Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 89




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đầu tháng Ba, Tống thúc lại tìm tới nhà hai người một chuyến, lần này thúc thuê xe la tới vì có đến năm sọt tre lớn đựng đầy nấm, mộc nhĩ tươi và nhiều thảo dược đầy đủ cả rễ và đất đi cùng.

Kỳ Huy Nguyệt đón người vào sân, Tống thúc và Đoạn Hành Vân cùng nhau khuân hết mấy sọt tre lớn xuống xe la.

Sau khi kiểm tra sơ qua tình trạng các bộ rễ của nấm và thảo dược, Kỳ Huy Nguyệt chỉ thấy được vài loại thảo dược phổ thông, được dùng trong việc chữa các bệnh trạng cảm lạnh, sốt nóng thông thường.

Ngẫm lại thì không thấy ngạc nhiên chút nào!

Với thôn dân các nhà nông gia trong thôn hay mười năm thôn xóm quanh đây, bọn họ chỉ biết được vài chủng loại thảo dược đơn giản dễ dàng được tìm thấy ở trên núi, phần lớn là do bản thân hay người nhà bị bệnh từng sử dụng qua, nếu là thảo dược trân quý khác cho dù bọn họ có gặp cũng không thể nào nhận biết được.

Kỳ Huy Nguyệt ngẫm nghĩ có lẽ nên bỏ ra vài ngày thời gian, để vẽ ra một cuốn tập miêu tả chi tiết về kiểu dáng bên ngoài của vài loại thảo dược, để Tống thúc nếu có gặp trên núi hay nơi nào khác, thì cũng có thể nhận ra được và đào mang tới cho y.

Tống thúc khi nhận bạc vẫn là dáng vẻ ngại ngùng như lần trước, hẹn tốt thời gian là cuối tháng sẽ mang thảo dược tới cho y, thời gian này ngoài làm việc dưới ruộng ra thì thúc đều dành toàn bộ thời gian vào việc lên núi, thúc không còn lên Huyện thành đi làm công giúp người ta xây nhà nữa.

Đoạn Hành Vân nghe vậy thì có ý muốn nhờ thúc liên hệ với chủ sự xây nhà, vị chủ sự mà thúc vẫn thường đi làm công cho người đó, Tống thúc nghe vậy thì vui mừng đồng ý, Tống chủ sự dù sao cũng là người quen biết bao năm với thúc, nhân phẩm chắc chắn có thể tin tưởng.

"Vậy chúng ta đành làm phiền rồi!". Đoạn Hành Vân chắp tay thi lễ với Tống thúc.

"Không phiền! Không phiền!". Tống thúc xua xua tay cười nói.

Chuyện tìm người xây nhà vào cuối tháng Ba cứ như vậy quyết định xuống.

Trong lúc chờ mạ để cấy lúa ngoài ruộng, Kỳ Huy Nguyệt liền kê bàn ra sân hí hoáy vẽ vẽ viết viết các chủng loại thảo dược, Đoạn Hành Vân cũng ở bên cầm bút than bận rộn thiết kế bản vẽ ngôi nhà sắp xây của hai người, hoa viên, cây cối trồng trong sân, vườn thảo dược hay hòn non bộ gì đó cạnh nhà, thì chiếu theo sở thích của tiểu tức phụ nhà hắn mà thiết kế ra.

Nếu nhà tứ hợp viện là thiết kế dành cho giới quý tộc, quan lại. Thì nhà tam hợp viện lại là kiểu nhà dành cho tầng lớp thường dân.

Nhìn bản vẽ kiểu nhà tam hợp viện* chi tiết và xinh đẹp trên giấy tuyên thành mà chồng mình vừa thiết kế ra, căn nhà được xây theo bố cục ba khuôn viên được xếp theo hình chữ U, ở giữa là không gian mở dành để bố trí sân vườn. Với phần giữa được gọi là Chính thân, nơi để đặt bàn thờ tiếp khách, hai bên hông được gọi là Hộ Long dùng làm phòng ngủ, kho chứa, phòng bếp ——, các kiến trúc thấp bằng mái ngói xanh lưu ly, cửa chính cửa phụ gỗ sơn đỏ, tường vây, tường nhà và sàn đều được xây bằng gạch xám.

(* Tam hợp viện).

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

"Sao vậy?". Đoạn Hành Vân bật cười, nhéo hai má y.

Kỳ Huy Nguyệt nhắc nhở chồng mình một chút. "Xây lớn một chút a! Biết đâu sau này nhà chúng ta sẽ tiến vào tầng lớp xưng Vương!".

Không xây Tứ hợp viện bảy sân thì thôi đi, sao lại đi xây tam hợp viện đơn giản như thế?

Sau này muốn làm sinh ý gì chắc chắn cũng bị gò bó chắc luôn!

Đoạn Hành Vân khẽ cười. "Tức phụ muốn vi phu tiến vào con đường khoa cử, xông pha, tranh giành để đạt chức quyền vào tay? Ví như làm Vương gia sao?".

Kỳ Huy Nguyệt nghĩ đến hình ảnh chồng nhà mình tay cầm Tứ thư ngũ kinh, chong đèn dùi mài kinh sử —— ngay lập tức bị dọa cho hết hồn!

"Tất nhiên không!". Y bĩu môi.

Làm Vương gia trong triều để làm gì?

Vì hoàng đế quốc gia nơi này phục vụ sao?

Chúng ta chỉ cần kiếm nhiều bạc để trải qua sinh hoạt an nhàn là được!

"Đừng có đùa như thế! Ý ta là xây nhà thật lớn, để xưng Vương trên núi!".

"Hửm? Đùa như thế ý là ——?!?". Đoạn Hành Vân cười như không cười.

"Chàng giống thư sinh đọc sách sao?". Kỳ Huy Nguyệt thành thật hỏi.

"Vậy — theo tức phụ ta giống gì hơn?". Đoạn Hành Vân kéo dài giọng.

Kỳ Huy Nguyệt thích bị ngược đãi cho nên không cần suy nghĩ mà đáp. "Sơn trại vương!". Thủ lĩnh của đám thổ phỉ!

Đoạn Hành Vân duỗi hai móng vuốt ra. "Đây là em tự tìm! Nếu vi phu là sơn tặc vương thì chắc chắn sẽ cướp em lên núi làm áp trại phu nhân!".

"Ối! Ta chỉ nói thật — người đâu, cứu mạng!". Kỳ Huy Nguyệt tru lên như sói.

Sau một hồi, hai mắt y rưng rưng đỏ hồng, ngay cả chóp mũi cũng tương tự như thế.

Chàng bao nhiêu tuổi rồi, sao còn có thể chơi trò cù léc chứ?

Đồ ấu trĩ!

Thật khiến người căm phẫn!

Đoạn Hành Vân bình tĩnh vuốt cằm.

Vì hắn thấy bộ dáng vợ nhà mình lúc này, rất giống mỗi lúc bị hắn bắt nạt quá độ trên giường!

"Xây nhà vườn* cấp bốn đi, bên ngoài ngôi nhà là không gian vườn tược với các loại cây hoa, cây ăn quả, rau xanh và khu vực chăn nuôi, vừa xinh đẹp khi hòa mình với cỏ cây xung quanh, cách xây dựng lại rất đơn giản và không tốn nhiều thời gian!". Kỳ Huy Nguyệt nhạy bén đọc được ngôn ngữ mắt của thằng chồng ranh con nhà mình lúc này, y nhanh chóng lên tiếng cắt ngang mấy cái ý nghĩ cầm thú trong đầu hắn.

(*Nhà vườn cấp bốn).

Chồng nhà mình yêu thích sinh hoạt đơn giản, vậy thì mẫu nhà vườn cấp bốn này rất thích hợp!

Hơn trăm năm trước ở nước C, mẫu nhà này rất được ưa chuộng nha!

Quan trọng là chi phí chắc chắn không cao!

Nhà chúng ta hiện tại vẫn rất nghèo!

"Được, nghe tiểu tức phụ!". Đoạn Hành Vân rất dễ nói chuyện như mọi khi.

Hắn lại cầm bút than lên, kẻ vẽ trên trang giấy khác.

Kỳ Huy Nguyệt nghển cổ sang góp ý. "Nhà mới phải có ít nhất hơn tám cái phòng nha! Nào là nhà chính, phòng bếp, nhà ăn, tịnh phòng, kho chứa đồ——!".

Còn phải có một gara riêng nữa!

"Một phòng lớn gần cổng sau để xe bò, sau này chúng ta mua xe ngựa nữa!". Miệng nhỏ của Kỳ Huy Nguyệt bi bô không ngừng.

Đại môn đi vào chính là hoa viên lớn, bên phải là xây hòn non bộ và bên trái là ao sen nhỏ làm cảnh, đến lúc đó trong hoa viên trồng các loại cây hoa quế, cây đào, hoa cỏ, để mùa hè có thể đặt bàn trà nhỏ và ghế đá ngồi dưới bóng cây hóng mát.

Đi qua hoa viên là đến tiền viện nơi tiếp khách, bên phải tiền viện là phòng ngủ lớn, trong phòng ngủ phải xây phòng vệ sinh, tắm rửa cho thuận tiện, kế tiếp là thư phòng.

Hậu viện cũng phải xây thêm cổng sau lớn, lúc đó chia khuôn trồng rau, trồng thảo dược, nuôi gà, nuôi ngỗng, chuồng trâu, chuồng ngựa, gara cũng đặt ở đó. Khi xuất môn sẽ trực tiếp dùng cổng đó, thuận tiện vô cùng!

Bên trái, bên phải tất cả ngôi nhà sẽ được xây thêm ba cổng lớn tương ứng với các xưởng làm thịt heo ướp muối, bánh hồng, trồng nấm.

"Chúng ta xây nhà, tường vây, lót sàn nhà bằng ngói xám, mái thì lợp ngói lưu ly màu xanh nha!". Kỳ Huy Nguyệt dặn dò.

"Được". Đoạn Hành Vân không ý kiến.

Sau khi vẽ ra kết cấu ngôi nhà theo một ngàn lẻ một yêu cầu của vợ nhà mình, Đoạn Hành Vân liền bắt đầu tính kích cỡ diện tích các phòng, các khu chi tiết.

Hai ngày sau, Tống thúc đưa Tống chủ sự đến Đoạn Gia thôn tìm hai người, khác với các chủ sự mà Kỳ Huy Nguyệt thường thấy trên trấn trên, bọn họ đều mang dáng vẻ của người đọc sách văn nhã với dáng người dong dỏng, thì Tống chủ sự lại là một đại thúc trung niên cao lớn cường tráng.

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Vì cái gì đến một chủ sự được xem như là công việc nhàn rỗi mà cũng có body hệt như —— lực sĩ!

Không lẽ vị đại thúc này ngày thường sẽ tự mình đích thân khuân vác vật liệu xây dựng sao?

Hai người Tống thúc vừa vào cửa, thúc liền giới thiệu nói. "Đoạn đương gia, Đoạn tiểu nương tử! Đây là Tống chủ sự, trước là người thôn chúng ta, nhưng sau đã chuyển nhà đến Huyện thành!".

"Tống chủ sự!". Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt, còn Đoạn Hành Vân chắp tay chào hỏi.

Tống chủ sự gật gật đầu, đánh giá một nhà hai người bọn họ, diện mạo bên ngoài của đôi phu thê chủ nhà lớn lên đều rất đẹp mắt, sau khi quan sát xong thì ông đã không còn quá lo lắng về chuyến đi này, trước đó bởi vì nể mặt của Tống Đại Cường cho nên ông mới nhận lời đến đây, nghĩ là trước gặp người rồi tính sau, nhưng hiện tại gặp chủ nhà rồi thì ông lại có suy nghĩ khác, biết đâu lần này nhờ vào Tống Đại Cường mà ông sẽ có vào tay một mối làm ăn lớn.

Tống thúc cười nói. "Đoạn đương gia, Đoạn tiểu nương tử yên tâm! Tống chủ sự ở Huyện thành là một chủ sự xây nhà rất giỏi, trước giờ hắn cũng chỉ nhận những mối làm ăn lớn, xây nhà cho người khá giả ở đó hoặc cùng lắm là trấn trên, vì thế hai người yên tâm với hơn hai mươi năm làm việc xây nhà, tay nghề này là không phải bàn!".

"Tống thúc hỗ trợ tìm kiếm người, tự nhiên là tốt nhất, ta rất yên tâm!". Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm.

Y cũng nhận ra, hôm nay vị Tống chủ sự này nhận lời đến thôn bọn họ, sợ là do nhìn mặt mũi của Tống thúc.

Vị Tống chủ sự này làm người không tệ a!

"Ha ha, vậy thì tốt quá rồi!". Tống thúc ngại ngùng gãi gãi đầu.

Tống chủ sự rất ngạc nhiên, vị tiểu nương tử nhà Đoạn gia này khi nói chuyện — đặc biệt dễ nghe!

Không hề giống các phụ nhân, tức phụ trong các thôn xóm quang đây, giọng mấy người đó ấy hả, đã lớn nghe xong còn làm người ta đau tai không tính, mà còn không có hữu lễ như vậy đâu!

Đoạn Hành Vân lấy ra bản vẽ. "Nhà chúng ta đã chuẩn bị xong bản vẽ, Tống chủ sự nhìn thử xem!". 

Tống chủ sự gật đầu hữu lễ, sau khi nhìn thoáng qua thì có chút ngoài ý muốn, nhìn kỹ rồi thì kinh ngạc, hai mắt cũng trừng lớn. "Đây là bản vẽ?".

Bản vẽ cứ như là cả một căn nhà rành mạch hiện ra trước mắt bọn họ vậy, chi tiết đến vừa xem là hiểu ngay, kiểu cách xây nhà lại còn rất lạ rất xinh đẹp, hoàn  toàn không giống với những bản vẽ của các nhà phú quý thường chuẩn bị qua.

Tống thúc thấy biểu cảm khoa trương của Tống chủ sự, thúc cũng đến gần nhìn, nháy mắt cũng thấy tòa phòng ở này —– dù không phải là cung đình lầu các, nhưng vẫn thật đẹp mắt!

Đoạn Hành Vân liên tiếp lấy thêm bốn bản vẽ nữa, tờ thứ nhất là bản vẽ tổng quát bên ngoài căn nhà, tờ thứ hai là vị trí, kết cấu chi tiết bên trong ngôi nhà, tờ thứ ba là hậu viện và các chi tiết được xây phía đằng sau, tờ thứ tư là hoa viên, ao sen cảnh và hòn non bộ, và tờ cuối cùng là bản vẽ các xưởng sản xuất hai bên trái phải của tòa nhà.

Tống chủ sự nhịn không được hung hăng nuốt nuốt nước miếng.

Cả tòa nhà này phải rộng bao nhiêu a?

Cũng đến năm sáu mẫu đi!

Nếu nhận làm tòa nhà xinh đẹp này thì có lẽ từ cuối tháng này trở đi cho đến cuối năm nay, ông cũng không cần nhận thêm mối làm ăn nơi khác nữa!

Đáng giá a!

"Tịnh phòng sao có hình vuông lớn độc đáo này là cái gì nhỉ? Còn có, còn có —".

Kỳ Huy Nguyệt: "....".

Đoạn Hành Vân nhàn nhạt nói. "Bồn tắm! Còn kia là đá cuội lát trên cỏ làm thành đường đi!".

"A!". Tống chủ sự và Tống thúc cùng kinh hô.

Đến đá cuội không đáng tiền, nằm đầy ở ven sông mà cũng còn có công dụng này à?!?

Hai người lại tiếp tục xem xét rồi liên tục chậc chậc lưỡi cảm thán.

Đến khi bàn bạc giá cả tiền công, thì sẽ chiếu theo tiền công theo giá thị trường ở bên ngoài vẫn trả, tiền công cho mỗi một thợ xây nhà trong một ngày là bốn mươi văn tiền, không cần bao cơm trưa. Còn phần tiền trả cho chủ sự thì đương nhiên không thể giống nhau, tiền công của Tống chủ sự là một trăm hai mươi văn tiền một ngày, theo như Đoạn Hành Vân đã tìm hiểu qua, cái giá này so với huyện thành tất nhiên là không đáng là bao, hai người bọn họ vẫn là nhờ vào mặt mũi Tống thúc mà lại một lần nữa chiếm được chỗ hời.

Việc cuối cùng là hai bên viết xuống văn thư, kí tên, ấn dấu tay lên trên và hẹn thời gian chính xác bắt đầu việc khởi công việc xây nhà.

Đoạn Hành Vân tiễn hai người Tống thúc và Tống chủ sự ra cổng, hắn kín đáo nhét vào tay Tống thúc một túi bạc mười lượng. "Tiền thuê xe đi lại, không đáng là bao mong hai người nhận lấy!".

Tống thúc há há miệng không muốn nhận thì bỗng nhiên bị Đoạn Hành Vân phát ra khí thế, lạnh mặt hù ngược về.

Tống chủ sự và Tống thúc: "....".

Vẻ mặt đó của ngươi thật là muốn tặng bạc cho chúng ta sao?

Chứ không phải là muốn cướp bạc?

Ở thời cổ đại, việc mua vật liệu xây dựng cũng không hề dễ dàng, chưa kể nhà hai người lại dùng đến ngói xanh lưu ly, thứ này phải đặt mua ở Chiêu Lâm châu phủ để người mang đến, ngoài ra còn vật liệu khác là gỗ, gạch, sau lại còn phải đặt đồ gia cụ mới — rất nhiều thứ phải lo!

Đoạn Hành Vân vài ngày nay liên tiếp đi trấn trên vài chuyến, thông qua Tiền chủ sự và Mã chủ sự thì đều đã liên hệ được tương đối.

Một lần này đã mất hơn sáu ngàn lượng, còn chưa tính đến tiền đặt đồ gia cụ và tiền công thanh toán theo ngày cho các chủ sự và thợ xây.

Kỳ Huy Nguyệt mếu máo đưa một vạn lượng ngân phiếu ra cho chồng mình.

Thật không lỡ tiêu!

Hơn nửa năm mới kiếm được hơn hai vạn lượng, nhoáng cái đã tiêu hết gần một nửa!

Mạ ngoài ruộng đã trưởng thành, cao đến gần mười năm phân, đã có thể nhổ lên cấy xuống ruộng.

Kỳ Huy Nguyệt chưa bao giờ làm qua mấy việc như cấy lúa này, y phải học từ từ cho nên tốc độ lúc đầu rất chậm.

Hai chân y ngâm trong nước, lưng khom xuống, tay trái cầm mạ, tay phải thì khéo léo dùng ba ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa, tách lấy ba bốn cây mạ rồi đặt vào trong đất bùn trong ruộng, ấn nhẹ nhàng làm sao để cây mạ đứng thẳng là được, sau khi cấy hết một vài hàng ngang một sải tay thì đi lùi về phía sau, tiếp tục cấy những hàng mới.

Hai người cấy lúa được một hồi, Đoạn Hành Vân cưỡng chế ôm người lên bờ, đi thẳng về nhà.

Kỳ Huy Nguyệt: "....".

Ta đang làm rất tốt mà!

Chỉ là tốc độ hơi chậm một chút thôi!

Đoạn Hành Vân vỗ nhẹ lên lưng tiểu tức phụ nhà mình một cái. "Vi phu đau lưng, chúng ta về nhà nghỉ ngơi! Em giúp vi phu đấm lưng một chút, lát nữa ta vào trong thôn thuê người đến hỗ trợ".

"À!". Kỳ Huy Nguyệt không hỏi gì, có lẽ cũng đã tự biết bản thân mình đang làm chậm tiến độ việc cấy lúa trong nhà.

Xong việc cấy lúa ruộng nước thì lại bận rộn gieo lúa mạch, lúa mì, trồng bắp, trồng rau ruộng cạn.

Cứ liên tiếp bận rộn như vậy mấy chốc đã đến cuối tháng, thời điểm hẹn Tống chủ sự trước đó, làm lễ khởi công xây nhà.

Xây nhà mới thì phải phá bỏ toàn bộ nhà cũ, phòng bếp và phòng chứa đồ trước sân.

Trước đó vài ngày đã từng thương lượng qua với Dương thúc và Dương thẩm, hai người tính toán ở nhờ nhà thúc thẩm vài tháng này, chờ đến khi nhà mới xây xong.

Vì thế, hôm nay dọn nhà thì Dương thúc, Dương Đào và Hồng thúc từ sáng sớm đã vội vàng chạy tới, phụ giúp hai người dọn dẹp vận chuyển đồ đạc sang bên nhà Dương  gia, chưa đến giờ cơm trưa Dương thẩm và Hồng thẩm cũng dọn sạp hàng ở bến tàu, cùng chạy về hỗ trợ một chuyến. 

Thời gian vừa qua, Kỳ Huy Nguyệt cứ rảnh rỗi thì lại thu một số đồ đạc đưa vào không gian, tuy vậy hiện tại đồ đạc trong nhà vẫn còn khá nhiều, đa phần là gia cụ quá cồng kềnh hay những chum vại thì đều quyết định để ngoài sân, phủ vải lên tránh mưa tránh nắng, còn đồ sinh hoạt lặt vặt cần thiết thì đều chuyển đi.