Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 94




Hồng đại nương, Hồng thẩm, Cổ thẩm và Tần thẩm cùng đến Dương gia một chuyến, ngồi nói chuyện phiếm với Kỳ Huy Nguyệt, kể lại tình huống lúc đó, cả đám phụ nhân cùng là than thở thật sâu. Sau đó lại cảm thấy may mắn khi hán tử trong nhà mình không đi, nếu không thì thật sẽ lo lắng bằng chết.

"Nhà Hành Vân, cũng may nhờ có hai ngươi, nếu không nhà chúng ta --!".

Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười không đáp.

Y không phải thánh mẫu nhưng cũng không đến mức lãnh tâm lãnh tình, y sớm đoán ra được tình cảnh này, cho nên mới không đi đến đó xem, thực tế trong số những người bị bắt đi chiêu binh kia, ngoài đám người Kỳ gia nhãn mắt nhỏ như hạt đậu thì không thiếu những người chất phác thiện lương, thấy người ta đau khổ tuyệt vọng thì y cũng không vui vẻ gì.

Lần này Đoạn Gia thôn có đến sáu mươi mấy hán tử đi chiêu binh.

Loại không khí trầm trọng vì sự việc chiêu binh cũng dần dần nhạt đi chút ít khi vụ mùa tháng Năm đã đến gần, không khí trong thôn lại náo nhiệt trở lại.

Cũng bởi phần lớn là do chuyện chiêu binh lần này, mà có vài nhà đã phát sinh chuyện cãi vã, dẫn đến triệt để trở mặt. Chuyện tranh cãi ra người hay ra bạc diễn ra, ai đi ai không đi như trường hợp của Tần gia, cũng không chỉ riêng gì mình một nhà họ, mà Uông gia, Trần gia và Trương gia gây huyên náo đến mức lập tức phân gia ở riêng.

Ngày hôm nay trời trong xanh, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời vô cùng sáng, có thể thấy được tiết trời sẽ nóng lên nhanh chóng.

Việc xây nhà vẫn cứ tiến hành rất gấp rút, nhưng không thiếu sự tỉ mỉ chăm chút của mấy người Tống chủ sự. Lúa mì lúa mạch ngoài đồng cũng tiến vào thời kì chín sáp, thời tiết nóng lên thì lúa càng nhanh chín, không có gì thay đổi thì cuối tháng này cũng sẽ được thu hoạch.

Mùng Ba tháng Năm, Đoạn Hành Vân sáng sớm đã mang cung tên và đồ nghề đi săn ra trước sân lau sạch sẽ, Kỳ Huy Nguyệt đang cùng Dương Đào dọn cơm sáng, nhìn thấy vậy thì hai mắt chớp chớp.

"Chàng muốn đi qua núi Lĩnh?". Y mon men lại gần.

Đoạn Hành Vân khẽ cười. "Đi kiếm lễ vật sinh thần tặng cho tiểu tức phụ nhà ta sắp tới!".

"Hả?". Kỳ Huy Nguyệt ngơ ngác. "Sinh thần tiểu tức phụ nhà ai cơ?".

Đoạn Hành Vân: "....".

"Chàng nói a! Chàng ngoài ta ra, còn có tiểu hồ ly tinh nào?". Kỳ Huy Nguyệt hai mắt trợn trắng, phùng mỏ lên chất vấn.

Đoạn Hành Vân. "Sinh thần của em là ngày nào? Em không nhớ sao? Mùng Năm tháng Năm sắp tới rồi!?".

Kỳ Huy Nguyệt ngẩn ra. "Mười Năm tháng Tám nha!".

Đoạn Hành Vân: "....".

Thật trùng hợp!

Kỳ Huy Nguyệt nheo hai mắt lại. "Chàng nói gì đi!?".

Đoạn Hành Vân bất đắc dĩ. "Ta nói gì bây giờ thì được?".

"Chàng đi săn lấy lễ vật tặng cho tức phụ nào?".

Đoạn Hành Vân: "....".

Hắn còn tức phụ nào khác sao?

"Ta - ở nhà có một hồ ly tinh là đủ rồi! Không cần thiết phải ra ngoài kiếm thêm một con khác nữa!".

Kỳ Huy Nguyệt. "....Chàng mới là hồ ly tinh!".

Sau một hồi lâu suy ngẫm, Kỳ Huy Nguyệt mới nhận ra trên thiếp canh của y ở thời này - hay nói chính xác là ngày sinh tháng đẻ của nguyên thân - có ghi rõ là ngày mùng Năm tháng Năm!

Kỳ Huy Nguyệt >_<.

Đây là nam nhân của y a!

Đây là nam thần tình đầu của y nha!

Đây cũng là thằng chồng đầu tiên của y sau hơn trăm năm!

Sao cư nhiên có thể ghi nhớ ngày sinh của nguyên thân được?

"Ta sinh ngày Mười Năm tháng Tám, chàng nhớ đó!". Y nghiêm túc dặn dò thằng chồng nhà mình.

Đoạn Hành Vân gật đầu. "Đã nhớ! Cũng thật trùng hợp, sinh thần của phu quân của em cũng là ngày đó!".

"Nha!". Kỳ Huy Nguyệt mở to mắt.

Trên thiếp canh của Đoạn Hành Vân có ghi rõ bát tự của hắn là ngày mùng Tám tháng Sáu!

"Ồ!". Kỳ Huy Nguyệt gật gù.

Không biết nên nói từ đâu, cho nên hai người ăn ý hiểu nhau đều lựa chọn im lặng.

"Ta đã nhớ!". Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười tít mắt. "Năm nay sinh thần chúng ta phải cùng nhau đón!".

Năm ngoái cứ nghĩ đã bỏ qua không ngờ là thật sự đã bỏ qua nha!

Đoạn Hành Vân hôn nhẹ lên chóp mũi y một cái. "Không chỉ năm nay mà năm nào cũng vậy, từ nay về sau còn phải mãi mãi là như thế!".

Kỳ Huy Nguyệt thấy trong lòng ngọt muốn chết. "Hí hí".

Dương Đào và Dương thúc đang chờ ăn cơm sáng: "....".

Mấy thủ lĩnh sơn lâm tròn ục ịch đang chờ được cho ăn sáng: "....".

Yêu đương gì đó thật khiến người khác sốt ruột!

Trước đó đã tính toán qua, và cũng biết rõ năm nay và năm sau là hai năm bận rộn của một nhà hai người, Kỳ Huy Nguyệt chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về chuyện kiếm nhiều xèng và phát triển tay nghề y của mình, Đoạn Hành Vân muốn làm sinh ý lớn, y cũng phải ra sức kiếm tiền trong hai năm này, để làm hậu phương vững chắc, hỗ trợ cho hắn khi hắn ở bên ngoài.

Sau chuyện chiêu binh xảy ra, Kỳ Huy Nguyệt càng sâu sắc nhận định, nếu không có quyền lực thì phải có tiền, nếu không một khi rơi vào tình thế bất lực thì thật sự là không biết kêu khóc với ai.

Chưa kể, còn phải bỏ thời gian và công sức ra tìm kiếm các thảo dược quý để luyện đan dược mở rộng kinh mạch, nếu không nhanh chóng bắt tay tiến hành thì chờ đến khi tiến vào Kim Đan kỳ, có khi y và chồng nhà mình cũng đã sáu mươi tuổi có hơn, nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi rồi!

Kỳ Huy Nguyệt nói là làm, sau khi tiễn Đoạn Hành Vân và bốn tiểu yêu tinh kia ra cổng để qua núi Lĩnh đi săn, thì y ở nhà dọn dẹp nhà cửa cùng Dương Đào xong thì trải bút lông và giấy lên bàn ngoài sân, bắt đầu vạch ra kế hoạch cho năm nay, rồi ghi chép lại.

"Tiểu Thất muội muội!". Dương Đào thêu khăn tay ở bên cạnh, ngó đầu sang nhìn, sau khi thấy trên tờ giấy trắng cỡ lớn đều chi chít chữ, nàng đã đọc hiểu rất nhiều từ trên đó cho nên lập tức há miệng ngạc nhiên. "Muội tính toán kế hoạch kiếm tiền cho năm nay? Nhiều việc như vậy ư? Muội và Vân đại ca làm hết được sao?".

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Muốn kiếm xèng nhiều thì phải cố làm hết nha!".

Dương Đào mở to hai mắt đầy sùng bái nhìn "ai dồ" trong lòng nàng. "Muội thật giỏi!". Sau một hồi nàng bỗng thở dài "Tỷ cũng muốn giống muội, hiểu biết thật nhiều rồi kiếm thật nhiều tiền!".

Kỳ Huy Nguyệt hứng thú hỏi. "Tỷ cũng muốn học buôn bán?".

Dương Đào gật đầu. "Tỷ muốn tài giỏi giống như muội! Nếu sau này gặp được người ưng ý, tỷ thích thì có thể gả không thì có thể kiếm rể về nhà ở cũng không thành vấn đề!".

"Ồ!". Kỳ Huy Nguyệt cười khúc khích. "Đúng! Thực ra tỷ cũng có thể a! Chúng ta góp chung vốn thế nào?".

"A!". Dương Đào ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại ỉu xìu. "Bạc riêng của tỷ còn chưa đến trăm lượng, có thể góp chung vốn với muội sao?".

Này còn không phải là nàng đang chiếm tiện nghi của Tiểu Thất ư?

"Cho tỷ vay vốn đầu tư!". Kỳ Huy Nguyệt sảng khoái vung tay.

Dương Đào vui mừng rối rít. "Tỷ sẽ trả lãi cho muội!".

"Haha, được!".

Góp vốn buôn bán chung với Dương Đào thực ra rất dễ dàng, đổi lại là không kiếm được bao nhiêu, nhưng nếu nàng ấy thích thì y cũng có thể nhìn trên phân lượng cảm tình của hai nhà và chính nàng ấy mà thành toàn cho nàng ấy đi, chưa kể một tiểu cô nương mười sáu tuổi mà đã có suy nghĩ tự lập như người hiện đại như thế thì rất đáng để khen ngợi.

Chiếu theo sự am hiểu và sở trường của Dương Đào là thêu kĩ, may y phục, nếu vậy mở thêu phường cũng là ý tưởng không tệ, với khách nhân trẻ tuổi của tiệm có thể cân nhắc đến phương diện may mặc, với mỗi quý công tử tiểu thư thế gia việc ăn diện hàng ngày là không thể thiếu, khi đó nếu thêu phường có thể đưa ra những bộ nữ trang, nam trang dựa theo bản thiết kế hán phục thời hiện đại may thành, kiểu cách vừa độc đáo đẹp mắt lại không kém phần sang trọng, chắc chắn có thể tạo thành xu hướng mới và bán được hàng, còn ngược lại đối với những khách hàng trung tuổi là người phú quý có tiền có thế lực hơn thì tất nhiên phải là những tác phẩm thêu đồ lớn có giá trị.

Y không am hiểu và chưa từng tìm hiểu nhiều về các thể loại thêu kĩ, nhưng cũng hiểu sơ về một số kiểu hình thêu hiện đại, có lẽ có thể phát huy tác dụng.

Chi phí mở một cửa tiệm chắc chắn không vượt quá một ngàn lượng, cũng vừa hay trong tay y hiện tại đang có ba cửa tiệm để không, còn đang trong quá trình tu sửa trang hoàng.

Trái với tiểu tức phụ đang ở nhà lạc quan của Đoạn Hành Vân, hắn hiện tại đã có mặt ở núi Lĩnh phía bên kia, ngay lúc này đang gặp phải tình huống không được tốt lắm, nhưng dù sao chuyện này cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Khó khăn lắm hắn mới (lừa) đưa được bốn tiểu yêu này đi cùng mình, trở về núi Lĩnh một chuyến, nhưng khi mới vừa tiến vào địa phận sâu bên trong núi Lĩnh thì bỗng nhiên gió lớn nổi lên bốn phía, lá cây khô rụng bay khắp nơi.

Bốn thú con phát lên âm thanh gầm gừ, cả thân mình tròn ủm toàn lông xù cũng run nhè nhẹ.

Chẳng mấy chốc khi gió đã tản đi, không gian trở lên im ắng thì "nguyên nhân" gây lên trận xao động vừa rồi cũng ngay lập tức xuất hiện, phía trên những mỏm đá lớn cách đó không xa là một đôi Hổ Vằn đã trưởng thành đứng sừng sững như núi đá nhỏ, hai đôi mắt hoàng kim lẳng lặng nhìn chằm chằm Đoạn Hành Vân không chớp.

Hiển nhiên là hai lão Hổ vừa xuất hiện kia, vừa nhìn đã biết là không cùng cấp bậc mới Tiểu Xù Xù trong lồng ngực hắn lúc này!

Đoạn Hành Vân nắm chắc cung tên trong tay, đôi mắt phượng một màu đen thẳm cũng chưa từng chớp một cái.

Tiểu Xù Xù hừ hừ lên mấy cái, đưa mắt nhìn hai Lão Hổ phía trước rồi lại nhìn Đoạn Hành Vân.

Đoạn Hành Vân cẩn thận buông nó xuống.

Tiểu Xù Xù đưa mắt nhìn hắn một cái rồi chậm rãi đi về phía hai lão Hổ.

Hai lão Hổ rời khỏi mỏm đá, đi xuống bên dưới mặt đất chờ đợi mãi thì mới chờ được thằng oắt con nhà mình đi tới, một trong hai con dùng móng vuốt vừa to vừa sắc bén giơ lên, tựa vào đó mà thẳng vuốt đẩy một cái lên cái đầu lông xù của thằng oắt con ham chơi, làm Tiểu Xù Xù ngã bẹp cái xuống đất.

Chưa xong ở đó, con Hổ còn lại cũng giơ vuốt trước lên thẳng chân đá một cái vào mông Tiểu Xù Xù đang ngơ ngác nằm dưới đám lá khô.

Tiểu Xù Xù đầu và bộ lông trên người dính đầy lá khô vẻ mặt triệt để ngu ngơ: "....".

Đoạn Hành Vân: "....".

Ba thú con còn lại dùng sáu con mắt to tròn đầy cảm thông nhìn "tiểu đồng bọn" bị "bạo hành" một cách không thương tiếc.

Hai lão Hổ gầm lên mấy tiếng làm kinh động cả đám chim đậu trên ngọn cây quanh đó, có lẽ là đang phun nước miếng giáo huấn thằng con không thể làm Hổ yên tâm này của mình.

Giáo huấn chán chê thằng oắt con nhà mình xong, hai lão Hổ đưa mắt nhìn chòng chọc về phía Đoạn Hành Vân. "Con người, nghe con trai ta nói ngươi và vợ của ngươi đã cưu mang thằng bé mấy ngày này?".

Đoạn Hành Vân: "....".

Tiểu Xù Xù vất vả từ dưới đất bò lên, khập khiễng đi về phía Đoạn Hành Vân, dùng răng sữa cắn lên ống quần dài của hắn, đòi hắn bế lên.

"Vậy con chúng ta -- nhờ hai người các ngươi chăm sóc!". Lão Hổ chốt hạ một câu cuối.

Đoạn Hành Vân: "....".

Tình cảm cha mẹ dành cho con mình của các ngươi thật cảm động đến trời xanh!

Một trong hai lão Hổ rời đi một hồi, rồi rất nhanh đã quay trở lại, trên miệng còn ngậm một cây thảo dược xanh biếc.

Khi nhìn thấy cây thảo dược, hai mắt Đoạn Hành Vân lóe lên một tia tinh quang.

Lão Hổ thả cây thảo dược xuống mặt đất. "Ta nhận ra ngươi không phải người thường, có lẽ chúng ta cùng một giới! Giao con trai cho ngươi, chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm!".

Đoạn Hành Vân: "....".

Cần ta đa tạ các ngươi vì đã tin tưởng ta như vậy không?

Trước khi hai lão Hổ rời đi thì gầm lên một tiếng thật lớn, gây chấn động cả khu rừng sâu.

Đoạn Hành Vân ngờ ngợ nhận ra, một tiếng gầm này giống như lời uy hiếp từ "đối phương" dành cho hắn.

Tiểu Xù Xù gừ gừ đáp lại cha mẹ nhà mình, không vì bọn họ rời đi mà thương tâm hay có ý muốn chạy theo, hai mắt hoàng kim tròn vo chớp chớp.

Đoạn Hành Vân đưa tay nhặt lên cây thảo dược trong tay, tỉ mỉ nhìn thật kĩ từng bộ phận từ lá đến rễ của cây, rồi đưa ra nhận định: hồi sinh ở nơi này không đến mức quá tệ hại!

Kế đó, bốn thú con một bước cũng không rời tiến sát theo bước chân của Đoạn Hành Vân, có lẽ rất sợ hắn bỏ lại tụi nó mà rời khỏi.

Cả một buổi sáng, Đoạn Hành Vân cõng theo bốn thú con đi săn, chờ đợi hồi lâu cũng không gặp được cha mẹ của Tiểu Hồ Hồ, Tiểu Kim và Tiểu Điềm xuất hiện.

Ba thú con còn chưa biết bản thân đã bị thân sinh phụ mẫu vô tâm "bỏ rơi", mà còn rất hăng hái cùng đám "tiểu đồng bọn" chạy theo Đoạn Hành Vân!

Hắn đành thu gom thịt thú đã săn được, tính toán rời khỏi núi sâu trở về.

Đến khi Đoạn Hành Vân trở về Dương gia, chờ trời tối lúc về phòng đóng cửa lại chuẩn bị đi ngủ, hắn mới kể lại mọi chuyện cho tiểu tức phụ nhà hắn nghe.

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Thật là đôi cha mẹ có tâm nhất hệ Trái Đất!

Cứ vậy mà ném con trai duy nhất của mình cho con người chăm sóc!

Chưa kể đến chuyện lão Hổ còn biết nói tiếng người!

Thật không khoa học!

Lại chờ đến khi Kỳ Huy Nguyệt nhìn thấy cây thảo dược Đoạn Hành Vân lấy ra thì hai mắt hoa đào đã mở đến mức lớn nhất, y kích động đến rối tinh rối mù. "Ta muốn nha ——!".

Đoạn Hành Vân khẽ cười. "Em biết đây là loại thảo dược gì sao?".

"Vậy chàng biết ư?". Kỳ Huy Nguyệt nén kích động mà hỏi lại.

Đoạn Hành Vân mỉm cười không nói.

Kỳ Huy Nguyệt nhào đến. "Ta muốn a!".

"Ồ!". Đoạn Hành Vân thả cây thảo dược lên tủ đầu giường, ôm lấy người đang nhào tới. "Em muốn gì?".

Kỳ Huy Nguyệt: "....".

Ta cần thảo dược để luyện Ngoại Đan á!

Chứ chàng nghĩ ta muốn gì giờ này?

Chúng ta còn đang ở nhờ nhà người khác đấy, cái giường từ thời "ông cố nội" này sẽ không chịu nổi sức ép trâu bò từ chàng đâu!

Đoạn Hành Vân khẽ cười, cắn nhẹ lên cái má hơi mũm mĩm của tiểu tức phụ hắn. "Cho em nợ!".

Ba từ rất đầy đủ thâm ý!

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Ta làm gì mà phải trả nợ chàng?

Đoạn Hành Vân đặt cây thảo dược vào tay tiểu tức phụ hắn. "Của em!".

Kỳ Huy Nguyệt cười hí hí, ôm lấy cây thảo dược Âm Nguyên Dương như ôm bảo bối.

Đúng là cầu gì có lấy a!

Y còn đang nghĩ bỏ thời gian ra vào không gian đi tìm nữa kìa!

Mà không gian hệt như Trái Đất thời cổ đại của y chưa chắc đã có loại thảo dược luyện chế Ngoại Đan Âm Nguyên Dương, đan dược giúp mở rộng đan điền a!

Muốn luyện đan chỉ cần tìm nơi đủ linh khí là có thể luyện, mà nơi có nhiều linh khí chắc chắn là không gian của y rồi!

Con đường tu tiên lại mở rộng ngay trước mắt!

Rất xứng đáng được đốt hai dây pháo lớn ăn mừng!

"Chàng là tốt nhất!". Kỳ Huy Nguyệt cười khúc khích, hai mắt lấp lánh nhìn chồng nhà mình.

Đoạn Hành Vân bật cười.

Bốn tiểu yêu tinh ngó đầu vào thấy hai người đang "liếc mắt đưa tình" thì rất hiểu chuyện mà ra sân chơi đùa.

Kinh nghiệm đã trải qua cho tụi nó biết, nếu hiện tại cố tình lao vào thì tụi nó sẽ bị con người mang tên "đương gia của nhà mình" hiện tại kia ném ra cửa.

Cả bốn đứa tụi nó đều mảnh mai khả ái đáng yêu như thế, không chịu nổi sức ép đâu!