lại sự lão hóa trong cơ thể hay diện mạo bên ngoài đến điểm thấp nhất. Thế cho nên dù là người đã hơn bảy mươi tuổi thì nhìn nhiều lắm cũng chỉ giống năm mươi, hơn năm mươi một chút, thực chất dị năng giả và tu chân giả không khác nhau là bao. Giống như Trác Vận Linh bây giờ, bà dù đã hơn bảy mươi nhưng khuôn mặt, dáng vóc vẫn chỉ giống như hơn năm mươi, nhìn là biết hàng ngày đã được bảo dưỡng vô cùng tốt.

Hà Ý Nhiên mỗi lần "tình cờ" gặp Trác Vận Linh, y thường không mấy bộc lộ cảm xúc gì nhiều. Y thật sự không thể phân tâm đi lo lắng cho Hà gia thêm được nữa, không quan tâm nhưng cũng không đại biểu y căm ghét hay hận bọn họ. Dù là cha của y trước kia Hà Ý Niệm hay người mẹ tên Trác Vận Linh này.

Màn Thầu nhíu chặt mày lại, ánh mắt khó chịu nhìn về phía quý phu nhân vừa xuất hiện.

"Con cũng đưa Màn Thầu ra đây đi dạo sao, Ý Nhiên?". Trác Vận Linh cố gắng mỉm cười lại lên tiếng.

Giọng nói của bà mang theo chút nghẹn ngào, lại thêm chút tận lực dịu dàng mềm mại, khác xa với âm thanh kiêu ngạo lạnh lùng năm xưa mỗi lần gặp mặt y.

Đây là giọng nói, ánh mắt và vẻ mặt mà trong suốt mười tám năm trước kia khi còn sống ở thế giới này, y vẫn từng mong đợi nhưng tiếc là đến chết cũng không đợi được. Bây giờ, bất chợt mỗi lần đều nghe hay nhìn thấy biểu hiện tình cảm của bà, y —— một chút cũng không thấy vui vẻ hay thỏa mãn gì đó.

"Hà phu nhân, mama của cháu và cháu cũng không thân thiết với ngài đến mức như vậy. Theo quan hệ xã giao, có phải ngài lên dùng xưng hô "Phó phu nhân" với mama cháu không? Còn nữa—— cháu là Phó Thần Vân, là người thừa kế đời sau của Phó Mặc Thần tiên sinh, xin ngài dùng quan hệ xã giao đến đối đãi mama cháu và cháu". Màn Thầu buồn bực lên tiếng.

Hà Ý Nhiên: "....".

Phó phu nhân thì ok đi, Phó Thần Vân cũng không sai. Vậy —— người thừa kế đời sau là cái quỷ gì?

Trác phu nhân dường như đã quá quen với giọng điệu lạnh nhạt của Phó Thần hay cháu của mình, cho nên bà cũng chỉ mỉm cười yếu ớt nhìn hai người Hà Ý Nhiên không chớp mắt.

Phía xa xa quảng trường, có một đám người dị năng giả đang đứng nhìn về phía bên này, cũng chẳng phải vì sợ hãi năng lực của Hà Ý Nhiên hay Màn Thầu mà bọn chúng phát hiện ra, ở phạm vi ba người đang đứng không xa có vài dị năng giả cấp cao hơn bọn chúng rất nhiều đang ẩn lấp đâu đó.

Cường giả gặp nhân loại bình thường thì sẽ rất kiêu ngạo đấy nhưng khi đối mặt với cường giả cấp bậc cao hơn thì sẽ hiện nguyên hình về thời kì còn nhỏ yếu như mấy chục thập kỉ trước.

"Sắp tới sinh nhật ba con, con có thể đưa Mặc Thần và Màn Thầu tới nhà chúng ta dự tiệc sinh nhật lần thứ bảy mươi năm cùng ông ấy không? Chúng ta không mở lớn, cùng lắm chỉ có vài người bạn tri giao tham gia chúc mừng". Trước khi Hà Ý Nhiên lựa chọn rời đi như mọi lần, cuối cùng Trác phu nhân cũng vội vàng lên tiếng.

Hà Ý Nhiên nhìn ánh mắt tha thiết của Trác phu nhân, y chỉ biết thật sâu thở dài nhưng không có đáp lời bà, mà là yên lặng cầm tay con trai út rời khỏi.

Trác phu nhân nhìn theo bóng lưng một lớn một nhỏ rời đi như bao lần, ánh mắt bà không khỏi hiện lên sự mất mát mang theo chút hối hận thật sâu.

Thần Nhiên SR, văn phòng nằm ở vị trí cao nhất trên tòa lầu thứ mười sáu.

Phó Thần lạnh nhạt cầm tách trà trên tay, hắn ngả người về phía sau sofa mềm mại, yên lặng không tiếng động tự thưởng thức hương vị trà Đại Hồng Bào vừa được tức phụ hắn sao chế không lâu. Dường như thân phận và sự xuất hiện của vị "hoàng đế" ở thời đại này, đang ngồi phía đối diện hắn cũng không tạo ra được một chút ảnh hưởng nào đến bản thân hắn.

Hà Ý Niệm thở dài. "Mặc Thần!".

Phó Thần không lên tiếng nhưng vẫn đưa mắt nhìn lên người đối diện.

Đây không phải là lần đầu tiên Hà tổng thống đối diện cùng Phó Thần nhưng lần nào ông cũng phát hiện ra, nam nhân họ Phó này thật sự rất xuất sắc, bản lĩnh hay tính cách cũng đều là xuất chúng khiến người không thể mảy may dùng đôi mắt đi đánh giá hắn, mà cần phải vận dụng tất cả bản lĩnh và bộ não đi cùng hắn câu thông tiếp xúc.

"Ý Nhiên và Màn Thầu thời gian này không bận rộn gì đi?". Cuối cùng Hà tổng thống cũng lên tiếng.

"Rất bận! Chưa kể —— tên em ấy là để dùng cho người thân gọi, còn với người bên ngoài, ngài phải dùng danh xưng Phó phu nhân khi nói về phu nhân của tôi". Phó Thần lạnh lùng nhìn ông ta.

Hà Ý Niệm khẽ nhíu mày. "Tôi là ba nó".

"Là trước đây!". Phó Thần nở nụ cười chế giễu nhìn thẳng vào mắt ông. "Ở thế giới của tôi, em ấy có tận hai người cha, đều là người hoàn hảo hơn ông và gia đình ông không biết bao lần. Hà tổng thống, cho dù thân phận hiện tại của ông là Hoàng đế nơi này thì cũng chẳng tạo thành uy hiếp với ba người một nhà chúng ta, tôi đã từng truyền lời cho Hà Ý Nguyện con trai của ông, không lẽ hắn không nói lại cho ông. Kỳ Ý Nhiên không cần thêm "người thân mới" nào hết!".

"Ta ——!!!". Hà Ý Niệm nội tâm trùng xuống thật sâu.

Ông đang định nói vài câu phản đối lời Phó Thần nói ra nhưng không biết nghĩ tới điều gì, ông tự gạt bỏ mà suy nghĩ khác. Đến bây giờ con trai cả vẫn chưa tha thứ cho một nhà Hà gia ông, đến cùng nhau gặp mặt ăn một bữa cơm mà con trai cả của ông cũng còn không nguyện ý. Nếu y biết ông gây xích mích với Phó Mặc Thần thì sẽ phản tác dụng, có khi còn hận cả nhà ông hơn.

"Ta thật sự có việc muốn thương lượng cùng con, còn chuyện Ý Nhiên —— là chúng ta có lỗi, không xứng đáng được tha thứ!".

Phó Thần nhướn mày. "Nếu bàn về công việc thì có thể, còn việc ngoại lệ thì thứ cho tôi còn rất nhiều việc phải xử lí, không thể phụng bồi ngài Hà đây".

"Là công việc". Hà tổng thống gật đầu. "Chính phủ của ta muốn kí hợp đồng cùng tập đoàn Thần Nhiên SR dưới trướng con, chúng ta cần một lượng lớn lính đánh thuê cho chiến dịch sắp tới".

Phó Thần khẽ nhíu mày.

Thời kì trước cách đây hơn mười năm khi nhân loại trải qua tận thế, trong hơn ba mươi năm thời gian, dù là nhân loại bình thường cũng hiểu được tinh hạch trong đầu tang thi có tác dụng nâng cao dị năng cho dị năng giả, cấp bậc tinh hạch càng cao thì càng có giá trị. Vậy sau tận thế, thế giới mới được mở ra, tang thi biến mất hoàn toàn thì dị năng giả chỉ còn cách ngày ngày tu luyện để nâng cao năng lực của chính bản thân mình. Sự việc tinh hạch có thể nâng cấp bậc và không còn tang thi xuất hiện, chính là kéo theo càng nhiều rắc rối và hậu họa khôn lường phía sau, hiện tại hầu như năm phần dị năng giả đều nhận lời làm việc cho chính phủ, phân bố vào Cục cảnh sát và quân đội chính qui. Nhưng năm phần còn lại ngoài ba phần lựa chọn đầu quân cho các tập đoàn tư nhân thì một phần tự lập nghiệp, bọn họ phải chịu sự quản lý của khu Một, một phần cuối chính là lựa chọn làm phản động.

Nếu là giết người cướp của thì thôi đi, bọn chúng còn có lá gan lớn hơn rất nhiều. Cuối hậu thế có một số thành phần dị năng to gan lớn mật, lén lút giấu diếm virus tang thi, sau đó bí mật nuôi dưỡng trên cơ thể nhân loại bình thường.

Việc cấp bách hiện tại chính là phải tiêu diệt đám người phản động độc ác này.

Phó Thần nhíu mày càng sâu.

Hắn hiện tại thật có suy nghĩ muốn ôm vợ và con nhà mình trở về Hi Hòa điền viên trải qua sinh hoạt, nhưng hắn cũng chỉ là nghĩ, hắn vẫn luôn nhận biết rõ ràng từng việc hiện tại. Sau này, ở cả hai thế giới dù là hiện đại hay cổ đại thì cũng là nơi dừng chân của một nhà năm người và con cháu đời đời sau này của hắn và tức phụ. Hai mươi năm nữa hắn và tức phụ rời đi nhưng Phó Thần Hi, Phó Ý Ngưng con hai người cũng sẽ đến nơi này trải qua sinh hoạt mấy chục năm tiếp theo. Chưa kể con trai út Phó Thần Vân vẫn còn phải sinh sống tại nơi này rất lâu.

Rác nơi này vẫn phải dọn dẹp thật sạch sẽ.

"Thần Nhiên SR luôn có qui định riêng, nếu liên quan đến an nguy của thân chủ hay chính bản thân của mỗi thành viên SR thì chúng ta mới phản kháng và tự vệ. Ngoài ra sẽ không có chuyện thành viên SR tự tiện chém giết dù đó là bất cứ ai, cho dù có là tổ chức khủng bố hoặc quân phản động chính phủ". Phó Thần nhàn nhạt lên tiếng.

Hà tổng thống cũng không hiểu lí do gì mà Phó Mặc Thần lại đưa ra qui định bất thành văn đó vào trong Thần Nhiên SR, ngươi nói tính cách hắn ôn hòa, không ưa thích chém giết thì cũng đúng, vì dù sao bề ngoài của hắn chính là kiểu hình như vậy. Nhưng đã kinh doanh tập đoàn lính đánh thuê, lại làm ăn cùng cả hắc bạch lưỡng đạo thì thực giống người ôn hòa sao?

"Ta hiểu, ta chính là muốn thuê người của con bảo vệ yểm trợ cho Hà Ý Nguyện tham gia lần tấn công tiêu diệt đám khủng bố này". Hà tổng thống gật đầu đảm bảo.

Phó Thần không lên tiếng nữa.

"Sắp tới sinh nhật thứ bảy mươi năm của ta, chúng ta ——". Sau một hồi trầm lặng, Hà tổng thống lại tiếp tục nói.

"Chúng ta sẽ không tham gia!". Phó Thần đứng lên nhìn đồng hồ trên tay. "Đã đến giờ tôi phải tan sở, ngài tổng thống không tính toán rời đi sao?".

Hà tổng thống nghẹn lời muốn nói trong cổ họng, cuối cùng ông vẫn là đứng lên thở dài thật sâu rời đi.

Phó Thần rũ mắt cười chế giễu.

Nếu biết có ngày này thì đừng làm!

Khi Phó Thần bước ra cửa lớn của tòa cao ốc, hắn hơi sửng sốt khi nhìn thấy một lớn một nhỏ nhà hắn đang đứng đối diện tòa nhà, trước một hoa viên nho nhỏ phía sau lưng hai người, cả hai đều mặc quần áo thể thao giống nhau như đúc, trên mặt đeo khẩu trang kín mít. Khi thấy hắn xuất hiện, hai cặp mắt cười cong cong lại nhìn về phía hắn.

Sắc mặt Phó Thần bỗng chốc dịu dàng đi bảy tám phần, hắn sải nhanh chân dài đi đến phía đối diện. "Sao không gọi điện thoại cho tôi? Hai người chờ bao lâu rồi?".

Hà Ý Nhiên cười tít mắt. "Cho anh điều bất ngờ nha!".

Màn Thầu gật gật đầu. "Ba, ngày hôm nay ba làm việc vất vả rồi!".

Phó Thần nhướn mày, trong đầu đang tự hỏi thằng con út nhà mình đã gây ra chuyện gì rồi?

Nhưng dù nói gì nghĩ gì đi nữa thì cũng là con út nhà mình, không giống Anh hai Phó Thần Hi hay chị Ba Phó Ý Ngưng sinh ra đã ngậm thìa vàng mà lớn lên. Đứa út này được tức phụ hắn mang thai và sinh ra ở thời hậu tận thế, hai người cũng đã cùng nhau tỉ mỉ dưỡng lớn trong hoàn cảnh tương đối "khó khăn". Hắn cũng không hoàn toàn không phải không có chút tình thương của cha nào.

Nghĩ vậy, ánh mắt đen thẳm của Phó Thần dịu đi thêm nốt hai phần còn lại, hắn đưa tay xoa cái đầu bông xù của con trai. "Tha thứ cho lỗi mà con gây ra ở trường học".

Màn Thầu sửng sốt sau đó là cười híp mắt lại. "Ba —— ba nói thật sao?".

Phó Thần thản nhiên gật đầu còn muốn dăn dạy đứa con trai út thêm đôi câu thì —— hắn thấy con trai út nhà hắn cười hớn hở, lôi móc từ trong ba lô nhỏ sau lưng ra một Thiết, Bị, Ghi, Âm mới nhất hiện nay.

Trong cái nhìn không chớp mắt của lão ba soái ca, Màn Thầu đưa tay tắt máy thu âm rồi cất gói cẩn thận lại như ban đầu, bé con không sợ chết mà cười hí hửng nói. "Con biết ba vẫn luôn thương con mà! Con ghi âm lại rồi, nếu ngày mai thầy hiệu trưởng trường của con có gọi đến, ba phải nhớ là ba đã hứa gì với con nha!".

Phó Thần: "....".