Xuyên Qua Nhà Có Hảo Phu 2

Chương 4




Phó Thần xem chừng cũng đã đủ, hắn buông tay ra.

Trác phu nhân dưới tình huống không phòng bị, trong khi cổ họng bà đang đau rát đến khó thở, thì bị thả xuống cái "bịch", bà ngã sấp xuống sàn nhà trải thảm bên dưới chân. Há miệng thật lớn hít vào từng ngụm không khí, ho đến sặc sụa, bộ dáng chật vật đến thảm hại.

Hà tổng thống cau mày nhìn Phó Thần lại nhìn Trác phu nhân. "Ai có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra vậy?".

Phó Thần không để tâm đến Hà tổng thống, hắn khom người xuống, đối diện ánh mắt Trác phu nhân. "Sợ sao? Vừa rồi gần cái chết như vậy, bà có cảm thấy sợ hãi không?".

Trác phu nhân sắc mặt tái mét, trên cần cổ trắng nõn còn in rõ dấu tay xanh tím, đồng tử bà khi đối diện cùng Phó Thần không tự chủ được mà co rụt lại, tránh né ánh mắt hắn. "Khụ, khụ".

Bà không dám nghi ngờ, vừa rồi —— nam nhân này chính là muốn bóp chết bà!

Nếu không có chồng bà ở đây, có khi hôm nay bà thật sự đã bị nam nhân này bẻ gãy cổ hoặc bóp đến chết.

Tại sao một nhân loại bình thường như Phó Mặc Thần lại có thể dễ dàng khống chế được một dị năng giả cấp Bốn như bà được?

Điều này sao có thể?

Phó Thần Hắn hơi nheo đuôi mắt, khóe miệng hơi nhếch lên như đang cười, nụ cười nhìn dịu dàng ưu nhã nhưng từ người hắn lại toát ra một khí chất rất đáng sợ khiến người khác không dám nhìn thẳng. "Cũng biết sợ à? Vậy —— lúc bà sai phái ba dị năng giả cấp Bảy đến hù dọa vợ con tôi thì không nghĩ đến hành động như vậy cũng sẽ dọa sợ vợ con tôi sao? Vợ tôi mảnh mai lắm, con tôi lại còn nhỏ như vậy, hai người họ cũng sẽ bị dọa a! Bà, nói, thử, xem, Trác, phu, nhân!".

Đồng tử Hà tổng thống co rụt lại, đưa tay run rẩy chỉ Trác phu nhân. "Bà —— bà... bà dám... ba dị năng tổ chức ám sát kia chính là do bà phái đến? Trác Vận Linh!".

Hai mắt Hà tổng thống đỏ đến đáng sợ, bên trong chứa đầy tơ máu, khóe mắt như muốn nứt ra. "Bà nói, có phải là bà làm không?".

Trác phu nhân lắc đầu nguầy nguậy, cổ họng đau đến không thể phát ra âm thanh, nước mắt sợ hãi rơi đến xoạch xoạch trên khuôn mặt được bảo dưỡng đến tỉ mỉ.

Phó Thần ném chiếc điện thoại trên tay xuống trước mặt Trác phu nhân. "Muốn dùng cái lý do sứt sẹo đó để chia rẽ tôi và vợ tôi thì bà quả thật ngây thơ. Người ở bên em ấy vài chục năm này là tôi chứ không phải các người, bà nghĩ tôi có thể buông tha cho bất cứ ai đụng tới vợ con tôi sao? Cho dù là bà chỉ có ý hù dọa thôi cũng không thể!".

Hắn đứng lên chỉnh sửa lại nếp nhăn trên âu phục ngay ngắn lại, cử chỉ thoải mái như mọi việc đã đến hồi kết, thong dong cất bước ra ngoài cửa. "Bà là nữ nhân đầu tiên đáng để tôi ra tay đấy!".

Sau vài bước chân hắn lại dừng lại một nhịp, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêng nghiêng sang bên trái một độ cung hoàn hảo. "Nếu còn lần sau, tôi không chỉ nói suông với mấy người đâu, vợ con tôi tổn hại một cọng tóc hay chỉ một cái giật mình, Trác gia của bà, Hà gia hay chính bản thân bà —— tôi sẽ treo mấy người lên đỉnh cao ốc New Day vài ngày".

Lần này hắn rời đi thật, tiếng giày da nện đều đều trên sàn nhà bóng loáng vọng lại.

Trác phu nhân ngã sấp trên mặt thảm, cất tiếng khóc nức nở, không biết là do còn sợ hãi hay do thấy phẫn hận, bà chưa bao giờ bị một ai đối xử như vậy qua, đôi môi nhạt màu đã tứa máu, bà cắn môi im lặng, giọt máu đỏ trôi vào kẽ răng trắng, nước mắt đã nhuộm ướt cả mặt.

Hà tổng thống lạnh lùng nhìn người vợ đã cùng mình kết tóc đến hơn năm mươi năm. "Tôi thật thất vọng vì bà, chuyện này bà tự nên giải thích với Ý Nguyện đi, còn Ý Nhiên bên kia, bà đừng hy vọng làm ra trò gì nữa. Từ nay, tốt nhất bà không nên ra khỏi cửa nhà một bước để tránh có ngày bà tự hại chính mình và hại tất cả mọi người".

Dứt lời ông cũng rời đi.

Trác phu nhân trợn mắt nhìn theo chồng mình, thật không thể tin được, đây là ông muốn giam lỏng bà sao?

Bà muốn gào lớn phẫn hận trong lòng.

Bà đã làm gì sai?

Con trai cả của bà lẽ ra phải nên cưới vợ sinh con, chứ không phải ở cạnh một tên đàn ông, ở nhà nội trợ và sinh con cho hắn.

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì danh dự của một nhà Hà gia, Trác gia trăm năm hào môn sẽ để đi đâu?

Bọn họ sẽ bị chê cười, bị mang ra nhàn thoại như thế nào?

Tại sao không có ai hiểu cho nỗi lòng của bà?

Chỉ có làm như vậy, để con trai cả của họ nhận ra rằng ở bên cạnh Phó Mặc Thần rất nguy hiểm, thời thời khắc khắc không an toàn thì y mới nguyện ý rời bỏ khỏi hắn.

Quay trở lại Hà gia hoặc để y đi tìm một tiểu thư nào đó môn đăng hộ đối rồi kết hôn.

Mọi việc như vậy không phải là rất tốt đẹp sao?

Bên ngoài lúc này Quân đội và Cục cảnh sát đã sớm có mặt, nhưng không nhận được hiệu lệnh từ Hà tổng thống, cho nên cả đám người chỉ biết chen chúc đứng nhìn nhau trong sân.

Phó Thần không rảnh nhìn đám người xa lạ, hắn lên xe rời khỏi, đám thành viên Thần Nhiên SR cũng lên đoàn xe theo sát ngay phía sau, đến ngã rẽ lớn trên đường cao tốc thì chia thành hai đường, di chuyển về hai hướng khác nhau.

"Boss, còn tên dị năng giả hệ Thổ này nữa, hắn được Trác phu nhân thuê nhưng thực chất hắn lại là cấp dưới làm việc cho Triệu gia". Tần Chúc đưa máy tính bảng mini qua cho Phó Thần, tập file bên trong đã được mở ra, thông tin khá đầy đủ và chi tiết.

Phó Thần rũ mắt nhìn vào màn hình, không nói lời nào.

Đến khi gần về đến cao ốc New Day, hắn mới nhàn nhạt lên tiếng. "Chuyển cho Hà Ý Nguyện đi, hắn biết nên làm gì".

"Vâng, Boss!".

Xe dừng lại sảnh trệt tòa nhà.

Hà Ý Nhiên và Màn Thầu đang ngồi xổm trên bậc thang đi lên tại cửa lớn, ngáp lên ngáp xuống một hồi.

Một lớn một nhỏ khi nhìn thấy xe của nam nhân nhà mình trở về thì lập tức ngồi thẳng lưng lại, xắn tay áo lên, tập trung tinh thần đủ mười phần, chuẩn bị sẵn sàng lao ra chất vấn lão chồng/ lão ba của mình.

"Cạch!". Tần Chúc xuống xe đầu tiên.

Hà Ý Nhiên và Màn Thầu 囧囧: "....".

Mỹ nữ tiểu Tam siêu cấp nóng bỏng đâu?

Bông sen trắng tiểu Tam mỏng manh yếu đuối đâu?

Trà xanh đến không thể xanh hơn được đâu?

Sao lại là hán tử thân cao mét chín, tay vượn eo sói thế này?

Hù chết người!

Tần chúc xuống xe thì nhanh chân chạy sang cửa bên kia ghế sau, mở cửa xe ra giúp ông chủ nhà mình.

Phó Thần đã sớm nhìn thấy một lớn một nhỏ nhà hắn đang ngồi chồm hỗm ở cửa lớn ra vào, nhìn vẻ mặt hai người lúc này, sắc mặt hắn rất chi là vi diệu.

Lái xe và Tần Chúc cũng hơi ngơ ngác, nhanh chóng chào hỏi rồi lái xe chạy mất dạng.

"Tiếc là Tần Chúc kia không phải là mỹ nữ nóng bỏng, có vòng một cup D đi?". Phó Thần cười như không cười nhìn một lớn một nhỏ nhà mình.

Hà Ý Nhiên hồi thần: "....".

Màn Thầu nội tâm nhăn nhó nhưng mặt ngoài lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nói. "Ba đi đâu về vậy nha? Con đã nói với mama là ba rất bận rộn rồi mà, nửa đêm còn phải ra ngoài làm việc, sau này mỗi bữa con sẽ ăn thêm hai chén cơm lớn để nhanh nhanh trưởng thành, còn giúp đỡ ba trong công việc của cty nữa".

Hà Ý Nhiên nhìn sang thằng con út dối trá miệng dẻo quoẹo nhà mình: "....".

Rõ ràng vừa nãy con còn nói chờ ba con trở về, ta nên lập tam chương ước pháp nữa kìa!

Phó Thần lười vạch trần thằng con út nhà hắn, hắn cúi xuống ôm tức phụ lên. "Ra ngoài cũng không biết mặc thêm áo, chờ ta lâu chưa?".

Màn Thầu nhìn ba và mama bé rời đi thì khẽ thở phào ra một hơi, bé con cũng nhanh chóng ôm Tiểu Hoàng lên lẽo đẽo theo sau.

"Anh đi đâu về vậy?". Hà Ý Nhiên ôm lấy cổ nam nhân nhà mình.

"Không phải đi ngoại tình a!". Phó Thần câu môi cười.

Hà Ý Nhiên: ">_<".

Nửa đêm có lẽ Phó Thần đi xử lý vụ việc xảy ra hồi chiều nay, Hà Ý Nhiên dù biết năng lực của nam nhân nhà mình nhưng y vẫn lo lắng, nhưng khi nghe thấy Phó Thần nói hắn đến Hà thị thì y ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt mờ mịt thấy rõ.

Phó Thần thấy vậy cũng không nói thêm điều gì nữa, trời đã gần sáng rồi, hắn tắm rửa sạch sẽ rồi ôm vợ nhà mình ngủ một giấc đến khi tự tỉnh lại.

Nhìn bữa sáng phong phú được tức phụ chế biến theo bữa sáng của người Nhật, trên bàn cơm có cơm trắng, súp miso, cá nướng, salad cá hồi, tempura, kim chi, rau ngâm,... còn có một đĩa cơm cuộn rong biển nhỏ dành cho con trai, Phó Thần cảm thấy hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Tức phụ hắn có lẽ sẽ khó chịu khi biết chính bản thân em ấy và con trai bị Trác phu nhân tính kế nhưng em ấy sẽ không đặc biệt để bụng, vì căn bản không còn bao nhiêu tình cảm cho nên sẽ không đặc biệt đau lòng.

Chỉ còn lại một chút dư vị khó chịu.

Hà Ý Nhiên đặt một ly trà bên cạnh Phó Thần, sữa nóng cho con trai thì bắt đầu cười tít mắt. "Ăn cơm thôi!".

Y đúng là không mấy bận tâm nhiều về chuyện bị chính mẹ ruột mình tính kế gì đó, nhưng nếu có thể gặp mặt Trác phu nhân vào lần tới, thì y tin là Trác phu nhân cao quý sẽ không có trái ngon để ăn đâu ha!

Vì con trai y đã bị thương vào ngày hôm qua!

Có thể tính kế lên đầu y nhưng nếu liên quan đến an nguy của Phó Thần hay con trai Màn Thầu thì y sẽ không bỏ qua cho bất kì ai!

Phó Thần ăn sáng xong thì tự giác đi rửa chén rồi đến công ty, còn con trai út bảo bối thì đang bị "đình chỉ" cho nên Hà Ý Nhiên xin nghỉ học nửa buổi sáng ở nhà bồi con mình, đến chín giờ thì cả hai cùng nhau ra siêu thị mua đồ về nấu ăn trưa.

Vẫn luôn chú ý đến rau củ nhập khẩu trên kệ hàng, Hà Ý Nhiên đưa tay với hàng, không ngờ có một bàn tay trắng nõn khác cũng đưa ra cùng lúc chạm vào hộp rau mầm trên kệ.

Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn sang: "....".

Sao y chỉ đi siêu thị thôi cũng có thể gặp lại mấy cực phẩm lúc trước?

Y sâu sắc cảm thấy một chuyện cực kỳ chuẩn xác: y rất hữu duyên với mấy thứ mang tên cực phẩm!

Từ thời cổ đại hay hiện giờ đang ở thế giới hiện đại, dường như y rất có tiềm chất thu hút sự chú ý của mấy cực phẩm này nha!

Triệu Nhi Lệ vẫn là một bộ váy áo liền thân sang chảnh, môi cong tô son đỏ tươi nhìn đã khiến dạ dày người ta nhộn nhạo, cô nàng đưa mắt trắng trợn đánh giá trên dưới Hà Ý Nhiên một lượt.

"Quê mùa!". Môi đỏ tươi của cô nàng chậm rãi phun ra hai từ.

Hà Ý Nhiên khi đưa con trai cùng ra ngoài, y không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đi nhanh về nhanh cho nên trên dưới hai người y và con trai đều ăn mặc khá tùy ý, chỉ tiện tay mặc áo ngắn tay cùng quần soóc ngắn.

"Đúng vậy nha! Người không đẹp cho nên mới phải trưng diện hết váy này áo kia, tô son trát phấn lên mặt như mấy nữ quỷ đêm hallowen, còn mama cháu là mỹ nhân trời sinh, tùy tiện mặc bao bố lên người cũng vẫn là mỹ nhân! Nào giống ai kia nha —— bác gái!". Màn Thầu ôm một đống snack bỏ vào xe đẩy hàng của nương bé, hai mắt phượng đen thẫm nhìn chằm chằm Triệu Nhi Lệ.

Hà Ý Nhiên thầm bĩu môi.

Con trai, nếu để Nữ quỷ mà biết con ví cô ta giống bọn họ, coi chừng mấy Nữ quỷ đó sẽ đến tìm con tính sổ!

Đừng trách mama con không dặn con trước nha!

"Nhóc con, mày nói ai là bác gái?". Triệu Nhi Lệ trợn trừng hai mắt như muốn phun lửa về phía Màn Thầu.

Màn Thầu cười tủm tỉm. "Cháu nói ai nhột thì là người đó nha, cháu cũng đâu có kêu tên chỉ họ".

Hà Ý Nhiên vội vàng che chắn trước mặt con trai út nhà mình, vì y thấy cô nàng đối diện sắp biến hình rồi.

Giống y Uruk-hai*, còn là loại Orc có sức mạnh siêu lớn.

Từ diện mạo cho đến tính cách, giống đến không thể giống hơn!

(*Chủng Orc: có tai nhọn, mũi rất to, da có màu xanh hoặc xám, răng nanh nhọn hoắt... Nhưng không chỉ xấu xí về vẻ ngoài, chúng cũng không tốt đẹp gì về tính cách, Orc thường ganh ghét, thù hằn những chủng loài khác, thậm chí kể cả là đồng loại, chúng cũng có thể giết nhau vì những lý do lãng xẹt. Nó có mặt trong bộ phim Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn đó ạ!).

Triệu Nhi Lệ bỗng nhiên bình tĩnh lại, cô nàng đưa tay lên gạt tóc mái của mình, sau đó nhìn về phía Hà Ý Nhiên nở một nụ cười không rõ ý rồi kiêu ngạo xoay người rời đi.

Hà Ý Nhiên đảo đảo hai con ngươi đen bóng.

Chắc chắn cô ả này định giở trò gì đó, không chừng lát còn chặn đường y và con trai y cũng không chừng.

Nghĩ đến mấy dị năng cấp Tám vệ sĩ của con út nhà mình, Hà Ý Nhiên bỗng nhiên bất hảo nở nụ cười.

Lần này có thể "chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng" rồi á!

Í, không phải! Phi, phi, phi! Sao y có thể ví von như vậy chứ?

Phải là mượn tay đập cho sự kiêu ngạo của cô ả kia một trận mới đúng!

Màn Thầu nhìn thấy nương bé cười khúc khích, nhìn sao cũng thấy không mang ý tốt, bé con cũng đảo đảo hai con ngươi đen thẫm suy nghĩ.

Hà Ý Nhiên xách trên tay bịch lớn bịch nhỏ, cố gắng nắm tay con trai đi ra khỏi cửa siêu thị.

Bỗng nhiên từ góc chếch xông ra một chiếc xe chạy cấp tốc, tiếp đó "két" một tiếng dừng ở trước mặt, ép hai người Hà Ý Nhiên và Màn Thầu phải lui lại một ngõ nhỏ hẹp bên cạnh, từ trong có hai người nhanh chóng bước xuống.

"Ngõ cụt này, xem cô chạy đi đâu được? Phó, phu, nhân! ". Triệu Nhi Lệ khoanh tay vẻ mặt kiêu căng hếch hàm lên nhìn Hà Ý Nhiên.

Hà Ý Nhiên đưa mắt nhìn về phía sau, lại nhìn lên hai góc tường hai bên con ngõ nhỏ.

"Nơi này cũng không có camera đâu, khỏi cần nhìn. Thứ phế vật, ôm lấy cái thân phận Phó phu nhân bấy lâu mà không biết tự lượng sức mình. Đi chết đi!".

Hà Ý Nhiên hớn hở.

Không có camera!

Đồng nghĩa với việc cho dù làm gì thì cũng không có ai biết?

Í, í, í! Cái gì gọi là ôm cái thân phận Phó phu nhân bấy lâu nay?

Hà Ý Nhiên 囧.

Nguyên lai là một cốc trà xanh, còn là loại không có đường!

Y đưa mắt nhìn cô ả có đôi môi như vừa uống máu tươi phía đối diện, hai mắt híp lại. "Cô —— ngấp nghía chồng tôi?".

Triệu Nhi Lệ cau mày lại. "Thứ như mày xứng sao? Một đứa con tư sinh, lại còn là nhân loại tầm thường mà cũng dám lên mặt trước mặt tao?

Hà Ý Nhiên giơ╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮ về phía cô ta.

Triệu Lệ Nhi sa sầm sắc mặt. "Bắt lấy nó cho tôi——".

"Vụt, vụt". Hai bóng đen ở phía trước và phía sau bỗng dưng xuất hiện trong chớp mắt, chặn lại lối ra vào của con ngõ nhỏ.

Triệu Lệ Nhi tái mặt nhìn bốn dị năng giả vừa xuất hiện. "Các người là ai? Có biết ta là ai không? Ta là Triệu tiểu thư —— Á! ——!". Cô ả lao thẳng vào tường bên với tư thế vồ ếch.

Hà Ý Nhiên đưa chân đạp một cái vào lưng cô ả. "Vậy cô có biết tôi là ai không?".

"Họ Kỳ kia! Cô dám đạp tôi?". Triệu Nhi Lệ muốn đưa tay giật tung vòng tay khóa dị năng ra.

"Giật ra á? Thử xem cô nhanh hay người của tôi nhanh hơn". Hà Ý Nhiên cười tít mắt nhìn cô ả. "Dị năng sao? Không cần dị năng tôi cũng có thể đập cho cô tơi bời ngày hôm nay!".

Y xắn tay áo lên, lần này quyết không tha cho mấy thứ "vo ve" trước mặt y và ngày ngày mơ tưởng lão chồng y được. "Chặn lại đường ra cho tôi, không cho phép ai xen vào. Tôi tự tay dạy cho cô ta một bài học!".

Bốn vệ sĩ khóe môi giật giật chỉ còn cách gật đầu. "Phu nhân từ từ ra tay!".

Đừng để bị thương gì đó nếu không Boss chắc chắn sẽ làm thịt tụi tui á!

"Mama, ngài mảnh mai như vậy có được không nha?". Màn Thầu xắn tay áo lên, tư thế cũng là chuẩn bị ra trận.

"Đừng xem thường mama con, con đứng nhìn đi!". Hà Ý Nhiên hếch cằm nhìn lên.

"Cô dám ——!!". Triệu Nhi Lệ hai mắt trợn trắng kêu gào.

Dị năng giả cấp Sáu đi theo cô ta đang đứng ở bên nhưng không dám vọng động, nơi này có bốn dị năng cấp Bảy và Tám, tùy tiện cũng có thể bóp chết gã.