Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 87




Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu tự bỏ qua cảm giác không đúng từ tận trong nội tâm, khi mỗi lần hai người bọn họ lại hiểu thêm một chút về Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt.

Đôi bên dù là bên ngoài hay trên danh nghĩa, đích xác là quan hệ hợp tác làm ăn, cùng nhau buôn bán qua lại kiếm lời nhưng hai người bọn họ đều mang suy nghĩ, thật tâm muốn giao hảo với hai người Đoạn Hành Vân.

Không chỉ là do hợp mắt mà còn khá hợp tính cách của hai phu thê bọn họ!

Thông qua mỗi lần gặp mặt, sự hiểu biết của hai người càng là thứ đáng để bọn họ cảm thán!

Bận rộn liên tục nửa tháng cày bừa đất và ngâm thóc rồi lại gieo mạ, cuối cùng thôn dân trong thôn hay hai người Đoạn Hành Vân mới thoáng được nhàn rỗi vài ngày này.

Theo lời mời, lý chính và mấy người Cổ thúc, Thạch thúc đều mang gạo trắng, trứng gà nhà đẻ, rau củ trong nhà trồng được, ngoài ra còn có hai con cá trắm cỏ ba bốn cân, cùng đưa qua sang bên nhà Đoạn Gia.

Đoạn Hành Vân nhận lấy hai con cá nhưng gạo và trứng gà thì đều từ chối, đẩy trở lại để lát bọn họ tự mang về.

"Như vậy sao được a? Chúng ta được hai người các ngươi mời qua nhà ăn cơm thì phải mang theo chút đồ trong nhà tới, cũng không thể nào để hai người các ngươi chịu thua thiệt!".

"Vậy mới đúng, nếu các ngươi không thu mấy thứ gạo và trứng gà này vào thì chúng ta thật ngại ngùng!".

Cổ thúc và Thành thúc ngại ngùng nói.

Lý chính ngồi bên cạnh thoáng ngạc nhiên. "Ta có nói là Hành Vân tiểu tử và nhà hắn mời chúng ta qua ăn cơm sao?".

Lẽ nào ông quên chưa nói với ba người bọn họ rằng, Hành Vân hai người mời bọn họ tới nhà hôm nay do có chuyện muốn nói ư?

Đoạn Hành Vân: "....".

Cổ thúc, Trương thúc và Thạch thúc: "....".

Sao trước đó ngài không nói rõ a!?

Chúng ta tưởng nhà Hành Vân hai người muốn mời chúng ta tới ăn cơm!

Kỳ Huy Nguyệt bật cười. "Chính là mời các thúc hôm nay qua nhà dùng cơm a! Sẵn có cá lý chính thúc mang tới, ta làm canh cá cho mọi người nếm thử, còn mong các vị thúc thúc không chê tay nghề của ta không so được với các thẩm thẩm ở nhà!".

Bốn vị thúc thúc xua xua tay. "Nào có, nào có! Làm phiền nhà Hành Vân rồi!".

Bọn họ đã sớm nghe Dương huynh và Hồng huynh đệ hai người này, suốt ngày lải nhải bên tai rằng tay nghề nhà Hành Vân rất tốt, dù có là củ cải trắng trộn nhà bọn họ làm ra cũng đặc biệt thơm ngon, nghe nhiều đến mức bọn họ thực mong chờ, chỉ là bọn họ vẫn chưa có cơ hội được đích thân nếm thử mà thôi. Hôm nay, thấy hai người mời đến nhà, bọn họ còn tưởng là được mời tới ăn cơm ——!. Nghĩ đến đây, sắc mặt mấy vị đại thúc nông gia cả đời thành thật, đều không khỏi hiện lên vẻ ngại ngùng, bọn họ thường ngày cũng không ham ăn như vậy đâu!

Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt. "Vậy ta đành bêu xấu mà thể hiện rồi! Đương gia, chàng trước trò chuyện cùng các vị thúc thúc, ta xuống bếp làm cơm!".

"Ta trước giúp em làm cá!". Đoạn Hành Vân gật đầu.

"Hảo!". Kỳ Huy Nguyệt cười cong mặt mày.

Mấy vị đại thúc thấy màn này vào trong mắt thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tâm nhìn chân, ai lấy đều thầm nghĩ trong lòng, đôi tiểu phu thê nhà Hành Vân tiểu tử quả nhiên ân ái như lời đồn.

Đến khi cơm canh được nấu xong, Dương Đào và Kỳ Huy Nguyệt thay phiên dọn đồ ăn từ dưới bếp lên, khi thấy mấy vị đại thúc còn đang đứng thất thần chưa ngồi xuống bàn cơm được đặt trong sân.

Kỳ Huy Nguyệt bật cười. "Mọi người sao vậy!?".

Đoạn Hành Vân bê một nồi canh cá lớn thơm nức mũi đặt lên bếp lò nhỏ giữa bàn cơm, thấy vậy liền ngẫm nghĩ. "Có lẽ —— bọn họ vẫn đang chưa thoát ra được việc làm sinh ý trồng nấm mà vừa rồi ta nói!".

Kỳ Huy Nguyệt dở khóc dở cười.

Dương thúc bật cười ha hả. "Bọn họ chính là bị hai người bất ngờ ném ra một cái bánh nướng lớn, đập cho cả đám người đều đang choáng váng!". 

Lý chính và ba vị đại thúc đúng là đang bị bánh nướng nhân thịt lớn đập cho choáng váng, chiếu theo lời Đoạn Hành Vân vừa nói với bọn họ —— nếu sinh ý trồng nấm này có thể thành công, thì sau khi thu hoạch một lần mỗi một cân nấm sẽ bán ra với giá là mấy chục văn tiền, thì cũng tương đương với việc mỗi tháng một hộ gia bọn họ sẽ kiếm được ít nhất là mười mấy hai mươi lượng bạc, cây giống nấm và kĩ thuật trồng cùng chăm sóc thì có hai người cung cấp và hỗ trợ, ngay cả việc thu mua, người thu mua hai người Đoạn Hành Vân cũng đã tìm sẵn cho bọn họ, này còn không phải là bánh nướng nhân thịt rơi xuống hay sao!

Ngoài lý chính thì những người còn lại đầu tiên là mừng như điên, sau đó đều ngây ngẩn có chút không dám tin đây là sự thật.

"Trong thôn tất cả mọi người hiện giờ đều đang ngó mắt nhìn theo nhà chúng ta hai người, nếu chúng ta đưa ra sinh ý quá lớn cho mọi người lại sợ đưa đến phiền phức, lần này cũng chỉ là sinh ý nhỏ, người khác có ganh tỵ cũng không dám tranh đoạt, cũng giúp các thúc và người trong nhà bớt chút phiền toái. Sinh ý trồng nấm này thứ nhất là do giống nấm quý hiếm, khó nhân giống và khó khăn trong việc trồng —— cho nên giá cả tương đối khả quan, thứ hai là thích hợp với những hộ gia nhân khẩu ít người như mấy vị thúc thúc đây! Mới đầu sẽ tương đối khó khăn vì mọi người phải học hỏi từ cái đơn giản nhất, nhưng nếu sau này có kĩ thuật rồi thì tự mọi người mở rộng sinh ý thế nào, nhà chúng ta đều không quản tới! Nhà chúng ta chỉ giúp mọi người thu mua và bán ra, cũng coi như là hưởng chênh lệch giá cả! Nhưng nếu mọi người có thể tự tìm được mối buôn bán khác như tửu lầu hay nơi tiêu thụ thì có thể tự đàm phán! ". Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười chậm rãi nói.

"Hành Vân, nhà Hành Vân ——!". Mấy vị thúc thúc kích động không biết nói gì cho phải.

Thật ra mấy thúc còn muốn nói sinh ý trồng nấm kiếm tiền này không hề nhỏ chút nào!

Mỗi tháng thu nhập bằng cả hai năm của một hộ gia gộp lại, còn nhỏ sao!?

Lý chính thúc giọng nói cũng không xong. "Thật cám ơn hai ngươi, Hành Vân tiểu tử, nhà Hành Vân —— chúng ta chưa bao giờ giúp được hai người các ngươi chuyện gì, vậy mà còn nhận được cái đại ân tình này!."

Đoạn Hành Vân. "Lý chính thúc, ngài và các vị thúc đừng nói như vậy! Ngày chúng ta thành thân hôm đó, nhờ có Dương gia thúc thẩm một nhà và các ngài cùng đến giúp đỡ, hiện tại tức phụ ta đưa ra sinh ý này, cũng coi như là thay mặt chúng ta trả lại phần tình cảm này cho mọi người!".

"Ừ, ừ!". Lý chính và mấy vị thúc thúc vui vẻ không thôi.

Dù hai người không nhắc nửa câu đến việc mua bán kĩ thuật trồng nấm, còn dùng lý do là vừa tặng vừa giúp đỡ cho mọi người, nhưng lý chính và mấy vị thúc thúc đều tỏ vẻ cái này nên tính rõ ràng, bọn họ tính ra tuổi tác đều so với trưởng bối đã mất trong nhà của hai người tương đương, đâu thể nào không biết ngại ngùng hay lấy không phương pháp kiếm được tiền của hai tiểu bối, vì thế lý chính đề ra chuyện kí văn thư mua kĩ thuật trồng nấm từ tay hai người, với giá là một trăm năm mươi lượng bạc, được trả trong hai năm. Nghe đến con số một trăm năm mươi lượng, ba vị Cổ thúc suýt thì ngã ngửa, phải bình tĩnh lắm mới ngồi vững được, họ không phải là không muốn đưa ra, mà có bán cả nhà cũng không có số bạc đó! Nhưng nghĩ đến giá cả nếu sau này nấm bán ra thành công, lại có thể trả từ từ trong vòng hai năm chứ không phải trong một lần thì ai cũng nhanh chóng lấy lại niềm tin!

Ngay cả Dương thúc cũng tham gia vào một chân, dù hiện tại nhờ vào tiệm bán đồ ăn ở bến tàu Dương gia sinh hoạt cũng rất thoải mái, nhưng nhà nông gia có ai mà chịu an nhàn, trong khi lại còn là sinh ý kiếm được tiền.

Đoạn Hành Vân nói không cần một trăm năm mươi lượng, chỉ cần mỗi người trả năm mươi lượng, bạc vẫn như cũ trả trong vòng hai năm là được.

Mọi người nghe xong càng là vui mừng rối rít, phần ân tình này của hai người —— bọn họ đều nhận vào!

Văn thư kí xuống, ai lấy đều náo nhiệt cùng nhau ăn uống, khen tay nghề của nhà Hành Vân thật tốt, đồ ăn năm mới của nhà bọn họ cũng không có mùi vị ngon như vậy được đâu!

Chờ đến khi trở về nhà, mọi người liền đóng cửa chặt lại thương lượng cùng người trong nhà, ai lấy đều cảm thấy đây chính là cái đại ân của hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt dành cho bọn họ.

Đặc biệt là Cổ thẩm, thẩm thầm nghĩ mình ngày trước đúng là đồ cổ hủ thô lậu, nhãn mắt nhỏ. May mắn ngày đó lão đầu tử nhà thẩm mặc kệ thái độ của mình, mà kiên quyết mang gà mái trong nhà đi đến dự tiệc ngày thành thân của hai người tại Đoạn gia, nếu không thì cơ hội lần này cũng chẳng đến tay bọn họ!

Bắt đầu từ ngày hôm sau, mấy người lý chính thúc đều theo Đoạn Hành Vân và Dương thúc đi chặt trúc, về học làm giàn treo nấm, còn các thẩm và phụ nhân trong nhà đều theo hướng dẫn của Kỳ Huy Nguyệt đi đào đất về học làm phôi nấm và cách ủ đất.

Ngoài lý chính là biết vài chữ ra thì mấy người Cổ thúc đều là một chữ cũng không biết, cho nên hai người không thể viết từng bước ra giấy rồi giao cho mọi người là xong, vì thế —— trong quá trình hướng dẫn mọi người tất cả các bước cần làm, hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt đều kỹ càng tỉ mỉ giảng giải cho bọn họ vài lần, đến khi xác định mọi người đã ghi nhớ thì mới dừng.

Điều này dẫn đến mấy vị thúc thúc và hán tử trong nhà mỗi hộ gia, đều càng là ghi nhớ tận đáy lòng đối với sự rộng lượng và chăm sóc của hai người họ, còn mấy vị thẩm thẩm và tẩu tử thì càng là không biết làm thể nào để bảy tỏ lòng cảm kích, chỉ liên tục gạt lệ.

Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười, nhưng một lời đều không nói.

Cảm kích thì đương nhiên phải cảm kích rồi!

Nhưng —— các vị nên nhớ từ nay nếu mấy con hàng Kỳ gia, Tần gia và Trần gia có đến làm phiền hai người chúng ta thì các vị phải ra sức một chút nha!

Ngày thường cũng phải cô lập đám người thay chúng ta trút giận a!

Động tĩnh mấy ngày nay của đoàn người lý chính không nhỏ, người trong thôn đều lén lút bàn tán sau lưng chuyện gì đang xảy ra, bốn hộ gia nhà lý chính có lẽ đang được hai người Đoạn Hành Vân giúp đỡ làm sinh ý gì đó đi!? Nhưng không ai dám đến hỏi hai người Đoạn Hành Vân, sợ đắc tội hai người giống nhà Kỳ gia, Tần gia hiện tại. Thôn dân chỉ dám đến mấy hộ gia kia thám thính chút tin tức, Tần thẩm trực tiếp nói hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt đang hướng dẫn bọn họ làm sinh ý kiếm ra tiền từ việc trồng nấm, bọn họ chuẩn bị sắp tới sẽ làm về sinh ý này!

Thôn dân nghe vậy thì đều ngạc nhiên, nấm trên núi Lĩnh đâu thiếu gì, mọc đầy ra đó cũng đâu có người dám ăn, ai cũng sợ ăn nhầm phải nấm có độc, mỗi năm quanh đây đều có không ít người chết vì do ăn loạn nấm. Dù hiện tại hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt biết phân biệt nấm, trồng ra nấm ăn được nhưng —— nấm chỉ có giá vài văn tiền một cân, việc trồng nấm còn có thể kiếm ra bạc lớn sao!? Nghĩ vậy, mọi người đều thất vọng không thôi, cũng không hỏi nhiều nữa.

Lý chính và Tần thẩm một nhà còn đang bận rộn, nói thêm mấy câu liền đuổi mấy người tới hỏi thăm ra ngoài.

Thôn dân trong Đoạn Gia thôn bọn họ có vài kẻ thật hết sức phiền phức!

Mấy hộ gia nhà lý chính còn đang bận rộn chuẩn bị tiến hành việc trồng nấm, thì thôn dân lại thấy Đoạn Hành Vân xuất hiện một chuyến trong thôn.

Trải qua thương lượng giữa hai phu phu, cuối cùng hai người đưa ra quyết định, dù sao nhà hai người bọn họ bình thường cũng rất bận rộn, không thể cứ qua một đoạn thời gian lại mời người đến nhà ngồi được, tranh thủ lần này Kỳ Huy Nguyệt sẵn đưa ra vài phương pháp, Đoạn Hành Vân sửa qua và cải tiến lại thì để thôn dân tự nhau tiến hành.

Vừa tiện cho sinh ý hiện tại trong nhà hai người, vừa để thôn dân cùng nhau kiếm tiền.

Đoạn Hành Vân đi tới rất nhiều nhà nhưng không có đi vào ngồi, chỉ đứng ngoài cổng mỗi nhà một hồi, cùng đương gia mỗi nhà trò chuyện vài câu rồi nhanh chân rời đi, nhìn hắn rời đi thôn dân lại nhanh chóng tụ lại hăng say nghị luận.

Cuối năm, dù sao nhà hai người cũng phải cần một lượng lớn thịt heo để làm sinh ý thịt ướp muối, muối tương, xông khói và lạp xưởng, vì thế quyết định thu mua từ trong thôn, để thôn dân mỗi hộ có nhân khẩu đông nuôi từ ba đến năm đầu heo, các hộ gia còn lại thì trồng táo và trồng hồng, đáp ứng sinh ý làm giấm táo và bánh hồng trong nhà.

"Heo thì đáng tiền đấy! Mỗi nhà cố gắng nuôi ba đến năm đầu heo, cuối năm cũng thu được cả đống bạc! Nhưng nhà Hành Vân, chuyện trồng táo và hồng thì sao!? Trên núi quanh đây cũng có không ít táo và hồng dại, giá cũng chỉ đáng vài văn tiền, vào mùa chúng ta đi hái về cũng được a! Nếu lấy ruộng cạn và đất xung quanh nhà ra trồng cây thì không phải lãng phí sao!? Này ——không phải cuối năm thu về sẽ lỗ vốn rồi ư!?". Tính sao cũng thấy không khả thi nha!

"Nuôi heo cũng đâu có dễ! Một đầu heo tiền vốn đã là nửa lượng bạc, heo hàng ngày lại ăn nhiều như vậy, phải kiếm bao nhiêu rau dại mới đủ cho đàn heo năm con ăn đây!?".

Quanh thôn bọn họ toàn núi đá trơ trọi, cho dù có chăm chỉ đến đâu hay muốn lên núi nhổ rau dại cũng không có lấy một bụi mà nhổ!

Kỳ Huy Nguyệt nhìn các phụ nhân trong thôn mang theo thắc mắc đi tới, hiện tại đứng đầy trong sân ngoài cổng nhà mình, ai lấy đều đang bàn luận đến huyên náo ồn ào.

Y mỉm cười. "Để mọi người bỏ ruộng đất nhà mình ra trồng táo và hồng, tất nhiên là chúng ta có nắm chắc, mỗi một cân táo chúng ta thu mua từ mọi người sẽ là năm văn tiền, một cân hồng sẽ là mười văn tiền. Đất của thôn chúng ta không trồng được loại cây ăn trái khác, ngược lại táo và hồng dại khá dễ dàng, hai loại cây này ngày thường cũng không cần phải tốn tâm tư đi tưới nước, chăm sóc tỉ mỉ, sản lượng lại rất cao! Mỗi cây táo ít nhất cũng có thể thu về hơn hai trăm cân, hồng thì cũng là bốn năm mươi mỗi vụ. Tính ra —!!!".

"Tính ra mỗi cây táo và hồng cũng phải thu được một lượng bạc!". Một đại thẩm nhanh nhảu tính toán.

Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, nếu mỗi nhà bọn họ trồng được ba mươi gốc táo, ba mươi gốc hồng thì mỗi năm thu được bao nhiêu a!? Chưa kể —— một lần trồng cây chí ít cũng thu trái được mười hai mươi năm!

"Nhà Hành Vân, hai người thu mua hết được số lượng táo và hồng tất cả nhà chúng ta trồng ra sao!?".

Một vị đại thẩm dù đã rất kích động, muốn nhanh chóng trở về lôi tướng công kéo con mình đi xới đất để trồng táo và hồng, nhưng thẩm vẫn hỏi ra vấn đề quan trọng này nhất.

Lỡ như ai ở trong thôn cũng trồng nhiều táo dại và hồng dại như vậy, không bán ra được thì làm thế nào!?

Mọi người xung quanh cũng đang quan tâm vấn đề này, cho nên ai lấy đều nhìn chằm chằm hai người họ, chờ câu trả lời.

Kỳ Huy Nguyệt cười cong mặt mày. "Chỉ cần là táo và hồng dại của thôn dân Đoạn Gia thôn trồng ra, nhà chúng ta đều thu mua! Số lượng thu mua cũng không giới hạn, có bao nhiêu thu bấy nhiêu! Thu mua liên tiếp ít nhất trong vòng năm bảy năm sắp tới!".

Các phụ nhân nghe mà mừng như điên, rối rít khen hai người toàn lời hay, sau đó —— chạy về nhà hết!

Thoáng cái chỉ còn lại vài chục phụ nhân, nhà nhân khẩu đông, ngoài việc trồng táo và hồng thì cũng muốn nuôi thêm heo trong nhà. "Kia, cái kia —— nhà Hành Vân! Hai ngươi tuy còn ít tuổi nhưng kiến thức rộng rãi, có thể chỉ các thẩm phương pháp nuôi heo không? Đặc biệt là tức phụ Hành Vân, các thẩm trong thôn ai cũng thấy được ngươi là người mát tay, đến Hành Vân hán tử còn được ngươi nuôi thành trắng tròn thế kia, thì việc nuôi heo cũng không khó đâu ha!".

Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt: "...".

Mấy phụ nhân cười ngại ngùng.

Ta nuôi chồng ta mà các thẩm ví như nuôi heo!

Các thẩm là đang hỏi thật lòng ư?