Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 81




Trong lúc mọi người đang rối rắm, nên để ai xuống dưới, trước xem tình hình của Trương Tiểu Vân hiện tại có ổn không, thì Dương Thẩm đã gọi thêm người và đưa tới bên này, ngoài mấy vị đại thúc ra thì còn có hai hán tử chưa thành thân, ai lấy đều khỏe mạnh cao lớn, sức lực vô cùng tốt.

Đoạn Hành Vân lúc này mới tình nguyện làm người tốt đi "cứu người", hắn mỉm cười với tiểu tức phụ nhà mình một cái, rồi mới cùng hai hán tử kia bám vào cây cối, tảng đá bên sườn núi chậm rãi đi xuống dưới.

"Vân tiểu tử, cẩn thận chút a!".

"Nếu Trương gia cô nương ở bên dưới kia có gì không ổn, thì để Dương thúc ngươi về thôn gọi thêm người mang cáng và dây thừng đến cứu người lên!".

Đoạn Hành Vân gật đầu một cái rồi chăm chú nhìn đường đầy cát sỏi và đá tảng dưới chân.

Kỳ Huy Nguyệt nhận được tín hiệu ngầm của chồng nhà mình thì đảo đảo hai mắt, nhìn ngó xung quanh, cuối cùng là dán chặt mắt vào Triệu thị bên cạnh đang lo lắng bất an đầy mặt.

Sau một hồi chờ đợi, ba người Đoạn Hành Vân đã an toàn xuống đến bên dưới, nơi Trương Tiểu Vân đang nằm bất động dưới lưng chừng núi. Nhìn trên trán nàng ta có một vết thương đã bị rách da, máu đang không ngừng rỉ thì hai hán tử thành thật kia sắc mặt cũng vô cùng lo lắng.

"Đoạn hán tử, ngươi nói chúng ta nên làm gì để đưa người lên bây giờ?". Sau khi bọn họ lớn tiếng gọi một hồi, mà Trương Tiểu Vân đều không có đến một phản ứng, một trong hai hán tử bỗng nhiên lên tiếng.

Dù sao nam nữ cũng khác biệt, nếu cứu người lên thì tránh không khỏi việc tiếp xúc da thịt, cũng ảnh hưởng không hay đến thanh danh của cô nương nhà người ta, trường hợp nặng còn phải chịu trách nhiệm mà thú người về nhà cũng không chừng, nhưng khi nãy ba người bọn họ đều xuống tay không, hiện tại cũng không có cáng gỗ hay dây thừng, nếu không dùng tứ chi thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Đoạn Hành Vân câu môi cười, hai mắt phượng liễm diễm nói. "Hai vị chưa thành thân còn dễ nói, tại hạ đã thành thân —— Lại nói, mấy ngày trước tuyết rơi nhiều tiết trời lạnh lẽo, tại hạ có chút cảm lạnh, thân mình hiện tại hơi suy yếu, đường núi lại khó đi, nếu là một mình còn là hơi gắng sức, đây dù sao cũng là ôm theo một người trưởng thành như vậy...!!!".

Nói gì thì nói việc này cũng không thể rơi lên trên đầu hắn!

Hai vị hán tử nhìn người trước mắt cao lớn y như ngọn núi nhỏ: "....".

Ngươi suy yếu lắm sao?

Chúng ta hoàn toàn nhìn không ra a!

Hai người họ cũng không ngốc, trước sau đều đã nghe ra ý vị trong lời nói của Đoạn Hành Vân, trước đó trong thôn còn có lời đồn truyền ra nói, cô nương nhà Trương gia này có ý muốn gả bản thân vào cửa nhà Đoạn gia, làm thiếp cho Đoạn Hành Vân hắn, dù chỉ là lời đồn nhưng đồn lâu thành thật, ai biết sự việc kia rốt cuộc thực hư là thế nào!?

Nhất thời tình cảnh hiện tại có chút bế tắc, ai lấy đều cau mày suy nghĩ, vị hán tử còn lại đề nghị bọn họ nên đi lên, tìm hán tử Trương gia người thân của Trương Tiểu Vân đến.

Đoạn Hành Vân mỉm cười không đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói. "Trời lạnh thế này, Trương gia cô nương đã nằm ở dưới này một khoảng thời gian, nếu chờ được người đến, không chừng đã ——!".

Hai hán tử kia lập tức biến đổi sắc mặt, đúng là lo lắng không yên, bọn họ là hán tử nhà nông chân chính, tính tình có chút thật thà, nay thấy người gặp nạn lại còn có thể "sắp chết", ai lấy tâm trạng đều vô cùng rối rắm không yên.

Rất sợ chẳng may người này chết rồi thì liệu có oán trách bọn họ thấy chết mà không cứu không!?

Triệu thị thấy ba người Đoạn Hành Vân mãi không có hành động, nàng liền sốt ruột không thôi mà lên tiếng. "Tiểu cô——!! Ngươi tỉnh tỉnh a, Đoạn gia hán tử lập tức cứu ngươi lên!".

Kỳ Huy Nguyệt nghe lời này thì lập tức cảnh giác.

Trương Tiểu Vân nghe thấy lời này của tẩu tử nàng ta hô lớn ở phía trên thì nội tâm lộp bộp mấy cái, nàng ta nằm ở đây sớm đã bị gió thổi cho lạnh đến đông cứng cả người, vết thương trên trán dù nhỏ nhưng cũng thật sự là rách da chảy máu, còn đang đau xót không thôi. Nãy giờ chịu nằm yên bất động là chờ Đoạn Hành Vân xuống cứu nàng ta, hiện tại người thì đã xuống đến nơi một hồi rồi đấy, nhưng dường như hắn không có ý định chạm vào nàng ta, bảo nàng ta phải làm sao bây giờ!?.

Cuối cùng vẫn là không đành lòng thấy người nằm chờ chết mà không cứu, hán tử họ Ngô đành cắn răng hạ quyết tâm, cùng lắm là sau chuyện này hắn liền bảo cha nương trong nhà mời bà mối qua làm mai với nhà họ Trương vậy, còn hơn là để nửa đêm Trương gia cô nương này đến đầu giường tìm hắn. Chưa kể —— Trương Tiểu Vân từ trước tới giờ ở trong thôn bọn họ cũng được coi là một cô nương thanh tú xinh đẹp lại hiếu thảo, nếu thật phải chịu trách nhiệm thì hắn cũng không ủy khuất cho lắm!!

Hán tử họ Ngô tên Ngô Lương Tài cắn chặt răng nói. "Vậy để ta ——!!".

Thật đúng là dùng hết sức lực, cả máu và nước mắt để nói ra lời này!

Hán tử họ Thạch liền há há miệng muốn nói gì đó, hiển nhiên hắn không quá đồng tình với quyết định này của bạn tốt Ngô Lương Tài, theo hắn để tránh rắc rối không đáng có sau này, thì bọn họ nên gọi người thân của Trương Tiểu Vân tới.

Đoạn Hành Vân mỉm cười áy náy khi cảm thấy bản thân không giúp được gì. "Vậy chúng ta và Trương gia cô nương sắp chết này —— đành nhờ ngươi!".

Đặc biệt nhấn mạnh hai từ "sắp chết"!

Nội tâm Trương Tiểu Vân xoắn xuýt không ngừng, nàng ta nãy giờ nghe cuộc đối thoạn giữa Đoạn Hành Vân và hai hán tử kia đến nhất thanh nhị sở, sợ hãi lỡ người tiếp xúc với mình không phải Đoạn Hành Vân thì nàng ta và tẩu tử dựng lên màn kịch này còn có ý nghĩa gì!?

Khi Ngô Lương Tài đã chuẩn bị xong tâm lý lấy thân mình ra bồi vào để cứu người thì lập tức hành động, hắn đưa tay về phía Trương Tiểu Vân muốn ôm người lên ——!!!

Triệu thị ở phía trên thấy vậy thì hoảng hốt không thôi, nàng ta liền muốn la lên để đánh động cho tiểu cô đang giả vờ bất tỉnh ở bên dưới, thì Kỳ Huy Nguyệt nãy giờ vẫn luôn chú ý đến Triệu thị liền nhanh chóng đưa tay ra, che miệng nàng ta lại.

Triệu thị trợn to mắt ngạc nhiên quên cả vùng vẫy.

Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười nhìn nàng ta, dịu dàng nói. "Vị tẩu tử này, chúng ta không nên làm phiền mấy người họ ở bên dưới cứu người có biết không!?."

Dương thẩm, Dương Đào tinh ý ở bên cạnh nghe thấy thì không cần hỏi gì hết, liền đưa tay tới hỗ trợ Kỳ Huy Nguyệt.

Đại sư và mấy vị đại thúc: "....".

Trương Tiểu Vân vẫn "hôn mê bất tỉnh" nhưng lúc này hai mí mắt đã run lên không ngừng, đến khi cảm nhận được hai bàn tay của Ngô Lương Tài chạm vào nàng ta, nhiệt độ bàn tay đầy vết chai lạnh như băng của đối phương truyền qua nơi da thịt tiếp xúc thì nàng ta cảm thấy thật buồn nôn, liền ngay lập tức không cần biết đến hậu quả của việc này nữa, hét lớn một tiếng. "Đừng có chạm vào ta——!!".

Một tiếng hét chói tai này làm Ngô Lương Tài ngạc nhiên đến trợn tròn hai mắt, hai tay hắn vẫn đang giương ra giữa không trung không cử động.

Thạch hán tử nhìn thấy thì thành thật vui mừng hô lên. "Người tỉnh, cô ta tỉnh lại rồi!".

Ngô Lương Tài hồi thần cũng vui mừng, thoáng thở phào một hơi.

Đoạn Hành Vân không tiếng động lùi lại một bước, khóe môi cong lên, yên lặng chăm chú cảnh giác nhìn theo Trương Tiểu Vân.

Trương Tiểu Vân run rẩy mở mắt ra, sắc mặt trắng bệch, thều thào mở miệng. "Đoạn đại ca ——!!".

Nàng ta hai tay run rẩy muốn vịn tảng đá bên cạnh đứng lên, thì bất ngờ dưới chân đã lạnh đến co rút, không có một chút sức lực, nhưng vẫn thẳng tắp ngã nhào về hướng Đoạn Hành Vân đang đứng, không sai đến một ly. 

Kỳ Huy Nguyệt ở phía trên, hai mắt tinh như mắt cú, nhìn thấy một màn bên dưới thì 囧 ——!!

Mọa sư đóa trà xanh kia!

Ngươi còn có thể ngã đúng phương hướng hơn một chút nữa không!?

Đoạn Hành Vân nhanh mắt né sang một bên, nhưng Ngô Lương Tài đứng gần Trương Tiểu Vân nhất thì lại hoàn toàn khác, hắn bất ngờ giật mình mà phản ứng theo bản năng, nhanh tay đỡ lấy Trương Tiểu Vân.

Trương Tiểu Vân: "....".

Nàng ta phản ứng kịp nhanh chóng tát bay cánh tay đang đỡ lấy nàng ta của Ngô Lương Tài ra, rồi như né tránh rắn rết hay thú dữ mà lùi vài bước sang bên cạnh, cho đến một khoảng cách tương đối với hai hán tử kia, thầm nghĩ trong đầu thấy thật không cam tâm.

Ngô Lương Tài nhìn cánh tay mình bị đánh đau, hắn trưng ra sắc mặt thật khó coi, có ngốc hơn nữa cũng đã hiểu ra tình huống lúc này không đúng.

Thạch hán tử cũng là y như vậy, thấy bạn tốt mình đã ra tay cứu người, còn bị Trương Tiểu Vân coi như thú dữ mà né tránh, khuôn mặt vốn thành thật mọi khi, nay cũng biến đổi thành vẻ hung ác.

Muốn tính kế Đoạn hán tử, còn tính đến trên đầu bạn tốt của hắn!

Cô nương Trương gia này đúng là không biết tốt xấu!

Trương Tiểu Vân rét đến run cầm cập, sắc mặt trắng bệch, không có lòng dạ nào đi quản chuyện khác, nàng ta tự nhủ trong lòng, nàng ta không thể bỏ qua cơ hội này được, vì thế nàng ta cắn mạnh môi mình một cái, vẻ mặt thương tâm, hai mắt đo đỏ nhìn lên Đoạn Hành Vân. "Đoạn đại ca, đầu ta đang rất đau —— huynh giúp ta một chút, đỡ ta lên trên đó được không? Tẩu tử của ta có lẽ hiện giờ đang rất lo lắng cho ta!".

"Không phải vừa nãy cô vẫn an toàn xuống dưới đến nơi này đó sao, hiện tại chúng ta nhìn qua thấy cô cũng vô cùng khỏe mạnh a! Đến sức lực vừa nãy đánh người cũng không hề nhẹ nha!". Đoạn Hành Vân mỉm cười bình tĩnh nói.

"Hừ, người đó còn là người tốt không quản nguy hiểm muốn xuống cứu cô, vậy mà cô cũng không hề nương tay, chúng ta thấy cô là có thể tự đi lên đi!?". Thạch hán tử hừ lạnh nói một câu.

Ngô Lương Tài vẻ mặt càng là đen thui. "Ngươi nói —— cô ta tự mình đi xuống đây, mà không phải bất cẩn trượt chân ngã xuống như lời tẩu tử cô ta nói?". 

"Ta không phải ——!". Trương Tiểu Vân lắc lắc đầu phủ nhận.

Đoạn Hành Vân gật đầu. "Một đường lăn xuống chắc chắn sẽ đụng phải tảng đá cùng cây cối, đây các ngươi nhìn xung quanh một chút, cây cối đất đá xung quanh đều không có dấu hiệu bị người va chạm qua, chỉ có thể nói lên một điều —–— cô ta là tự mình cẩn thận đi xuống dưới này, còn xuống dưới này và dựng lên màn kịch kêu người tới cứu với mục đích để làm gì thì ta không biết, còn nữa, vết thương trên trán cô ta rất có thể là do cô ta tự mình gây ra, nếu là va đập phải đá tảng hay gốc cây thì ít nhất cũng phải có vết máu rây ra và rơi xuống đất mới đúng, ta nói có phải không!?".

"Không phải như vậy! Ta thật sự là bất cẩn ngã xuống a —— Các ngươi phải tin tưởng ta!". Trương Tiểu Vân ngạc nhiên đến tột độ, liên tiếp mở miệng giải thích nói mình không có làm như vậy.

Nàng ta có ngu ngốc hơn thì cũng biết, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì đây chính là nàng ta tự tìm cái chết.

"Đoạn đại ca, sao huynh có thể nói ta như vậy!?". Trương Tiểu Vân bật khóc đến thương tâm, dáng vẻ như bị người hàm oan.

Đoạn Hành Vân lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói một lời.

Ngô Lương Tài nhìn không nổi nữa, hung hăng trừng Trương Tiểu Vân một cái. "Còn không phải là muốn tính kế, mục đích để lôi kéo Đoạn hán tử hắn tới cứu người sao!? Nếu có sức lực như vậy, tỉnh táo như vậy thì hiện tại cô chắc chắn tự mình bò được lên trên nhỉ!? Hừ! Đúng là làm trò, hại chúng ta nãy giờ mất công lo lắng!".

"Chúng ta lên trên thôi!". Thạch hán tử trong lòng cũng rất bất mãn.

Đoạn Hành Vân gật đầu một cái.

Đám người bên trên đã nghe đến hết mọi chuyện, ai lấy cũng há hốc miệng nhìn sang Triệu thị, rồi lại nhanh chóng nhìn xuống Trương Tiểu Vân còn đang khóc huhu bên dưới.

Kỳ Huy Nguyệt cong môi nhìn Triệu thị. "Trương gia các người năm lần bảy lượt thật làm người mở rộng tầm mắt a!".

Trương lão gia tử và lão Đại Trương gia thật không thể tin được chuyện gì đang xảy ra, vừa hay tin lập tức chạy tới nơi này thì đúng lúc nghe được lời này của Kỳ Huy Nguyệt, làn da màu đen bóng trên khuôn mặt hai người cũng hiện lên màu đỏ nhạt không dễ thấy.

Mấy vị đại thúc chứng kiến tất cả cũng không biết nên nói gì, chỉ thở dài không ngừng, dù sao đây cũng là chuyện của Trương gia và Đoạn gia hai người.

Vị đại sư sắc mặt cũng là không mấy tốt đẹp, nghĩ là làm việc thiện nhưng cuối cùng lại thành ra —— dù sao chuyện này cũng không liên quan đến ông, ông nói gì cũng không thích hợp, thầm nghĩ ở nơi thôn sơn hẻo lánh như này, vậy mà cũng có thể xảy ra mấy chuyện lòng vòng mất mặt như vậy sao?

Dương thẩm còn đang ở bên khinh thường nói. "Năm lần bảy lượt muốn tính kế lên đầu Vân tiểu tử, thật không biết Trương Tiểu Vân này đến giờ sao vẫn chưa chết tâm!".

Dương Đào là cô nương chưa xuất giá, dù rất bất bình chuyện này thay Vân đại ca và Tiểu Thất muội muội của nàng, nhưng nàng không thể nói gì, vì thế chỉ đành cúi đầu im lặng.

Dương thúc trầm ngâm nói với Trương lão gia tử. "Trương huynh đệ, ta thấy Tiểu Vân nhà các ngươi cũng không còn nhỏ nữa, các ngươi là trưởng bối của nàng thì cũng nên vì nàng tính toán một chút, tìm bà mai mối đến luận bàn hôn sự đi thôi. Nếu không cứ như vậy thì —— truyền ra ngoài có chút không hay!".

Trương lão gia tử có khổ mà không nói được, chỉ đành hổ thẹn mà gật gật đầu, còn trừng mắt nhìn con dâu Triệu thị của mình một cái.

Triệu thị rụt cổ lại sợ hãi, hai chân cũng mềm nhũn cả ra, nàng ta tính ra cũng là một người tương đối an phận thủ thường, cũng không biết tại sao lần này bản thân mình lại lớn gan như vậy, không chịu được việc tiểu cô khóc lóc van xin mà thông đồng với nàng ấy làm ra chuyện tính kế người như này, còn không may bị người phát hiện, chờ trở về chắc chắn cha chồng và tướng công nàng ta sẽ không để yên cho nàng ta.

Trương Tiểu Vân vừa khó khăn leo lên đến nơi thì thấy cha và Đại ca của mình đã có mặt ở đây, sắc mặt nàng ta tái mét lại, hung hăng trừng qua Kỳ Huy Nguyệt.

Kỳ Huy Nguyệt đi đến vung tay lên.

"Chát", một tiếng vang giòn!

Mọi người há hốc miệng ngạc nhiên.

Trương Tiểu Vân bụm mặt không thể tin được mà nhìn đối phương vừa ra tay đánh mình. "Ngươi ——!!".

"Nếu ngươi còn dám làm ra trò gì kinh tởm hơn thế này, thì khi đó cũng đừng trách ta đánh trống khua chiêng một đường đến tận nhà ngươi, nói rõ mọi chuyện ngươi đã làm ra với tất cả thôn dân, để ngươi và một nhà ngươi từ nay mất mặt khi ra đường! Phu quân nhà ta có tốt thế nào thì cũng đã có ta, mấy kẻ ôm mộng tưởng vào cửa nhà ta hầu hạ hắn —— không có cửa đâu! Đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi, Đoạn Hành Vân hắn là phu quân của ta, là nam nhân của ta, các ngươi dám tơ tưởng hắn thì bước qua xác ta trước!". Kỳ Huy Nguyệt tiếp tục hung hăng trừng Trương Tiểu Vân một cái. "Đường đường là một hảo cô nương nhà trong sạch, vì cái gì mà suốt ngày tính toán muốn làm thiếp cho người khác, ngươi tự thân không thấy xấu hổ thì cũng phải biết xấu hổ cho người thân của chính ngươi a!".

Trương lão gia tử sắc mặt xanh trắng, mạnh mẽ đi đến kéo lấy cánh tay Trương Tiểu Vân lôi đi.

"Cha!". Trương Tiểu Vân bị nắm mạnh dẫn đến đau đớn, nàng ta giãy dụa hai cái.

"Ngươi còn ở đây chờ mất mặt nữa phải không?". Trương lão gia tử giận dữ nói.

"Thấy cũng không ngốc, hay là đầu óc có bệnh rồi?". Dương Đào nhịn không được mà lẩm bẩm một câu.

Đoạn Hành Vân đi đến, lôi khăn tay trong ống tay áo mình ra, cầm lên bàn tay tiểu tức phụ nhà mình, rồi tỉ mỉ lau sạch sẽ từng ngón cho đối phương. "Nói được rồi, sao phải động thủ như vậy, bẩn!".

Trương Tiểu Vân nhìn một màn này vào trong mắt, thương tâm đến thở cũng thở không nổi, Đoạn đại ca nói nàng ta bẩn sao!?

Kỳ Huy Nguyệt bĩu môi, đưa mắt nhìn nam nhân nhà mình.

Càng nhìn càng thấy —— chồng nhà mình quả thật chính là cái kiểu tình nhân trong mộng của hàng ngàn thiếu nữ!

Lam nhan họa thủy!

Sinh ra vốn đã đẹp rồi, hiện tại còn ăn mặc tuấn tú lịch sự như vậy, có khác gì cái bánh bao hai trứng full toping, vừa nóng hổi vừa tỏa ra mùi hương thơm ngon, còn thiếu điều muốn nói: Các ngươi mau tới ăn ta đi! Mau tới ăn ta đi nào!!!

Ối mọa ơi 囧!

Kỳ Huy Nguyệt bị suy nghĩ của mình hù cho rớt nửa cái hồn!

Quyết định từ ngày mai —— y tốt nhất nên kiếm vài bộ rách tả tơi của đám đệ tử Cái Bang cho chồng nhà mình mặc.