*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lên đến trấn trên, sau khi đánh xe bò vào nơi trông gửi qui định, mấy người bắt đầu cùng nhau đi vào khu đất trống nơi bày mở chợ phiên, người ra ra vào vào, khắp nơi đều là đầu người, Đoạn Hành Vân ôm lấy tiểu tức phụ nhà mình, khó khăn chen chúc đi qua đám người đông đặc.
Kỳ Huy Nguyệt vẫn theo thói quen thường lệ, ngó ngược ngó xuôi ưu tiên những sạp hàng nhỏ bày bán sơn trân trên núi, rất nhanh y đã tìm thấy đại thúc lúc trước bán nấm dại bày hàng ở gần đó, trên tấm vải bố lớn vẫn là thịt thú rừng tươi, chút da lông và vài rổ nấm cùng hạt khô. "Đại thúc!".
"A, là tiểu nương tử à!? Hôm nay có muốn mua nấm sao, ngoài nấm ta còn có mộc nhĩ tươi và hạt khô!". Đại thúc dường như vẫn nhớ ra Kỳ Huy Nguyệt là ai, dù chỉ mới gặp y một lần, khi đó y còn trả thừa cho thúc mấy chục văn tiền.
Kỳ Huy Nguyệt đã sớm nhìn thấy một rổ trúc đầy ú ụ toàn nấm mối*, y cười cong mặt mày. "Những thứ này thúc đều nhặt trên núi sao, vẫn rất tươi!".
(*Nấm mối)
Đại thúc gật đầu cười, thành thật nói với y. "Nhà ta ở Trấn Yên thôn, rất gần núi Tĩnh, tuy núi không lớn như núi Lĩnh, nhưng quanh năm không thiếu mấy thứ đồ sơn trân này!".
Kỳ Huy Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, lục tìm thông tin về núi Tĩnh và thôn Trấn Yên, nhưng —— không tìm thấy gì!
Đoạn Hành Vân khẽ cười. "Núi Tĩnh cách đây hơn sáu mươi dặm, đi về hướng Nam!".
Kỳ Huy Nguyệt gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đồng thời thầm nghĩ nơi đó cách thôn bọn họ quá xa, ngồi xe bò cũng phải mất đến hơn hai canh giờ, sâu lười trong lòng trỗi dậy, y đành phải gạt bỏ ý nghĩ tự đến đó một chuyến.
Sau khi mua hết ba rổ nấm mối, hai rổ mộc nhĩ tươi và một sọt tre nhỏ đầy hạt khô, lại mua hết cả chỗ thịt thú rừng thì Kỳ Huy Nguyệt kín đáo đưa cho đại thúc bán nấm năm lượng bạc.
Đại thúc chấn kinh, ngạc nhiên đến hai mắt trợn tròn. "Tiểu nương tử, đây —— không cần nhiều như vậy a!".
Kỳ Huy Nguyệt cười cong mặt mày. "Đây là bạc chúng ta muốn dùng để đặt hàng trước! Chờ đến đầu xuân năm sau khi tuyết tan hết, nếu đại thúc có nấm hay sản vật trên núi thì có thể để lại cho ta không? Nếu có cả thảo dược thì càng tốt, khi đó ta sẽ thu mua với giá cả thật cao so với trấn trên!".
"Chuyện này ——!!". Đại thúc hơi lưỡng lự, vì mỗi tháng thúc cũng chỉ đến chợ phiên bày sạp một lần, có khi bận rộn ngày mùa hay đi làm công xây nhà cho người ta xa nhà, thì thúc cũng sẽ không có thời gian.
Kỳ Huy Nguyệt cười nói. "Mỗi tháng cũng được, nếu thúc không thể đến thì có thể nhờ người thân trong nhà giúp thúc, đưa nấm đến nhà hai chúng ta ở Đoạn gia, thuộc Đoạn Gia thôn là được, ta sẽ trả công mỗi lần hai lượng bạc!".
Đại thúc nghe vậy thì gật đầu, sau đó lại lắc đầu. "Không đáng số bạc đó! Tiền công đi lại ngươi trả thêm mười năm văn tiền là được!".
Kỳ Huy Nguyệt bật cười, cảm thấy đại thúc này thật sự rất thành thật. "Thúc nghe ta nói, ta không những chỉ cần nấm này, mà còn cần thúc và người nhà giúp ta đào cả rễ nấm cùng đất của bụi nấm mọc trên đó lên giúp ta, không cần đào hết tất cả, mỗi loại chỉ cần đào một bụi lớn là được, với yêu cầu như thế thì hai lượng bạc này thúc xứng đáng được nhận a!".
Y còn chưa quên món bạc đầu tiên y kiếm được là nhờ vị đại thúc này!
Nấm tỏa dương —— thần dược hỗ trợ XXX yếu a!
Đại thúc sau một hồi ngẫm nghĩ thì liền gật đầu đồng ý.
Đoạn Hành Vân ôm tiểu tức phụ nhà hắn, bảo hộ người trong lồng ngực, khẽ cúi xuống hỏi. "Tức phụ năm sau muốn trồng nấm sao?".
Kỳ Huy Nguyệt cười tít mắt gật đầu, có vài thứ nấm quý hiếm nhưng số lượng rất ít, nếu có thể trồng xuống rồi kiếm được đầu ra thì sẽ kiếm được bạc, đầu ra có lẽ có thể cân nhắc đến chuỗi tửu lâu trong tay Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu bên kia. Thực ra kĩ thuật trồng nấm cũng không mấy khó khăn gì, nhưng ở thời đại này mọi người thường ưu tiên những thứ mọc ngoài tự nhiên, chưa kể hàng năm những người bị ngộ độc do ăn nhầm lẫn nấm có độc cũng không ít, vì thế cũng rất nhiều người không dám ăn nấm dại, tửu lâu mỗi lần thu mua nấm còn phải cần đến người biết phân biệt nấm có độc hay không đến giám định. Còn y —— thì lại khác a! Y muốn hàng ngày đều có nấm ăn, nấm vừa quý, vừa có tác dụng đối với sức khỏe như thế, có mệnh danh là "giai nhân của đầu lưỡi" cũng không ngoa nha, chỉ cần được nếm mùi thơm ngọt tự nhiên, mùi hăng hăng đặc trưng cũng đủ thấy mỹ vị. "Hiện tại đã là cuối năm sắp đến Tết, tình hình còn đỡ, nếu như là năm sau nhà chúng ta còn làm sinh ý lớn hơn, kiếm được nhiều bạc hơn thì tất cả thôn dân trong thôn sẽ không ngồi yên được nữa! Trồng nấm cũng là một cách có thể sinh lời!".
Đoạn Hành Vân nhíu mày.
Kỳ Huy Nguyệt lén lút xoa nắn tay chồng nhà mình vài cái. "Chỉ là tiện tay, đổi lấy một nơi an ổn cho một nhà hai chúng ta sinh hoạt!".
Đoạn Hành Vân miễn cưỡng gật đầu. "Tức phụ cứ đi làm những gì mình thích, ở phía sau có vi phu vì em mà —— ủ mưu tính kế!".
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Ủ mưu tính kế là thứ gì?
"Phải là bày mưu tính kế!!!". Y nhịn không được nhắc nhở thằng chồng nhà mình một chút.
Đoạn Hành Vân cong môi cười. "Tức phụ ta thông minh như vậy, ta đâu cần phải bày mưu tính kế cho em ấy, ta chỉ cần ở phía sau —— ủ mưu tính kế những kẻ mang ý nghĩ muốn đánh chủ ý xấu lên nhà chúng ta!"
Kỳ Huy Nguyệt nghe vào tai thấy có vẻ rất có lý, lời nói cũng rất êm tai, tức thì cười hí hí.
Đúng đó, ta rất thông minh ấy!
Lại mua sắm thêm một hồi, hai người vào trấn trong mua dầu thực vật, gia vị, chút đồ dùng vào dịp Tết —— từ nay đến khi tuyết rơi còn vài ngày, khi đó có thể đi mua sắm đồ Tết thêm một chuyến nữa, những gì còn thiếu thì lại tiếp tục mua bổ sung.
Còn gạo trắng thì không cần mua, bởi vì trước đó trong nhà hai người đã thu hoạch ba mẫu lúa nước, sau khi xát vỏ thì số gạo đó xem chừng có thể ăn đến năm sau cũng còn dư dả, đầu xuân năm sau khi đóng thuế thì dùng bạc ra thay thế.
Ở nơi này, tháng Ba hàng năm đều có quan sai đi tận nơi chuyên đi thu thuế cho triều đình, thôn dân xung quanh đa phần dùng lương thực dành dụm trong nhà từ năm trước để đóng thuế, mỗi nhà sau khi thu hoạch lúa nước sẽ để riêng ra ba phần đến đóng thuế, phần giữ để trong nhà ăn còn chưa đến một phần, còn đâu tất cả số lúa còn lại sẽ mang đi xát vỏ rồi mang lên trấn trên bán lấy bạc.
Dương thẩm từ xa lôi kéo tay Dương Đào như gió cuốn đi tới, thẩm nhìn ngược nhìn xuôi rồi thấp giọng nói bên tai Kỳ Huy Nguyệt. "Có biết ta vừa nghe được tin gì không?!". Mặc dù thẩm rất muốn y tự đoán nhưng chờ không nổi liền nói tiếp. "Nhà phu gia Kỳ Chu thị ở cổng Tây trấn bên kia, lần này hoàn toàn là chịu đủ rồi, làm người ấy mà chắc chắn là không nên tạo nghiệt!".
Kỳ Huy Nguyệt 囧.
Không phải thẩm nói muốn đi mua vải về may quần áo cho năm mới sao?!
Từ đâu hóng được chuyện này?
Nhưng không sao cả, miễn là —— có chuyện để ta cùng hóng!
Chưa kể —— thật ra ta là một người thù đặc biệt dai, nếu là chuyện liên quan đến mấy con hàng Kỳ gia kia thì ta rất thích ý đợi không kịp mà muốn nghe đấy!
Y vểnh tai lên một bộ dáng sốt ruột chờ Dương thẩm kể chuyện.
Còn nhịn không nổi mà muốn chà xát hai tay!
Dương Đào ở bên cạnh cũng vểnh tai áp đầu nhỏ vào —— cùng hóng!
Đoạn Hành Vân: "....".
Sở thích gì thế này?
Nguyên lai tin đồn truyền ra nói, Chu Vương Đồng của Chu gia kia và hai thư sinh khác làm ra chuyện vi phạm đến vấn đề nhân phẩm của người đọc sách, đều đã bị Huyện lệnh tước danh hiệu đồng sinh, nghe người ta lén lút nói sau lưng là do ba người gã có liên quan đến vụ việc con gái huyện lệnh và dã nam nhân ở trà lâu lần trước, nếu không phải ba người đó suốt ngày "lêu lổng" cùng Tiền Tố Tố ở bên ngoài thì cũng không xảy ra chuyện mất mặt như vậy!
Kỳ Huy Nguyệt há miệng 囧 thán phục.
Chuyện bí mật liên quan đến một nhà Huyện lệnh mà —— các ngươi cũng có thể đoán ra được tình tiết câu chuyện đến tỉ mỉ, chủ mưu và người bị hại cũng được phân vai diễn đến rõ ràng, thật làm người không nhịn được muốn bão Like!
Chưa hết —— Chu Vương Đồng kia ham mê cờ bạc, hay đến chốn hoa lâu ở cổng phía Nam là chuyện ai cũng biết, nhưng trước kia gã vì có công danh trên người cho nên mỗi lần đều là lén lút đi, ai mà ngờ thời gian này gã đam mê đến liều mạng, đi đánh bạc thì thôi đi còn vay bạc của đám người cho vay nặng lãi, cả vốn lẫn lời đã lên đến mấy ngàn lượng bạc, chủ xới bạc liền cho người đến Chu gia siết đồ, bắt ép gã trả nợ, ngay cả cửa tiệm tạp vật của gia gia nãi nãi gã có lẽ cũng không giữ được mà phải mang đi gán nợ rồi, chủ nợ còn đe dọa, nếu Chu Vương Đồng và nhà gã mà không trả đủ bạc cho xới bạc của họ thì sẽ chặt một tay một chân của gã!
Chặt tay chân sao?
Ồ, tình tiết này thật đủ làm người phải đứng lại bàn luận một phen!
Kỳ Huy Nguyệt nhịn không được thích thú cười đến cong mặt mày.
Đoạn Hành Vân cũng câu lên khóe môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Mua sắm hết thứ cần mua, mấy người cùng nhau vai đeo tay vác đến nơi gửi xe bò.
Vừa tới giờ ngọ, thôn dân cũng đang đổ dồn từ cổng trấn và chợ phiên đi ra đường lớn chuẩn bị bắt xe trở về thôn, có mấy phụ nhân trong thôn Đoạn Gia cũng đang đứng bên đường chờ xe la của nhà lý chính và Đỗ Lang thúc đi qua, vừa nhìn thấy mấy người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt xách đồ đặt lên xe bò thì ai lấy đều đưa mắt mang theo đánh giá nhìn sang.
Trong đó có một phụ nhân mập mạp cao giọng nói. "Ai ui, đúng là không tiếng động phát đại tài cho nên mới có bạc mua nhiều đồ thế kia! Nhìn nhìn nhà người có tiền trong tay rồi lại nhìn nhìn nhà chúng ta mà xem!".
Phụ nhân tiếng kêu rất lớn, làm người xung quanh đều nhìn về phía mấy người Kỳ Huy Nguyệt.
"Thật đúng là không nhìn ra, nha đầu Tiểu Thất Tứ phòng Kỳ gia lợi hại như vậy còn là một người biết kiếm tiền, Đoạn tiểu tử sau này sợ là sẽ phải đề phòng nếu không có rất nhiều người đến cùng hắn tranh cướp người đấy!". Một phụ nhân có đôi mắt nhỏ đứng bên cạnh cũng cười sang sảng góp vui nói.
Không tiếng động mà nhắc đến chuyện Kỳ Huy Nguyệt thiếu chút nữa bị mang đi làm thiếp cho nhà giàu trấn trên.
Đối với bọn họ chuyện ngươi xinh đẹp bị người có tiền có thế lực nhớ thương, muốn cướp về làm thê thiếp là chuyện chẳng vẻ vang hãnh diện gì, còn thấy vui khi người gặp họa.
"Biết kiếm tiền thì thế nào, dám cáo trạng một nhà gia gia nãi nãi lên đến Huyện lệnh, đánh cả Đại bá, Nhị bá và tiểu cô, loại người vô tâm bất hiếu như vậy, ai dám tranh đoạt lấy về nhà đây? Vẫn cứ là để Đoạn gia tiểu tử kia tự ôm lấy người đi thôi!". Phụ nhân mập mạp cười đến hai mắt híp tịt lại, giọng nói có chút chế giễu mỉa mai.
Có mấy phụ nhân thôn kế bên cũng ghé đầu qua đây hóng chuyện vui. "Có chuyện gì a?".
Mấy người ba hoa thì tự nhiên cũng sẽ không cần thiết biết được thực hư câu chuyện, bọn họ chỉ cần có thể nghe chuyện vui thì ai lại quan tâm mấy thứ đúng hay sai.
Sắc mặt Đoạn Hành Vân và một nhà Dương gia đã triệt để đen.
Kỳ Huy Nguyệt thì trái ngược hoàn toàn, y mới không quan tâm mấy phụ nhân này đang xướng khúc hay làm xiếc khỉ gì, bọn họ có thể chờ đến tận bây giờ mới cầm gậy đâm túi thóc chọc bị gạo thì —— cũng coi như là rất có sự nhẫn nại rồi!
Chưa kể, có khi đây còn là thân thích của đám người Kỳ gia lúc trước bị Huyện lệnh phạt trượng hình, nói đến chuyện này cũng phải nói về hành vi của vị Tiền huyện lệnh kia một chút, lão ta nể mặt Trác Túc Triệt mà hạ mình đến Đoạn Gia thôn một chuyến, thứ gì tốt cũng không đoạt được vào tay cho nên —— khi phạt trượng hình thì gom luôn cả đám thân thích của Kỳ gia vào phạt, gõ bàn tính thu hết sự phẫn hận của đám người này lên hai người Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt.
Thật mệt cho lão khi phải hạ thấp thân phận của bản thân để tới so đo cùng vài thường dân nhỏ bé như một nhà hai người y!
Kỳ Huy Nguyệt cong môi cười đến chói mù mắt tó của đám phụ nhân, vẻ mặt như muốn nói "các ngươi nói đúng rồi", y gật gật đầu nói. "Cũng không kiếm được nhiều lắm, mỗi ngày chúng ta cùng nhau đếm bạc lời ra, có chút mỏi tay mà thôi!".
Biện pháp duy nhất để bịt miệng đám người ba hoa này, cũng chỉ có thể mang thực lực và tiền bạc ra nói chuyện.
Hiện tại, bởi vì còn chưa chiếm được chỗ tốt từ một nhà hai người y, cho nên mới ghanh tị, cạnh khóe như thế, sau này thì nhất định bọn họ sẽ thay đổi thái độ mà cân nhắc cân nhắc.
Đoạn Hành Vân. "Đã nói với em rồi, việc đếm tiền lời vất vả như vậy thì để ta đảm đương là được, thấy e mỗi ngày đếm tiền thôi mà đếm đến đau tay như thế, vi phu không đành lòng!".
Kỳ Huy Nguyệt hớn hở cười. "Lần sau nghe chàng!".
Một nhà Dương gia: "....".
Mấy phụ nhân nghe hai người nói như vậy thì vẻ mặt càng khó coi, có cảm giác chính mình đang đánh ra một quyền, nhưng lại đánh vào bông.
Đoạn Hành Vân khẽ mỉm cười nhìn mấy phụ nhân. "Nhà chúng ta —— sẽ nhớ kĩ các ngươi!".
Phụ nhân mập mạp và người có vóc dáng nhỏ thó kia bất thình lình rùng mình một cái, thầm nghĩ bọn họ vừa nãy nước vào đầu hay sao, mà lại dám đi chêu chọc tên Đoạn Hành Vân hung thần này vậy?
Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm trèo lên thùng xe bò.
Thầm nghĩ trong lòng, đứng trước tiền tài thì danh hiệu "trùm thôn" của chồng nhà mình hình như không đủ phân lượng!
Trên đường trở về, Dương thẩm ngồi ở bên suy nghĩ hồi lâu rồi mới cân nhắc mở miệng. "Vân tiểu tử, Tiểu Thất, thẩm thấy không chỉ mấy người thân thích họ xa này của Kỳ lão gia tử Kỳ gia bên kia, mà thôn dân hiện tại ngày càng mất kiên nhẫn, năm sau các ngươi tốt nhất nên làm nhà mới, xây bốn cái tường vây thật cao, nuôi thêm vài con chó săn thật dữ, đề phòng đề phòng!".
Kỳ Huy Nguyệt gật gù, nguyên lai mấy phụ nhân vừa rồi thật đúng là thân thích của Kỳ Chấn và Kỳ Hạ thị a!
Y nhoẻn miệng cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay Dương thẩm hai cái. "Thẩm, hiện tại bọn họ có chút mất kiên nhẫn nhưng đợi tới năm sau thì tình hình có lẽ sẽ tiến triển tốt hơn!".
Dương thẩm nghe lời này thì biết hai người Kỳ Huy Nguyệt đã có ý định giúp đỡ thôn dân cùng nhau kiếm tiền. "Cần cẩn thận một chút, không phải nhà ai trong thôn cũng giống nhà ai!".
Có vài nhà trong thôn, tính tình thật sự không thể làm người ta thích cho nổi, so với một nhà Kỳ gia, Tần gia và Trần gia làm người chán ghét kia cũng phiền phức không kém.
Sau này, khi hai người Đoạn Hành Vân đưa ra chủ ý muốn giúp đỡ tất cả thôn dân cùng nhau kiếm tiền, mới đầu thì có lẽ bọn họ sẽ cảm kích, nhưng sau khi cảm kích qua đi thì sẽ nhịn không được mà so đo, vì cái gì bản thân họ kiếm được không nhiều so với nhà hai người Đoạn Hành Vân kiếm ra, cũng có thể còn sinh ra suy nghĩ, sinh ý kiếm tiền này có lẽ chỉ là đồ bỏ đi của hai người họ, cho nên mới dễ dàng giúp đỡ thôn dân cùng nhau kiếm tiền.
Có một số người chính là không biết nói lý lẽ như thế!