Ở chợ phiên bên ngoài, mỗi người đến đây bày hàng thì đều phải trả hai văn tiền một ngày, rồi sau đó được người quản lý chia cho một khoảng đất trống ước chừng hơn một mét vuông. Thôn dân đều tự trải một tấm vải bố sạch sẽ xuống đất, bày đủ thứ như lương thực, rau củ, gà vịt, hoa quả khô, sơn trân trên núi, điểm tâm... đều là đồ nhà tự làm hoặc lượm nhặt trên núi mang ra bán, nếu có ai muốn dùng đồ để đổi thì chỉ cần là thứ có giá trị tương đương đưa ra cũng có thể.
Người đến người đi còn đông đúc hơn cả bên trong trấn, tiếng gào thét bán hàng, trả giá đặc biệt rộn ràng.
Dương thẩm không thuê đất trống bày sạp, thẩm một đường xách giỏ trên tay, tự giao bán trứng gà nhà làm.
Nơi này còn gây hứng thú với Kỳ Huy Nguyệt hơn là các cửa tiệm bên trong trấn vừa rồi.
Hai mắt y đảo tới đảo lui, nhìn Đông ngắm Tây đặc biệt hào hứng.
"Chúng ta đi dạo xem!". Đoạn Hành Vân lên tiếng mở lời.
Kỳ Huy Nguyệt hai mắt sáng lên, rối rít gật đầu.
Hai người dừng lại một sạp hàng nhỏ bày bán nấm dại, sản vật, đồ khô trên núi, người bán là một đại thúc tuổi chừng hơn năm mươi, vóc người cường tráng, làn da đen bóng do phơi nắng quanh năm tạo thành.
Kỳ Huy Nguyệt nghĩ đại thúc này chắc chỉ khoảng bốn mươi tuổi mà thôi, người cổ đại già hơn trước tuổi nhiều lắm. Nếu là nông dân lao động vất vả thì càng lão hóa sớm hơn rất nhiều.
"Tiểu cô nương, ngươi muốn mua gì sao? Đại thúc sẽ bán rẻ hết cho ngươi, nếu ngươi mua nhiều ta sẽ vừa bán vừa tặng!". Đại thúc nở nụ cười hàm hậu nhìn lên hai người.
Kỳ Huy Nguyệt đã sớm có ý nghĩ muốn hốt hết rổ nấm dại của đại thúc, y ngồi xổm xuống, đưa tay lựa vài cây. "Cái này ——!".
Ánh mắt y chạm phải một bụi "nấm" tương đối lớn, toàn thân bụi "nấm" đều là sắc nâu đỏ thẫm.
Kỳ Huy Nguyệt: "....".
Này là ——!!!
Đoạn Hành Vân luôn chú ý đến Kỳ Huy Nguyệt, như lúc này hắn liền biết y có hứng thú với rổ nấm trước mắt.
"Nấm này bán sao?". Hắn đưa mắt nhìn xuống vị đại thúc thôn dân kia.
"À! Không đáng bao nhiêu, các ngươi trả ta mười văn tiền là được, mười cân nấm đó đều bán cho các ngươi!". Đại thúc buôn bán cũng rất thành thật.
Kỳ Huy Nguyệt móc từ trong hà bao màu đen ra hai mươi văn tiền, đặt tiền lên trả cho đại thúc kia.
Sau đó —— trút hết nấm vào giỏ trúc của mình, đóng lắp lại, ôm giỏ đứng lên, một loạt động tác nhanh như gió cuốn!
Đại thúc: ".... Tiểu cô nương, ngươi đưa thừa mười văn tiền rồi!".
Kỳ Huy Nguyệt đã chạy biến đi rồi.
Đoạn Hành Vân đuổi theo sát ngay bên cạnh y. "Thích mấy thứ đó sao?".
Kỳ Huy Nguyệt nhìn lên hắn, cười híp mắt lại. "Bên trong có đồ tốt!".
"Hửm?". Đoạn Hành Vân cũng không biết bên trong rốt cuộc có đồ tốt gì, không phải chỉ là nấm dại trên núi thôi sao? Mặc dù ở nơi khác, nấm dại trên núi không phải đồ hiếm nhưng ở Đoạn Gia thôn thì nó xác thực thật là đồ hiếm, khắp nơi đều là núi đá trơ trọi cây còn chẳng mọc nổi huống chi —— nấm!
Kỳ Huy Nguyệt cười tủm tỉm, khẽ thì thầm. "Bên trong có một thứ tốt! Có tác dụng làm cây thuốc, đặc biệt đặc biệt đặc biệt —— quý giá!!!".
"Thuốc gì?". Đoạn Hành Vân thấy y như vậy rất đáng yêu, hắn cũng cúi xuống dùng giọng nói thì thầm như vậy hỏi lại.
"Nam nhân dùng xong sẽ đạt đến tình trạng "Kim Thương Không Ngã"!". Kỳ Huy Nguyệt mặt tỉnh như cờ hó trả lời một câu không chút tuân thủ nữ tắc thời cổ đại.
Nói chính xác là thần dược bổ thận tráng dương!
Đoạn Hành Vân: "....".
Ánh mắt Đoạn Hành Vân nhìn về phía Kỳ Huy Nguyệt rất chi là vi diệu.
Hắn có lên nói là hắn không cần "bổ" cũng có thể Kim Thương Không Ngã không?
Một đoạn ngắn tiếp theo, Kỳ Huy Nguyệt lại thấy thêm vài thứ tỉ như trái cây dại như chuối, sơn tra, táo dại... chỉ khác là không phải giống như trái cây thời hiện đại có vị ngọt lành mà trái cây dại này mùi vị đặc biệt chua!
Mua ——!!!
Kỳ Huy Nguyệt thấy được mấy thứ "dại" thì đều rất thích!
Đoạn Hành Vân thấy y thích thì không nói một lời, hắn đều nhanh chóng móc bạc ra trả —— đặc biệt ga lăng!
Dương thẩm bán xong trứng gà rất nhanh, thẩm vội vã chạy đến tìm hai người. Nhìn thấy tay Đoạn Hành Vân xách đủ thứ hoa quả dại, thẩm khẽ nhăn mày. "Mua mấy thứ này làm gì? Ở Điền Gia thôn nhà mẹ đẻ ta không thiếu mấy thứ này, ngươi nếu thích thì cùng Dương thúc ngươi đi một chuyến, muốn lấy bao nhiêu thì tự hái bấy nhiêu, cũng không mất tiền. Tự nhiên bỏ bạc ra mua làm gì! Hoang phí!".
Kỳ Huy Nguyệt nghe vậy hai mắt lóe sáng như sao.
Đầy đầu y là —— bạc trắng bóc!
Sắc trời đã không còn sớm, ba người ra khỏi nhà từ sáng sớm nên chưa ăn gì, đến giờ bụng cũng đã sớm kêu réo không ngừng, Dương thẩm liền kéo hai người bọn họ nhanh chóng ra về.
Đoạn Hành Vân khẽ nhíu mày. "Chúng ta ăn cơm rồi về cũng ——".
Tiểu tức phụ của hắn đã gầy lắm rồi, không thể để y đói bụng được.
"Ăn cái gì mà ăn, ăn ở bên ngoài nào có ngon được như ở nhà nấu! Rau thịt ở nhà đều có sẵn, về nhà ta làm cho huynh ăn!". Kỳ Huy Nguyệt ngẩng cổ lên nhăn mũi nhìn hắn.
Đoạn Hành Vân: "....".
Dương thẩm gật gù. "Đúng! Một tô mì nhỏ chỉ có hai ba miếng thịt mỏng đi kèm cũng có giá năm văn tiền, tiền ba người chúng ta ăn mỳ cũng mua được bảy lạng thịt rồi đấy! ".
Đa số thắng thiểu số, Đoạn Hành Vân hết cách, hắn ngẫm nghĩ vẫn là mua vài gói điểm tâm, đồ ăn vặt về nhà cho "tiểu tức phụ" nếm thử. Rồi đeo sọt tre lên lưng, lại xách giỏ trúc đựng tất cả đồ vật ra bên ngoài cổng trấn, đến nơi lý chính thúc đậu xe la.
Thấy sọt tre trên vai hắn đầy ắp bên trong chứa đủ thứ đồ giá trị, lại còn có mấy cây vải tốt, thôn dân Đoạn Gia thôn đều ghé mắt nhìn theo rồi nhỏ giọng bàn tán.
Đoạn gia hán tử trong tay đúng là rất có tiền a!
Dương thị, Tần thị và Lưu thị cũng đã nhìn thấy. Ba người họ mắt sáng lên lom lom nhìn theo, ngẫm nghĩ không biết có phải đó là sính lễ Đoạn Hành Vân tính mang sang hạ sính cho nhà họ không?
Chỗ đồ vật kia không chỉ bảy tám lượng bạc đâu!
Vải cũng là vải lụa tốt kìa!
Một cây mười mấy lượng chứ đâu có ít!
Xe la về đến đầu thôn, khi xe dừng hẳn lại dưới bóng mát của tàng cây bạch dương lớn ven đường, người người lục tục xách đồ vật trên xe đi xuống.
Đoạn Hành Vân ngăn cản ý muốn giúp đỡ hắn của Kỳ Huy Nguyệt, chưa kịp đợi hai người thu thập xong đồ vật, Dương thị và Tần thị bên kia đã nhịn không được đi tới bên này.
Dương thị và Tần thị cứ đứng trước tiện nghi là lại quên đau, tạm quên đi sự sợ hãi của bọn họ trước giờ khi đứng trước Đoạn Hành Vân. Dù sao, một nhà bọn họ hôm trước đã bàn bạc tốt lắm rồi. Sính lễ của Kỳ Huy Nguyệt, ngoài cha nương trong nhà chiếm mỗi người một phần thì ba phần còn lại cả ba phòng bọn họ cũng đều được chia đủ. Tính sơ mỗi phòng cũng phải được chia đến gần hai lượng bạc để riêng. Nay lại thấy Đoạn Hành Vân mua nhiều đồ như vậy, có khi sính lễ phải có giá trị hơn số bạc lần trước đã bàn tốt, bọn họ phải hỏi cho thật kĩ để về còn tiện mang ra thảo luận hay chia phần lại một lần nữa.
Vừa đi đến, Dương thị đã nhịn không được cười đon đả mở miệng. "Đoạn gia hán tử, ngươi hôm nay lên trấn trên đây là —— chuẩn bị sính lễ mang sang Kỳ gia chúng ta sao?".
Thôn dân đang vội vàng xuống xe, nghe thấy có náo nhiệt ai lấy đều thả chậm tốc độ xuống xe của bản thân, vểnh tai lên, tỏ vẻ lơ đãng nghe ngóng.
Lưu thị cau chặt mày, cảm thấy Đại tẩu này đúng là đủ ngu! Lời như vậy cũng nói thẳng ra trắng trợn như vậy được, không biết cách nói bóng gió vài câu sao?
Bà ta đưa mắt nhìn lên vẻ mặt không mấy kiên nhẫn của Đoạn Hành Vân lúc này thì không tiếng động lùi lại phía sau vài bước, khoảng cách này tương đối an toàn, có lợi thì bà ta có thể cùng nhau chiếm còn xảy ra chuyện gì thì bà ta cũng kịp thời mà nhanh chân rời đi.
Nhìn Dương thị và Tần thị hai mắt lòe lòe sáng, dán chặt vào sọt tre lớn và giỏ trúc đầy ắp của nhà mình.
Kỳ Huy Nguyệt thật sự phục hai con hàng cực phẩm này luôn rồi, chỉ nhớ ăn không nhớ đánh phải không? Sáng nay, còn bị Đoạn Hành Vân dùng một cái ánh mắt thôi cũng dọa cho hai con hàng này lủi nhanh hơn họ nhà thỏ. Bây giờ thấy đống đồ vật giá trị một cái là liền sáp vô, đây là muốn tìm ngược đây mà!
Dương thẩm ở bên cạnh đang bê giỏ trúc xuống xe, nghe thấy vậy liền lập tức thả giỏ trúc lại trên xe, thẩm chống nạnh hùng hổ nói. "Này, ta nói mấy tức phụ nhà Kỳ gia các ngươi hôm nay chưa đủ phải không? Muốn hạ sính thì cũng phải trải qua tam môi lục lễ, rồi chọn ngày lành chọn giờ tốt. Các ngươi bình thường quen thói ở trong nhà thì cũng thôi đi, bây giờ đang ở bên ngoài, xung quanh lại đầy người đứng vây xem mà các ngươi mở miệng há miệng ra là đòi sính lễ. Ta thử hỏi Kỳ gia các ngươi có phải nghèo đến điên rồi không? Cho nên, cả đám người từ già trẻ lớn bé Kỳ gia các ngươi chỉ chằm chằm ngóng đợi vào sính lễ Vân tiểu tử nhà chúng ta mang qua? Nếu muốn sính lễ như vậy thì các ngươi tự gả con gái mình đi a! Không phải mấy người các ngươi cũng đều có con gái đến tuổi gả chồng rồi đó sao? Nếu các ngươi còn muốn làm loạn đến mất hết mặt mũi thì cũng đừng trách ta nói với Vân tiểu tử, kêu hắn giảm đi mấy phần sính lễ sắp tới mang qua nhà các ngươi đến mức thấp nhất nhé! Giống mấy hộ thôn bên Tây Điền thôn bên kia kìa! Dù sao thì hạ sính xong cũng bị một nhà Kỳ gia các ngươi chiếm sạch, tiêu dùng hết. Tiểu Thất hài tử số khổ này, nàng cũng chẳng được chia đến nửa phân hào. Lại nói, của hồi môn của Tiểu Thất, Vân tiểu tử nhà chúng ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ, phân lượng cũng lớn hơn hộ khá giả trong thôn, đủ làm nàng nở mày nở mặt trong ngày đại hôn. Cho nên, chúng ta không hề sợ bẽ mặt nàng khi bị chê hạ sính cho nhà các ngươi keo kiệt đâu! Các ngươi thử la gào đòi sính lễ nữa xem, đừng trách lão nương trở mặt với các ngươi! ".
Kỳ Huy Nguyệt âm thầm sảng khoái không thôi, ánh mắt lóe sao nhìn sang Dương thẩm.
Rất muốn rút giấy bút ra ngay tại chỗ —— cầu kí tên!
Những lời này y rất muốn nói nhưng sợ thôn dân trong thôn nghe được lại đồn đãi ra ngoài, ảnh hưởng đến thanh danh của Đoạn Hành Vân đã không mấy tốt hiện nay, nhưng Dương thẩm nói những lời này thì lại không vấn đề gì!
Thật sảng khoái!
Dương thị, Tần thị nghe xong thì mặt mày hết trắng bệch lại chuyển sang đỏ chướng như gan heo.
Ai mà không biết Tây Điền thôn bên kia vừa cách xa trấn trên và còn nghèo khó hơn Đoạn Gia thôn bọn họ, vì thế sính lễ của nhà trai hay của hồi môn nhà gái ở Tây Điền thôn cũng chẳng đáng bao nhiêu bạc, có khi nhiều cũng chỉ được bốn lượng bạc.
Lời Dương thẩm nói ra thành công làm đám người Dương thị sốt sắng rồi. "Ngươi —— Dương Thúy Lan! Ngươi đừng có mà chanh chua đanh đá như thế! Chúng ta nào có đòi hỏi hay giục gì chuyện sính lễ, không phải là... chúng ta đang quan tâm chuyện cưới hỏi sắp tới sao?".
"Ta phi——!". Dương thẩm nhổ nước miếng về phía Dương thị và Tần thị, thành công làm hai con hàng cực phẩm thích chiếm tiện nghi miễn phí rối rít lùi lại tránh đi.
Thôn dân xung quanh bật cười, lời bàn tán chỉ trỏ lại nổi lên bốn phía.
Kỳ Huy Nguyệt cũng bất hảo mà bật cười.
Đoạn Hành Vân xuống khỏi xe la, đưa mắt nhìn đám người Dương thị.
Hắn hiện tại đã xác định, chỉ muốn trôi qua sinh hoạt bình dị yên ổn cùng tiểu tức phụ của hắn, không tính qua lại với thôn dân nhưng cũng không tính trở mặt với ai. Nhưng đám người Kỳ gia này có vẻ rất biết tự tìm đường chết, đặc biệt thích tới làm phiền hắn, mà đối phương còn là người nhà mẹ đẻ "bỏ đi" của tiểu tức phụ hắn nữa!
Ánh mắt Đoạn Hành Vân lạnh như băng, khóe môi nhếch lên, một thân khí thế tự nhiên phóng xuất ra làm người xung quanh e dè sợ hãi.
Kỳ Huy Nguyệt thấy tình đầu của y, hắn hình như đang muốn "đại khai sát giới", mặt nhỏ liền nhăn tít lại.
"Đại bá nương, Nhị bá nương—— Tam bá nương! Các ngươi có phải lại đang muốn đánh chủ ý gì lên người ta rồi nhân tiện kéo thêm phiền phức gì cho Vân ca ca phải không?". Kỳ Huy Nguyệt chỉ cần trong một giây, đã thành công lật mặt, biến đổi từ dáng vẻ ha hê thành tiểu mỹ nhân có ánh mắt u sầu buồn rười rượi, sự thương tâm như muốn hóa thành thực thể chui tọt ra ngoài, còn thiếu mỗi điều viết lên mặt dòng chữ đỏ chóe "Ta đang cực kỳ cực kỳ đau lòng vì những thân thích như các ngươi".
Đoạn Hành Vân: "....".
Thôn dân đứng bên đều nghe thấy rõ ràng, nghĩ nghĩ trong đầu chính mình, tự hỏi không biết có phải đúng như lời Tiểu Thất Kỳ gia vừa nói không? Một nhà Kỳ gia không mặt không mũi kia lại muốn tính toán ra chủ ý xấu xa gì nữa đây?
"Tức phụ lão Đại Kỳ gia, ngươi nói mà không thấy xấu hổ sao? Nhà các ngươi chỉ vì một phần sính lễ của Đoạn gia hán tử và bớt phải chi ra một phần hồi môn, mà đến cháu gái của mình các ngươi cũng không muốn lên tiếng muốn đón về nhà, để tiểu cô nương phải ở bên nhà vị hôn phu khi chưa đại hôn. Nay lại mở miệng kêu quan tâm đến hôn sự của cháu gái? Ta thấy là các ngươi quam tâm sính lễ và tiệc đãi cưới bên Đoạn gia đi? Tiểu Thất a, Chu thẩm nói ngươi nghe, ngươi chính là một tiểu cô nương tốt, chỉ trách trong nhà ngươi có mấy thân thích tốt quá rồi thôi! Đến máu thịt của người thân mà bọn họ còn không biết xấu hổ cũng muốn bất chấp gặm xuống một miếng!". Người lên tiếng là một phụ nhân trung niên tuổi chừng hơn bốn mươi, phụ nhân này lúc trước từng có xích mích cùng Dương thị, cho nên lúc này phụ nhân không tiếc lời nói ra để có thể bôi đen cho bà ta và Kỳ gia.
"Không phải mất một xu một hào, còn muốn qua nhà tôn tế tương lai ăn tiệc đãi cưới? Kỳ gia bọn họ không đến mức làm ra việc xấu hổ như ngươi nói đi?".
"Chờ hôn sự của Đoạn tiểu tử và Tiểu Thất diễn ra là biết ngay mà!". Mỗi người một câu chẳng mấy chốc xung quanh liền nhao nhao lên.
Kỳ Huy Nguyệt không tiếp lời mấy phụ nhân gai mắt với Kỳ gia kia, trên danh nghĩa y là cháu của bọn họ là vãn bối trong nhà, y không thể "hùa" theo bọn họ được.
Vì thế lời này y không phải là không muốn tiếp mà là không thể tiếp!
Y nhìn mấy con hàng cực phẩm mang tên bá nương trên danh nghĩa hiện tại của y.
Phiền chán chết người!
Này là muốn ta từ nay phải nhớ thật kĩ và không nên tha các ngươi nữa phải không?
Thực ra, bản tính của Kỳ—— tu sĩ suýt thành tiên—— Huy Nguyệt không mang mấy khí chất siêu trần, thoát tục, cao thượng giống như trong tiểu thuyết tu tiên hay phim truyền hình từng miêu tả về các vị tiên nhân!
Mà tính cách của y chính là rất phàm trần, tỉ như —— thù dai!
Ban đầu, y tính ghim mấy con hàng Kỳ gia cực phẩm này rồi để đó, sau khi tìm hiểu tình hình ở Đoạn Gia thôn và thời không này, sinh hoạt bắt đầu vào quỹ đạo yên ổn hay tốt lên rồi thì mới tính đến chuyện —— tính sổ đám người này!
Nhưng xem ra, bây giờ không thể lại nhún nhường nữa rồi!
Bởi vì y nhận ra một sự thật là —— càng nhún nhường thì mấy con hàng này càng lấn tới!
Có xu thế sắp trèo lên bàn thờ tổ nhà chồng tương lai của y luôn rồi!