Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 72




"Hành Vân tiểu tử về rồi!".

Mọi người nhao nhao tránh đường cho Đoạn Hành Vân, còn không quên lấy lòng hắn, mà thi nhau không tiếc tay ném đá xuống giếng với đám người Kỳ gia, lý chính đã dặn bọn họ sau này đối đãi với hai người Đoạn Hành Vân và tiểu tức phụ của hắn khách khí một chút, hai người họ sẽ không tiếc đưa tay nâng đỡ bọn họ cùng kiếm tiền.

Nay có cơ hội thì phải tận dụng lấy lòng lấy lòng a!

Đoạn Hành Vân đi đến trước mặt tiểu tức phụ nhà mình, thấy đối phương mặc y phục phong phanh, giày trên chân cũng không biết đã bay đi đâu rồi, hắn khẽ cau mày rồi lại thở dài, cởi áo ngoài của mình ra bọc lên vóc dáng gầy gò trước mặt. "Có giận thế nào cũng không được để bản thân bị lạnh như vậy chứ? Ta thấy được thì thực đau lòng cũng thực tức giận!".

Dương Đào ngó ngược ngó xuôi, chạy tới nhặt giày về cho Kỳ Huy Nguyệt. "Tiểu Thất muội muội, mau đi giày vào! Đừng để bị cảm lạnh không đáng!".

Kỳ Huy Nguyệt mỉm cười nhìn Dương Đào, rồi ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Hành Vân. "Người ta muốn mang tức phụ nhà huynh đi làm thiếp cho người khác!".

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tức phụ nhà mình bị đông lạnh, hai tay cũng sưng đỏ không kém, hai mắt tròn vo con ngươi trong suốt đầy ủy khuất, Đoạn Hành Vân đau lòng. "Vi phu xả giận cho em được không? Bọn họ thích làm thiếp như vậy thì chúng ta mang một nhà đám người đó đi làm thiếp cho người khác!".

Kỳ Huy Nguyệt giơ tay ôm lấy hắn, cười hí hửng.

Chồng nhà mình tốt nhất!

Chồng về rồi thì mình không phải tự ra tay thu thập đám người kia nữa!

Đánh người cũng rất mệt đó biết không?

Và quan trọng là —— rất đau tay!

"Đoạn gia kia! Ngươi đừng quá phận ——!". Kỳ lão gia tử trợn mắt rung râu lên.

Nói mang một nhà bọn họ đi làm thiếp cho người, khác nào đang sỉ nhục cả một nhà bọn họ, chuyện này truyền ra thì ông ta còn mặt mũi nào nữa?!

"Ta quá phận thế nào? Một Kỳ gia vừa tham lam vừa không biết xấu hổ như các ngươi, năm lần bảy lượt bày trò, chèn ép, khinh khi tức phụ nhà ta trước mặt ta, ta còn không được đòi lại công đạo?". Đoạn Hành Vân câu môi cười, nụ cười không đạt đến ánh mắt, đôi con ngươi lạnh băng nhìn Kỳ lão gia tử, như nhìn một người đã chết.

Đám người này làm trò trước mặt hắn cũng đủ lâu rồi!

"Ta không chỉ đưa cháu gái, con gái, cháu dâu, con dâu ngươi đi làm thiếp mà còn đưa cả đám con trai cháu trai ngươi vào tiểu quan quán nữa kìa! Ngươi thử xem ta có dám quá phận không?". Khóe môi Đoạn Hành Vân nhếch lên càng sâu, khác hẳn với giọng điệu ác liệt vừa nói ra, làm người đối diện nhìn thấy thì không tự chủ được rụt lại thân mình.

"Không! Ta không muốn làm thiếp ——!!!". Kỳ Hạ Hoa vừa chạy tới nghe thấy lời này thì hét toáng lên.

Chỉ tiếc là không ai để ý tới nàng ta đang phát điên cái gì.

"Chuyện đưa thê tử nhà người khác bán đi để lấy bạc cho mình, phi lý như vậy cũng có thể xảy ra ở một thôn sơn dân dã nơi này sao? Đoạn huynh, Đoạn tẩu tử, các vị hương thân phụ lão, mọi người ngày thường đều phải tiếp xúc với đám người không nói lý, không hiểu biết này ư?". Lục Chấn Kiêu cảm thán một chút.

"Nói cũng đúng! Một hộ nông gia tầm thường nhỏ bé, mà cũng có gan lớn đến mức làm loạn pháp tắc qui củ chốn thôn quê bình yên này, là ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy? Hay nói chính xác hơn là ai làm núi dựa cho các ngươi, để các ngươi coi mình là lão thiên ở nơi đây?". Trác Túc Triệt cười ngâm ngâm nhìn một đám người mắt chuột gan hoẵng trước mắt.

"Các ngươi là người nào?". Kỳ lão Đại nhìn hai người đứng sau Đoạn Hành Vân, trên người họ ăn mặc đều là quần áo lụa là, không tầm thường, ngọc bội treo hông cũng phi thường cao quý thì bất chợt nảy lên tia đề phòng.

Kỳ Hạ Đông còn nghĩ có Mã chủ bộ —— một núi dựa lớn ở phía sau chống lưng cho bọn họ, cho nên bà ta ưỡn ngực giơ tay lên chỉ về phía Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu, nhìn nhìn lại thấy một nam nhân trung niên đứng sau cùng trong đám người bọn họ, trên người kia ăn mặc cũng sang quý không kém thì chỉ luôn vào mắng một lượt. "Đoạn gia tiểu tử kia! Ngươi đừng có nghĩ đem một số người ăn mặc quý khí về đây là dọa được chúng ta, nhìn những người này ăn mặc lịch sự, nho nhã lại đi giao du với một đứa bất hiếu và một kẻ hung ác như hai phu thê các ngươi thì chắc chắn cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì".

Trác Túc Triệt và Lục Chấn Kiêu nhìn về phía sau mình, khi thấy người bị chỉ đích danh là Tiền huyện lệnh thì cùng nhau cười lên. "Ồ!".

Đoạn Hành Vân nghe vậy thì câu môi cười, sau đó nói nhỏ bên tai tiểu tức phụ nhà mình.

Kỳ Huy Nguyệt 囧.

Huyện lệnh?

Ui chu choa!

Cái đùi này cũng không nhỏ nha!

Y đưa mắt đánh giá vị Huyện lệnh của Chiêu Lâm phủ, chỉ thấy đó là một đại thúc có chòm râu dê, diện mạo nhìn rất tầm thường nhưng đôi con ngươi hẹp dài hơi xếch lên thì không liên quan đến hai từ —— hiền lành chút nào!

Ý nghĩ muốn ôm cái đùi không nhỏ này cũng bị Kỳ Huy Nguyệt ném bay ra khỏi đầu!

Trực giác cho y biết, vị Huyện lệnh này không dễ chọc, nói đúng hơn là —— không nên dây dưa!

Tiền Huyện lệnh lẽ ra giờ này đang ở hậu viện ăn cơm trưa cùng mỹ thiếp vừa vào cửa không lâu, thì bất ngờ bị Tiểu công tử Quốc công phủ lôi lên xe, đi xe ngựa nguyên một đường xóc nảy đến nơi này, ông ta cũng chỉ nghĩ Trác Túc Triệt không muốn ra mặt cho nên để ông ta tới tạo uy phong, còn chưa đợi ông ta tạo được uy phong, thì vô cớ bị một phụ nhân điêu ngoa chỉ thẳng mũi mà mắng ông ta là "thứ không ra gì"!

Con mẹ nó, lão tử không ra gì thì cũng là quan phụ mẫu một huyện!

Một phụ nhân nông gia cũng dám chỉ tay vào mũi quan phụ mẫu ông đây!

"Huyện —— huyện —— lệnh đại nhân!?". Lý chính sắc mặt biến đổi, liền quỳ ngay xuống hô lớn.

Nãy giờ bảo sao lý chính cứ cảm thấy người này có chút quen quen mắt, không trách được ông không nhớ rõ mặt mũi vị Huyện lệnh này, bởi vì một năm chỉ có một lần các lý chính như ông mới được tiếp kiến Huyện lệnh một lần, chưa kể Đoạn Gia thôn cũng không có gì nổi bật cho nên chưa chắc mỗi lần gặp mặt thì lý chính đều được diện kiến trực tiếp Huyện lệnh đại nhân. Vì thế, nhìn thấy người nãy giờ mà ông chỉ có thể hơi ngờ ngợ, không dám xác định, nhưng khi nhìn kĩ lại thấy lệnh bài treo trên hông thì ông đã dám khẳng định người đến là Huyện lệnh đại nhân rồi.

Cả đám thôn dân vừa nghe thấy lý chính hô huyện lệnh liền đồng loạt quỳ xuống.

Tại sao huyện lệnh lại đến đây?

Lần này, Kỳ Hạ Đông kia lại dám nhổ râu trên mặt lão hổ, sẽ không liên lụy đến cả thôn đi?

Nhưng Kỳ Hạ Đông đã gả đi rồi, có liên lụy cũng là liên lụy đến Kỳ gia nhà mẹ đẻ, nhà phu gia bà ta và cùng lắm là người ở trấn trên!

Tuy rằng vừa nãy hầu như tất cả thôn dân đều ủng hộ việc Kỳ Huy Nguyệt đi báo quan một nhà Kỳ gia, đó là do phần lớn bởi vì bọn họ sớm đã chán ghét đám người Kỳ lão thái thích gây chuyện và tâm lý thích đi xem góp vui, nhưng bây giờ khi thấy được quan huyện rồi thì dường như ai lấy đều hoảng sợ, dân sợ quan đã là ý nghĩ thâm căn cố đế trong lòng mỗi người.

"Đứng lên cả đi". Tiền huyện lệnh trầm giọng lên tiếng, sắc mặt rất thối nhìn một lượt đám thôn dân quê mùa và đặc biệt là điêu phụ vừa chỉ vào mũi ông ta mà mắng kia.

Đám người Kỳ gia thất kinh, chân cũng đứng không vững, không hiểu cớ gì Huyện lệnh đại nhân lại đi cùng Đoạn Hành Vân xuất hiện ở nơi này?! Có ngu dốt đi chăng nữa thì đám người cũng nhanh chóng nhận ra một chuyện, so với núi dựa này của Đoạn Hành Vân mang tới, thì Mã chủ bộ sau lưng bọn họ khi đứng trước Huyện lệnh lão gia cũng chẳng được xem là thứ gì!

Thôn dân đứng bên cạnh lui ra xa đám người Kỳ gia một chút, chúng ta không có liên quan tới những người này đâu nha!

Đoạn Hành Vân thu lại khí tức bức người kia, che chắn tiểu tức phụ nhà mình đến kín kẽ phía sau lưng, quay người chắp tay với Tiền Huyện lệnh. "Huyện lệnh đại nhân, hôm nay nhân tiện đại nhân có mặt ở đây thì xin hãy làm chủ cho thảo dân và tức phụ nhà thảo dân ——!".

Hắn dùng giọng điệu bình tĩnh mà chậm rãi kể lại mọi sự việc đã xảy ra.

Kỳ Huy Nguyệt vùi mặt vào áo choàng của chồng nhà mình, lùi lại từng bước về phía sau, đứng lẫn vào mấy người Dương thẩm và Hồng gia.

Dương thẩm và Hồng thẩm không tiếng động, kín đáo kéo tay Kỳ Huy Nguyệt và Dương Đào lùi lại, hai thẩm dùng thân thể của mình đứng ra che lại hai người.

Dương Đào rất tinh ý, nàng cúi đầu cùng Kỳ Huy Nguyệt đứng chen chúc một chỗ.

Lục Chấn Kiêu ngạc nhiên nhìn thấy một màn này, khóe môi hắn hơi nhếch lên, thầm nghĩ ai nói tiểu cô nương nông thôn thì không tinh ý đâu, cũng biết nhìn mặt đoán tính tình vị Huyện lệnh đại nhân này đấy chứ!

Cô nương trưởng thành thành dáng vẻ xinh đẹp như vậy thì nên bảo hộ thật tốt chính mình!

"Ngươi bịa đặt! Đại nhân đừng tin hắn, hắn nói láo——!!". Kỳ lão thái dựng đứng lông tơ trên người, mặt mày tái mét gào lên với Đoạn Hành Vân.

"Vả miệng!". Tiền huyện lệnh trừng mắt nhìn đám người Kỳ lão thái. "Ta còn chưa cho phép các ngươi mở lời, ở đâu ra đến lượt ngươi hô to gọi nhỏ!?".

Không có quan sai đi cùng, phu xe của Tiền huyện lệnh chỉ đành nhận mệnh đứng ra, tay to vung lên hạ xuống.

Sau vài tiếng "chát, chát", máu tươi từ khóe miệng Kỳ lão thái đã nhiễu đầy xuống ngực áo, hai bên mặt cũng sưng đỏ đến lợi hại, hằn cả dấu ngón tay đỏ chói rõ ràng, mà Kỳ lão thái cũng không dám phản kháng chỉ "a, a" kêu lên.

Tất cả mọi người hay đám người Kỳ gia đều tái mét mặt mày hoảng sợ, không có kẻ nào cả gan dám đứng ra lên tiếng hay kêu oan nữa.

Kỳ Huy Nguyệt mặt không đổi sắc, híp mắt đánh giá vị Huyện lệnh đại nhân này, càng nhận định cái đùi này không thể ôm!

"Ngươi nói, Đoạn gia tiểu nương tử có còn là người trong gia phả Kỳ gia ngươi nữa không?". Trác Túc Triệt nhìn Kỳ lão thái nằm bò trên mặt đất, cả người chật vật không thôi.

Kỳ lão gia tử nghe hỏi đến mà cả người cũng run lên.

Ngày đó, Kỳ Huy Nguyệt dám đứng ra đòi viết đoạn thân thư, làm lão ta và một nhà Kỳ gia lão mất mặt, cho nên lão đã sớm gạch tên y và một nhà Tứ phòng con trai lão ra khỏi gia phả, giờ nhìn thấy y càng ngày càng sống tốt lại còn giúp mấy hộ gia trong thôn kiếm được bạc lớn, lão ta có hối hận cũng không còn kịp.

Kỳ lão thái "a, a" lắc đầu.

"Đã không còn là thân thích, khế ước đoạn thân cũng đã kí rõ ràng, vậy mà năm lần bảy lượt một nhà các ngươi còn đến Đoạn gia gây chuyện. Theo ta thấy các ngươi chính là khinh khi qui định của triều đình đề ra, tự coi mình là lớn nhất, muốn mưu phản tự đề ra pháp luật thay thế, muốn làm vương ở cái thôn này!". Sắc mặt Trác Túc Triệt bỗng nhiên thay đổi từ tươi cười thành lạnh lùng.

Từng tội danh Trác Túc Triệt đưa ra, có sức nặng đủ để trảm cả tam tộc một đám người Kỳ gia, đám người mặt mày trắng bệch, liên miệng vội vàng kêu oan, bọn họ nào dám làm những việc đại nghịch bất đạo như mưu phản, tự xưng vương một cõi, xin đại nhân minh giám!

Thôn dân nghe mà cũng hoảng hốt không thôi, ai cũng thầm nghĩ Kỳ gia lần này chắc chắn là xong rồi!

"Tiền đại nhân, còn làm phiền đại nhân hôm nay làm chủ cho huynh đệ của ta và tức phụ của hắn, phạt thật nặng đám người tham lam ngu muội này, mục đích làm gương cho thôn dân Đoạn Gia thôn và mười năm thôn xóm trăm dặm Chiêu Lâm huyện chúng ta!". Cuối cùng, Trác Túc Triệt cũng dừng việc hù dọa đám người Kỳ gia, hắn chắp tay về phía Tiền huyện lệnh.

Tiền Huyện lệnh cũng đang khó chịu không thôi, gật đầu, rồi vung tay lên nhả ra từng chữ nặng như ngàn cân lên đám người đang bò lê lết trên đất bụi. "Kỳ gia một nhà, khinh khi pháp luật triều đình, quen thói làm loạn, bản quan hạ lệnh: nội trong tam tộc Kỳ gia, không phân nội ngoại, thân thích xa gần, nữ tử đã gả đi, phu gia làm rể! Hán tử thì phạt năm mươi gậy, nữ tử thì phạt hai mươi gậy! Riêng Kỳ Chu thị thêm tội danh sỉ nhục mệnh quan triều đình cũng đánh năm mươi roi. Thi hành ngay tại đây, đánh cho thật đau, để các ngươi phải nhớ rõ!".

Năm mươi gậy đánh xuống còn không chết người sao?

Uông thị và đám thân thích Kỳ gia nghe mà bủn rủn hai chân, thét chói tai.

"Kỳ Hà thị, Kỳ Chấn! Các ngươi lũ ngu xuẩn này, chính các ngươi hại chúng ta a!—— Đại nhân, oan uổng quá!".

"Không có, đại nhân là chúng ta hồ đồ, là chúng ta bị người xúi giục nên mới gây ra chuyện này a!". Kỳ lão Đại, Kỳ lão Tam Kỳ gia dập đầu khóc lóc, xin tha.

"Là ai xúi giục ngươi?". Trác Túc Triệt híp mắt hỏi.

"Trước đây là nương chúng ta thường ra chủ ý, chúng ta chỉ biết làm theo! Còn chuyện hôm nay là do nó, chính nó và phu quân của nó là Chu Văn Hạo nói với chúng ta, Mã chủ bộ trên trấn trên muốn nạp thiếp, chỉ cần đưa Kỳ Huy Nguyệt vào hậu viện của Mã chủ bộ thì sính lễ trị giá mấy chục lượng bạc và bí phương trong tay y đang làm sinh ý có thể kiếm được bạc lớn đều có thể đoạt được vào tay, là chúng ta không có mắt, đại nhân xin đại nhân tha tội. Chúng ta mờ mắt là do bị người xúi giục!". Kỳ lão Đại Kỳ Thuận một bên kéo Kỳ Hạ Đông đang run rẩy ra, một bên khóc lóc lớn tiếng nói.

Đoạn Hành Vân và Kỳ Huy Nguyệt nghe đến đây thì đồng thời híp lại hai mắt, tên khốn Kỳ Thuận này đúng là mồm mép không thôi, đến lúc này còn muốn đánh lạc sự chú ý của vị huyện lệnh này lên phương pháp đang kiếm tiền của một nhà hai người họ.

Tên này tính ra vẫn còn chút đầu óc a!

Tiền huyện lệnh nghe đến bí phương kiếm được bạc lớn thì tâm tư cũng lay động hai cái, đối với tiền tài ai lại chê, chưa kể còn là cái bí phương gì mà có thể kiếm được bạc lớn nữa chứ!

Nhưng Tiền huyện lệnh cũng không ngờ, nguyên lai việc này bắt nguồn từ Mã Vấn Tư cấp dưới của ông ta, nghĩ đến đây hai mắt ông ta lóe lên vài cái thâm trầm.

Trác Túc Triệt cười híp mắt nhìn Tiền huyện lệnh, rồi dừng trên người Kỳ Thuận. "Ngươi là muốn nói đến bí phương làm đồ ăn và củ cải muối chua trong tay Đoạn huynh và Đoạn tẩu tử sao? Trước đó không phải hai người họ đã bán cho ta rồi, vậy thì hiện tại chính là của ta a! Vậy mà cư nhiên các ngươi còn dám nhớ thương đồ trong tay ta ư? Đồ trong túi ta dễ dàng để người ta đoạt được vào tay như vậy sao? Ta thấy ngươi chính là kẻ có rắp tâm, biết sai không sửa, tội nặng càng thêm nặng, Tiền đại nhân, ta nghĩ kẻ này phải đánh một trăm gậy làm gương cho kẻ khác!".

Kỳ Thuận ngây người, tại sao lại không giống như những gì gã nghĩ, không ngờ bí phương trong tay Kỳ Huy Nguyệt đã được y sớm bán cho vị công tử nhà giàu này.

Tiền huyện lệnh sắc mặt trắng xanh luân chuyển, lời này nghe thì giống như Trác Túc Triệt đang nói cho đám người ngu xuẩn kia, nhưng thực chất lại chĩa mũi dùi về phía ông ta có phải không?

Đám người Kỳ lão gia tử và Kỳ lão thái trong lòng giờ rối như tơ vò, năm mươi gậy này chẳng phải muốn bức tử một nhà họ sao?

Đánh xong rồi thì liệu còn ai sống sót không?

Nay lại thấy Đại nhi tử của mình đổ hết lỗi lầm lên đầu một mình mình, Kỳ lão thái tức đến méo miệng, cho dù trước đây đều là do bà ta đưa ra chủ ý gì kia, nhưng bọn họ phận làm con không phải lúc này nên nhận hết lỗi lầm vào mình, để bà ta tránh được kiếp roi đòn này sao? Không được, bà ta không cam tâm!

Kỳ Hạ Đông há miệng nhìn theo Đại ca bà ta, trợn trừng mắt không thể tin được những gì Kỳ Thuận vừa nói.

Nếu cứ im lặng chịu nhận tội danh này và quan trọng là liên lụy đến tướng công bà ta cũng bị đánh năm mươi gậy, dẫn đến tàn phế hay mất mạng thì khi bà ta trở về nhà phu gia, mẹ chồng bà ta còn không hưu bà ta ư? Kỳ Hạ Đông gào lên đầy thê lương. "Đại nhân! Oan uổng a ——!".

Thôn dân nhìn người một nhà Kỳ gia chó cắn chó thì khinh bỉ không thôi, đúng là cùng một cái đức hạnh.

Tiền huyện lệnh sắc mặt sa sầm, lớn tiếng nói, át đi giọng đang gào thét của đám người Kỳ Hạ Đông. "Cứ chiếu theo lệnh vừa rồi bản quan phán quyết, thi hành đi!".